Tình Yêu Nở Muộn
Chương 13: Chợ đêm
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô đi phụ giúp mẹ bán đồ ăn chợ đêm, hiện tại cô đang ở trong phòng và chuẩn bị đồ đạc để đi phụ giúp.
Trên khuôn mặt trắng nõn ấy của cô, lờ mờ xuất hiện một tí giọt nước, không đoán cũng biết là cô đang căng thẳng.
...
Cô mặc cho mình một bộ đồ thường ngày, áo phông quần dài, xoả cái tóc dài của cô ra lưng, tôn lên vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, cô nhìn vào chính mình trong kính, rất đẹp, nhưng mà cô vẫn phải đeo kính...
Vừa cầm cái kính lên, sẵn sàng đeo vào thì đã nghe được tiếng bên ngoài của mẹ, bà ấy bảo rằng nếu như cô đeo kính thì sẵn sàng bị khoá lại sách vở.
Cái động tác ấy dừng lại trên không, cô từ từ hạ xuống, đôi má phùng lên rồi đi ra ngoài, cô bây giờ thật sự rất dỗiiiii.
......................
Trong những năm cô đi học ở đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra, ngôi nhà của cô đã được chuyển đi vì nó quá nhỏ, cũng không xa nhưng mà là trung tâm chợ đêm, vào buổi tối rất nhộn nhịp, nhưng ít nhất thì khi vào nhà thì những tiếng vui đùa ở chợ đêm được giảm đi rất nhiều.
Cô và 2 anh chị cũng đã có sự thay đổi, chị cô bây giờ rất đẹp, chị ấy cao 1m65, và cô còn nghe bảo chị ấy là hoa khôi của khối 10 hiện tại, chị ấy vẫn có cái tính cuồng em gái, tuy nhiên bây giờ đã giảm vì chị ấy còn phải học.
Còn anh cô, Trần Dạ hiện tại vẫn giữ cái danh là hot boy ấy, anh ấy vẫn như cũ nhưng hình như chiều cao của anh ấy rất bất thường, anh ấy bây giờ phải khiến cô ngửa đầu lên mới nhìn được...
Còn cô... Ngoại trừ việc cận thật thì hiện tại cái thứ quan trọng nhất với cô là chiều cao, nó đã tăng tiến, cụ thể là cô cao 1m53...
Điều này khiến cho cô rất không VUI, còn ở nhà mới này, cả 3 chị em đã hoàn toàn tách phòng ra, nó cũng đã rộng hơn khi có tới 7 phòng, gồm 4 phòng ngủ 1 phòng vệ sinh 1 phòng bếp và 1 phòng khách.
Nó thật sự rất rộng.
......................
Những dòng văn trong cuốn nhật ký vẫn được tiếp diễn, đi cùng với cô gái ấy, một ngọn gió nhẹ thổi từ của xổ vào trong căn phòng thơ mộng, đẩy nhẹ những trang giấy còn đang ở trên bàn.
Lật qua từng trang từng trang, nó không còn dòng chữ mà là trắng tinh, như một cuốn sách đang cần người viết, và người viết ở đây chính là cô, viết về những kỷ niệm cảm xúc và ước mơ của chính mình.
...................... Đam Mỹ H Văn
Cô lon ton đi theo mẹ, anh của cô hiện tại đã đi chơi, chị cô cũng vậy chứ không thì đã lon ton đi theo cô và mẹ rồi.
Đến cái sạp bán đồ của nhà mình, cô nhanh chóng vào phụ giúp mẹ bày đồ ra, hiện tại chỉ mới 6h, vẫn rất ít người nên con phố vãn còn vắng vẻ.
Cô phụ giúp mẹ bày đồ ra rồi sau đó bảo với mẹ rằng để mình nấu đồ cho, mẹ cô vui vẻ để cô làm rồi sau đó bà ấy bảo rằng đi đến bên sạp bên kia một tí.
Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy rằng đó là sạp của bà vương, hàng xóm kế bên nhà mới của cô, bà ấy rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ họ khi mới đến.
Thời gian cũng thấm thoát trôi đi rất nhanh, những tốp người cũng nhanh chóng đi đến, con phố vắng vẻ đã biến mất và được thay thế bằng một con phố nhộn nhịp đầy người qua lại, cũng vào thời điểm này cô có vô số việc.
Cô không đeo mắt kính, cậm cụi chiên các đồ ăn nhanh, khách cũng đến liên tục.
Cô không biết liệu có phải cửa sạp của mẹ cô nổi tiếng không, tuy nhiên ngày hôm nay rất nhiều người đến, đa phần là con trai, chưa kể họ đến còn nhìn chằm chằm cô khiến cô có cảm giác không thoải mái.
Có vẻ như mẹ cô cũng cảm thấy nên bà ấy cũng làm giúp cô để cô đi nghỉ, những việc tiếp vẫn như vậy, 2 người luân phiên làm.
Bỗng nhiên có một giọng âm thanh phát ra trước cửa sạp.
"Trần Ngọc Hy?."
Trên khuôn mặt trắng nõn ấy của cô, lờ mờ xuất hiện một tí giọt nước, không đoán cũng biết là cô đang căng thẳng.
...
Cô mặc cho mình một bộ đồ thường ngày, áo phông quần dài, xoả cái tóc dài của cô ra lưng, tôn lên vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, cô nhìn vào chính mình trong kính, rất đẹp, nhưng mà cô vẫn phải đeo kính...
Vừa cầm cái kính lên, sẵn sàng đeo vào thì đã nghe được tiếng bên ngoài của mẹ, bà ấy bảo rằng nếu như cô đeo kính thì sẵn sàng bị khoá lại sách vở.
Cái động tác ấy dừng lại trên không, cô từ từ hạ xuống, đôi má phùng lên rồi đi ra ngoài, cô bây giờ thật sự rất dỗiiiii.
......................
Trong những năm cô đi học ở đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra, ngôi nhà của cô đã được chuyển đi vì nó quá nhỏ, cũng không xa nhưng mà là trung tâm chợ đêm, vào buổi tối rất nhộn nhịp, nhưng ít nhất thì khi vào nhà thì những tiếng vui đùa ở chợ đêm được giảm đi rất nhiều.
Cô và 2 anh chị cũng đã có sự thay đổi, chị cô bây giờ rất đẹp, chị ấy cao 1m65, và cô còn nghe bảo chị ấy là hoa khôi của khối 10 hiện tại, chị ấy vẫn có cái tính cuồng em gái, tuy nhiên bây giờ đã giảm vì chị ấy còn phải học.
Còn anh cô, Trần Dạ hiện tại vẫn giữ cái danh là hot boy ấy, anh ấy vẫn như cũ nhưng hình như chiều cao của anh ấy rất bất thường, anh ấy bây giờ phải khiến cô ngửa đầu lên mới nhìn được...
Còn cô... Ngoại trừ việc cận thật thì hiện tại cái thứ quan trọng nhất với cô là chiều cao, nó đã tăng tiến, cụ thể là cô cao 1m53...
Điều này khiến cho cô rất không VUI, còn ở nhà mới này, cả 3 chị em đã hoàn toàn tách phòng ra, nó cũng đã rộng hơn khi có tới 7 phòng, gồm 4 phòng ngủ 1 phòng vệ sinh 1 phòng bếp và 1 phòng khách.
Nó thật sự rất rộng.
......................
Những dòng văn trong cuốn nhật ký vẫn được tiếp diễn, đi cùng với cô gái ấy, một ngọn gió nhẹ thổi từ của xổ vào trong căn phòng thơ mộng, đẩy nhẹ những trang giấy còn đang ở trên bàn.
Lật qua từng trang từng trang, nó không còn dòng chữ mà là trắng tinh, như một cuốn sách đang cần người viết, và người viết ở đây chính là cô, viết về những kỷ niệm cảm xúc và ước mơ của chính mình.
...................... Đam Mỹ H Văn
Cô lon ton đi theo mẹ, anh của cô hiện tại đã đi chơi, chị cô cũng vậy chứ không thì đã lon ton đi theo cô và mẹ rồi.
Đến cái sạp bán đồ của nhà mình, cô nhanh chóng vào phụ giúp mẹ bày đồ ra, hiện tại chỉ mới 6h, vẫn rất ít người nên con phố vãn còn vắng vẻ.
Cô phụ giúp mẹ bày đồ ra rồi sau đó bảo với mẹ rằng để mình nấu đồ cho, mẹ cô vui vẻ để cô làm rồi sau đó bà ấy bảo rằng đi đến bên sạp bên kia một tí.
Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy rằng đó là sạp của bà vương, hàng xóm kế bên nhà mới của cô, bà ấy rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ họ khi mới đến.
Thời gian cũng thấm thoát trôi đi rất nhanh, những tốp người cũng nhanh chóng đi đến, con phố vắng vẻ đã biến mất và được thay thế bằng một con phố nhộn nhịp đầy người qua lại, cũng vào thời điểm này cô có vô số việc.
Cô không đeo mắt kính, cậm cụi chiên các đồ ăn nhanh, khách cũng đến liên tục.
Cô không biết liệu có phải cửa sạp của mẹ cô nổi tiếng không, tuy nhiên ngày hôm nay rất nhiều người đến, đa phần là con trai, chưa kể họ đến còn nhìn chằm chằm cô khiến cô có cảm giác không thoải mái.
Có vẻ như mẹ cô cũng cảm thấy nên bà ấy cũng làm giúp cô để cô đi nghỉ, những việc tiếp vẫn như vậy, 2 người luân phiên làm.
Bỗng nhiên có một giọng âm thanh phát ra trước cửa sạp.
"Trần Ngọc Hy?."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương