Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Quyển 1 - Chương 23: Thung lũng antelope



Thắm thoát đã sang mùa hạ.

Hà Như nhận được một lá thư của người anh họ ở Tây An gởi sang, trong thư nói bố cô đã nằm viện từ tháng trước, kết quả chẩn đoán cho biết ông bị ung thư gan thời kì cuối do thường xuyên uống rượu, hiện nay đang vật vã đau đớn trên giường bệnh. Bố cô khóc nói rằng muốn gặp mặt cô lần cuối.

Xem thư xong, Hà Như có vẻ tư lự. Từ sau khi cô đến Mỹ, dường như đã quên phắt đi người bố nát rượu ấy. Nguyên nhân chủ yếu khiến hồi đó cô phải kiên quyết xuất ngoại chính là muốn thoát khỏi sự u ám của gia đình, cùng vết thương lòng do người mẹ quá cố để lại. Đã hơn mười hai năm cô chưa gặp bố, thậm chí hình dáng ông ra sao cô cũng quên mất. Cô chỉ nhớ ông thường gây gổ với mẹ cô sau mỗi lần uống rượu rồi luôn miệng mắng cô là đồ con hoang, lần nào mẹ con cô cũng tức đến phát khóc.

Càng trưởng thành, Hà Như càng trở nên trầm lặng, ít nói với bạn bè cùng lớp. Cô nhạy cảm với cuộc sống xung quanh hơn các bạn cùng trang lứa.

Nhưng trước phút lâm chung, mẹ cô vẫn nhắn nhủ với cô rằng, trước đây bố mẹ cũng đã từng yêu nhau. Cô chính là con ruột của ông ấy, mong cô từ nay cho dù thế nào cũng phải chăm sóc bố đàng hoàng. Không ngờ sau khi biết rõ sự thật về thân thế, Hà Như lại càng thấy hận ông ta hơn. Mười hai năm qua, cô chưa một lần gọi điện hay viết thư cho bố, cũng như chưa một lần về thăm nhà.

Từ sau khi mẹ qua đời, khái niệm gia đình đã không còn tồn tại trong cuộc sống của cô. Từ nơi sâu thẳm trong cõi lòng cô coi như bố đã chết. Lần cuối cùng cô gặp mặt ông là trong lễ tang của mẹ. Đó là lần đầu tiên duy nhất cô thấy ông ta khóc, nhưng cô đã không nói với ông ta lời nào, ngày hôm sau cô rời Tây An quay lại trường.

Hà Như cầm lá thư của anh họ trên tay, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô quyết định không trở về. Hà Như gọi điện cho anh họ, bảo cô bận không về được, đồng thời gởi cho anh tám nghìn đô la nhờ thay cô lo liệu việc hậu sự.

Anh họ vốn cũng chẳng hay biết gì về chuyện của gia đình cô trước kia, chỉ biết thở dài không nói thêm gì.

Gởi tiền về xong, trong lòng Hà Như luôn cảm thấy có chút bất an suốt mấy ngày. Cô cảm thấy lo lắng không phải vì do bố sắp chết mà mình lại nhẫn tâm không về gặp mặt ông lần cuối, mà vì cô cảm thấy bản thân có lỗi với những lời mẹ trăn trối trước lúc lâm chung.

Nhưng rồi mấy hôm sau cô cũng quên dần chuyện này. Cô không muốn lại thêm lần nữa vướng vào lòng những ám ảnh mà phải khó khăn lắm cô mới thoát ra được.

Vài ngày sau, Đông Khởi từ Dallas trở về, Hà Như gặp anh khi đến dùng bữa tại nhà hàng Tứ Xuyên. Cô cảm ơn bó hoa anh túc mà Đông Khởi đã gởi tặng. Đông Khởi cười nói: “Nếu em mời anh dự sinh nhật sớm vài ngày, anh đã nhờ người khác đi thu thập tài liệu ở Dallas rồi. Thật chẳng giống bạn bè chút nào.”

Hà Như cười nói: “Anh đã biết ngày sinh của em qua Bạch Quả rồi còn gì?”

Đông Khởi cười nói: “Nếu em không mời mà anh vẫn cứ tự đến, thì cũng ngại chứ? “

Hà Như định trêu anh, rằng anh vốn không có lòng từ trước rồi còn gì. Nhưng vừa chực nói, cô lại ghìm lại được, cô nói: “Thực ra hôm sinh nhật, em không định mời ai mà chỉ muốn mừng sinh nhật một mình, vì vậy chẳng mời ai cả. Có điều được anh tặng hoa, em cũng thấy vui lắm, sau đó Bạch Quả có đến, bọn em đã trò chuyện suốt buổi tối.”

Đông Khởi nói: “Anh tặng hoa là để cảm ơn em lần trước đã cùng anh mừng sinh nhật. Đương nhiên, anh cũng hi vọng hai chúng ta sẽ có “sự khởi đầu mới” sau lần em mừng sinh nhật thứ ba mươi”.

Trong lòng Hà Như hiểu rõ ý anh muốn nói “sự khởi đầu mới” nghĩa là gì, bèn cười rồi cúi đầu ăn cơm không nói gì thêm.

Đông Khởi hỏi Hà Như: “Cuối tuần có kế hoạch gì chưa? Tụi mình đi đâu đó đi.”

Hà Như cười nói: “Sở thích của em không nhiều, nhưng nói đến đi chơi thì anh tìm đúng người rồi đấy. Hay chúng ta hẹn Bạch Quả và Giang Cốc cùng đi leo núi vậy”.

Đông Khởi muốn chỉ cùng Hà Như đi biển câu cá giải khuây, hay là chỉ hai người cùng nhau đi đánh tenis, không ngờ Hà Như lại muốn rủ theo cả Bạch Quả và Giang Cốc, anh cũng chỉ đành cười nói: “Leo núi thì leo núi, chỉ sợ đến lúc quay về em lại mệt đến phải nằm lì trên giường mấy ngày ấy chứ”.

Hà Như nói: “Bó hoa anh túc anh tặng em hôm sinh nhật, là hoa đặc trưng của California em rất thích”. Hay là cuối tuần này em dẫn mọi người đến Antelope Canyon ở Palmdale, nơi đó là đồi hoa anh túc nổi tiếng, phong cảnh tuyệt vời.

Đông Khởi cười nói: “Ok! Anh cũng bắt đầu thấy thích hương thơm thanh khiết của hoa anh túc rồi đây.”

Giang Cốc vốn là người không thích vận động, từ khi sống chung với Bạch Quả anh đâm ra dị ứng với những ngày cuối tuần. Vì cứ đến cuối tuần thì Bạch Quả không lôi anh đi shopping thì cũng đi rong khắp nơi. Với tính tình như anh, đi thế khác gì đày đọa anh. Bạch Quả muốn anh cuối tuần đi dã ngoại với Đông Khởi và Hà Như. Anh bèn kiếm cớ phải làm thí nghiệm để thoái thoác chuyện đi leo núi. Bạch Quả đành miễn cưỡng tha cho anh một lần.

Giang Cốc ngủ liền một mạch đến mười hai giờ, mới xuống giường nấu bát mì ăn rồi đi đến phòng thí nghiệm.

Tiếu Thiên đã có mặt từ lâu. Kể từ sau khi Stacy lỡ miệng thổ lộ cho Tiếu Thiên biết nỗi lòng của Giang Cốc, Giang Cốc cảm thấy hơi mất tự nhiên và ít nói chuyện hơn mỗi khi cả hai chạm mặt nhau.

Mấy hôm trước, tạp chí PNAS gởi thư báo đã duyệt đăng bài luận văn của Tiếu Thiên ở vị trí thứ nhất, chỉ cần chỉnh sửa đôi chút và bổ sung vài số liệu. Cuối cùng Tiếu Thiên đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng Giang Cốc lại không phục, tên anh bị liệt vào vị trí thứ hai, đó là vị trí không quan trọng. Anh luôn cho rằng nhờ nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Hứa Mai nên Tiếu Thiên mới có thể thành công nhanh chóng như vậy, vì thế nhìn thấy Tiếu Thiên, anh chẳng thèm ngó ngàng đến.

Cuối tuần, Đông Khởi lái chiếc xe mới của anh đưa Hà Như và Bạch Quả men theo đường cao tốc 405 chạy về phía Bắc khoảng hơn một tiếng đồng hồ, sau đó rẽ sang xa lộ 14, chẳng bao lâu sau thì đã đến Antelope Canyon trên sa mạc Mojave.

Lúc này, nắng xuân đang lan tỏa khắp sa mạc, cả một góc trời mênh mông dường như sáng bừng rực rỡ một màu vàng của hoa anh túc.

Đông Khởi ngắm nhìn bầu trời xa xăm nói: “Trời ở đây trong xanh chẳng giống như ở Los Angeles chỉ một màu xám mịt mù”.

Hà Như cười nói: “Không khí ở đây rất trong lành, cứ mỗi khi xuân về, em đều đến đây một lần nhưng mỗi lần lại có một cảm giác khác nhau.”

Bạch Quả cười nói: “Năm nay cậu đến cùng bọn tớ, cảm giác còn khác nữa “

Hà Như im lặng không nói.

Đông Khởi quay lại nhìn họ cười nói: “Đây là lần đầu anh được thấy nhiều hoa như thế, đẹp thật đấy.”

Họ lái xe vào bãi đậu xe của vườn hoa, sau đó mang theo thức uống đi vào thung lũng, lần theo đường mòn lên núi. Hai bên đường mọc đầy cây tư lan lá ngắn và đỗ tùng, màu trắng của những bông nở rộ trên cành như điểm xuyết, trên màu vàng của hoa anh túc, chúng càng thêm nổi bật. Cảnh sắc ở đây trông thật nên thơ.

Leo được vài trăm mét đầu, Hà Như và Bạch Quả còn theo kịp Đông Khởi, nhưng sau đó dần dần họ bị bỏ lại phía sau anh.

Cứ leo được vài chục mét, Đông Khởi lại phải dừng lại đợi họ. Hà Như thở hổn hển nói: “Này, anh đi chơi hay đi thi chạy vậy?”

Đông Khởi cười nói: “Anh đã chiếu cố đến thể lực của hai cô lắm rồi đấy”.

Khó khăn lắm Hà Như và Bạch Quả mới leo đến lưng chừng núi, cả người họ đều ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng. Hà Như khom lưng thở dốc, còn Bạch Quả thì thả người nằm dài trên bãi cỏ.

Đông Khởi vội nói với Bạch Quả: “Đang lúc mệt không nên nằm xuống, nếu không chốc nữa em sẽ càng thấy mệt hơn đấy. Xem bộ dạng của hai người, chắc chắn là khi còn trẻ ít tập thể thao phải không”

Hà Như vừa nghe nhắc đến từ “còn trẻ”, tự nhiên thấy man mác buồn. Theo như lời Đông Khởi nói thì bây giờ mình đã không còn trẻ nữa. Mấy hôm trước vừa sinh nhật lần thứ ba mươi, dù cô không mấy quan tâm đến chuyện tuổi tác, nhưng bây giờ trong suy nghĩ của mọi người, cô bây giờ đã khác.

Đông Khởi thấy Hà Như thừ người ra, biết mình lỡ lời nên vội đánh trống lảng: “Hay là chúng ta trở xuống vậy, đi dạo quanh đồi, ở đó không khí vừa trong lành vừa được ở gần hoa anh túc, thích hợp với hai người hơn.”

Hà Như đứng thẳng người nói: “Không được, cho dù thế nào hôm nay em cũng phải leo lên đến đỉnh núi. Trước kia, cứ mỗi lần leo núi em cũng chỉ đều leo đến lưng chừng, chưa bao giờ đứng trên đỉnh núi ngắm toàn cảnh thung lũng cả”

Đông Khởi nhìn Bạch Quả, Bạch Quả nói: “Không ngờ leo núi lại mệt thế, đúng là hành xác. Tôi không leo nữa đâu, tôi sẽ ở đây đợi hai người trở xuống.”

Đông Khởi cùng Hà Như người trước kẻ sau leo thêm hơn một tiếng đồng hồ mới lên đến đỉnh núi.

Cả hai nhìn xuống từng dãy núi, chỉ thấy khắp cả núi đồi đều toàn là màu vàng của hoa anh túc, đang khẽ lay động trong gió nhẹ, cả mặt đất như được phủ lên một tấm thảm tơ vàng óng ả mềm mại.

Đông Khởi hít mạnh một hơi, nói: “Khung cảnh này làm anh nhớ đến “Hoa yêu” của Ellenbo.”

Hà Như cười nói: “Hoa anh túc của California là một loài hoa dại, không giống như hoa anh túc trong ấn tượng của chúng ta. Anh xem chúng không có thân, hoa dường như dán dính trên mặt đất. Sức sống của chúng rất mãnh liệt, không yếu ớt giống như một số loài hoa khác.”

Đông Khởi cười nói với Hà Như: “Bây giờ anh mới biết vì sao hằng năm em đều muốn đến nơi này. Cảnh đẹp nơi đây thật khó mà diễn tả bằng lời, dễ làm người ta say mê, ngây ngất”

Hà Như cười nói: “Mỗi lần ngắm nhìn khoảng trời màu vàng ấy, em luôn có cảm giác thanh thản tâm hồn”

Cả hai cùng ngồi nghỉ dưới một gốc cây tư lan. Đông Khởi nói với Hà Như: “Anh không ngờ em lại hiếu thắng như vậy”

Hà Như lau mồ hôi trên mặt, hít một hơi thật sâu, cười nói: “Từ nhỏ em đã như thế rồi. Những việc em muốn làm thì nhất định phải làm cho được. Vả lại anh thử nghĩ xem, cảnh đẹp thế này em làm sao nỡ?”

Hai người ngồi trên núi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, chợt nhớ ra Bạch Quả còn đang ở dưới lưng núi, bèn quay xuống. Không ngờ đi trở xuống cũng không dễ, Đông Khởi sợ Hà Như trượt té nên đi trước cô.

Khi đi ngang qua một tảng đá lớn, Đông Khởi nhảy qua trước sau đó đưa tay ra ý muốn đỡ lấy tay của Hà Như. Hà Như khoát tay nói: “Không sao, em tự qua được.”

Cô xoay người, hai tay vịn vào tảng đá từ từ leo xuống. Khi cách mặt đất khoảng chừng ba bước, bỗng nhiên cô bị hụt chân phải, nghiêng người té xuống, Đông Khởi giang tay ra đỡ nhưng không kịp. Chân trái Hà Như chạm đất, thoắt một cái, cô lăn lông lốc theo triền dốc.

Đông Khởi cuống lên, chẳng kịp nghĩ ngợi gì lao theo Hà Như, chụp được cánh tay của Hà Như nhưng do lao tới mạnh quá, ngực phải của anh lại đụng mạnh một viên đá nhọn. Lúc đó anh cảm thấy ngực đau nhói nhưng vẫn cố chịu đựng, ráng sức kéo Hà Như lên.

Hà Như té nhưng không nặng lắm, chỉ là lúc chân trái chạm đất có hơi ê ẩm. Cô ngồi xuống, cởi bỏ giày xoa bóp gót chân trái, ngượng ngùng nói với Đông Khởi: “Cảm ơn anh đã giúp em, bằng không giờ này chắc em đã lăn đến chỗ của Bạch Quả rồi.”

Đông Khởi cố gượng cười. Hà Như mang giày vào nói: “Ổn rồi, em không sao, chúng ta mau quay xuống đi, Bạch Quả chắc đang sốt ruột đợi.”

Đang lúc Đông Khởi muốn đứng lên, ngực phải đột nhiên đau buốt như bị kim châm, anh đau đớn hự lên một tiếng nhỏ. Lúc này Hà Như mới phát hiện ở anh có gì đó không bình thường, lo lắng hỏi: “Có phải anh đã bị thương rồi không?”

“Không sao, quay về xoa bóp một tí là khỏi ngay”, anh cố dùng tay trái để gượng đứng dậy, phủi tay nói, “Đi thôi.”

Lúc quay xuống núi, Hà Như áy náy nói: “Tại em tùy hứng, nếu lúc nãy em để anh đỡ thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”

Tay trái Đông Khởi xoa xoa ngực phải, miệng luôn nói không sao. Lúc cả hai đi ngang đến chỗ Bạch Quả nằm khi nãy, mới phát hiện cô ấy đã quay trở xuống từ lâu rồi.

Bạch Quả vừa nhìn thấy họ đã la lên: “Hai người làm cái quái gì vậy? Để mình tôi đợi ở đây hơn cả tiếng đồng hồ. Có đến ba chiếc xe chạy ngang qua dừng lại hỏi tôi có cần giúp gì không rồi đấy. Tôi cứ nghĩ hai người mải vui chẳng thèm trở xuống nữa rồi chứ!”

Hà Như kể lại cho Bạch Quả nghe. Bạch Quả sốt ruột nói: “Vậy chúng ta mau đưa Đông Khởi đến bệnh viện chụp X quang kiểm tra xem”

Bạch Quả muốn Đông Khởi đưa chìa khóa xe cho cô, cô sẽ lái xe. Đông Khởi vốn định tỏ mình vẫn còn khỏe khoắn, nhưng khi anh xoay người ngồi vào xe, đặt tay phải đặt lên vô lăng, thì ngực phải đau như buốt, thế là anh đành phải ngồi băng sau với Hà Như.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...