A Diệu tiễn hai vị khách đi lúc hai giờ sáng, có lẽ ánh mắt của mình quá quá trực tiếp, cô gái đã nhận ra điều gì đó, khi chuẩn bị rời đi, cô còn quay đầu lại nhìn A Diệu hết sức cảnh giác, rồi rón rén ghé vào tai người đàn ông nói nhỏ một câu gì đó.
Người đàn ông lặng lẽ dừng chân lại, ánh mắt sắc bén quét qua, sau lưng A Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng cúi đầu lấy khăn lau ly cốc như không có chuyện gì xảy ra.
Một khi khuôn mặt của thanh tú nở một nụ cười, sẽ khiến người ta lạnh sống lưng, không chút cảm xúc.
Chỉ cần một bước nữa đối phương sẽ rời khỏi đây, phía sau lưng anh ta màn đêm giống như một hố đen, mà tất cả ánh sao đều bị đốt cháy hết.
"Sao lại nhìn khách chằm chằm vậy? Quản lý mà biết được nhất định sẽ rất tức giận. Điều này rất bất lịch sự!" Một đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, sau đó nở nụ cười xấu xa: “Gặp mặt một lần mà thôi, không cần lưu luyến.”
A Diệu không biết phải nói như thế nào: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy."
Khi anh ta ngẩng đầu lên một lần nữa, cô gái đã nhanh chóng rời đi, tấm lưng xinh xắn và chiếc váy đung đưa dần dần tan thành màu mực.
A Diệu lắc đầu cười tự giễu.
Rời khỏi con phố xa hoa náo nhiệt, màn đêm càng trở nên dày đặc và sâu thẳm, con đường vắng lặng phía trước như một vùng vô định.
Rượu dường như có tác dụng làm tê liệt các giác quan và trì hoãn thời gian, Toàn Minh không ngờ rằng mình đến bãi biển để thả lỏng tâm trạng, mà Chung Chấp cũng cùng cô phóng túng bản thân.
Ngay cả khi trở về phòng, cả người đều đã kiệt sức, nhưng thân thể trần trụi vẫn quấn lấy nhau, giống như rượu lạnh trong cổ họng sẽ trở nên nóng bỏng và nồng đậm hơn.
Cơ thể cô được anh mở ra, những nụ hôn nóng bỏng của Chung Chấp in dấu khắp nơi. Làn da của cô mát lạnh như nước, mềm mại và mỏng manh, khi ngậm vào trong miệng có thể sẽ tan ra.
Chung Chấp cẩn thận tránh vết thương trên đầu gối của Toàn Minh, đối xử với cô nhẹ nhàng nhất có thể.
Chung Chấp áp xuống, hơi thở nóng bỏng mà anh lướt qua động mạch cảnh của cô, bao phủ cô như một tấm lưới, rồi xuyên thẳng vào tim cô. Toàn Minh khẽ rùng mình, hạ thể tràn đầy đau nhức, nàng không nhịn được mà thở hổn hển, gót chân chà lên khăn trải giường, móng tay gần như cắm vào lưng anh.
Tình yêu vương vấn trong đêm vắng, cô muốn ở lại cùng với Chung Chấp ở nơi chân trời góc biển này cả đời, làm tình đến chết đi sống lại, không ai biết họ là ai, không ai biết mối quan hệ của họ là gì.
Khi Chung Chấp ra vào cơ thể cô liên tục, Toàn Minh mở to mắt nhìn lên trần nhà, chiếc đèn chùm trên đầu giống như một con côn trùng lớn màu trắng xám đang nhìn trộm họ.
Toàn Minh nhắm mắt không nhìn nữa, sờ soạng thân thể của anh. Vào lúc cao trào, như có dòng điện tụ lại một điểm rồi đột ngột chạy khắp người, có cảm giác hưng phấn suýt chết.
Khi cơ thể thả lỏng, Toàn Minh mệt đến mức không mở mắt ra được, không biết đã mấy giờ sáng, không khí vẫn nồng nặc mùi tinh dịch, cô nhớ lại hình như từ khi mình tới đây, dường như không làm chuyện gì khác, ngược lại cuộc sống đảo lộn ngày đêm.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy giống như chính mình đang nói: "Ba... Con muốn bơi..."
Sau đó mí mắt không ngừng đánh nhau, cả người mê man, cô không nhớ rõ Chung Chấp có đồng ý hay không.
Khi Toàn Minh tỉnh lại, đã là một giờ chiều, nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ còn mờ mịt, dường như lúc nãy trời mưa, không khí tràn ngập mùi bùn đất lầy lội, không nhìn thấy nắng gắt hay màu xanh của cây cối.
Đầu Toàn Minh có chút đau, đoán chừng tôi hôm qua bốn giờ sáng cô mới ngủ thiếp đi. Cô ngồi dậy xoa xoa thái dương, thấy Chung Chấp đã giúp cô mặc đồ ngủ, mà lúc này anh đang ở một bên pha trà.
"Chào buổi sáng."
“Cũng không còn sớm, đã trưa rồi.” Chung Chấp khẽ thổi, nước trà thành gợn sóng, sau đó ngồi xuống bên giường đưa cho Toàn Minh, “Uống chút trà cho tỉnh táo lại… Hôm nay muốn đi đâu? "
Toàn Minh đưa cốc trà vẫn còn nóng lên chóp mũi ngửi nhẹ, sau đó quyết định uống một hơi, nói: "Con muốn bơi."
Nghe vậy, Chung Chấp như nhìn thấy thân thể cô bị ngâm trong nước lạnh, cau mày nói: "Không được."
Toàn Minh không ngờ Chung Chấp sẽ trực tiếp từ chối mình, cô không cam lòng: "Đi tới biển không thể bơi cũng không thể nghịch nước... Vậy thì đến đây có ích lợi gì?"
"Hiện tại tốt nhất con không được ngâm mình quá lâu trong nước lạnh." Chung Chấp cụp mắt nhìn xuống: "Hơn nữa, nếu để đầu gối của con ngâm trong nước biển, đoán chừng là sẽ rất đau."
Toàn Minh bị anh dùng lý do này để ngăn lại thật sự không nghĩ ra được bất cứ điều gì để phản bác.
Sự thật chứng minh, không được bơi sẽ làm mất đi 80% niềm vui, nhưng nếu Chung Chấp có thể đi cùng cô, miễn cưỡng có thể bù vào chỗ trống của 80%.
Trong nhiều ngày liên tiếp, cô không thể đến công viên nước hay đi lướt sóng mà thay vào đó là thăm bảo tàng địa phương và vườn động vật hoang dã. Trời nóng, khi nhắc đến kem, ánh mắt nghiêm khắc của Chung Chấp khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng đây không phải là mục đích thực sự của việc Toàn Minh đến đây, cô chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi thành phố buồn bã mà bản thân đã quen thuộc, trốn đến một nơi không ai biết đến mà thôi.
****
Bọn họ ở đây năm ngày, buổi chiều mới trở về, Toàn Minh đang cầm trà sữa nóng cùng Chung Chấp ở nhà ga chờ chuyến bay thì đột nhiên có một tiếng sấm rền vang, một trận mưa xối xả ập tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyến bay sẽ bị hoãn lại vì mưa lớn.
Trong lúc chờ chuyến bay sau, Toàn Minh có chút mất kiên nhẫn, nhưng cô thầm cảm kích vì có thể lùi thời gian về nhà.
Cô rúc vào vòng tay Chung Chấp, buồn chán dùng ống hút chọc vào những viên trân châu trong trà sữa.
“Toàn Toàn, bây giờ, con còn có thể thích ứng với cuộc sống ở trường không?” Đột nhiên, giọng nói bình tĩnh của Chung Chấp vang lên.
Rõ ràng vừa mới cởi bỏ phòng bị, nỗi sợ hãi sâu thẳm giống như một bàn tay to, đột nhiên nắm lấy trái tim của Toàn Minh, làm cho cô trong tiềm thức muốn trốn tránh đề tài này.
Vẻ mặt Toàn Minh trầm xuống, lưng cứng đờ một hồi lâu rồi mới đứng lên không nói lời nào, ném ly trà sữa vào thùng rác cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn về hướng sân bay, mưa cũng không có dấu hiệu suy yếu.
Bầu trời đen kịt tiếp tục lên men, nước đổ xuống giống như dầu đen, u ám, nhớp nháp, không thể thoát ra, không thể rửa sạch, không một ai trên thế gian này may mắn thoát khỏi.
Toàn Minh nhìn chằm chằm bầu trời trống trải hồi lâu mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Chung Chấp, có lẽ nhận thấy vẻ mặt khác thường của cô, Chung Chấp nắm lấy tay Toàn Minh đặt trong lòng bàn tay to lớn của mình, dùng lời nói dịu dàng trấn an cô: " Đừng căng thẳng, ba chỉ hỏi một chút thôi."
Ai cũng đều biết, vấn đề này không chỉ hỏi một chút, sớm hay muộn cô cũng sẽ phải đối mặt.
Sau này sẽ phải làm sao?
Liệu cô có thể quay lại trường để tiếp tục việc học của mình không? Nhưng liệu cô có thể bình tĩnh đối mặt với rất nhiều bạn học quen thuộc không? Liệu những lời đồn đại kia có giống như châu chấu thành từng đàn bay tới, vỗ cánh vù vù bên tai cô.
Chẳng lẽ bỏ học? Khó khăn lắm mới có thể thi được vào đại học, cứ như vậy mà từ bỏ sao? Trong xã hội ngày nay, với tấm bằng cấp 3, cô có thể làm được gì? Chẳng lẽ thật sự phải để Chung Chấp nuôi mình cả đời sao? Cô mong rằng Chung Chấp có thể chăm sóc mình mãi mãi, nhưng không phải là dùng cách này.
Vấn đề khó nhằn này, dường như không có cách nào giải quyết.
“Há miệng ra.” Chung Chấp đột nhiên nói.
Toàn Minh chưa kịp phản ứng thì đã bị một vật lạ nhét vào miệng.
Cô nhấp một ngụm, nhiệt độ trong miệng làm mềm những thứ đó, sau đó là vị đắng cùng ngọt ngào.
Hóa ra là một miếng chocolate.
Sau khi nuốt hết viên chocolate, Toàn Minh im lặng vùi mặt vào ngực Chung Chấp, anh vỗ nhẹ vào lưng cô như cổ vũ, cũng không tiếp tục nói về chuyện vừa rồi.
Sự im lặng kỳ lạ tiếp tục cho đến khi máy bay cất cánh. Nhiệt độ trong khoang hơi thấp, vì vậy Chung Chấp đã yêu cầu tiếp viên hàng không lấy một chiếc chăn để đắp cho Toàn Minh.
Dưới chăn, bàn tay vẫn cố chấp lặng lẽ vượt qua ranh giới, sau khi đan xen ngón tay với Chung Chấp, cô mới yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ là nghĩ tới chuyện sau khi trở về, không bao lâu nữa mùa mưa nhớp nháp kéo tới, mười ngày nửa tháng không ngừng, các loại phiền muộn đều dồn lại trong lồng ngực, hứng thú hoàn toàn biến mất.
Về đến nhà trời đã tối hẳn, mấy ngày nay cửa ra vào đều đóng chặt, không khí tù đọng càng thêm đục ngầu.
Ở đây không có biển tĩnh lặng, không có thủy triều dâng lên cuồn cuộn, không có buổi chiều như thiêu đốt, có Chung Chấp, còn có một vùng đau khổ không thay đổi đang chờ cô đối mặt.
Rất nhàm chán.
Cảm giác khủng hoảng này nhanh chóng được xác nhận, vào một đêm vài ngày sau khi trở về nhà, khi cô đang ăn hoa quả trong phòng khách, Chung Chấp vừa từ bên ngoài trở về liền ngồi xuống bên cạnh cô. - túi giấy kraft vàng đến trước mặt cô, nói: "Toàn Toàn, ba muốn cùng con thảo luận một chuyện... Không, là hai chuyện."
Bàn tay đang cầm trái cây của Toàn Minh từ từ đặt xuống đùi, chưa kịp kinh ngạc thì cô đã biết có chuyện không ổn, căn bản không thể chạy thoát, Chung Chấp cũng không để cô chạy thoát.
Giống như xiềng xích vô hình, vào một ngày nào đó sẽ khóa chặt cô lại.
Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc
Chương 66: Xiềng xích
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương