Quần áo của họ nhanh chóng chất thành một góc lộn xộn, Chung Chấp nâng khuôn mặt đang ý loạn tình mê của cô lên, vén mái tóc rối bù của cô, hôn lên lông mày, mắt, vành tai, khóe môi của cô, khuôn mặt của cô cơ hồ bị anh thấm ướt.
Toàn Minh muốn ôm anh, nhưng cổ tay lại bị Chung Chấp nắm lấy, lúc ở trên giường, hành động này giống như đeo còng tay, hoàn toàn bị anh khống chế, thân thể phía dưới thân anh cũng không thể nhúc nhích.
Thân thể ấm áp của cô toát ra mùi thơm cơ thể, đầu lưỡi của Chung Chấp áp vào da thịt mềm mại bên cổ cô, đè nén hơi thở, dùng sức một chút, tham lam mà kiềm chế cảm nhận được cảm xúc rất nhỏ, động mạch nơi đó của cô, anh thật sự rất muốn hung hăng cắn xuống, dùng răng nanh cắn đứt da thịt mềm mại cùng mạch máu mỏng manh của cô, nhìn thấy máu đỏ từ nơi đó phun ra…
Trong lòng Chung Chấp có một con dã thú đang ngủ yên, nếu cô bị anh cắn chết, anh cũng sẽ vì cô mà đồng quy vu tận.
Chung Chấp cảm thấy mấy ngày nay trái tim rất mệt mỏi, như thể linh hồn và thể xác bị tách rời, chỉ khi điên cuồng làm tình với cô, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cảm giác an toàn.
Tay Chung Chấp vuốt ve cần cổ cùng xương quai xanh mảnh mai của Toàn Minh, nhiệt độ đầu ngón tay mơ hồ khiến tim cô đập nhanh hơn. Mặc dù ngón tay của anh không có lực, thậm chí rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn Toàn Minh lại sắc bén như động vật ăn thịt.
Trong một khoảnh khắc, Chung Chấp thực sự muốn bóp cổ cô.
"Ba... đau quá..." Toàn Minh yếu ớt gọi Chung Chấp dần đánh mất lý trí, cô sợ hãi cảm thấy khó thở, ánh mắt mang theo chút khó hiểu: "Ba… Ba hôn con..."
Chung Chấp bóp chặt cằm của Toàn Minh, cắn vào môi cô giống như đang trừng phạt. Sau đó, vừa hạ nhục cô bằng những lời lẽ thô lỗ, vừa ấn đầu ngón tay vào khe hở của cánh hoa dưới thân cô, chậm rãi xoa nắn cố ý không tiến vào, nhìn Toàn Minh ướt đẫm đến mức liên tục gọi ba, không ngừng cầu xin anh, Chung Chấp liền không nhịn được càng muốn tiến thêm một bước chà đạp cùng xâm phạm cô, nhưng lại không nỡ là tổn thương Toàn Minh, sau đó sửa miệng thì thầm vào tai cô, mơ hồ nói với cô những lời yêu thương.
Chung Chấp dỗ cô, cho đến khi Toàn Minh cười rộ lên, giả vờ đẩy Chung Chấp vài cái, một tay anh nắm lấy eo cô tay còn lại xoa nắn ngực cô, Toàn Minh cũng run rẩy liếm cằm cùng hầu kết của anh, rồi lại cùng anh môi lưỡi nhiệt tình giao hòa, để lại vài vết đỏ trên cơ thể mềm mại của cô, vừa sung sướng vừa đau.
Giống như một kiểu triền miên liều chết gần tới tận thế, chỉ còn thể xác, các giác quan va chạm, vừa phi lý vừa điên cuồng.
Chung Chấp kéo cô vào trong vòng tay của mình, phía bên dưới đâm vào thật sâu, lần sau so với lần trước lại càng tàn nhẫn hơn, khiến cả cơ thể Toàn Minh run lên, mấy lần gần đây Chung Chấp đều không hề dịu dàng, giống như phát điên không ngừng khuấy đảo bên trong cơ thể của cô, dùng côn th*t nóng bỏng nghiền nát nơi thịt mềm mại bên trong huyệt đạo.
Khi dương v*t tiến đến chỗ sâu nhất, khoái cảm mạnh mẽ bén nhọn khiến cảm xúc của cô dâng trào không kiểm soát được, gần như ngay lập tức đạt tới cao trào, thậm chí có một vài giọt lệ rơi khóe mắt.
Toàn Minh không chịu nổi nữa, bật khóc thành tiếng, tay vô thức nắm chặt lấy khăn trải giường, sau đó Chung Chấp mạnh mẽ mở bàn tay đang siết chặt của cô, rồi mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, đè lên cô, sau đó cô ngoan ngoãn nghe lời giống như một con chó nhỏ, ở dưới thân anh vừa ủy khuất lại sảng khoái, không ngừng rên rỉ.
Chỉ có Chung Chấp mới có thể đánh thức cô khỏi thế giới u tối và áp lực, rồi cùng anh khơi dậy ngọn lửa ham muốn nguyên thủy, chỉ có ở trên người anh, Toàn Minh mới có thể tìm được tình yêu đẹp đẽ nhất, anh không phải là màu sắc đẹp đẽ nhất nơi hoang vu, mà chính là tuyệt sắc nhân gian.
Khi bạn thật lòng yêu một ai đó, dù người đó có dịu dàng, kiềm chế, thô lỗ hay phóng túng thì nhất định sẽ không thể nào quên được, những yêu thương hạnh phúc ấy sẽ trở thành vết đỏ lưu lại trên cơ thể, tình cảm sâu đậm trong tâm hồn.
Chỉ là, càng thân mật khăng khít, lại càng ăn sâu vào tận tủy.
Hai người họ giống như dưỡng khí của nhau, chỉ chiếm một phần nhỏ trong không khí nhưng lại có mặt ở mọi lúc, mọi nơi, nếu mất đi sẽ không thể tồn tại được nữa. Tuy nhiên, nồng độ quá cao cũng sẽ trở thành chất độc, trong quá trình hô hấp, chỉ cần là cái nhíu mày hay nụ cười của đối phương cũng sẽ ăn sâu vào tận xương tủy.
“Ba… Có chút đau…” Toàn Minh thút thít, khuôn mặt lại đỏ bừng, khóe mắt còn có dấu vết ướt át, vẫn cúi người ngoan ngoãn hôn Chung Chấp, “Ba nhẹ một chút được không. "
Chung Chấp nghe thấy lời này của cô thì lập tức phản ứng lại, bất giác liền buông lỏng tay ra, khi anh chợt nhận ra mình đã dùng Toàn Minh làm công cụ để phát tiết nhiều lần, nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt hiếm khi mang theo một tia kích động.
Cảm giác khó chịu gần như trào ra khỏi lồng ngực, Chung Chấp không dám tiếp tục, anh lặng lẽ ôm lấy Toàn Minh, vùi vào hõm vai của cô, đợi ngọn lửa trong người anh dần tắt, một lúc lâu sau mới hôn lên hai má của cô: "Ngoan, sau này sẽ không làm đau con nữa."
Sau đó, Chung Chấp lặng lẽ ôm lấy Toàn Minh không nói lời nào, một cú điện thoại của người đó gợi lên bao nhiêu kỉ niệm trước tuổi hai mươi, vẻ đẹp của tuổi trẻ, những hoài niệm xa xăm, và những kỉ niệm mà anh đã cố ý quên đi.
Chung Chấp không phải là loại người thích mê đắm quá khứ, cũng không phải là loại người tùy hứng phóng túng, nhưng hiện tại lại có chút mất khống chế.
Cảm giác mãnh liệt không thể khống chế được đối với Toàn Minh, Chung Chấp chưa từng cảm nhận được trên người người phụ nữ nào khác, dục vọng thuần túy giống như động vật đang động dục.
Trên ngời chỉ còn lại hormone, dopamine, adrenaline thúc đẩy toàn bộ phản ứng sinh lý của cơ thể, nhưng có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt lúc nào không hay.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Chung Chấp lại vang lên, nhưng anh chọn cách phớt lờ, vẫn nhắm mắt không nhúc nhích.
Điện thoại vang lên một hồi lâu, Toàn Minh thoát khỏi vòng ôm của anh, đưa tay cầm lấy điện thoại, đưa tới trước mặt Chung Chấp, hỏi anh: "Ba không định trả lời sao?"
Chung Chấp miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn điện thoại, lại là một dãy số xa lạ, chưa kịp nói "Không muốn trả lời" thì Toàn Minh đã tự mình giúp anh kết nối điện thoại…
“Xin chào?” Toàn Minh vừa nghe thấy giọng nói của đối phương sắc mặt liền trắng bệch, trong nháy mắt toàn bộ lời nói đều bị chặn lại, tức giận tới mức muốn chửi ầm lên, thiếu chút nữa cầm điện thoại ném ra ngoài.
Chung Chấp sững sờ một lúc, thấy tình hình không ổn, lập tức cầm lấy điện thoại di động cúp máy.
Do anh bất cẩn.
Quả nhiên Toàn Minh ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nước mắt trong suốt trong hai mắt sắp trào ra, hai mắt đỏ hoe giống như bị ức hiếp, nhưng cô vẫn cắn chặt môi hỏi Chung Chấp, "Vì sao ba không đổi thẻ sim giống con?"
Chỉ vì bản thân cô không thể tự lo được chuyện của mình, cho nên vẫn luôn không để ý tới Chung Chấp cũng giống như mình.
“Không phải ba cũng nhận được nhiều cuộc gọi quấy rối đấy chứ?” Toàn Minh sắp khóc, “Sao anh không chặn những tên lưu manh chửi bới này?”
Chung Chấp á khẩu không nói được lời nào, anh không nói với Toàn Minh, không những không chặn những người này, anh còn trả lời hầu hết các cuộc gọi cho mình, Chung Chấp đợi đến khi những người trên điện thoại mắng chửi tới thỏa mãn, sau đó anh bình tĩnh cúp điện thoại không nói lời nào.
"Còn tin nhắn thì sao? Không phải lúc trước ba cũng nhận được nhiều tin nhắn quấy rối như con?" Cảm giác uyển chuyển mềm mại uyển chuyển hầu hạ bên dưới thân Chung Chấp vừa rồi không còn sót lại một chút gì, lúc này trong lòng cô chỉ còn lại phiền muộn cùng tức giận.
“Ba có biết con cũng rất đau lòng hay không!” Toàn Minh không cam lòng mà lớn tiếng với anh, sau khi tức giận liền ôm Chung Chấp mà khóc lớn, nước mắt nước mũi đều cọ vào vai anh.
Cô cảm thấy gần đây tinh thần của mình đang gần như phát điên, giống như rơi vào trầm cảm và tự trách bản thân, lúc sợ hãi, lúc lại lo được lo mất, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới Chung Chấp, sẽ dễ dàng kích thích dây thần kinh vốn đã yếu ớt lại nhạy cảm của cô.
Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc
Chương 56: Đốm lửa
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương