Toàn Minh ngây ra nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, suy nghĩ không ngừng lóe lên trong đầu, cho đến khi nước mắt ướt đẫm hốc mắt, rơi trên màn hình điện thoại, cô chợt rùng mình một cái, sau đó gọi là Chung Chấp, môi mấp máy mấy cái rồi mới phát ra âm thanh, giọng nói không kiềm chế được mà run rẩy: "Ba… Ba mau quay về đi… Con, con..."
Đột nhiên, cô không nói nên lời, chỉ có thể bịt chặt miệng, mở to mắt để những giọt nước mắt tuôn rơi, tim đập loạn nhịp.
Chung Chấp bị trạng thái của cô làm cho trở tay không kịp, đáy lòng ớn lạnh, anh bình tĩnh lại, cố gắng khiến giọng nói cả mình bình tĩnh nhất có thể: "Con cứ ở nhà, ba sẽ lập tức về ngay."
Sau đó bàn tay đang cầm điện thoại của Toàn Minh đột nhiên không còn sức, không để ý một chút điện thoại lập tức rơi xuống đất, cô cảm thấy toàn thân phát run, nhịn không được mà cuộn tròn lại, sau đó vùi đầu thật sâu vài hai đầu gối. Chung Chấp ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng động lạ trong điện thoại, sau đó không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Khi anh lo lắng vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy Toàn Minh vẫn còn nguyên trên ghế sô pha, vẻ mặt vốn dĩ đang cau có vì lo lắng cũng từ từ buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy cô im lặng cuộn tròn mình lại như vậy, tim đột nhiên đạp mạnh một cái, bầu không khí căng thẳng lập tức bao phủ.
“Toàn Toàn, có chuyện gì vậy.” Anh ngồi xuống bên cạnh Toàn Minh, giọng điệu nhẹ nhàng như được ngâm nước.
Toàn Minh lơ đãng ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói, vừa nhìn thấy anh, vẻ sợ hãi trong đáy mắt không hề có ý che giấu hoàn toàn lộ ra trước mắt Chung Chấp.
Chung Chấp biết cô đã nhẫn nhịn chịu đựng bao nhiêu ngày, anh đã thấy cô khóc, nhưng dáng vẻ quá mức đau lòng tới nỗi nước mắt không thể khóc, sắc mặt tái nhợt của cô lại càng khiến người khác tan nát cõi lòng, ở một chỗ sâu nhất trong tim anh, có một thứ gì đó không một tiếng động đang dần sụp đổ.
Ngay khi Chung Chấp cầm điện thoại di động của cô lên, Toàn Minh nắm lấy bàn tay đang cầm điện thoại di động của anh, duỗi ngón tay ra mở khóa, màn hình hiện lên bài viết trên Weibo mà cô đã xem trước đó, sau đó lại âm thầm thu tay lại, vẫn luôn không nói với anh thêm một câu nào.
Sau khi Chung Chấp nhìn thấy bài viết cùng những bình luận xúc phạm bên dưới, đôi mắt đen của anh ấy lập tức trở nên lạnh lùng sâu hun hút, đôi môi mím chặt trở nên sắc bén, vẻ nghiêm nghị đột ngột trên người khiến Toàn Minh bên cạnh có chút sợ hãi..
Cô chưa bao giờ thấy anh như thế này.
“Sau này con để điện thoại của mình ở chỗ ba đi, những chuyện khác để ba xử lý,” Khi Chung Chấp nói, giọng điệu của anh bình tĩnh và kiên định đến lạ thường, đôi mắt anh trở nên tập trung và lạnh lùng, nắm chặt điện thoại của cô tới mức các ngón tay trắng bệch.
Toàn Minh biết anh không muốn để mình nhìn thấy chuyện này lần nữa trên mạng, cô lắc đầu, nước mắt đã khô nhưng hốc mắt vẫn còn ươn ướt, giọng nói cũng mang theo run rẩy: "Con khôn xem nữa, nhưng nếu ba cầm, con không có cách nào gọi điện được cho ba."
Chung Chấp vừa định phản bác, cô đã nhào vào trong vòng tay anh, túm lấy quần áo trên ngực anh, nín thở đè tiếng khóc của mình xuống thấp nhất, bờ vai run lên bần bật, tiếng khóc không lớn nhưng những âm thành này lại khiến cho linh hồn đã sớm kiệt sức của cô vỡ thành từng mảnh nhỏ, cảm giác nặng nề cùng bi thương ập đến.
“Ba… Chúng ta thật sự làm sai rồi sao?” Hồi lâu cô mới run rẩy hỏi.
Chung Chấp cảm thấy cổ họng mình đột nhiên thắt lại, im lặng trong giây lát, nhất thời anh không thể nghĩ ra được câu trả lời khiến cô vừa lòng.
Có phải đã sai rồi không?
Anh cũng đã tự hỏi bản thân câu hỏi này vô số lần.
Chung Chấp thật sự cũng không biết nguyên nhân cụ thể tại sao Toàn Minh lại có thể mê luyến mình tới mức gần như cố chấp, nhưng anh lại biết rất rõ tại sao bản thân lại rơi vào trong cái bẫy ngọt ngào này, biết rõ là không đúng, nhưng không phải muốn dừng là có thể dừng lại được.
Trên thực tế, quyền chủ động luôn nằm trong tay Chung Chấp, chỉ cần anh nhận ra sự thật ngay từ đầu, nghiêm khắc từ chối sự theo đuổi của cô, không bao giờ mềm lòng trước bất kỳ lòng tốt hay sự dụ dỗ nào của đối phương, thì cũng sẽ không dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.
Cho tới hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là do bản thân tự làm tự chịu mà thôi.
“Toàn Toàn, con có bằng lòng không?” Đột nhiên, Chung Chấp vén mái tóc rối bù của Toàn Minh sang một bên, nâng mặt cô lên.
Toàn Minh khó hiểu, tựa hồ vẫn chưa khôi phục sau cảm xúc vừa rồi, đôi mắt đen ẩm ướt ngây người nhìn anh, không ngờ Chung Chấp lại hỏi một câu như vậy.
Có một tia sáng yếu ớt trong con ngươi nghiêm túc đen như mực của anh, và giọng nói của anh kiên định nhưng đầy uy lực: "Toàn Toàn, hãy nhớ rằng, trong vấn đề này, chỉ cần con không làm gì tổn thương người khác hoặc phạm tội, thì con không hề sai."
Toàn Minh ở trong vòng tay anh quá lâu, ngay cả gáy cô cũng cảm thấy tê dại, Chung Chấp thấy cô khó chịu, liền ôm eo cô giúp cô ngồi dậy, nói: "Một số việc, giống như trái tim con người, không thể dùng đạo đức hay pháp luật để cân đo. ”
Giọng nói của anh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, anh nói tiếp: “Đừng quan tâm đến đánh giá của những người trên mạng, giá trị quan của họ có lẽ không dung thứ cho mối quan hệ của chúng ta, nhưng quan điểm của mỗi người đều là chủ quan, không phân biệt đúng sai. Đúng hay sai không có ý nghĩa gì đối với con."
"Những người mắng chửi người khác, chỉ dựa vào kinh nghiệm chưa hoàn thiện của bản thân, cố ý chỉ trích cuộc sống của người khác, dùng đúng sai để phủ định toàn bộ mọi thứ của con, trong lúc này có lẽ đó là sai."
Tay Chung Chấp vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói chậm rãi cố ý làm mê hoặc cảm xúc khó chịu của Toàn Minh: "Bọn họ đều cho mình là đúng, nhưng thật ra rốt cuộc chúng ta không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ cũng chỉ dám dùng lời lẽ để công kích con mà thôi. Logic này của bọn họ chỉ muốn chèn ép người khác…"
Nói đến đây, Chung Chấp đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, rồi cười lạnh nói: "Chỉ là thứ thuốc phiện tinh thần rẻ tiền trên mạng, sống tù túng và thô tục, chỉ là trò cười trong đám đông."
Toàn Minh trừng mắt nhìn, cái hiểu cái không, giống như anh có chút tức giận.
Anh đang giảng đạo lý cho cô, hay là đang khéo léo giúp cô mắng những người đó?
Tay Chung Chấp chặt trên lưng cô bất giác siết chặt, khi cơ thể cô không còn cứng ngắc nữa, anh ôm cổ cô vào lòng, giọng nói dịu dàng giống như một lời dỗ dành không thể chối từ, nhưng lại giống như đã hạ quyết tâm: "Khi dư luận quay đầu đứng về một phía, điều đó có nghĩa là bản thân sự việc đã có sự lệch lạc, bởi vì những người đó hoàn toàn không biết con, và ý thức công bằng quá mức sẽ biến thành bạo lực."
Toàn Minh ngơ ngác nhìn anh, Chung Chấp thu hồi ánh mắt, khi anh nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt đen lại chứa đựng hàn ý, sau đó gằn từng chữ: "Cho nên, bọn họ mới là người tổn thương con."
Đối mặt với Toàn Minh, Chung Chấp hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói của anh trở nên dịu dàng: “Con còn nhớ rõ không? Không cần phải nghĩ tới.” Ngón tay của anh vuốt ve trên gương mặt của Toàn Minh, khóe môi cũng hiện lên nụ cười yếu ớt, trong nụ cười lại có chút lạnh lẽo.
Toàn Minh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, cảm thấy suy nghĩ mấy ngày nay của mình đã bị Chung Chấp làm lung lay, nhưng không tìm ra được sơ hở nào. Chỉ là sự lo lắng và sợ hãi đã vơi đi rất nhiều, cô đưa tay lên chạm vào gò má vẫn còn lưu lại chút hơi ấm nơi đầu ngón tay anh, rồi ủ rũ cúi đầu xuống, thật lâu sau lại gật đầu.
Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của Chung Chấp dường như cuối cùng cũng đã nguôi ngoai, nhưng trong lòng lại phảng phất một nỗi chua xót - cô thật sự là rất dễ dỗ, nếu thật sự đơn giản như những gì anh nói, lúc trước anh với cô còn phải dây dưa lâu như vậy sao?
“Đứng dậy, đi rửa mặt.” Chung Chấp kéo cô đứng dậy đi vào trong.
Toàn Minh vừa khóc xong, trên mặt đều là nước mắt dính dính. Khi đến bồn rửa mặt, Chung Chấp xắn tay áo, nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô rồihỏi cô: "Con có muốn ba giúp con không?"
Thấy dáng vẻ thê thảm ngây ngốc đứng đó không có bất cứ dấu hiệu muốn làm gì, Chung Chấp đành phải giúp cô.
Rửa được một nửa, Toàn Minh lại nghiêng đầu tránh anh, sau đó ôm lấy thắt lưng cường tráng, úp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh. Chung Chấp bất đắc dĩ đặt khăn xuống, định cúi đầu xuống hỏi xem có chuyện gì thì cô lại ngẩng đầu lên vừa lúc va vào cằm anh, Chung Chấp bị đau, mùi thơm từ tóc vẫn còn vương trên chóp mũi anh, môi anh chạm vào một sự mềm mại tuyệt vời.
Toàn Minh lại kéo anh vào trong phòng, kéo anh tới bên giường rồi đẩy xuống. Chung Chấp đáp lại Toàn Minh, nhưng anh không biết có phải vì trong đầu anh có quá nhiều việc hay không, hiện tại anh không có chút dục vọng nào.
Toàn Minh của lúc này lại càng thêm mẫn cảm hơn so với lúc bình thường, cho nên cô có thể cảm nhận được Chung Chấp không có bất cứ hứng thú nào, cô đạp lên người anh, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm vào anh, thật lâu sau mới mở miệng nói ra câu đầu tiên: "Ba không muốn phát tiết một chút sao?"
Trái tim như bị thứ gì đó đâm cho nhói đau, cảm xúc ngứa ngáy và đau đớn khi thứ đó rút ra, ngực Chung Chấp hơi nóng lên khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
Toàn Minh mơn trớn vành tai, lông mày, sống mũi của anh giống như mọi khi, rồi lại cúi xuống vươn đầu lưỡi hòng thâm nhập vào trong miệng anh, mơ hồ nói: "Không phải ba đã nói, rõ ràng chúng ta không làm chuyện gì có lỗi với những người đó sao, chính bọn họ..."
Cô ngẩng đầu lên, lông mi bắt đầu không tự chủ được run lên, đường nét khuôn mặt mềm mại cùng với ánh sáng sau lưng phác họa ra một bức tranh sơn dầu tối tăm và mờ mịt.
Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc
Chương 52: Thị phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương