Tình Yêu Dịu Dàng
Chương 11
Dương bật lên một tiếng. Sự thật chính miệng cô nói ra làm anh thất vọng. Và vốn không hề quen bị cảm giác đó, anh thấy tự ái, nổi nóng: - Chia tay với một người thì đón nhận người thứ hai không phải là chuyện dễ. - Cám ơn anh đã biết thông cảm. Dương ngồi thẳng người lên: - Nhưng em cứ cho anh điều kiện thử xem, không gần anh làm sao em biết được có thể yêu anh không. Quỳnh lắc đầu né tránh: - Ðừng nói mấy chuyện đó, anh Dương ạ. - Không, anh đang thích nói chuyện đó. Anh thích sự thẳng thắn. Và anh không giấu giếm ý định của mình. Anh muốn chinh phục em bằng bất cứ hình thức nào. Khi Dương đã nói như vậy, có né tránh cũng không được và Quỳnh nói thật, nói rất trung thực: - Nếu em có lỡ yêu anh, em cũng sẽ tìm cách rút lui, vì anh quá giống anh Quốc. Một lần vấp ngã cũng đủ để em biết sợ rồi Dương cười điềm tĩnh: - Có thể nói cụ thể điểm giống nhau không? Quỳnh chợt nói ngay ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu: - Nếu sau này nói có thích người nào đó, thì điều đầu tiên em cần là gia đình người ấy cùng đẳng cấp với em. Dương liên hệ thực tế ngay: - Không thể đem cách cư xử của thằng Quốc ra gán cho anh, vì anh không đặt nặng địa vị, cũng không nghe lời ba mẹ như một thằng bé. - Em rất sợ những nơi mà anh Quốc tới, những người bạn mà anh ấy giao thiệp và cả những mối tình bất chợt của anh ấy. Dương im lặng rút thuốc ra hút. Anh có vẻ suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi nói nghiêm trang: - Anh có thể dẹp tất cả những cái đó vì em. Thật ra chơi mãi cũng chán. Anh thích sống kiểu trong sáng như em, còn khoản tình cảm lăng nhăng thì không, tuyệt đối không. - Khi muốn, anh có thể hứa tất cả, nhưng rồi anh sẽ hối hận vì bị tước bỏ tự do. - Để được người mình yêu thì bỏ thú vui mình đã chán, không thể gọi là mất tự do, anh tình nguyện. Quỳnh vội trở lại thực tế, gương mặt buồn rười rượi: - Nhưng em không yêu anh, em đang vô cùng đau khổ vì sự mất mát, làm sao em quên anh Quốc ngay được đâu. Dương lặng thinh, nghe nhói đau. Một nỗi buồn bất lực, đó không phải là cảm giác tự ái để nổi giận mà là sự chấp nhận thực tế. Sự chấp nhận đó xuất phát từ lý trí. Lát sau anh ngẩng mặt lên hỏi một cách quan tâm: - Bây giờ em đang ở đâu, chỗ ở khá không, tiện nghi không? - Nó thua xa nơi ở của anh, nhưng bù lại em thấy thoải mái và tự do. - Nó thua xa nơi ở của anh, nhưng bù lại em thấy thoải mái và tự do. - Rồi mẹ em tìm được chỗ làm chưa? - Chưa anh ạ. Nhưng chắc sẽ tìm được thôi. Dương nghĩ ngợi một lát rồi nhận xét như phê phán: - Em đặt nặng lòng tự trọng của em cao hơn sự sung sướng của mẹ em. Ở nhà anh dù sao mẹ em cũng thoải mái hơn. Quỳnh lắc đầu: - Nhưng nếu đến lúc nào đó bị đuổi, mẹ sẽ phải chịu cảm giác nhục nhã, tại em mà mẹ bị một lần rồi, em không muốn lặp lại lần thứ hai đâu. Trong thâm tâm, Dương thừa nhận Quỳnh nghĩ đúng, chín chắn. Nhưng anh thấy bực mình: - Em luôn gán tính cách của thằng Quốc cho anh. Anh bảo đảm sẽ không để gia đình anh làm phiền em, bản thân anh thì lại càng không. Quỳnh nhỏ nhẹ lặp lại: - Em rất cám ơn, nhưng em chưa có tình cảm nào với anh, không thể chấp nhận những cái đó. - Thôi được rồi. Bao giờ cảm thấy không còn sợ anh nữa thì em nhớ cho anh hay. Quỳnh không nói, nhưng cô nghĩ sẽ không bao giờ có ngày đó. Từ đây đến lúc già, cô không tin mình sẽ không yêu ai khác, nhưng chắc chắn người ấy không phải là Dương. Vì nếu yêu anh ta, thì thà cô chịu đựng một người như Quốc. Đám cưới Quốc diễn ra ở nhà hàng Mỹ Mỹ nơi Quỳnh đang làm việc. Gia đình bề thế như anh thừa khả năng để chọn những nhà hàng nổi tiếng, nhưng anh ta thích để Quỳnh tận mắt chứng kiến hạnh phục của mình. Anh ta thích dày vò Quỳnh đến rã rời từng ý nghĩ. Cho nên mặc mọi người thuyết phục, anh ta vẫn đến đây. Quả thật Quỳnh không biết trước điều đó. Vì suốt buổi cô chỉ quanh quẩn trong bếp rồi về. Thậm chí cô cũng chưa biết hết khung cảnh của nhà hàng. Tối nay cô bận rộn hơn vì phải phục vụ tiệc cưới cho hơn 500 khách. Bình thường, nhà hàng chỉ đặt những tiệc nhỏ. Nên hôm nay những người đều lấy làm lạ, Quỳnh nghe mọi người trong bếp kháo nhau đó là đám cưới của một gia đình giàu có. Nhưng cô chỉ nghe chứ không quan tâm đến họ. Đối với cô, nếu có "tiệc lớn" thì đống chén dĩa cô rửa sẽ tăng cao hơn mà thôi. Đến tối, lúc Quỳnh đang chuẩn bị chén cho tiếp viên mang lên, thì bà chủ đi vào bếp. Bà đứng ở cửa gọi lớn: - Cô Quỳnh à. Ra đây. Quỳnh buông khăn lau xuống bàn đi ra. Bà chủ nhìn cô từ đầu đến chân nói như khó chịu: - Em còn bộ đồ nào khá hơn không? Bình thường Quỳnh cũng ăn mặc như vậy nên hôm nay bị soi mói đến quần áo, cô hơi lo: - Dạ em không mang đồ theo. - Chú rể yêu cầu cô ra chụp hình đấy. - Dạ, sao ạ? Quỳnh mở to mắt nhìn bà ta. Nhưng bà ta không có thời gian để ý đến cô. Bà đưa mắt tìm mấy cô tiếp viên rồi chận một cô vừa mới bước vào. Quỳnh mở to mắt nhìn bà ta. Nhưng bà ta không có thời gian để ý đến cô. Bà đưa mắt tìm mấy cô tiếp viên rồi chận một cô vừa mới bước vào. - Cô và Quỳnh đổi đồ cho nhau đi. Quỳnh phải đi chụp hình đấy. Nhân viên nhà hàng mà lôi thôi thế này người ta đánh giá đó. Thấy hai cô gái ngỡ ngàng, bà hối thúc: - Nhanh nhanh đi, để người ta chờ đó, khách này có tầm cỡ lắm. Không được để người ta phật ý. Nhanh đi. Không kịp suy nghĩ hay phân vân. Quỳnh vội theo cô gái đi vào phòng thay đồ. Trong bộ đồng phục xanh, trông cô như lẫn vào các cô tiếp viên khác trong nhà hàng. Quỳnh vừa ra đến cửa thì bà chủ đã lập tức đẩy cô ra tới trước, bà nhăn nhăn: - Lâu quá, lẹ để khách chờ. Này, khách yêu cầu cái gì cũng phải làm đấy nhé. Họ mà phàn nàn gì là tôi trừ lương em đấy. - Vâng - Quỳnh nói một cách ngoan ngoãn nhưng trong bụng vẫn không ngớt thắc mắc. Cô đi ra tiền sảnh với tâm trạng vừa tò mò, vừa lo lo. Có lẽ chủ nhân của đám cưới yêu cầu đặc biệt lắm, nên bà chủ cứ tò tò đi theo cô như không yên tâm. Bà đẩy Quỳnh đi về phía cô dâu chú rể. Lúc đó họ đang chụp hình với một nhóm người. Chú rể choàng tay qua lưng cô dâu, họ vừa chụp xong và chú rể quay lại như tìm kiếm. Bà chủ nhà hàng đẩy Quỳnh tới trước, rồi đon đả với chú rể: - Cậu Quốc có yêu cầu tiếp viên nào nữa không? Để tôi vô gọi. - Không. Tôi chỉ cần cô này. Cách nói của anh ta như hạ cố, một sự phân biệt cố ý, tai quái. Anh ta nhìn Quỳnh một cách đặc biệt, ngạo nghễ và khoát tay hết sức lịch sự: - Mời Quỳnh chụp chung với vợ chồng tôi, nghe bạn bè nói Quỳnh làm ở đây mà đến giờ mới gặp - Anh ta quay qua cô dâu, giọng ngọt lịm - Giới thiệu với em, đây là Quỳnh, lúc trước cổ làm ở nhà anh, bây giờ nghỉ rồi. Cô dâu cười với vẻ hạ cố: - Đến đây em, đứng gần chị nè. Ai cũng bận nhìn về máy ảnh, không chú ý đến Quỳnh. Nhưng cô có cảm giác hàng trăm cặp mắt đang dán vào mình với nụ cười khinh miệt ngạo nghễ. Từ lúc nhận ra Quốc, cô đã có cảm giác như đất sụp lở dưới chân làm cô chới với. Cảm giác kinh hoàng đau khổ đến tột độ khiến khuôn mặt cô đờ đẫn hẳn. Cô không biết như thế nào đó mà mình đã đứng cạnh cô dâu. Cũng không ý thức xung quanh như thế nào. Đầu óc cô tê liệt như gặp phải cơn ác mộng. Khi anh nhiếp ảnh đang canh máy thì chợt Dương lên từ các bàn đi ra phía sân. Anh giơ tay nói lớn: - Khoan, còn tôi nữa - Và anh đến đứng vào vị trí bên cạnh Quỳnh, choàng tay qua vai cô. Quỳnh cảm thấy bàn tay anh ta bóp nhẹ vai mình như an ủi, che chở và truyền sang sức mạnh để cô chống chọi với nghịch cảnh trước mắt. Rồi mọi người tản ra, Quốc quay đầu nhìn Dương. Cái nhìn hậm hực vì thất bại. Dương cũng khẽ hất đầu nhìn lại anh ta. Anh muốn bẻ gãy tính tự đắc của Quốc khi đày đọa được Quỳnh. Và anh còn làm hơn thế nữa, khi choàng tay qua lưng Quỳnh dìu cô đi đến bàn tiệc. Cử chỉ ưu ái của anh đối với cô tiếp viên làm một số người thấy ngạc nhiên, là lạ. Một người bạn của Quốc lịch sự nhường ghế cho cô. Nhưng Quỳnh lắc đầu rồi chợt đi như bỏ chạy trở xuống bếp. Dương đi theo Quỳnh, anh giữ cô lại ở gần cửa: - Cách hay nhất là em nên tránh mặt tối nay. Có thể nó sẽ tìm cách khác làm mất mặt em đấy. Quỳnh lắc mạnh đầu: - Em còn phải làm việc, em không muốn vì anh ta mà em mất việc, không sao đâu, em chịu được mà, anh ra đó đi. - Lúc này mà em còn đầu óc để làm việc sao? - Lúc này mà em còn đầu óc để làm việc sao? Nói rồi, Dương kéo tay Quỳnh đi đến quầy, nơi người quản lý đang đứng quan sát những người phục vụ. Anh móc tờ đôla trong túi đưa ông ta: - Tối nay cô Quỳnh nghỉ một buổi, mong là ông không phiền hà với cô ấy. Và không quan tâm đến thái độ bất ngờ dễ dãi của ông ta, anh kéo tay Quỳnh đi một mạch ra cửa. Anh đưa Quỳnh ra xe, cả anh và cô đều im lặng trên đoạn đường dài. Sau đó anh rẽ vào một con đường vắng cho xe ngừng lại. Anh quay qua nhìn Quỳnh. Thấy nét mặt ngây dại của cô, anh mím môi: - Nếu Quỳnh muốn khóc thì hãy khóc tự do, lúc này không có ai thông cảm với Quỳnh hơn anh đâu. Quỳnh hé môi, cười: - Em không sao đâu, có điều là em bị bất ngờ quá thôi. - Đến giờ anh mới hiểu tại sao nó chọn điểm này để cưới. Làm sao nó biết em làm ở đây? - Em không biết. Có lẽ do tình cờ. - Với Quốc, anh không tin đó là sự tình cờ, nhưng nếu lập luận như vậy để đỡ khổ thì em hãy thành thật mà tin đi. Quỳnh không nói gì, Dương cũng im lặng. Anh dựa vào cửa, thẳng thắn quan sát nét mặt Quỳnh. Cô biết anh nhìn, nhưng lúc này tâm trạng chỉ còn là đau khổ tuyệt vọng nên cô không hề có cảm giác ngượng ngập hay xấu hổ. Tối nay Quốc đã cho cô một cú choáng váng. Cô không tin anh cưới vợ nhanh chóng như vậy. Lần đó anh đã bảo sẽ có vợ, nhưng cô không tin. Và mặc dù biết là đã xa nhau, nhưng cô vẫn thấy đau đớn, mất mát kỳ lạ. Dương quan sát cô khá lâu, rồi chợt lên tiếng: - Em đi làm lúc nào vậy? - Khoảng gần một tháng. - Vậy mà em không thèm nói với anh. - Em không muốn anh quan tâm đến em - Cô ngừng lại rồi chợt đổi giọng, mệt mỏi u uất đến kỳ lạ - Anh đưa em về giùm đi. Em muốn về lắm. - Không cần cả anh bên cạnh nữa sao? - Em không cố ý tránh anh, nhưng lúc này em chỉ muốn ở một mình thôi anh cho em về đi. - Thôi được. Dương chợt cười khan, anh cho xe chạy tới. Vẻ mặt không buồn cũng không vui. Anh đang lẫn lộn giữa sự tội nghiệp với tính tự ái sắp biến thành cơn khùng. Khi dừng xe cho Quỳnh xuống, anh quên phắt mình chưa biết chỗ ở của cô. Xe chạy một đoạn mới nhớ ra và anh tự nhủ sẽ tìm cô vào lúc mà anh thật sự bình tĩnh. Còn bây giờ thì cơn thịnh nộ đang bốc lên. Và anh vớ lấy cuộn băng cassette ném mạnh vào góc xe. Tên bạn vừa thiếu bản lĩnh, vừa ích kỷ, vừa nhỏ mọn ấy, có thể làm cho Quỳnh đau khổ điên đảo. Trong khi anh, tình yêu thành thật nồng cháy nhất đem cho cô ta thì cô ta dửng dưng từ chối. Ý nghĩ đó lại làm cho Dương điên tiết. Thế là thêm cuộn băng nữa rời vị trí, bay phóc xuống góc xe, nghe một tiếng cách khô khan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương