Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 345
Cô chưa từng sợ hãi đám người này.“Mợ Lâm, cô..”“Chuyện của tôi và chồng tôi không biết sao các vị lại quan †âm thế nhỉ? Hơn nữa chồng tôi bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, bây giờ tôi mang cơm cho anh ấy, mọi người muốn cản tôi sao?”Giản Nghệ Hân thậm chí còn nở nụ cười, đúng là nụ cười ẩn chứa dao nhọn.Giờ thì hay rồi, bọn họ nào có ai dám cản nữa?Nếu còn cản cô, làm chậm trễ bữa cơm của tổng giám đốc Lâm thì phải làm sao?Có người sợ hãi đã nhường đường ra, Giản Nghệ Hân nói: “Nếu mọi người muốn phỏng vấn, tôi có thể nói với mọi người, quan hệ giữa tôi và chồng tôi rất tốt, không phiền mọi người nhọc lòng”Giản Nghệ Hân nói xong thì nở nụ cười ngọt ngào, nhiều phóng viên đều chụp lại hình ảnh này...Bọn họ biết, chuyện của Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy mới được đăng lên báo sáng nay, sao Giản Nghệ Hân lại như không có chuyện gì vậy chứ?. Truyện Ngôn TìnhLà do cô chưa đọc báo hay là thật sự quá tin tưởng vào Lâm Thế Kiệt?Đám phóng viên ai nấy cũng lắc đầu, đợi Giản Nghệ Hân đi rồi mới chợt nhớ lại, không ngờ lúc nấy lại để cô rời đi dễ dàng đến vậy!Giản Nghệ Hân thoát khỏi đám phóng viên, nhanh chóng chạy đến khu nội trú. Trời ạ, bây giờ cô đã nổi tiếng đến mức này rồi sao?Đi ra khỏi cửa thôi mà cũng bị phóng viên giữ lại...Lúc Giản Nghệ Hân đến phòng bệnh, cửa phòng được đóng chặt lại, cô đang định đẩy cửa đi vào thì lại nghe thấy giọng nói của Lâm Thế Kiệt ở bên trong: “Mọi chuyện làm đến đâu rồi?"“Đám phóng viên đều đã rời đi rồi, chỉ là, tổng giám đốc. “Cậu còn muốn nói gì?”Chu Loan nhìn dáng vẻ nằm trên giường của Lâm Thế Kiệt, có chút đau lòng: “Anh không thể ăn mấy món bày bán ngoài đường, tại sao còn... ngược đãi bản thân như vậy?” Một lúc lâu sau, Lâm Thế Kiệt chợt cười khẽ: “Cô ấy thích” “Cô ấy” này là chỉ ai thì không cần nói cũng biết.Giản Nghệ Hân chợt thấy có chút chua xót, thật ra cô vốn đã biết Lâm Thế Kiệt rất kén ăn, nếu không Lâm Thế Kiệt cũng sẽ không yêu cầu cô mang cơm cho anh.Dì Liễu còn từng nói, về cơ bản anh chỉ quen ăn đồ ăn cô nấu.Chỉ là...“Mợ chủ, sao cô còn ở bên ngoài, mau vào đi”Giản Nghệ Hân còn đang đau lòng thì lại nghe thấy giọng nói của Chu Loan, cô vội thu hồi cảm xúc, nở nụ cười tự nhiên bước vào: “Lâm Thế Kiệt, anh bị bệnh rồi sao còn không nói với em? Sáng sớm tỉnh dậy không thấy anh, về sau dì Liễu nói với em anh bị bệnh em mới biết đấy!”Giản Nghệ Hân có chút oán giận, vẻ mặt vô cùng đáng yêu, Lâm Thế Kiệt nhìn cô, bất giác bật cười.“Không phải em hay bị gắt ngủ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương