Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn
Chương 9
Editor: Lăng
Tôi cứ nghĩ là gọi lộn số.
Lúc Quý Thiển Ngưng về thì trời đã tối. Nửa tiếng sau cô và Khương Ấu Na gặp mặt nhau ở một quán lẩu.
"Ngàn lần xin lỗi." Quý Thiển Ngưng không ngừng xin lỗi.
Khương Ấu Na làm bộ muốn bóp cổ cô: "Đợi lâu như vậy, hôm nay trẫm phải nghiêm khắc làm thịt ngươi mới được."
Quý Thiển Ngưng vỗ vỗ túi tiền: "Tiền nô tài đã mang theo đủ rồi, bệ hạ cứ thong thả ăn."
"Đi, chúng ta đến nhà hàng Tây bên cạnh ăn đi."
Bên cạnh có một nhà hàng Tây vô cùng sang trọng, Quý Thiển Ngưng vừa nghe liền sợ: "Đừng đừng đừng, chị Na ơi em sai rồi, tha em."
Khương Ấu Na đương nhiên là nói giỡn rồi. Vào quán lẩu, vừa ngồi xuống hai người liền gọi một nồi lẩu uyên ương.
Tốc độ đem lên món của quán này rất nhanh, từ lúc ghi món đến lúc đốt lò chưa tới mười phút. Khương Ấu Na vốn rất đói vội vã chấm một miếng thịt bò vào nước tương rồi bỏ vào trong miệng, nói: "Sơn hào hải vị cũng không bằng cái này."
Quý Thiển Ngưng buồn cười, nhúng một miếng thịt rồi để vào chén cô ấy: "Ăn từ từ, những thứ này đều là của cậu."
Khương Ấu Na ăn vài miếng mới phát hiện cô không hề động đũa, hỏi: "Sao cậu không ăn đi?"
Tay cầm vá của Quý Thiển Ngưng run một cái, chột dạ nói: "Mình ăn ở đoàn làm phim xong mới về."
Khương Ấu Na trừng cô: "Ngươi dám ăn no để trẫm đói bụng một mình à!"
Thức ăn trong hộp cơm rất nhiều.... Super M họ Mạc kia...., Quý Thiển Ngưng bị chị mạnh mẽ chia cho một nửa phần ăn, lại ở dưới ánh nhìn sắc bén của chị ăn hết, no tới mức không thể no hơn. Mặc dù có chút khó chịu, nhưng so với chép tay hay ghi âm cảm ơn thì dễ dàng hơn rất nhiều, nghĩ lại vẫn còn nhẹ.
Đối mặt với chỉ trích từ Khương Ấu Na, Quý Thiển Ngưng không có mặt mũi nào để phản bác, chỉ càng ân cần gắp thức ăn cho bạn thân.
Cô vẫn chưa nói với Khương Ấu Na chuyện mình làm kẻ chạy cờ, lại nghe cậu ấy nói: "Đoàn làm phim của mình ngày mai cũng khai máy, nhưng vai diễn của tớ chắc phải đợi đến sang năm."
"Cậu muốn về nhà ăn tết sao?"
"Không về." Khương Ấu Na nói: "Cha mẹ mình đều hi vọng mình về, nhưng mình lại không muốn ở cùng họ chút nào, nên dứt khoát ở với cậu luôn."
Nhà Quý Thiển Ngưng cùng Khương Ấu Na có chút giống nhau, đều là "rổ rá cạp lại" với nhau, nhưng khác ở chỗ cô từ nhỏ đã mất mẹ.
Sáng hôm sau, Quý Thiển Ngưng lại chạy đến đoàn làm phim làm kẻ chạy cờ. Hôm nay sẽ diễn vai cung nữ.
Nhân viên trang điểm của đoàn làm phim rất giỏi, đánh vài miếng phấn liền đem làn da trắng nõn của cô thành một kẻ đen đúa, ngũ quan vượt trội bị che giấu, dung mạo trở nên xấu xí kỳ dị.
Tổng cộng có mười người đóng vai cung nữ, Quý Thiển Ngưng cùng người cung nữ khác ăn mặc giản dị bồi hoàng thường cùng năm vị phi tử dạo Ngự hoa viên.
Các phi tử tranh đấu gay gắt với nhau, đoạn quần diễn này diễn chừng một giờ mới xong.
Quý Thiển Ngưng chanh chóng chạy đến chỗ nhân viên công tác lấy đồ của mình, nhanh lẹ mặc áo ấm vào.
"Sinh viên Bắc Viện, cô chờ chút."
Nghe thấy hai chữ "Bắc Viện", Quý Thiển Ngưng vô thức quay đầu lại, liền thấy vị đại ca phụ trách tuyển người tạm thời kia chạy về hướng này, hỏi: "Anh gọi tôi đúng không?"
"Đúng, gọi cô đó." Anh chàng ý bảo cô chậm lại chút, nói: "Lát có một phân đoạn diễn cảnh rơi xuống nước, thế thân lại bị bệnh nên không diễn được, cô diễn được không?"
Quý Thiển Ngưng không cần (phải) nghĩ, nói ngay: "Tôi diễn được."
Đại ca sửng sốt: "Cô cũng không hỏi là diễn vai nào sao?"
"Mặc kệ là vai gì tôi đều đồng ý." Quý Thiển Ngưng nói như chém đinh chặt sắt. Diễn viên vô danh như cô nào có tư cách lựa chọn nhân vật, chỉ cần có thể giúp cô lấy lại cảm giác trước đây, trừ khỏa thân ra thì vai gì cô cũng không từ chối.
"Tôi đúng là không nhìn lầm cô." Đại ca ca cười một tiếng, nói: "Chính là muốn cô diễn đoạn nhân vật chính rơi xuống nước, thù lao gấp ba."
......
"Cắt!" Đạo diễn giơ loa nói lớn: "Những người khác lui ra, thế thân vào chỗ.
Quý Thiển Ngưng ăn mặc kiểu phi tần nơi cung đình run cầm cập đi tới bên cạnh hồ nước, hít một hơi dài nhảy thẳng vào trong nước.
Mực nước không sâu, chỉ là nước vừa bẩn vừa lạnh, Quý Thiển Ngưng lạnh đến nỗi răng va vào nhau, một mặt giãy dụa như người sắp chết đuối, mặt khác lại đọc lời thoại: "Cứu...cứu...cứu mạng với...."
Lần thứ nhất đạo diễn thấy bọt nước không lớn, bảo cô quay lại.
Lần thứ hai đạo diễn nói cô đứng cao quá, không được lộ cổ ra, quay lại.
.......
Cứ như vậy tới lần thứ năm, cảnh quay rơi xuống nước này mới quay xong.
Lúc leo lên bờ thì não của Quý Thiển Ngưng đã bị đông cứng luôn rồi, nhân viên công tác phủ thêm khăn cho cô, cô ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói rõ, được người ta đưa tới phòng thay đồ sấy khô đồ giúp, lại sưởi ấm chốc lát mới hoàn hồn.
"Không sao chứ?"
Quý Thiển Ngưng còn tưởng là nhân viên công tác, ngẩng đầu lên lại phát hiện là một cô gái xinh đẹp mặc phục trang. Người này mang một bộ đồ giống với lúc cô diễn cảnh chết đuối, là vị diễn viên chính cần người thế thân rơi xuống nước kia.
Quý Thiển Ngưng nhận ra người này, chính là nữ vương phim truyền hình ở tương lai, Lục Thanh Hoan.
Cô vội vàng đứng lên: " Chị Thanh Hoan."
"Ngồi đi, đừng khách sáo như vậy." Lục Thanh Hoan nhìn cô nói: "Thật ra tôi không tán thành việc dùng thế thân, đạo diễn lại nói rằng vì tôi trang điểm phức tạp, để không làm mất thời gian thì không thể không nhờ em giúp tôi diễn cảnh rơi xuống nước đó."
Quý Thiển Ngưng nghĩ thầm: "Lẽ nào Lục Thanh Hoan sợ mình hiểu lầm cô ấy không đủ chuyên nghiệp nên đặc biệt đến đây để giải thích?"
Hoàn toàn không cần thiết nha, cô chỉ là một thế thân thôi mà.
Cô chưa kịp nghĩ kỹ thì lại nghe: "Em cũng là sinh viên Bắc Viện sao?"
Quý Thiển Ngưng gật đầu, bắt được trọng tâm: "Chị Thanh Hoan, chị cũng là......?"
"Tôi cũng là sinh viên Bắc Viện, khóa XX. Chủ nhiệm lớp em là..."
"Chủ nhiệm lớp em là Vương Hàm."
"Thảo nào." Lục Thanh Hoan nở nụ cười, "Em tên... Quý Thiển Ngưng? Tôi vừa nhìn đã thấy quen mắt, chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc mừng sinh nhật của cô giáo đó, em không nhớ tôi sao?"
"......"Quý Thiển Ngưng bị hỏi đến đơ người.
Chuyện cô cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho cô chủ nhiệm là chuyện của mười năm trước, sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cô cố ý cắt đứt liên lạc với mọi người, sinh nhật hằng năm của bà cũng chỉ gửi quà tới.
Thì ra người về sau vang danh khắp nước này lại là đàn chị của cô.
Lần gặp mặt vội vã mười năm trước đó cô đã sớm không còn ấn tượng, ngại ngùng nói: "Hóa ra là đàn chị.... Thật sự ngại quá, hôm nay chị đẹp quá nên em cũng không dám nhìn thẳng mặt."
Lục Thanh Hoan bị lời ngon tiếng ngọt của cô lấy làm hài lòng, lấy điện thoại ra nói muốn thêm Wechat với cô.
Người một nhà với nhau thì cứ thêm Wechat nha.
Cuối cùng Lục Thanh Hoan mới nói: "Tôi phải đi quay phim rồi, về sau thường xuyên liên lạc nhé."
"Hẹn gặp lại đàn chị." Quý Thiển Ngưng cười cười vẫy tay với cô ấy.
"Về nhớ nấu nước gừng uống, đừng để bị cảm."
"Dạ, cảm ơn đàn chị."
Quý Thiển Ngưng với Khương Ấu Na chưa bao giờ nấu cơm, trong nhà cũng không có gừng, lúc về cô rót cho mình một ly nước mật ong rồi uống một liều thuốc cảm sốt.
.....Kết quả vẫn là bị cảm.
Bệnh tới tựa núi sập, đến tận giao thừa Quý Thiển Ngưng cũng không khỏe hẳn, Quý Minh Dương gọi video cho cô cũng không nhận, chỉ nhắn tin qua.
Quý Thiển Ngưng cùng mẹ kế và đứa em gái sau không thân thiết, chỉ tùy tiện hỏi thăm hai người đó vài câu, thời gian còn lại đều dành cho Quý Minh Dương nhưng cũng chỉ trò chuyện độ vài chục phút.
"Mau xem thử sủi cảo đã chín chưa?"
Cô mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện liền nghe Khương Ấu Na đang gọi mình, Quý Thiển Ngưng liền đi tới, dùng chiếc đũa chọc chọc thử cái sủi cảo hàng đông lạnh ở trong nồi: "Chắc là chín rồi đó."
"Chắc là???" Khương Ấu Na nghi ngờ nhìn cô, "Nhìn dáng vẻ cứ nghĩ là thông tuệ đảm đang, ai dè cậu cũng là đứa ngu khi vào bếp nha."
Quý Thiển Ngưng vừa bực vừa buồn cười nói: "Mình đảm đang chỗ nào, mình tới giờ chưa vào bếp lần nào. Bọn họ đều nói Mạc...."
"....Mạc gì?"
Đôi mắt Quý Thiển Ngưng lóe lên một cái, nói: "Cái này dễ hỏng lắm, mau đưa cái chén cho tớ."
Bị cô làm gián đoạn nê Khương Ấu Na cũng quên hỏi cô tính nói gì.
Bữa cơm tất niên của hai người cũng rất đơn giản, mỗi người một chén sủi cảo làm sẵn, còn có một phần gà chiên.
Xuân Vãn [1] đã bắt đầu, Khương Ấu Na vừa ăn sủi cảo vừa xem ti vi nói: "Quên mua dấm chua rồi."
[1]: Tiết mục cuối năm của Trung Quốc, tương tự Táo Quân.
Quý Thiển Ngưng còn chưa phát hiện, cứ ngẩn người nhìn chén sủi cảo.
Không biết có phải ở bên ngoài toàn không khí đoàn viên hay không, đột nhiên cô nhớ tới Mạc Hạm ở kiếp trước.
Bởi vì sợ lửa nên Quý Thiển Ngưng chưa bao giờ vào phòng bếp, nhưng cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên Mạc Hạm nấu ăn cho cô là hôm sinh nhật 22 tuổi của cô.
Sinh nhật thì nên ăn mì trường thọ, lúc đó Mạc Hạm tự mình xuống bếp, không có gì bất ngờ liền đem mì nấu như cháo, chị cảm thấy mất mặt nên muốn đổ đi nhưng bị Quý Thiển Ngưng đoạt lại, như lang thôn hổ yết ăn hết toàn bộ.
Quý Thiển Ngưng là loại người rất quý trọng cảm giác hạnh phúc, cô thấy mình hạnh phúc không gì sánh được, được một tấc lại muốn một thước, hỏi: "Sau này chị có thể nấu mì cho em ăn nữa không?"
Mạc Hạm đơ người, nói: "Tôi cũng không muốn phải vào phòng bếp nữa."
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng sinh nhật năm nào của cô, Mạc Hạm cũng đều tự mình nấu mì trường thọ cho cô.
Mười năm trôi qua, tay nghề của chị không tiến bộ được chút nào.
Sau này....
À quên mất, làm gì có sau này.
Quý Thiển Ngưng im lặng cười nhạt.
Sủi cảo đã hơi nguội, cô không ăn cái nào, ma xui quỷ khiến lại nghĩ: "Khi em chết đi, người sẽ lại vì ai mà nấu mì trường thọ?"
.... Là người kia sao?
" Tự nhiên lại đờ người ra vậy, điện thoại cậu kêu kia."
Mu bàn tay bị người ta vỗ một cái, Quý Thiển Ngưng chợt hoàn hồn lại.
Lúc cô cúi đầu nhìn điện thoại, Khương Ấu Na cũng ngó qua.
"Mạc Hạm?" Khương Ấu Na nhìn chằm chằm cái tên trên điện thoại, "Là ảnh hậu Kim Mã, Mạc Hạm?"
Quý Thiển Ngưng: "....."
Cuộc gọi này tới thật không đúng lúc.
Quý Thiển Ngưng muốn từ chối, Khương Ấu Na lại đoạt lấy điện thoại của cô, cố chấp hỏi lần nữa: "Có phải là người đoạt giải Kim Mã gì đó không?"
"....." Hình như không nói dối được rồi.
"Câu vậy mà lại có số của Mạc Hạm?" Im lặng chính là thừa nhận, Khương Ấu Na kích động không ngừng: "Nhanh bắt máy đi, nghe thử cô ấy nói gì."
Quý Thiển Ngưng đột nhiên hối hận khi bản đem tên danh bạ của chị đổi lại. Nếu như chỉ có một chữ "Hạm" thì có khi cô còn có thể nói dối đây là em họ mình. Nhưng giờ......
Đâm lao thì phải theo lao, dưới sự hối thúc của Khương Ấu Na, Quý Thiển Ngưng đành chậm chạp để điện thoại lên tai.
"Quý Thiển Ngưng?" Giọng nói Mạc Hạm như một cơn gió mát vừa mới thổi qua.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, cô bị Khương Ấu Na nhìn đến lông tóc dựng đứng, mất tự nhiên "Ừm" một tiếng.
Mạc Hạm thở hắt ra, tựa hồ như đang cười, nói: "Vậy mà lại gọi được, tôi còn nghĩ là gọi nhầm số đó."
"......" Sao lại có cảm giác giọng người này có chút cô đơn thế này? Quý Thiển Ngưng hắng giọng, hỏi: "Chị tìm tôi có việc gì không?"
Mạc Hạm hỏi ngược lại cô: "Giọng em sao lạ vậy?"
"....." Cô cũng không muốn nói cho chị biết chuyện mình bị bệnh.
Im lặng phút chốc, Mạc Hạm lại nói: "Hôm nay là giao thừa, chúc em năm mới vui vẻ."
"Tết âm lịch vui vẻ." Quý Thiển Ngưng đáp lại nhạt nhẽo.
"Em không về nhà. Bây giờ đang ở với ai? Hay là chỉ có một mình?"
Làm sao Mạc Hạm biết cô không về nhà?
Quý Thiển Ngưng không muốn nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy điện thoại nóng hổi, muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện này: "Tôi ở với Na Na. Thật ngại quá, chúng tôi phải ăn cơm. Tạm biệt."
"......."
"Nói xong rồi?" Khương Ấu Na hiếu kỳ nhào tới, "Cô ấy với cậu nói cái gì đó?"
"Không có gì, chỉ chúc mình năm mới vui vẻ." Quý Thiển Ngưng ngoài miệng thì trả lời bình tĩnh mà nội tâm không ngừng dậy sóng.
Cô cho rằng lần trước đã nói rất rõ rồi, sao Mạc Hạm còn chủ động tìm cô?
Khương Ấu Na lại hỏi cô sao lại có số của Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng trả lời qua loa: "Danh sách diễn viên của đoàn làm phim đều đính kèm số điện thoại của mọi người."
"Vậy tại sao cô ấy lại gọi cho cậu?"
"Cô ấy đón năm mới cùng mọi người ở đoàn phim, chơi trò chơi thua nên bị phát, bị bắt phải chọn một số để gọi chúc mừng năm mới, cuối cùng lại chọn trúng mình." Quý Thiển Ngưng phát hiện mình nói dối ngày càng giỏi, thêm chút nữa chắc thành thần côn luôn.
Khương Ấu Na chấp nhận lời giải thích của cô, nghĩ lại, lại cảm thấy sai sai: "Mạc Hạm không phải nữ thần của cậu sao? Sao cô ấy gọi điện cho cậu mà cậu không kích động gì hết vậy?"
"....Mình hồi hộp gần chết nè, cậu còn muốn kích động như thế nào nữa?"
Khương Ấu Na nhìn chằm chằm mặt cô, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Cũng đúng, mặt mũi cậu trắng bệnh hết."
....Có sao?
Thấy đối phương không truy hỏi nữa, Quý Thiển Ngưng thở phào nhẹ nhõm, mượn cớ đi rửa tay.
Cô đang mở vòi nước lại thấy gió thổi có chút lạnh, quay đầu nhìn sang thì phát hiện cửa sổ chưa đóng kín, bèn lau sạch nước trên tay rồi đi qua đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài đen đuốc sáng trưng nhưng một người đi đường cũng không có. Trên đường vắng tanh chỉ có một chiếc xe màu trắng bạc.
Quý Thiển Ngưng không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Là cô hoa mắt sao? Sao cứ thấy chiếc xe đó rất giống xe Mạc Hạm vậy?
Tôi cứ nghĩ là gọi lộn số.
Lúc Quý Thiển Ngưng về thì trời đã tối. Nửa tiếng sau cô và Khương Ấu Na gặp mặt nhau ở một quán lẩu.
"Ngàn lần xin lỗi." Quý Thiển Ngưng không ngừng xin lỗi.
Khương Ấu Na làm bộ muốn bóp cổ cô: "Đợi lâu như vậy, hôm nay trẫm phải nghiêm khắc làm thịt ngươi mới được."
Quý Thiển Ngưng vỗ vỗ túi tiền: "Tiền nô tài đã mang theo đủ rồi, bệ hạ cứ thong thả ăn."
"Đi, chúng ta đến nhà hàng Tây bên cạnh ăn đi."
Bên cạnh có một nhà hàng Tây vô cùng sang trọng, Quý Thiển Ngưng vừa nghe liền sợ: "Đừng đừng đừng, chị Na ơi em sai rồi, tha em."
Khương Ấu Na đương nhiên là nói giỡn rồi. Vào quán lẩu, vừa ngồi xuống hai người liền gọi một nồi lẩu uyên ương.
Tốc độ đem lên món của quán này rất nhanh, từ lúc ghi món đến lúc đốt lò chưa tới mười phút. Khương Ấu Na vốn rất đói vội vã chấm một miếng thịt bò vào nước tương rồi bỏ vào trong miệng, nói: "Sơn hào hải vị cũng không bằng cái này."
Quý Thiển Ngưng buồn cười, nhúng một miếng thịt rồi để vào chén cô ấy: "Ăn từ từ, những thứ này đều là của cậu."
Khương Ấu Na ăn vài miếng mới phát hiện cô không hề động đũa, hỏi: "Sao cậu không ăn đi?"
Tay cầm vá của Quý Thiển Ngưng run một cái, chột dạ nói: "Mình ăn ở đoàn làm phim xong mới về."
Khương Ấu Na trừng cô: "Ngươi dám ăn no để trẫm đói bụng một mình à!"
Thức ăn trong hộp cơm rất nhiều.... Super M họ Mạc kia...., Quý Thiển Ngưng bị chị mạnh mẽ chia cho một nửa phần ăn, lại ở dưới ánh nhìn sắc bén của chị ăn hết, no tới mức không thể no hơn. Mặc dù có chút khó chịu, nhưng so với chép tay hay ghi âm cảm ơn thì dễ dàng hơn rất nhiều, nghĩ lại vẫn còn nhẹ.
Đối mặt với chỉ trích từ Khương Ấu Na, Quý Thiển Ngưng không có mặt mũi nào để phản bác, chỉ càng ân cần gắp thức ăn cho bạn thân.
Cô vẫn chưa nói với Khương Ấu Na chuyện mình làm kẻ chạy cờ, lại nghe cậu ấy nói: "Đoàn làm phim của mình ngày mai cũng khai máy, nhưng vai diễn của tớ chắc phải đợi đến sang năm."
"Cậu muốn về nhà ăn tết sao?"
"Không về." Khương Ấu Na nói: "Cha mẹ mình đều hi vọng mình về, nhưng mình lại không muốn ở cùng họ chút nào, nên dứt khoát ở với cậu luôn."
Nhà Quý Thiển Ngưng cùng Khương Ấu Na có chút giống nhau, đều là "rổ rá cạp lại" với nhau, nhưng khác ở chỗ cô từ nhỏ đã mất mẹ.
Sáng hôm sau, Quý Thiển Ngưng lại chạy đến đoàn làm phim làm kẻ chạy cờ. Hôm nay sẽ diễn vai cung nữ.
Nhân viên trang điểm của đoàn làm phim rất giỏi, đánh vài miếng phấn liền đem làn da trắng nõn của cô thành một kẻ đen đúa, ngũ quan vượt trội bị che giấu, dung mạo trở nên xấu xí kỳ dị.
Tổng cộng có mười người đóng vai cung nữ, Quý Thiển Ngưng cùng người cung nữ khác ăn mặc giản dị bồi hoàng thường cùng năm vị phi tử dạo Ngự hoa viên.
Các phi tử tranh đấu gay gắt với nhau, đoạn quần diễn này diễn chừng một giờ mới xong.
Quý Thiển Ngưng chanh chóng chạy đến chỗ nhân viên công tác lấy đồ của mình, nhanh lẹ mặc áo ấm vào.
"Sinh viên Bắc Viện, cô chờ chút."
Nghe thấy hai chữ "Bắc Viện", Quý Thiển Ngưng vô thức quay đầu lại, liền thấy vị đại ca phụ trách tuyển người tạm thời kia chạy về hướng này, hỏi: "Anh gọi tôi đúng không?"
"Đúng, gọi cô đó." Anh chàng ý bảo cô chậm lại chút, nói: "Lát có một phân đoạn diễn cảnh rơi xuống nước, thế thân lại bị bệnh nên không diễn được, cô diễn được không?"
Quý Thiển Ngưng không cần (phải) nghĩ, nói ngay: "Tôi diễn được."
Đại ca sửng sốt: "Cô cũng không hỏi là diễn vai nào sao?"
"Mặc kệ là vai gì tôi đều đồng ý." Quý Thiển Ngưng nói như chém đinh chặt sắt. Diễn viên vô danh như cô nào có tư cách lựa chọn nhân vật, chỉ cần có thể giúp cô lấy lại cảm giác trước đây, trừ khỏa thân ra thì vai gì cô cũng không từ chối.
"Tôi đúng là không nhìn lầm cô." Đại ca ca cười một tiếng, nói: "Chính là muốn cô diễn đoạn nhân vật chính rơi xuống nước, thù lao gấp ba."
......
"Cắt!" Đạo diễn giơ loa nói lớn: "Những người khác lui ra, thế thân vào chỗ.
Quý Thiển Ngưng ăn mặc kiểu phi tần nơi cung đình run cầm cập đi tới bên cạnh hồ nước, hít một hơi dài nhảy thẳng vào trong nước.
Mực nước không sâu, chỉ là nước vừa bẩn vừa lạnh, Quý Thiển Ngưng lạnh đến nỗi răng va vào nhau, một mặt giãy dụa như người sắp chết đuối, mặt khác lại đọc lời thoại: "Cứu...cứu...cứu mạng với...."
Lần thứ nhất đạo diễn thấy bọt nước không lớn, bảo cô quay lại.
Lần thứ hai đạo diễn nói cô đứng cao quá, không được lộ cổ ra, quay lại.
.......
Cứ như vậy tới lần thứ năm, cảnh quay rơi xuống nước này mới quay xong.
Lúc leo lên bờ thì não của Quý Thiển Ngưng đã bị đông cứng luôn rồi, nhân viên công tác phủ thêm khăn cho cô, cô ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói rõ, được người ta đưa tới phòng thay đồ sấy khô đồ giúp, lại sưởi ấm chốc lát mới hoàn hồn.
"Không sao chứ?"
Quý Thiển Ngưng còn tưởng là nhân viên công tác, ngẩng đầu lên lại phát hiện là một cô gái xinh đẹp mặc phục trang. Người này mang một bộ đồ giống với lúc cô diễn cảnh chết đuối, là vị diễn viên chính cần người thế thân rơi xuống nước kia.
Quý Thiển Ngưng nhận ra người này, chính là nữ vương phim truyền hình ở tương lai, Lục Thanh Hoan.
Cô vội vàng đứng lên: " Chị Thanh Hoan."
"Ngồi đi, đừng khách sáo như vậy." Lục Thanh Hoan nhìn cô nói: "Thật ra tôi không tán thành việc dùng thế thân, đạo diễn lại nói rằng vì tôi trang điểm phức tạp, để không làm mất thời gian thì không thể không nhờ em giúp tôi diễn cảnh rơi xuống nước đó."
Quý Thiển Ngưng nghĩ thầm: "Lẽ nào Lục Thanh Hoan sợ mình hiểu lầm cô ấy không đủ chuyên nghiệp nên đặc biệt đến đây để giải thích?"
Hoàn toàn không cần thiết nha, cô chỉ là một thế thân thôi mà.
Cô chưa kịp nghĩ kỹ thì lại nghe: "Em cũng là sinh viên Bắc Viện sao?"
Quý Thiển Ngưng gật đầu, bắt được trọng tâm: "Chị Thanh Hoan, chị cũng là......?"
"Tôi cũng là sinh viên Bắc Viện, khóa XX. Chủ nhiệm lớp em là..."
"Chủ nhiệm lớp em là Vương Hàm."
"Thảo nào." Lục Thanh Hoan nở nụ cười, "Em tên... Quý Thiển Ngưng? Tôi vừa nhìn đã thấy quen mắt, chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc mừng sinh nhật của cô giáo đó, em không nhớ tôi sao?"
"......"Quý Thiển Ngưng bị hỏi đến đơ người.
Chuyện cô cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho cô chủ nhiệm là chuyện của mười năm trước, sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cô cố ý cắt đứt liên lạc với mọi người, sinh nhật hằng năm của bà cũng chỉ gửi quà tới.
Thì ra người về sau vang danh khắp nước này lại là đàn chị của cô.
Lần gặp mặt vội vã mười năm trước đó cô đã sớm không còn ấn tượng, ngại ngùng nói: "Hóa ra là đàn chị.... Thật sự ngại quá, hôm nay chị đẹp quá nên em cũng không dám nhìn thẳng mặt."
Lục Thanh Hoan bị lời ngon tiếng ngọt của cô lấy làm hài lòng, lấy điện thoại ra nói muốn thêm Wechat với cô.
Người một nhà với nhau thì cứ thêm Wechat nha.
Cuối cùng Lục Thanh Hoan mới nói: "Tôi phải đi quay phim rồi, về sau thường xuyên liên lạc nhé."
"Hẹn gặp lại đàn chị." Quý Thiển Ngưng cười cười vẫy tay với cô ấy.
"Về nhớ nấu nước gừng uống, đừng để bị cảm."
"Dạ, cảm ơn đàn chị."
Quý Thiển Ngưng với Khương Ấu Na chưa bao giờ nấu cơm, trong nhà cũng không có gừng, lúc về cô rót cho mình một ly nước mật ong rồi uống một liều thuốc cảm sốt.
.....Kết quả vẫn là bị cảm.
Bệnh tới tựa núi sập, đến tận giao thừa Quý Thiển Ngưng cũng không khỏe hẳn, Quý Minh Dương gọi video cho cô cũng không nhận, chỉ nhắn tin qua.
Quý Thiển Ngưng cùng mẹ kế và đứa em gái sau không thân thiết, chỉ tùy tiện hỏi thăm hai người đó vài câu, thời gian còn lại đều dành cho Quý Minh Dương nhưng cũng chỉ trò chuyện độ vài chục phút.
"Mau xem thử sủi cảo đã chín chưa?"
Cô mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện liền nghe Khương Ấu Na đang gọi mình, Quý Thiển Ngưng liền đi tới, dùng chiếc đũa chọc chọc thử cái sủi cảo hàng đông lạnh ở trong nồi: "Chắc là chín rồi đó."
"Chắc là???" Khương Ấu Na nghi ngờ nhìn cô, "Nhìn dáng vẻ cứ nghĩ là thông tuệ đảm đang, ai dè cậu cũng là đứa ngu khi vào bếp nha."
Quý Thiển Ngưng vừa bực vừa buồn cười nói: "Mình đảm đang chỗ nào, mình tới giờ chưa vào bếp lần nào. Bọn họ đều nói Mạc...."
"....Mạc gì?"
Đôi mắt Quý Thiển Ngưng lóe lên một cái, nói: "Cái này dễ hỏng lắm, mau đưa cái chén cho tớ."
Bị cô làm gián đoạn nê Khương Ấu Na cũng quên hỏi cô tính nói gì.
Bữa cơm tất niên của hai người cũng rất đơn giản, mỗi người một chén sủi cảo làm sẵn, còn có một phần gà chiên.
Xuân Vãn [1] đã bắt đầu, Khương Ấu Na vừa ăn sủi cảo vừa xem ti vi nói: "Quên mua dấm chua rồi."
[1]: Tiết mục cuối năm của Trung Quốc, tương tự Táo Quân.
Quý Thiển Ngưng còn chưa phát hiện, cứ ngẩn người nhìn chén sủi cảo.
Không biết có phải ở bên ngoài toàn không khí đoàn viên hay không, đột nhiên cô nhớ tới Mạc Hạm ở kiếp trước.
Bởi vì sợ lửa nên Quý Thiển Ngưng chưa bao giờ vào phòng bếp, nhưng cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên Mạc Hạm nấu ăn cho cô là hôm sinh nhật 22 tuổi của cô.
Sinh nhật thì nên ăn mì trường thọ, lúc đó Mạc Hạm tự mình xuống bếp, không có gì bất ngờ liền đem mì nấu như cháo, chị cảm thấy mất mặt nên muốn đổ đi nhưng bị Quý Thiển Ngưng đoạt lại, như lang thôn hổ yết ăn hết toàn bộ.
Quý Thiển Ngưng là loại người rất quý trọng cảm giác hạnh phúc, cô thấy mình hạnh phúc không gì sánh được, được một tấc lại muốn một thước, hỏi: "Sau này chị có thể nấu mì cho em ăn nữa không?"
Mạc Hạm đơ người, nói: "Tôi cũng không muốn phải vào phòng bếp nữa."
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng sinh nhật năm nào của cô, Mạc Hạm cũng đều tự mình nấu mì trường thọ cho cô.
Mười năm trôi qua, tay nghề của chị không tiến bộ được chút nào.
Sau này....
À quên mất, làm gì có sau này.
Quý Thiển Ngưng im lặng cười nhạt.
Sủi cảo đã hơi nguội, cô không ăn cái nào, ma xui quỷ khiến lại nghĩ: "Khi em chết đi, người sẽ lại vì ai mà nấu mì trường thọ?"
.... Là người kia sao?
" Tự nhiên lại đờ người ra vậy, điện thoại cậu kêu kia."
Mu bàn tay bị người ta vỗ một cái, Quý Thiển Ngưng chợt hoàn hồn lại.
Lúc cô cúi đầu nhìn điện thoại, Khương Ấu Na cũng ngó qua.
"Mạc Hạm?" Khương Ấu Na nhìn chằm chằm cái tên trên điện thoại, "Là ảnh hậu Kim Mã, Mạc Hạm?"
Quý Thiển Ngưng: "....."
Cuộc gọi này tới thật không đúng lúc.
Quý Thiển Ngưng muốn từ chối, Khương Ấu Na lại đoạt lấy điện thoại của cô, cố chấp hỏi lần nữa: "Có phải là người đoạt giải Kim Mã gì đó không?"
"....." Hình như không nói dối được rồi.
"Câu vậy mà lại có số của Mạc Hạm?" Im lặng chính là thừa nhận, Khương Ấu Na kích động không ngừng: "Nhanh bắt máy đi, nghe thử cô ấy nói gì."
Quý Thiển Ngưng đột nhiên hối hận khi bản đem tên danh bạ của chị đổi lại. Nếu như chỉ có một chữ "Hạm" thì có khi cô còn có thể nói dối đây là em họ mình. Nhưng giờ......
Đâm lao thì phải theo lao, dưới sự hối thúc của Khương Ấu Na, Quý Thiển Ngưng đành chậm chạp để điện thoại lên tai.
"Quý Thiển Ngưng?" Giọng nói Mạc Hạm như một cơn gió mát vừa mới thổi qua.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, cô bị Khương Ấu Na nhìn đến lông tóc dựng đứng, mất tự nhiên "Ừm" một tiếng.
Mạc Hạm thở hắt ra, tựa hồ như đang cười, nói: "Vậy mà lại gọi được, tôi còn nghĩ là gọi nhầm số đó."
"......" Sao lại có cảm giác giọng người này có chút cô đơn thế này? Quý Thiển Ngưng hắng giọng, hỏi: "Chị tìm tôi có việc gì không?"
Mạc Hạm hỏi ngược lại cô: "Giọng em sao lạ vậy?"
"....." Cô cũng không muốn nói cho chị biết chuyện mình bị bệnh.
Im lặng phút chốc, Mạc Hạm lại nói: "Hôm nay là giao thừa, chúc em năm mới vui vẻ."
"Tết âm lịch vui vẻ." Quý Thiển Ngưng đáp lại nhạt nhẽo.
"Em không về nhà. Bây giờ đang ở với ai? Hay là chỉ có một mình?"
Làm sao Mạc Hạm biết cô không về nhà?
Quý Thiển Ngưng không muốn nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy điện thoại nóng hổi, muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện này: "Tôi ở với Na Na. Thật ngại quá, chúng tôi phải ăn cơm. Tạm biệt."
"......."
"Nói xong rồi?" Khương Ấu Na hiếu kỳ nhào tới, "Cô ấy với cậu nói cái gì đó?"
"Không có gì, chỉ chúc mình năm mới vui vẻ." Quý Thiển Ngưng ngoài miệng thì trả lời bình tĩnh mà nội tâm không ngừng dậy sóng.
Cô cho rằng lần trước đã nói rất rõ rồi, sao Mạc Hạm còn chủ động tìm cô?
Khương Ấu Na lại hỏi cô sao lại có số của Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng trả lời qua loa: "Danh sách diễn viên của đoàn làm phim đều đính kèm số điện thoại của mọi người."
"Vậy tại sao cô ấy lại gọi cho cậu?"
"Cô ấy đón năm mới cùng mọi người ở đoàn phim, chơi trò chơi thua nên bị phát, bị bắt phải chọn một số để gọi chúc mừng năm mới, cuối cùng lại chọn trúng mình." Quý Thiển Ngưng phát hiện mình nói dối ngày càng giỏi, thêm chút nữa chắc thành thần côn luôn.
Khương Ấu Na chấp nhận lời giải thích của cô, nghĩ lại, lại cảm thấy sai sai: "Mạc Hạm không phải nữ thần của cậu sao? Sao cô ấy gọi điện cho cậu mà cậu không kích động gì hết vậy?"
"....Mình hồi hộp gần chết nè, cậu còn muốn kích động như thế nào nữa?"
Khương Ấu Na nhìn chằm chằm mặt cô, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Cũng đúng, mặt mũi cậu trắng bệnh hết."
....Có sao?
Thấy đối phương không truy hỏi nữa, Quý Thiển Ngưng thở phào nhẹ nhõm, mượn cớ đi rửa tay.
Cô đang mở vòi nước lại thấy gió thổi có chút lạnh, quay đầu nhìn sang thì phát hiện cửa sổ chưa đóng kín, bèn lau sạch nước trên tay rồi đi qua đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài đen đuốc sáng trưng nhưng một người đi đường cũng không có. Trên đường vắng tanh chỉ có một chiếc xe màu trắng bạc.
Quý Thiển Ngưng không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Là cô hoa mắt sao? Sao cứ thấy chiếc xe đó rất giống xe Mạc Hạm vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương