Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không?
Chương 100. Nụ Hôn Của Anh Và Em
Âu Duyệt Linh nói: “Con nói gì thế? Bình thường Viên Viên cũng không thích chơi với những đứa trẻ khác. Khi nhìn những đứa trẻ khác nó đều nheo mắt nhìn he hé, chỉ có lúc nhìn con mới mở hoàn toàn thôi. Bố thấy Viên Viên thích con nhất đấy.” Tôi đứng bên cạnh nghe với tâm trạng vô cùng hiếu kỳ, trong bụng nghĩ thầm trẻ con trước ba tuổi thì đâu có nhiều sắc thái tình cảm. Sao mà mới hơn một tuổi đã biết thích ai ghét ai rồi? Tôi tò mò lại gần nhìn Viên Viên. Đột nhiên Viên Viên đưa mắt nhìn sang, đôi mắt to tròn, đen láy sáng rực như viên đá quý nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi sững ra, đây là lần đầu tiên tôi bị một đứa bé nhìn chằm chằm như thế. Đôi mắt của đứa trẻ này sáng rực long lanh như một viên minh châu, thằng bé cứ nhìn tôi không chớp mắt, trong lòng tôi bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Tôi đột nhiên mềm lòng. Tôi đưa tay ra muốn bế thằng bé, nhưng thằng bé còn nhanh hơn cả tôi, giơ hai cánh tay tròn tròn ra đòi bế. “Bế.” Giọng nói non nớt khiến tim tôi gần như hòa tan. Âu Duyệt Linh kinh ngạc nói: “Trước đó không ít người đến cô nhi viện nhìn thấy Viên Viên xinh xắn đều có ý định nhận nuôi. Nhưng Viên Viên rất không thích người lạ, bình thường chỉ có tôi mới thân cận được thằng bé…” Tôi cũng cảm thấy rất kỳ diệu. Lúc này,Viên Viên thấy tôi không bế nó liền vung vẩy cánh tay tròn tròn, môi chúm chím ra vẻ tức tối, lại gọi một câu nữa: “Bế.” Thế rồi Âu Duyệt Linh mới phản ứng lại, xin lỗi cười cười, “Xin lỗi, mới nãy tôi kinh ngạc quá.” Âu Duyệt Linh rất lịch sự đưa Viên Viên cho tôi. Tôi cẩn thận đón lấy Viên Viên, cảm giác được trọng lượng trên tay mình, đột nhiên thấy cả trái tim như được lấp đầy. Đây là cảm giác thoả mãn chưa bao giờ có. “Ngoan quá.” Tôi bế Viên Viên, khe khẽ đung đưa thằng bế, dường như thằng bé rất thích cảm giác này, nhếch miệng ê a cười. Viên Viên cười lên trông rất xinh xắn, đôi môi nhỏ nhếch lên hé lộ phần lợi hồng hồng bên trong. Chỉ cần nhìn thấy nó cười là tôi cảm thấy dường như dù có bị thương như thế nào đều được xoa dịu. “Viên Viên thế mà cười này!” Âu Duyệt Linh kinh ngạc vô cùng. “Con muốn xem, muốn xem.” Bang Bang vịn thành giường, muốn nghển lên xem Viên Viên. Thấy Bang Bang như thế tôi sợ hãi vô cùng. Chỉ sợ con bé còn đang ốm bệnh lại bị thương. Tôi vội quỳ xuống, ôm Viên Viên lại gần Bang Bang. “Viên Viên…” Bang Bang cười khanh khách cầm lấy đồ chơi lắc lắc trước mặt Viên Viên. Một đứa bé mới bốn tuổi như Bang Bang lại tỏ ra như một người chị lớn trước mặt Viên Viên, trông rất thú vị. Trước đây Bang Bang là đứa bé nhất trong cô nhi viện, lũ trẻ con thích chơi với những đứa bằng tuổi hoặc hơn tuổi, chắc bình thường con bé cũng rất cô đơn. Thế nên từ khi có em trai là Viên Viên con bé mới vui vẻ kích động thế. Bang Bang cho Viên Viên một con búp bê. Rất hiển nhiên, Viên Viên cực kỳ không thích. Đôi mắt to tròn linh động không thèm nhìn con búp bên mà lại liếc nhìn về phía Bang Bang. Tôi thầm nghĩ, so với búp bê thì hình như thằng bé còn thích Bang Bang hơn. Nhưng hình như Bang Bang không nhận ra được điều này, ngược lại ra sức lắc lắc con búp bê trước mặt Viên Viên. Thế nhưng Viên Viên không có hứng thú, Bang Bang thấy vậy liền luống cuống đến mức sắp khóc đến nơi. Tôi không kìm được liền nói với Viên Viên: “Viên Viên, chị tặng cho con này, con mau nhận lấy đi.” Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cũng không mong thằng bé có thể hiểu được. Dù sao nó mới hơn một tuổi. Ngay đến Âu Duyệt Linh cũng cười khẽ. “Viên Viên còn nhỏ, nó không hiểu đâu.” Nhưng mà sự thực lại khiến chúng tôi kinh ngạc. Cũng không biết có phải Viên Viên hiểu được câu đó của tôi hay không, hay là do Bang Bang cứ lắc lư hoài con búp bê trước mặt làm thằng bé thấy phiền, Viên Viên đột nhiên đưa tay ra chộp lấy con búp bê. Nhưng theo tôi thấy, biểu cảm của Viên Viên có vẻ như bất đắc dĩ. Bang Bang lại vui vẻ vô cùng, đôi mắt tròn to nhìn Viên Viên, nói với vẻ cực kỳ trịnh trọng: “Viên Viên, em nhận quà của chị rồi. Sau này em chính là em của chị đó nha. Sau này phải gọi chị là chị đó biết chưa? Sau này chị sẽ mua đồ chơi cho em, sẽ bảo vệ em thật tốt.” Tôi nghe Bang Bang nói nghiêm túc như thế suýt nữa thì bật cười. Nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của con bé nên mới không cười thành tiếng. Tôi liếc mắt nhìn Âu Duyệt Linh cũng thấy anh ta đang tỏ vẻ nín cười. Viên Viên đương nhiên không trả lời con bé, nhưng Bang Bang cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lại lôi ra mấy món đồ chơi nó rất thích đưa đến trước mặt Viên Viên. Những thứ này đều là do tôi và Bùi Minh mua cho con bé, bình thường con bé còn không nỡ lấy ra chơi. “Những món đồ chơi này sau này đều là của Viên Viên. Nhưng cũng không thể cho em hết được nha, sau này em mà không nghe lời chị, chị sẽ không cho em chơi nữa.” Mới đầu tôi còn coi đó là những lời vô tâm ngây thơ của trẻ con, nghe rất thú vị. Nhưng nghe một lúc lại có cảm giác khó chịu. Lần phẫu thuật này của Bang Bang sẽ thành công chứ? Cho dù là thành công thì con bé có thể sống đến bao giờ? Những món đồ chơi này của con bé đều tặng cho Viên Viên hết sao? Tuy rằng Bang Bang còn nhỏ nhưng có phải con bé đều hiểu hết rồi không? Cho nên trước khi phẫu thuật nó mới muốn được gặp em trai. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Sao lại có thể đối xử với một đứa bé ngây thơ lương thiện như thế? Vành mắt tôi đỏ hồng, lại không dám khóc trước mặt con trẻ, chỉ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của mấy đứa trẻ. Tôi viện một cái cớ, sau đó đưa lại Viên Viên cho Âu Duyệt Linh trong tâm trạng quyến luyến không nỡ rời, định rời khỏi phòng bệnh. Lúc tôi đi đột nhiên Viên Viên giơ tay ra chộp lấy tóc tôi, không cho tôi đi. Khoảnh khắc đó tôi không kìm được nữa, đau lòng vô cùng, nước mắt cứ ào ào tuôn ra khỏi khóe mắt. Tôi cũng không biết là do mình đang thương cho Bang Bang hay đang vì sự ỷ lại của Viên Viên với tôi. “Xin lỗi…” Tôi cúi đầu, hốt hoảng lau nước mắt. Còn khóc trước mặt bọn trẻ, tôi thật thất bại. Ngay đến cả Bang Bang cũng kiên cường thế cơ mà. Âu Duyệt Linh rất lịch sự, ánh mắt của anh ta nhìn tôi đầy bao dung. Anh ta rút ra một tập khăn giấy đưa cho tôi. Tôi vội nhận lấy, cúi đầu, không dám để Bang Bang nhìn thấy tôi khóc. Tay của Viên Viên vẫn còn túm chặt lấy tóc tôi, đôi mắt to tròn của thằng bé chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt thằng bé rất rõ ràng, tôi có thể nhìn ra sự quyến luyến trong mắt thằng bé. Tôi xót xa vô cùng nhưng vẫn quyết tâm giằng tóc mình ra khỏi tay thằng bé. Cảm giác đó đau đớn như thể cắt da cắt thịt. Như thể có một con dao cùn cứa vào tim tôi. Cuối cùng tôi cũng tách được bàn tay lưu luyến của đứa bé ra, đi ra khỏi căn phòng không dám quay đầu lại, chỉ sợ mình quay lại sẽ khóc. Tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng khóc rất to, tiếng khóc đâm thẳng vào trái tim tôi. Viên Viên khóc. Nghe thấy Viên Viên khóc, tôi nghĩ đến con gái vừa mới ra đời đã mất đi của mình, tim tôi như thể bị xát muối. Tôi bám vào tường, cúi người ôm ngực, khóc không thành tiếng. “Cô Lâm, cô không sao chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tôi ngẩng lên, nhìn thấy gương mặt ôn hòa của Âu Duyệt Linh, anh ta nhíu đôi mày thư sinh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Anh ta không bế Viên Viên nữa. “Tôi đã giao Viên Viên cho điều dưỡng rồi, tôi hơi lo về tình trạng của cô.”Tôi cười khổ xua tay tỏ ý mình không vấn đề gì. Tôi lấy bình thuốc ra uống một viên, cảm giác đau đớn trong lồng ngực đỡ được một chút. Âu Duyệt Linh cau mày, “Cô hình như hơi ỷ lại vào thuốc này?” Tôi chỉ cười cười, không nói gì. Âu Duyệt Linh nhìn tôi thật kỹ, “Đã phiền cô phải lo lắng cho Bang Bang rồi.” Tôi hiểu ẩn ý của Âu Duyệt Linh, có lẽ phản ứng của tôi quá kích động khiến anh ta nghi ngờ. “Trước đây… tôi có một đứa con, nó đã chết yểu.” “…” Âu Duyệt Linh sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ xin lỗi. “Xin lỗi.” Âu Duyệt Linh nói rất chân thành. Tôi lắc đầu không nói gì, lau nước mắt, “Tất cả đều đã là quá khứ rồi. Chỉ cần nhìn thấy trẻ con tôi lại không kìm được mà nhớ lại trước kia. Cho nên phản ứng mới kích động như thế. Đã khiến anh Âu Dương chê cười rồi.” Âu Duyệt Linh chỉ nhíu mày, nhìn tôi chăm chú. Tôi xem đồng hồ nói, “Bang Bang cũng sắp phải vào phòng vô khuẩn rồi. Tôi đi trước đây.” Âu Duyệt Linh lịch sự gật đầu với tôi, sau khi tạm biệt Âu Duyệt Linh, tôi quay về phòng bệnh của Bùi Minh. Dì Lý thấy tôi quay lại liền nói với tôi rằng Bùi Minh rất mệt, đã nghỉ ngơi rồi. Nếu tôi vào phòng thì nhẹ nhàng một chút, dạo này công ty của Bùi Minh có rất nhiều việc, anh đã mấy ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi. Tôi gật đầu, khẽ khàng bước vào trong. Bùi Minh nhắm nghiền hai mắt, dường như là quá mệt mỏi, dù trong mơ anh vẫn không thoát khỏi những chuyện phiền phức, hàng hông mày của anh vẫn cứ cau chặt. Dì Lý rất sơ suất, thậm chỉ còn không kéo rèm vào cho Bùi Minh. Ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong phòng phủ lên gương mặt của Bùi Minh. Gương mặt tái nhợt của anh dưới ánh sáng chói mắt trờ nên gần như trong suốt. Tim tôi đau nhói, trong tình huống thế này sao Bùi Minh có thể ngủ yên được? Tôi bước đến bên cửa sổ, kéo rèm. Trong phòng lập tức tối đi, chỉ có một tia sáng lọt qua khe rèm hở, hòa trong bóng tối mờ mờ của căn phòng. Tôi đến bên cạnh Bùi Minh, nhẹ nhàng quỳ xuống bên anh, vẽ lại đôi mắt, sống mũi của anh bằng ánh mắt của mình. Mỗi một lần vẽ Bùi Minh lại càng trở nên sống động trong tim tôi. Tôi cảm thấy khát vọng sôi sục dường như không gì có thể ngăn cản được trong lòng hết lần này đến lần khác lao đến trói buộc tôi. Tôi yêu Bùi Minh, cho dù giữa chúng tôi chỉ có quá khứ không thể vượt qua mà không có tương lai. Mà tình yêu của tôi chỉ dám bộc lộ ra một chút trong những lúc Bùi Minh ngủ say, những lúc một mình như thế này. Tôi cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Bùi Minh. Bờ môi của anh lành lạnh như một khối băng chìm sâu dưới đáy biển, hơi lạnh thấm vào trong miệng khiến tôi không nhịn được rùng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương