Trong phút chốc sắc mặc Chung Chấp tái nhợt.
Ngụy Bình Phong hơi híp mắt, nói trúng tim đen: "Ngộ nhỡ thầy giáo kia cũng thích Toàn Toàn, chẳng qua là cân nhắc đến tương lai của con bé nên tạm thời từ chối. Tình yêu chân chính phải trải qua thử thách thời gian, nếu như bọn họ vẫn bằng lòng chờ đợi, đến khi Toàn Toàn tốt nghiệp nữa thì ở bên nhau cũng không phải là không thể."
Anh ấy hút thuốc xong lại tự rót cốc rượu cho mình: "Tôi nói này, ngay cả Toàn Toàn thích ai, quấn lấy ai cũng biết rõ như vậy, sao cậu không nói tiếp với con bé đàng hoàng để hỏi cho rõ? Nói khó nghe một chút, nếu như thầy giáo kia không thích con bé, vậy cậu khuyên con bé đừng có mà cố chấp treo cổ trên một cái cây, còn nếu thầy giáo kia cũng thích nó nhưng lại suy nghĩ việc yêu đương trong lúc học tập sẽ dẫn tới việc các giáo viên và bạn bè khác chỉ trỏ mới từ chối thì cậu cũng đừng có mà lo nghĩ bậy bạ nữa."
Suy nghĩ của thầy giáo ư? Chung Chấp cúi đầu, ánh mắt có phần ảm đạm, lại hơi thất thần.
"Nếu như là kiểu thứ hai, vậy thì tôi rất tán thưởng thầy giáo đó. Hơn nữa tôi thấy tìm một nhà giáo nhân dân làm người yêu cũng không tệ đâu..." Uống xong một hớp rượu, Ngụy Bình Phong lại khôi phục lại vẻ lưu manh: "Chậc chậc chậc, nhìn cái mặt cậu kìa, không phải là cậu không nỡ, ghen tị đó chứ? Hửm?"
"Có điều tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của cậu, giống như bây giờ tôi nhìn bảo bối nhà tôi cũng vô cùng vui vẻ, chờ đến ngày con bé trưởng thành có bạn trai, chắc chắn tôi cũng sẽ vừa vui mừng lại vừa khổ sở."
Đồng tử Chung Chấp đen như mực, khó phân biệt cảm xúc, ngón tay vì quá dùng sức nắm cốc rượu có phần trắng bệch: "Vậy nếu là kiểu thứ nhất thì sao? Tôi nên khuyên con bé như thế nào?"
"Hầy, tôi nói cái con người cậu này." Ngụy Bình Phong vừa bưng cốc rượu lên bên miệng chuẩn bị uống một hớp, nghe thấy lời Chung Chấp lại thở phì phò thả xuống, "Rốt cuộc là Toàn Toàn gả cho cậu hay là gả cho bạn trai con bé thế? Bây giờ cậu không chịu hỏi rõ suy nghĩ của thầy giáo đó, cứ chăm chăm khuyên ra chứ không khuyên vào. Cậu làm như vậy là hơi quá rồi đó. Làm cha mẹ, quan trọng nhất là phải tôn trọng suy nghĩ của con cái chứ không phải là khống chế cuộc sống của chúng nó."
Dường như huyết dịch toàn thân Chung Chấp bị rút sạch, thoáng cái trở nên tiều tụy không có sức.
Anh không dám nói rõ ràng, mặc dù Ngụy Bình Phong hoàn toàn không cùng tần số với anh, nhưng lại nói đạo lý rất thông suốt.
Vậy thì, rốt cuộc suy nghĩ của Chung Chấp anh là gì đây?
Buổi tối hôm trước, nếu như anh tỉnh táo, đối mặt với sự quyến rũ của cô như vậy, anh thật sự sẽ đẩy cô ra không chút do dự ư? Cảm xúc chạm vào da thịt non mềm trơn láng đến nay vẫn còn như mới trong trí nhớ của anh, nếu cô áp sát người anh một lần nữa, liệu lúc đó anh vẫn có thể thờ ơ thật sao?
Người ta cứ luôn nhầm lẫn quen thuộc là hiểu, thật ra thì quen thuộc chính là thói quen, mà thói quen là thứ khó hiểu rõ nhất.
"Người anh em, sao mặt cậu lại có vẻ bị tôi chà đạp thế kia? Lời nói vừa rồi của tôi không lọt tai vậy ư?" Ngụy Bình Phong có vẻ bất đắc dĩ liếc nhìn, bản thân anh đang hứng thú bừng bừng đến chỗ hẹn lại thành thảo luận vấn đề nữ nhi tình trường thế này, nhẫn nhịn giúp cậu ta phân tích vấn đề, chẳng những không thấy Chung Chấp nặng nề tâm sự cao hứng lên, ngược lại mặt lại còn thành màu vàng đất.
"Hôm nào gọi Toàn Toàn đi ăn chung bữa cơm đi, có chúng ta thôi, cứ nói chú Ngụy nhớ con bé."
"Được." Chung Chấp bình tĩnh lại, lạnh nhạt đáp một tiếng.
Cứ thế cho đến khi mấy chai rượu xuống bụng, Chung Chấp hơi chóng mặt, hai người nói chuyện một lúc lâu, đến lúc chia tay về đến nhà, Chung Chấp nằm trên giường lấy điện thoại ra nhìn tên cô trong danh bạ, màn hình huỳnh quang trong bóng tối có phần nhức mắt, anh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn buông điện thoại xuống nhắm mắt đi ngủ.
Đêm nay, mỗi người đều có giấc mộng Xuân Thu* riêng, đêm tối ấp ủ sự dịu dàng, đồng thời cũng che giấu khát vọng của tất cả mọi người.
*Giấc mộng Xuân Thu: Thời Xuân Thu, quân vương các nước đều có giấc mộng xưng bá Trung Nguyên, vì vậy nói giấc mộng Xuân Thu thường để so sánh những suy nghĩ không thực tế.
- --
Trong thời gian ba ngày Bách Đoàn* Đại Chiến tung ra đủ kiểu khiến người ta hoa cả mắt, cuối cùng Toàn Minh lựa chọn gia nhập Hội sinh viên, có thể bám càng đàn anh Sầm An cũng không tệ. Đến khi đại hội tuyển thành viên mới sắp vào hồi kết, cô lại ghi danh gia nhập Ban hậu cầu Hội sinh viên.
*Đoàn ở đây là trong xã đoàn (câu lạc bộ/tổ chức)
Đến khi công tác tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ, tổ chức kết thúc, trời thu lại lạnh thêm mấy phần, sân trường náo nhiệt ầm ĩ lại khôi phục sự yên lặng, an nhàn như trước kia. Dưới tàng cây nữ sinh đi ngang qua rảo bước vội vã chạy tới phòng học, mấy cặp đôi tay trong tay đi tự học, bóng cây lay động cùng với ánh mặt trời tựa như hoa văn đen với đủ nét bút trên nền đất.
Một tối, Toàn Minh tự học từ thư viện trở về, vừa về tới kí túc xá đã thấy Bạch Sơ Ý ngồi trước bàn mình táy máy một chiếc máy ảnh, hình như đang đợi cô. Lần trước bị bệnh, Bạch Sơ Ý nhất quyết không chịu nói với phụ huynh, tất cả đều dựa vào sự chăm sóc của Toàn Minh. Dù rằng bình thường Toàn Minh không nói nhiều, tính tình cũng lạnh nhạt, nhưng so với hai người bạn cùng phòng khác kia, cô ấy vẫn thân với cô hơn một chút.
Sườn mặt Bạch Sơ Ý có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc dài hơi xoăn, xinh đẹp nho nhã không hề dung tục, máy ảnh màu đen càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô ấy.
Sau khi liếc thấy Toàn Minh, cô ấy ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu: "Cậu đã về rồi." Sau đó chủ động đứng dậy nhường chỗ cho Toàn Minh.
Phòng kí túc xá của các cô là phòng bốn người, Toàn Minh trở về hơi trễ nên hai bạn cùng phòng kia đã nằm lên giường nghịch điện thoại.
Toàn Mình chỉ tỉnh bơ gật đầu một cái, sau đó thả túi xuống: "Sao thế?"
"Toàn Minh, tớ muốn bàn với cậu một chuyện." Cô ấy buông máy ảnh trong tay xuống nhìn Toàn Minh, gò má trắng trẻo trơn mịn lộ ra vẻ phớt hồng, "Có thể hơi đột ngột... Toàn Toàn, cậu có thể làm người mẫu cho tớ không?"
"Người mẫu? Cậu có ý gì?" Toàn Minh cười ngạc nhiên, ánh mắt hứng thú tỏ ý cô ấy có thể nói tiếp.
Bạch Sơ Ý khẽ cắn cánh môi mềm mại ướt át như hoa hồng, dường như có vẻ hơi xấu hổ, đột nhiên cô ấy kéo tay Toàn Minh đi ra ngoài: "Đi ra ngoài rồi nói cho cậu."
Hai người đi ra ngoài xong, gió đêm thổi lên mái tóc của Bạch Sơ Ý, hàng mi cong chớp chớp: "Là thế này, từ nhỏ tớ đã rất thích chụp ảnh, đợt trước mới tham gia câu lạc bộ chụp ảnh. Gần đây câu lạc bộ chụp ảnh có tổ chức Cuộc thi chụp ảnh cấp trường lần thứ mười bốn, tớ cũng đăng kí tham gia, trong đầu đã có phác họa."
"Chủ đề chụp ảnh là cái gì?"
"Ánh sáng phòng học."
"Nhưng chủ đề này có liên quan đến phòng học, sao lại muốn tìm tớ?"
"Nói đúng ra là lúc tớ nghĩ đến cậu, sơ đồ phác thảo trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng sáng tỏ, trên người cậu có một loại khí chất tớ vẫn luôn tìm kiếm, rất phù hợp với tưởng tượng của tớ. Phòng học vũ đạo và cô gái."
"Sao cậu biết tớ từng học vũ đạo?"
Bạch Sơ Ý thoáng sửng sốt, sau đó lại mừng rỡ nói: "Vừa khéo thế?! Thật ra tớ không biết cậu biết vũ đạo đâu."
Toàn Minh nghiêng đầu, hình như đang nghĩ ngợi gì đó.
Bạch Sơ Ý cho là cô còn lưỡng lự nên vội vàng giải thích: "Tớ rất có lòng tin đối với kỹ thuật của mình, giải thưởng cấp trường hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa sau đó tớ sẽ gửi tập san, tiền thưởng và vinh dự sẽ chia đều cho cậu."
Toàn Minh khẽ thở dài một cái, thật ra cô không hề để ý tiền thưởng gì đó, chẳng qua là lúc nãy Bạch Sơ Ý bàn bạc với cô, trong lòng cô đột nhiên có một ý tưởng to gan khác. Cô ấy là một đứa trẻ hiền lành, tâm địa đơn thuần, không giống cô, trong đầu toàn suy nghĩ xấu xa, chỉ muốn làm sao đè được ba mình.
Nghĩ đến đây, Toàn Minh hoạt bát hiếm thấy, nháy mắt: "Tớ có thể đồng ý với cậu nhưng ngược lại, tớ cũng muốn cậu giúp tớ một chuyện." Nói xong cô lập tức tiến tới bên tai Bạch Sơ Ý nhẹ giọng nói ra ý định của mình.
Hai người cách nhau rất gần, mái tóc mềm mượt của Toàn Minh trượt xuống vai Bạch Sơ Ý, cô ấy phảng phất có thể ngửi thấy hương tóc nhàn nhạt thoang thoảng của Toàn MInh, bên tai phả ra hơi nóng khiến tai cô ấy nóng lên, chẳng qua là nghe xong lại khiến mặt mày cô ấy trắng bệch, cả người cứng ngắc.
"Như vậy... vẫn được sao?" Bạch Sơ Ý nhìn Toàn Minh với ánh mắt phức tạp, con ngươi trong vắt như nước như lóe lên ánh sao, vừa giống thăm dò lại vừa giống lo lắng.
"Cho nên tớ như vậy trái lại có khả năng sẽ làm khó cậu... Tạm thời tớ đồng ý với cậu chuyện người mẫu, còn chuyện của tớ cậu không cần miễn cưỡng." Cô hơi nhếch môi, như cười như không nhìn Bạch Sơ Ý.
Gió đêm thổi tóc Toàn Minh tung bay, dưới ánh trăng, ánh mắt cô dường như đang lắng đọng cảm xúc mờ mịt, sâu không thấy đáy, bên môi hiện lên nụ cười sâu xa, nhìn có vẻ tinh nghịch lại có chút cuốn hút khó hiểu.
"... Sẽ được, nếu cậu tin lời tớ nói." Vẻ mặt cô nặng nề, nghiêm túc.
Không biết vì sao, Bạch Sơ Ý không kìm lòng được nhìn thêm Toàn Minh một chút, ánh trăng âm u tịch mịch vương trên người cô, ngay cả gương mặt luôn đơn thuần thanh cao dường như cũng nhiễm một phần quyến rũ hút hồn.
Bóng cây đung đưa, ẩn núp bên dưới là hồ li ma quỷ.
Nếu như cô là một con rắn độc âm thầm lộ ra răng nanh, vậy thì ai sẽ là con mồi của cô đây?
Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc
Chương 10: Con mồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương