Tô Khanh Ninh Triết
Chương 33
Đêm trước ngày lên máy bay, bố mẹ Tô đã đến Bắc Kinh giúp Tô Khanh thu xếp hành lí và ở với con gái thêm một đêm.
Buổi tối mẹ Tô ra khỏi phòng đi lấy nước, thấy Tô Khanh vẫn còn ngồi bất động ở ban công, trong lòng rất chua xót.
Bà nhẹ nhàng đi đến vỗ vai con gái:"Sao thế?"
"Không có gì. Chỉ là có hơi không nỡ." Cô quay đầu nhìn mẹ, nhẹ nhàng trả lời.
Trong lòng mẹ Tô biết rõ, con gái thời gian qua đau lòng như vậy, khốn khổ như vậy, đều do bà gây nên. Bà không biết phải mở lời thú nhận với cô như thế nào, ngập ngừng mãi cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Lúc bà trở về phòng, lại phát hiện bố Tô cũng chưa ngủ. Ông ngồi bên mép giường, nhìn thấy bà đi vào, liền hỏi:"Con gái lại không ngủ được sao?"
Mẹ Tô rầu rĩ ừm một tiếng.
Bố Tô đè nén giọng nói:"Thật ra tôi biết chuyện bà đến tìm Tiểu Triết."
Sắc mặt mẹ Tô bỗng nhiên tái đi, hoảng hốt nhìn về phía bố Tô.
Ông ấy thở dài:"Tôi vẫn luôn dằn vặt chính mình. Sao lúc đó tôi lại không ngăn cản bà chứ? Tiểu Triết như thế nào, chúng ta còn không hiểu rõ sao? Chỉ vì những biến cố ấy mà tước đoạt đi hạnh phúc của thằng bé, bà quá tàn nhẫn rồi."
Những giọt nước mắt hối hận chậm rãi lăn xuống, mẹ Tô nắm lấy tay bố Tô:"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ông. Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi không có cách nào thú nhận với Tiểu Khanh cả."
"Bà đừng nói xin lỗi nữa. Nếu nói xin lỗi, thì tôi cũng có lỗi." Ông ấy đỡ mẹ Tô:"Mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hãy để thuận theo tự nhiên đi."
Cuối cùng thì Tô Khanh cũng đã thuận lợi lên máy bay đến Thụy Sĩ.
Trước khi máy bay cất cánh, cô ngồi ở vị trí trầm mặc nhìn màn hình điện thoại rất lâu.
Màn hình giao diện tin nhắn trên wechat vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi cho Ninh Triết vào nửa tiếng trước.
"Em sắp lên máy bay rồi, anh không đến tiễn em sao?"
Không có một lời hồi âm nào cả.
Cô nhìn màn hình điện thoại rất lâu, đến khi nghe thấy thông báo tắt tất cả thiết bị điện tử, cô mới thu lại tâm tư của mình, tắt nguồn điện thoại.
Ninh Triết đứng ở sân bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, nhìn chiếc máy bay cất cánh, từ to lớn cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ. Anh khẽ nói:"Khanh Khanh của anh."
Giờ đã không còn là của anh nữa rồi.
Tâm tình Ninh Triết trùng xuống, đúng lúc này lại nhận được điện thoại về cuộc điều tra của bố anh.
Mọi việc đã dần có kết quả, có người viết thư nặc danh tố cáo nhưng không có đủ bằng chứng. Cuối cùng thì bố anh cũng đã được trả lại sự trong sạch, thanh danh Ninh gia cũng được khôi phục.
Anh nhẹ nhõm thở phào một hơi, quay người lên xe rời khỏi sân bay.
Anh không thể nào vui nổi.
Anh cũng không ngờ rằng, vốn tưởng chỉ phải xa cô hai năm, không ngờ cô đi liền đi năm năm không về.
[...]
Năm năm sau.
Giữa sân bay đông đúc xuất hiện một thân ảnh mảnh mai mặc sơ mi trang nhã xuất hiện. Tô Khanh đẩy hành lí đi về phía cổng ra, rất nhanh đã nhìn thấy bố mẹ Tô đứng chờ ở phía xa xa.
Năm năm trôi qua, bố mẹ già đi không ít.
Thời điểm nhìn thấy nhau, cảm xúc như vỡ òa. Mẹ Tô chạy đến ôm chầm lấy con gái, nước mắt không nhịn được rơi xuống như mưa, trách mắng:"Đồ nhẫn tâm, năm năm trời, con không về thăm ông bà già này lấy một lần, con còn có thể nhẫn tâm hơn không hả?"
Bố Tô đi đến an ủi mẹ Tô:"Con gái về là tốt rồi, bà đừng trách con bé nữa."
"Bố mẹ, con xin lỗi." Tô Khanh mềm giọng nhận lỗi:"Con sai rồi, từ giờ trở đi con sẽ không đi đâu nữa, sẽ hảo hảo phụng dưỡng bố mẹ."
Nhà họ Tô ngồi xe về nhà.
Hai năm trước sau khi tốt nghiệp, Tô Khanh có thành tích xuất sắc đã được giữ lại trường làm giảng viên. Giờ cô đã là một giảng viên ngành quản trị kinh doanh có tiếng trong nước, khi biết tin cô về nước, rất nhiều trường đại học lớn nhỏ đều gửi lời mời cho cô.
Tô Khanh ngồi trên xe liên tục kiểm tra email, đọc từng điều kiện mà các trường đại học đưa ra. Cuối cùng cô vẫn chọn đến đại học A ở Đại Thành, vừa hay gần nhà cô.
Bên phía đại học A đã hẹn cô ngày mai đến nhận việc.
Cô tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Năm năm qua đi, cảnh vật cũng thay đổi rất nhiều, trong mắt cô sáu, bảy phần xa lạ.
Mẹ Tô ngồi ở phía trước luôn miệng kể mấy chuyện xảy ra trong mấy năm này cho cô nghe, tâm tình rất vui.
Hơn nửa tiếng sau cuối cùng cũng về đến nhà.
Mấy năm trước bố mẹ Tô đã đổi từ chung cư cao cấp xuống một căn biệt thự nhỏ ở mặt đường cho tiện đi lại. Cô đây là lần đầu tiên đến nhà mới của mình, không khỏi nhìn ngó xung quanh.
Mẹ Tô thúc giục cô về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, buổi tối cả nhà sẽ cùng ra ngoài ăn chúc mừng cô trở về.
Tô Khanh tắm rửa sạch sẽ xong ngồi trên giường xếp quần áo vào tủ treo, mới làm được phân nửa bỗng nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông.
Cô không kịp nhìn màn hình đã nhấc máy:"Alo."
Đầu dây bên kia không ai lên tiếng.
Cô lại alo thêm một tiếng nữa, sau đó nhìn xem là ai gọi, hai chữ Ninh Triết khiến cô sững sờ.
"Là, là anh sao?"
Giọng nói cô kiềm nén.
Đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy luôn.
Tô Khanh ngây người nhìn điện thoại, thật sự là Ninh Triết sao? Năm năm qua anh không hề đổi số sao? Vậy sao vừa nãy anh không nói gì?
Ở trong phòng làm việc, Ninh Triết không có tiền đồ vò đầu bứt tai. Anh cảm thấy bản thân thật hèn, có can đảm gọi cho cô lại không có can đảm lên tiếng. Biết cô về nước lại còn gọi đến với chút vọng tưởng, còn không suy nghĩ năm năm trước là ai đã làm cô đau lòng tột cùng.
Ninh Triết thở dài, cầm lấy điện thoại, trong lòng cực kì rầu rĩ.
Anh đứng dậy cầm lấy áo vest ngoài trên ghế, không nói lời nào trực tiếp ra khỏi công ty.
Trợ lý Khúc Vũ vừa đi mua cà phê về nhìn thấy anh vội vàng rời đi liền chắn đường anh:"Phó tổng."
Mặt mày Ninh Triết lạnh tanh liếc Khúc Vũ:"Kêu cái gì, tránh đường."
"Em đâu có dám chắn đường anh. Chỉ là buổi chiều còn có một cuộc họp, anh đi đâu mà gấp vậy?" Khúc Vũ lo lắng đến mức trên trán đều đổ mồ hôi.
Ninh Triết liếc mắt nhìn đồng hồ:"Bây giờ mới mấy giờ chứ, một tiếng nữa tôi sẽ quay lại, ra ngoài có việc."
Khúc Vũ cũng không dám ngăn cản, ngoan ngoãn nép qua một bên:"Được, vậy anh đi cẩn thận, nhớ về đúng giờ."
Ninh Triết lạnh nhạt mắng:"Lắm chuyện." Sau đó sải bước dài ra khỏi công ty.
Anh lái xe đến trước nhà cô.
Ba năm trước bố mẹ Tô đã đến gặp anh một chuyến. Hai người xin lỗi vì chuyện năm xưa, mẹ Tô khóc rất nhiều, nói rằng bà rất hối hận vì tính ích kỉ hám lợi của mình mà để con gái đau khổ như vậy.
Mặc dù Ninh Triết rất đau lòng, nhưng hiểu nỗi lo lắng của bậc làm cha mẹ, anh không thể ghét hai người được. Anh bỏ qua tất cả, còn dõng dạc hứa với hai người sẽ bù đắp toàn bộ những tổn thương cho Tô Khanh.
Việc anh biết địa chỉ nhà mới của cô cũng không có gì lạ.
Anh đỗ xe cách căn nhà không xa, cũng không xuống xe, an tĩnh ngồi bên trong nhìn chằm chằm cửa lớn.
Anh thật muốn quang minh chính đại bước qua cánh cổng đó.
Buổi tối mẹ Tô ra khỏi phòng đi lấy nước, thấy Tô Khanh vẫn còn ngồi bất động ở ban công, trong lòng rất chua xót.
Bà nhẹ nhàng đi đến vỗ vai con gái:"Sao thế?"
"Không có gì. Chỉ là có hơi không nỡ." Cô quay đầu nhìn mẹ, nhẹ nhàng trả lời.
Trong lòng mẹ Tô biết rõ, con gái thời gian qua đau lòng như vậy, khốn khổ như vậy, đều do bà gây nên. Bà không biết phải mở lời thú nhận với cô như thế nào, ngập ngừng mãi cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Lúc bà trở về phòng, lại phát hiện bố Tô cũng chưa ngủ. Ông ngồi bên mép giường, nhìn thấy bà đi vào, liền hỏi:"Con gái lại không ngủ được sao?"
Mẹ Tô rầu rĩ ừm một tiếng.
Bố Tô đè nén giọng nói:"Thật ra tôi biết chuyện bà đến tìm Tiểu Triết."
Sắc mặt mẹ Tô bỗng nhiên tái đi, hoảng hốt nhìn về phía bố Tô.
Ông ấy thở dài:"Tôi vẫn luôn dằn vặt chính mình. Sao lúc đó tôi lại không ngăn cản bà chứ? Tiểu Triết như thế nào, chúng ta còn không hiểu rõ sao? Chỉ vì những biến cố ấy mà tước đoạt đi hạnh phúc của thằng bé, bà quá tàn nhẫn rồi."
Những giọt nước mắt hối hận chậm rãi lăn xuống, mẹ Tô nắm lấy tay bố Tô:"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ông. Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi không có cách nào thú nhận với Tiểu Khanh cả."
"Bà đừng nói xin lỗi nữa. Nếu nói xin lỗi, thì tôi cũng có lỗi." Ông ấy đỡ mẹ Tô:"Mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hãy để thuận theo tự nhiên đi."
Cuối cùng thì Tô Khanh cũng đã thuận lợi lên máy bay đến Thụy Sĩ.
Trước khi máy bay cất cánh, cô ngồi ở vị trí trầm mặc nhìn màn hình điện thoại rất lâu.
Màn hình giao diện tin nhắn trên wechat vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi cho Ninh Triết vào nửa tiếng trước.
"Em sắp lên máy bay rồi, anh không đến tiễn em sao?"
Không có một lời hồi âm nào cả.
Cô nhìn màn hình điện thoại rất lâu, đến khi nghe thấy thông báo tắt tất cả thiết bị điện tử, cô mới thu lại tâm tư của mình, tắt nguồn điện thoại.
Ninh Triết đứng ở sân bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, nhìn chiếc máy bay cất cánh, từ to lớn cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ. Anh khẽ nói:"Khanh Khanh của anh."
Giờ đã không còn là của anh nữa rồi.
Tâm tình Ninh Triết trùng xuống, đúng lúc này lại nhận được điện thoại về cuộc điều tra của bố anh.
Mọi việc đã dần có kết quả, có người viết thư nặc danh tố cáo nhưng không có đủ bằng chứng. Cuối cùng thì bố anh cũng đã được trả lại sự trong sạch, thanh danh Ninh gia cũng được khôi phục.
Anh nhẹ nhõm thở phào một hơi, quay người lên xe rời khỏi sân bay.
Anh không thể nào vui nổi.
Anh cũng không ngờ rằng, vốn tưởng chỉ phải xa cô hai năm, không ngờ cô đi liền đi năm năm không về.
[...]
Năm năm sau.
Giữa sân bay đông đúc xuất hiện một thân ảnh mảnh mai mặc sơ mi trang nhã xuất hiện. Tô Khanh đẩy hành lí đi về phía cổng ra, rất nhanh đã nhìn thấy bố mẹ Tô đứng chờ ở phía xa xa.
Năm năm trôi qua, bố mẹ già đi không ít.
Thời điểm nhìn thấy nhau, cảm xúc như vỡ òa. Mẹ Tô chạy đến ôm chầm lấy con gái, nước mắt không nhịn được rơi xuống như mưa, trách mắng:"Đồ nhẫn tâm, năm năm trời, con không về thăm ông bà già này lấy một lần, con còn có thể nhẫn tâm hơn không hả?"
Bố Tô đi đến an ủi mẹ Tô:"Con gái về là tốt rồi, bà đừng trách con bé nữa."
"Bố mẹ, con xin lỗi." Tô Khanh mềm giọng nhận lỗi:"Con sai rồi, từ giờ trở đi con sẽ không đi đâu nữa, sẽ hảo hảo phụng dưỡng bố mẹ."
Nhà họ Tô ngồi xe về nhà.
Hai năm trước sau khi tốt nghiệp, Tô Khanh có thành tích xuất sắc đã được giữ lại trường làm giảng viên. Giờ cô đã là một giảng viên ngành quản trị kinh doanh có tiếng trong nước, khi biết tin cô về nước, rất nhiều trường đại học lớn nhỏ đều gửi lời mời cho cô.
Tô Khanh ngồi trên xe liên tục kiểm tra email, đọc từng điều kiện mà các trường đại học đưa ra. Cuối cùng cô vẫn chọn đến đại học A ở Đại Thành, vừa hay gần nhà cô.
Bên phía đại học A đã hẹn cô ngày mai đến nhận việc.
Cô tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Năm năm qua đi, cảnh vật cũng thay đổi rất nhiều, trong mắt cô sáu, bảy phần xa lạ.
Mẹ Tô ngồi ở phía trước luôn miệng kể mấy chuyện xảy ra trong mấy năm này cho cô nghe, tâm tình rất vui.
Hơn nửa tiếng sau cuối cùng cũng về đến nhà.
Mấy năm trước bố mẹ Tô đã đổi từ chung cư cao cấp xuống một căn biệt thự nhỏ ở mặt đường cho tiện đi lại. Cô đây là lần đầu tiên đến nhà mới của mình, không khỏi nhìn ngó xung quanh.
Mẹ Tô thúc giục cô về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, buổi tối cả nhà sẽ cùng ra ngoài ăn chúc mừng cô trở về.
Tô Khanh tắm rửa sạch sẽ xong ngồi trên giường xếp quần áo vào tủ treo, mới làm được phân nửa bỗng nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông.
Cô không kịp nhìn màn hình đã nhấc máy:"Alo."
Đầu dây bên kia không ai lên tiếng.
Cô lại alo thêm một tiếng nữa, sau đó nhìn xem là ai gọi, hai chữ Ninh Triết khiến cô sững sờ.
"Là, là anh sao?"
Giọng nói cô kiềm nén.
Đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy luôn.
Tô Khanh ngây người nhìn điện thoại, thật sự là Ninh Triết sao? Năm năm qua anh không hề đổi số sao? Vậy sao vừa nãy anh không nói gì?
Ở trong phòng làm việc, Ninh Triết không có tiền đồ vò đầu bứt tai. Anh cảm thấy bản thân thật hèn, có can đảm gọi cho cô lại không có can đảm lên tiếng. Biết cô về nước lại còn gọi đến với chút vọng tưởng, còn không suy nghĩ năm năm trước là ai đã làm cô đau lòng tột cùng.
Ninh Triết thở dài, cầm lấy điện thoại, trong lòng cực kì rầu rĩ.
Anh đứng dậy cầm lấy áo vest ngoài trên ghế, không nói lời nào trực tiếp ra khỏi công ty.
Trợ lý Khúc Vũ vừa đi mua cà phê về nhìn thấy anh vội vàng rời đi liền chắn đường anh:"Phó tổng."
Mặt mày Ninh Triết lạnh tanh liếc Khúc Vũ:"Kêu cái gì, tránh đường."
"Em đâu có dám chắn đường anh. Chỉ là buổi chiều còn có một cuộc họp, anh đi đâu mà gấp vậy?" Khúc Vũ lo lắng đến mức trên trán đều đổ mồ hôi.
Ninh Triết liếc mắt nhìn đồng hồ:"Bây giờ mới mấy giờ chứ, một tiếng nữa tôi sẽ quay lại, ra ngoài có việc."
Khúc Vũ cũng không dám ngăn cản, ngoan ngoãn nép qua một bên:"Được, vậy anh đi cẩn thận, nhớ về đúng giờ."
Ninh Triết lạnh nhạt mắng:"Lắm chuyện." Sau đó sải bước dài ra khỏi công ty.
Anh lái xe đến trước nhà cô.
Ba năm trước bố mẹ Tô đã đến gặp anh một chuyến. Hai người xin lỗi vì chuyện năm xưa, mẹ Tô khóc rất nhiều, nói rằng bà rất hối hận vì tính ích kỉ hám lợi của mình mà để con gái đau khổ như vậy.
Mặc dù Ninh Triết rất đau lòng, nhưng hiểu nỗi lo lắng của bậc làm cha mẹ, anh không thể ghét hai người được. Anh bỏ qua tất cả, còn dõng dạc hứa với hai người sẽ bù đắp toàn bộ những tổn thương cho Tô Khanh.
Việc anh biết địa chỉ nhà mới của cô cũng không có gì lạ.
Anh đỗ xe cách căn nhà không xa, cũng không xuống xe, an tĩnh ngồi bên trong nhìn chằm chằm cửa lớn.
Anh thật muốn quang minh chính đại bước qua cánh cổng đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương