Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 80



Vì phía Minh Ý tạm thời gặp chút trục trặc, thêm nữa việc xin chuyến bay tư nhân cũng mất thời gian, nên Minh Ý cố ý nhờ Thịnh An Ninh báo lại với bên chương trình. Thế là thời gian tập hợp vốn định vào chiều hôm trước ngày ghi hình được dời thành buổi tối.

Bốn giờ chiều, Minh Ý và Phó Thời Lễ mới đến địa điểm hẹn.

Vì đây là một chương trình hẹn hò nên ê-kíp muốn khung hình thật lãng mạn, đặc biệt chọn bối cảnh bên bờ biển. Ba ngày tới, khách mời sẽ ở tại khu biệt thự hướng biển sang trọng nhất Giang Thành. Mỗi phòng ngủ đều có cửa sổ sát biển, kéo rèm ra là thấy ngay đại dương, mở cửa sổ là gió biển ùa vào.

Kỳ Chu và Khương Du đã có mặt từ hôm qua, vì họ vốn đang ở Giang Thành. Hai người đến sớm nhất, trong khi những khách mời khác vẫn đang dọn hành lý trên lầu. Lúc này, Kỳ Chu và Khương Du đã thay đồ chống nắng, váy đi biển, nằm ghế dài hóng gió.

Thấy Minh Ý và Phó Thời Lễ đi tới, họ mới bước lại gần.

Kỳ Chu: “Có chuyện gì à, sao giờ mới đến? Ông còn bảo tôi là anh xin đường bay riêng cơ.”

Nhà họ Kỳ có chút quan hệ với cục hàng không, bằng không cũng khó mà xin nhanh như thế.

Phó Thời Lễ: “Không có gì đâu, vào trong đi.”

Thấy vậy, Kỳ Chu cũng không hỏi thêm. Anh thuận tay nhận lấy một chiếc vali trong tay Phó Thời Lễ, dẫn họ đi vào: “Phòng ở tầng ba, tổng cộng bốn phòng, phòng hai người ngay sát phòng chúng tôi.”

Kỳ Chu và Khương Du đưa Minh Ý, Phó Thời Lễ tới tận phòng. Vừa bước vào, Minh Ý ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ: “Quần áo để em dọn là được, anh với Kỳ ảnh đế đi dạo quanh một vòng làm quen chỗ này đi.”

Kỳ Chu mỉm cười: “Em dâu khách sáo rồi, ngoài đời gọi tôi Kỳ Chu là được.”

Minh Ý gật đầu cười: “Vâng.”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ liền tỏ ý không vui, mí mắt hơi nhướng, ánh mắt hờ hững quét qua anh: “Cậu gọi ai là em dâu cơ?”

Dù sao bối phận của anh cũng là dựa vào thực lực mới có được, không thể dễ dàng để người khác chiếm lợi.

Kỳ Chu nhướng mày, không nói gì thêm, chỉ vòng tay khoác lấy vai Phó Thời Lễ lôi đi. Trước khi ra cửa còn dặn Khương Du ở lại với Minh Ý.

Hai người đàn ông đi rồi, Minh Ý và Khương Du nhanh chóng thân thiết. Trước kia họ từng đóng chung hai tháng trong một đoàn phim, sau đó còn kết bạn WeChat, coi như cũng quen biết. Chỉ là vừa rồi có Phó Thời Lễ và Kỳ Chu ở đó, nhiều chuyện khó tiện nói.

Khương Du tính tình dễ gần, chẳng có chút kiêu căng nào, Minh Ý rất thích cô. Trước khi đến đây, cô còn chuẩn bị sẵn quà cho Khương Du, là một bộ kem chống nắng mà cô vẫn hay dùng. Dù sao quay ở biển, tia cực tím ở đây không thể coi thường.

Thấy vậy, Khương Du hơi sững: “Em cũng chuẩn bị quà cho chị á?”

Minh Ý cũng ngẩn ra: “Cái gì mà cũng?”

Hoàn hồn lại, Khương Du cười, giơ tay nhận lấy bộ chống nắng Minh Ý đưa: “Hôm qua chị với Kỳ Chu đi dạo phố, ngang qua cửa hàng TR. Bên đó mới ra hai dòng nước hoa sa mạc lấp lánh, vừa đẹp vừa thơm, chị tiện mua hai chai, vốn định tặng em đấy.”

Nghe xong, Minh Ý mỉm cười: “Thế thì trùng hợp thật.”

Khương Du cũng cười: “Không ngờ chúng ta nghĩ giống nhau. Lát nữa dọn đồ xong chị về phòng lấy chai nước hoa cho em, mùi hương khá dễ chịu, chắc em sẽ thích.”

Minh Ý gật đầu: “Cảm ơn chị Khương Du.”

“Có gì đâu.”

Nói rồi, Khương Du vừa giúp gấp quần áo vừa bảo: “Hôm nay ê-kíp báo là hai em có thể không tới được, làm chị hết hồn. Còn tưởng hai người bỏ chương trình rồi.”

Minh Ý vừa treo đồ vào tủ vừa thuận miệng đùa: “Sao mà không tới được, hợp đồng ký rồi, tiền vi phạm hợp đồng đâu có ít!”

Biết Minh Ý nói đùa, Khương Du bật cười. Dù gì cô cũng biết tình hình nhà Minh Ý từ Kỳ Chu, cộng thêm chồng cô lại là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, bỏ ra ba mươi tỷ mua lâu đài dỗ vợ vui còn được, sao có thể quan tâm đến chút tiền vi phạm bảy con số.

Khương Du: “Ban đầu chị cũng lo, sau Kỳ Chu bảo chồng em đã xin đường bay riêng lúc đó chị mới yên tâm.”

“Haiz.”

Nhắc đến chuyện này, Minh Ý có hơi ngượng, cảm thấy hơi khoa trương: “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là sáng nay dạ dày em hơi khó chịu, cứ buồn nôn mãi. Với lại em còn hay say máy bay, nên Phó Thời Lễ mới đi xin đường bay riêng.”

Nói đến đây, chẳng hiểu sao dạ dày Minh Ý bỗng cuộn trào, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng trong bụng cũng chẳng còn gì, mấy thìa cháo buổi sáng đã tiêu hết từ lâu.

Thấy vậy, Khương Du nhanh chóng đưa cho cô chai nước khoáng và giấy ăn.

Đợi Minh Ý nôn xong, Khương Du mới cẩn thận hỏi: “Tháng này em có kinh nguyệt chưa?”

Minh Ý lắc đầu: “Chưa, em trễ gần một tuần rồi.”

Nghe xong, trong lòng Khương Du cơ bản đã đoán được.

Cô dừng lại giây lát, rồi mở miệng: “Có khi nào em mang thai rồi không?”

Minh Ý sững người.

Bảy giờ tối, ê-kíp cố ý chờ đến khi mọi người sắp xếp ổn thỏa mới vào thông báo lịch quay ba ngày tới.

Ngoài phòng ngủ, toàn bộ biệt thự đều đã lắp camera từ trước, gồm cả hành lang tầng hai, ba, cùng phòng khách tầng một. Camera còn có chức năng thu âm.

Làm vậy để đảm bảo tính chân thực cho chương trình. Ê-kíp sẽ không phát trực tiếp những gì ghi được, mà qua xử lý dựng lại, để làm đoạn ngoại truyện phát ở cuối mỗi tập.

“Ngày đầu tiên, nhiệm vụ đã có sẵn trong thẻ trên bàn, mọi người có thể xem kỹ, có gì không rõ thì cứ hỏi.”

Nhiệm vụ ngày đầu có hai phần:

Nhiệm vụ một: Nam nữ khách mời tự tay làm bữa sáng cho đối phương, để đối phương nếm thử và nhận xét.

Nhiệm vụ hai: Chia nhóm chơi trò “Thử thách ăn ý” và “Trò chơi PK”.

Minh Ý cúi đầu liếc qua, cơ bản hiểu rõ dụng ý của chương trình.

Đạo diễn: “Quy trình và thời gian quay đều đã ghi chi tiết trên thẻ nhiệm vụ. Nếu không có vấn đề gì, hôm nay tạm kết thúc ở đây. Tối nay mọi người nghỉ ngơi sớm, mai sáng bắt đầu ghi hình. Hy vọng ba ngày tới sẽ vừa vui vẻ vừa lãng mạn.”

Sáng hôm sau, bảy giờ.

Minh Ý cố tình đặt báo thức, dù sao hôm nay cũng là ngày quay đầu tiên, không thể ngủ dậy muộn được.

Cô lơ mơ mở mắt, ngồi dậy trên giường thì đúng lúc Phó Thời Lễ vừa từ phòng tắm bước ra.

Phó Thời Lễ: “Tỉnh rồi à?”

Minh Ý đưa tay dụi nhẹ đôi mắt còn ngái ngủ, hơi chậm chạp gật đầu: “Ừ, tỉnh rồi. Anh dậy từ khi nào thế?”

Phó Thời Lễ sải bước lại gần: “Sớm hơn em nửa tiếng.”

Minh Ý vẫn còn ngái ngủ. Cô vốn khó đổi chỗ nằm, thêm nữa từ tối qua cứ mãi nghĩ đến lời Khương Du nói, ôm chăn trở mình tới tận rạng sáng mới thiếp đi.

Thấy Phó Thời Lễ đi lại gần, theo bản năng cô khẽ ngả người, nhắm mắt bổ nhào vào lòng anh, còn dụi dụi vài cái.

Phó Thời Lễ theo phản xạ bước lên, vững vàng đón lấy, ôm chặt cô trong lòng. Cảm nhận được động tác của cô, khoé môi anh khẽ cong, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Sâu lười vẫn chưa tỉnh hẳn à?”

Minh Ý mắc nhiều “bệnh công chúa”, nhưng duy nhất có điểm tốt: không có tính bực dọc buổi sáng. Người khác chưa tỉnh ngủ thường dễ gắt gỏng, còn Minh Ý thì chỉ thích rúc trong lòng anh làm nũng.

Mấy giây sau, cái đầu nhỏ trong ngực anh mới khẽ gật gật.

Phó Thời Lễ đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc cô, giọng cưng chiều: “Vậy ngủ thêm chút nữa nhé? Dù sao tổ chương trình cũng chẳng quy định ai phải quay trước, đợi anh làm xong bữa sáng rồi gọi em dậy.”

Ngập ngừng giây lát, Minh Ý lắc đầu, giọng ngái ngủ vang lên trong ngực anh: “Không ngủ nữa, em xuống cùng anh.”

Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn, giọng trầm thấp dịu dàng: “Được, anh đợi em cùng xuống.”

Ba mươi phút sau, Minh Ý rửa mặt xong còn tranh thủ trang điểm nhẹ, thay chiếc váy dài xanh nhạt rồi cùng Phó Thời Lễ xuống nhà.

Dưới tầng, máy quay đã vào chỗ. Triệu Khiết và Lục Tư Thành vừa quay xong, chuẩn bị lên lầu nghỉ. Cố Tư Tư thì đang bận rộn, còn Lê Duệ đứng bên cạnh theo dõi.

Không lâu sau khi Minh Ý và Phó Thời Lễ xuống, Khương Du và Kỳ Chu cũng xuất hiện.

Chẳng mấy chốc, tổ của Lê Duệ và Cố Tư Tư cũng kết thúc, chỉ còn lại cặp Minh Ý – Phó Thời Lễ và Kỳ Chu – Khương Du.

Phó Thời Lễ vốn quen với Kỳ Chu, chẳng cần nói nhiều cũng tự nhiên đạt được sự ăn ý, cả hai cùng đi vào bếp.

Lần này, đề tài hot nhất chương trình chính là hai người này, tổ chương trình còn mừng thầm vì có cảnh họ cùng khung hình.

Bên này, Minh Ý và Khương Du ngồi sofa đối diện nhau, bật cười, rồi cùng đứng dậy đi qua phụ giúp.

Vừa đi Minh Ý vừa nhỏ giọng: “Ảnh đế Kỳ cũng biết nấu ăn sao?”

Khương Du cười khẽ, không đáp. Vài giây sau, dường như nhận ra điều gì đó, cô hơi sững lại.

“Cũng…?”

Khương Du ngạc nhiên nhìn Minh Ý: “Phó tổng biết nấu ăn à?”

Minh Ý cười, gật đầu. Nhớ tới hương vị bát mì lần trước, cô bổ sung thêm: “Ngon lắm đó.”

Khương Du nghe vậy thì thu lại ánh mắt, lặng lẽ nhìn sang vị ảnh đế kia đầy cảm thông.

Rất nhanh, bữa sáng của Phó Thời Lễ và Kỳ Chu đã xong.

Đúng như Minh Ý đoán, Phó Thời Lễ nấu mì nước trong, thêm rau chân vịt, sợi mì nóng hổi, trên mặt xanh mướt lá rau, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt, ngửi thôi cũng muốn ch** n**c miếng.

Ngược lại, phần của Kỳ Chu thì chẳng khá khẩm gì.

Anh nấu cháo trắng, nhưng có vẻ bị khê, màu ngả sẫm, trông như bị hun khói.

Hai người Kỳ Chu và Khương Du nhìn chằm chằm vào bát cháo ấy, ngơ ngác đối diện nhau.

Một lúc sau, Khương Du cố nhịn, nhìn vào ống kính nói: “Nếu ăn xong mà phải nhập viện thì tính là tai nạn lao động được không?”

“Pfft—”

Minh Ý bật cười không kìm được.

Cô ngẩng lên nhìn Khương Du, thương cảm: “Hay là… chị thử nếm của em?”

Khương Du mỉm cười lắc tay: “Thôi, không cần đâu, hai người quay đi.”

Minh Ý không nói thêm, cúi xuống ăn vài miếng, lót dạ rồi trả lời câu hỏi của nhân viên, tiện thể còn khen ngợi món mì của Phó Thời Lễ.

Hoàn thành phần mình, cô lại vào bếp tiếp tục nhiệm vụ.

Tưởng chừng nấu nướng đơn giản, nhưng đến khi nhìn tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu, Minh Ý lại lúng túng, chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Lần trước quay show, Dì Lan chỉ dạy cô làm salad hoa quả. Nhưng ở đây toàn rau, không có hoa quả, cô cũng muốn biến tấu thành salad rau, song tìm mãi chẳng thấy sốt, đành bỏ cuộc.

Thời gian trôi từng phút, Minh Ý chợt thấy quả báo đến nhanh thật – mới cười Kỳ Chu xong, giờ đã tới lượt mình.

Do dự một hồi, cô quyết định đun nồi nước, bỏ nốt rau chân vịt Phó Thời Lễ còn thừa, thêm muối và bột gà nêm nếm, coi như nấu một nồi canh.

Nghĩ bụng, canh mì của Phó Thời Lễ ngon thế, mình làm na ná chắc cũng không đến nỗi nào.

Mười phút sau, cô bưng ra một bát canh xanh sẫm, nổi lềnh bềnh lá rau.

Minh Ý: “…”

Nhân viên: “…”

Đang phân vân có nên mang ra không thì Phó Thời Lễ đi tới, đứng sau lưng: “Xong rồi à?”

Nói rồi, anh cúi mắt nhìn vào bát canh trên tay cô.

Khựng lại một thoáng, anh bật cười khẽ, giọng trầm ấm: “Công chúa nấu cho anh thuốc phép thuật đấy à?”

“…”

Mặt Minh Ý ửng hồng ngay tức thì, cô xoay người, khẽ đẩy ngực anh, lí nhí: “Anh nói linh tinh gì thế.”

Phó Thời Lễ đưa tay đón lấy bát canh, đặt lên quầy bar, rồi tìm thìa trong tủ, bỏ vào bát.

Thấy anh có vẻ sắp nếm thử, Minh Ý vội kéo nhẹ tay anh: “Hay là… để em làm lại lần nữa nhé?”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ chậm rãi quay đầu, trong mắt ánh lên nụ cười lấp lánh. Anh thong thả nhìn cô vài giây, rồi nhướng mày hỏi: “Làm lại thì chắc chắn ngon hơn à?”

Minh Ý: “…”

“Không chắc…”

Phó Thời Lễ khẽ cười: “Thế thì quyết vậy đi, chọn cái này nhé.”

“……”

Minh Ý: “Ừm… cũng được.”

Thấy Phó Thời Lễ múc một thìa canh chuẩn bị nếm thử, Minh Ý liếc nhìn về phía ống kính, rồi lấy hết can đảm nói: “Không sao đâu, anh cứ nói thật cũng được.”

Động tác của Phó Thời Lễ khựng lại: “Thật chứ?”

Rõ ràng là không mấy tin tưởng.

Minh Ý mím môi, gật mạnh đầu: “Đương nhiên rồi, nói là phải giữ lời!”

“Được.” Phó Thời Lễ khẽ cười, thu ánh mắt về.

Anh đưa thìa canh lên môi, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ.

Thấy vậy, Minh Ý lập tức hỏi: “Thế nào? Có ngon không, có ngon không?”

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tiểu công chúa xuống bếp nấu canh, tuy trông chẳng được bắt mắt cho lắm, nhưng trong lòng cô vẫn có chút hy vọng, nhỡ đâu… nhỡ đâu lại ngon thì sao.

Sắc mặt Phó Thời Lễ khựng lại, cố nuốt ngụm canh xuống: “Hình như… hơi mặn một chút.”

Minh Ý: “?”

Cái này… cũng nói thẳng ra được sao?

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Khoảnh khắc ngắn ngủi, Phó Thời Lễ như nhận ra tín hiệu gì đó.

Bản năng cầu sinh khiến anh lập tức chữa lời: “Nhưng dạo này khẩu vị của anh vốn hơi nặng, anh lại thích ăn mặn.”

Minh Ý mím môi, trong lòng mới thấy tạm chấp nhận.

Nhân viên quay phim vừa quay vừa cố nín cười, đến mức mặt đỏ bừng. Trước kia thấy trên Weibo có nói đến “ba mươi tỷ” còn tưởng là chiêu trò, không ngờ lại thật sự ngọt thế này!!! Mê rồi, mê rồi.

Không lâu sau, Kỳ Chu kéo Khương Du lại góp vui.

Nhìn bát canh xanh thẫm đặt trước mặt Phó Thời Lễ, Kỳ Chu hạ giọng trêu: “Xem ra tay nghề nấu nướng của em dâu cũng chẳng hơn anh là mấy nhỉ.”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhíu mày, ngẩng mắt nhìn sang, không chút nể tình mà vạch trần luôn: “Không ngon hơn cháo cậu nấu khét sao?”

Kỳ Chu: “?”

Bênh vợ quá đáng! Trọng sắc khinh bạn!!!

Ngập ngừng một thoáng, Kỳ Chu quay sang nhỏ giọng nũng nịu với Khương Du: “Vợ ơi, Phó nhị diss anh.”

Khương Du vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Thôi nào, đi đi, mình đừng chơi với họ nữa.”

Phó Thời Lễ liếc Kỳ Chu một cái, sau đó đầy chán ghét mà thu ánh mắt về, sợ bị anh ta lây dính cái gì.

Bên kia, Kỳ Chu chẳng buồn để ý tới hai người đứng cạnh, cũng mặc kệ ống kính máy quay, giọng thấp thấp mà làm nũng: “Vợ ơi, anh muốn ăn mì gói phiên bản sang chảnh em nấu.”

Khương Du: “……”

“Được.”

……

Nhiệm vụ của Minh Ý và Phó Thời Lễ tạm thời coi như kết thúc. Hai người không ở lại bếp làm bóng đèn cho Kỳ Chu với Khương Du nữa, mà nắm tay nhau ra vườn dạo.

Biệt thự ở ven biển, nhưng cách bờ cũng mấy trăm mét. Đúng lúc buổi trưa, nắng gắt, tia cực tím mạnh nhất, Minh Ý và Phó Thời Lễ không ra biển mà ngồi trong góc râm của khu vườn, vừa hóng mát vừa ngắm cảnh biển.

Một lát sau, không biết Minh Ý nhớ ra điều gì, bỗng nghiêng đầu: “Phó Thời Lễ.”

“Gì thế?”

Minh Ý: “Đợi mình về nhà rồi, em sẽ nấu lại canh cho anh nhé.”

Lời vừa dứt, không khí chợt lặng xuống.

Hai giây sau.

Phó Thời Lễ hờ hững nâng mí mắt, ánh nhìn thẳng thắn mà không hề né tránh: “Sao? Em còn định mưu sát chồng nữa à?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...