Toàn Thế Giới Đều Ship CP Của Tôi Và Ảnh Đế
Chương 15: Trên cả mong đợi - 8
Đều tại cái bản đồ kia quá độc ác, khiến sự chú ý của bọn họ đều bị kéo đi, cũng không ai hỏi xem cần mua hoa gì.
Không có cách nào khác, họ chỉ đành đi vào bên trong hỏi thử.
Bởi vì chỉ có Quý Mộ Ngôn biết tiếng Pháp cho nên nhiệm vụ này giao cho cậu.
Quý Mộ Ngôn còn chưa nói gì, nhân viên trong tiệm đã mỉm cười, đưa cho cậu một tờ giấy.
Quý Mộ Ngôn nhận lấy tờ giấy, còn chưa mở ra, Cố Tử Mặc nói trước: "Chờ một chút, để tớ chuẩn bị tâm lý cái đã, tớ sợ mở ra xong lại thấy trên giấy ghi giáp cốt văn." [Trung Quốc có nhiều thể loại chữ viết, giáp cốt văn là chữ viết trên mai rùa từ thời xa xưa, nó là chữ tượng hình nguyên chất luôn, mà Trung Quốc bây giờ sử dụng là Hán ngữ hiện đại, thứ như giáp cốt văn bên bển cũng chỉ biết tên thôi chứ ai nghiên cứu dữ lắm mới biết]
Cậu ta đã bị tổ tiết mục đút hành cho phát sợ, cảm thấy nơi nơi đều có hố chờ họ nhảy vào.
Chờ Cố Tử Mặc chuẩn bị tâm lý xong, Quý Mộ Ngôn mới mở tờ giấy ra.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, ít nhất là dùng Hán tự viết.
Tần Tư Dữ đọc thành tiếng: "Anh yêu em, cảm ơn em đã mang đến hạnh phúc cho anh."
Ôn Thiên Ngưng nhíu mày: "Ủa kêu tụi mình mua hoa, sao lại cho có mỗi một câu nói?"
Quý Mộ Ngôn trầm mặc ba giây, nói: "Là ngôn ngữ của các loài hoa."
Tần Tư Dữ khẽ cười, bạn nhỏ thông minh hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Tần Tư Dữ nói: "Đúng vậy, những lời này hẳn là ứng đối với ba loại hoa."
"Em có biết, anh yêu em là hoa hồng đỏ." Cố Tử Mặc đột nhiên ngộ ra: "Còn hai loại nữa chắc là 'cảm ơn' và 'hạnh phúc' nhưng là loài hoa nào thì em không biết."
Tần Tư Dữ nói tiếp: "Hiện tại quan trọng nhất là phải hiểu được hai loại còn lại là hoa gì."
Mọi người trầm ngâm một lát, không ai mở miệng.
Ôn Thiên Ngưng vuốt tóc: "So với hoa tươi vừa phải thay nước lại còn bị héo, chị chọn hoa giả."
"......." Tần Tư Dữ nói: "Còn ai biết gì không?"
Phó Triết Nam trầm mặc vài giây, chậm rãi nói: "Hồi viết ca khúc mới tôi có đọc một ít tư liệu, nếu tôi không nhớ nhầm thì cảm ơn là hoa ngữ của hoa lyly vàng."
"Quá tuyệt vời, bây giờ đã biết hai loại hoa, chỉ còn lại một loại cuối cùng!" Cố Tử Mặc nghiêng đầu suy ghĩ một lúc: "Hạnh phúc, hạnh phúc rốt cuộc là loài hoa nào?"
Quý Mộ Ngôn đứng ở một bên, vẫn không nói gì, bởi vì cậu vốn cũng không nói nhiều nên chẳng ai phát hiện ra sự khác thường của cậu.
Giọng nói Cố Tử Mặc và âm thanh trong quá khứ chồng lên nhau, khiến cho cậu một lần nữa nhớ lại những mảnh nhỏ ký ức đã phủ bụi.
Vết thương dữ tợn trên cổ tay.
Khắp nhà đều là mùi máu tươi.
Máu tươi khô cạn trên cánh hoa.
Tiếng khóc thê lương của người phụ nữ.
Còn có cậu bé yếu đuối chỉ biết trốn dưới cái bàn nhỏ khóc thút thít.
Cậu trốn bên dưới cái bàn, cuộn tròn người lại, hai tay gắt gao che miệng sợ phát ra âm thanh gì.
[Đừng phát hiện ra tôi, đừng phát hiện ra tôi đừng phát hiện ra tôi.]
Quý Mộ Ngôn bé nhỏ không làm được điều gì, chỉ có thể cầu nguyện mẹ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tiếng bước chân và âm thanh điên cuồng của phụ nữ vang lên cùng nhau.
[Hạnh phúc... hạnh phúc, anh đưa cho em hoa linh lan, lại khiến em đau đớn....]
Quý Mộ Ngôn dường như bị một bàn tay kéo vào trong bóng tối vô hạn, ngay lúc vòng xoáy nước màu đen chuẩn bị chạm vào cậu, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Quý Mộ Ngôn đột nhiên phục hồi tinh thần, cơ thể loạng choạng, có một bàn tay ấm áp đỡ phía sau lưng cậu.
Tần Tư Dữ hỏi: "Cậu không sao chứ."
Quý Mộ Ngôn hơi hoảng, cảm giác này giống như trong ký ức, trong lúc tăm tối nhất cũng từng có một bàn tay đỡ lấy cậu từ phía sau.
Cố Tử Mặc cũng quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Quý Mộ Ngôn lắc đầu, giải thích: "Không sao đâu, vừa nãy chỉ đang nghĩ một chuyện thôi."
"Cậu nghĩ cái gì vậy?" Cố Tử Mặc hỏi tiếp.
Quý Mộ Ngôn hơi chần chừ, cuối cùng nói: "Linh lan, hoa ngữ của linh lan là hạnh phúc."
Cố Tử Mặc vui vẻ nói: "Ngôn Ngôn cậu giỏi quá, sao cái gì cậu cũng biết hết vậy?"
Quý Mộ Ngôn trả lời ba phải: "Không có gì ghê gớm cả, chẳng qua bên cạnh có người thích hoa linh lan thôi."
Ba loại hoa ngữ đều đã rõ, rốt cuộc cũng thuận lợi tìm ra các loại hoa, Cố Tử Mặc bốn người vui vẻ chạy đi mua hoa, chỉ có Tần Tư Dữ đúng bên cạnh Quý Mộ Ngôn, thấp giọng hỏi: "Cậu không sao thật chứ?"
"Không sao đâu." Quý Mộ Ngôn đáp.
Không biết tại sao cảm giác xa cách trên người Quý Mộ Ngôn lại tăng lên, giữa hai người họ dường như hết những tầng băng thật dày.
Tần Tư Dữ như có điều suy nghĩ nhìn về khuôn mặt căng cứng của Quý Mộ Ngôn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh cậu.
Trong phong bì thư tổ tiết mục đưa có tiền, Cố Tử Mặc thành công mua được hoa, vui vẻ rời khỏi tiệm hoa.
"Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta chỉ còn mỗi việc tặng hoa đúng người thôi." Tâm trạng Cố Tử Mặc phức tạp, thở dài: "So với hôm qua, hôm nay đúng là quá thuận lợi."
Ôn Thiên Ngưng khẽ cười: "Đáng lẽ ra là cũng không thuận lợi đến vậy đâu, đạo diễn có nhắc tới trò chơi để lấy được trợ giúp, chắc chắn là chuẩn bị đút hành cho khách mời ở mấy trò chơi đó, hiển nhiên mức độ khó khăn gợi đòn cũng chẳng khác gì cái trò livestream hôm qua, nếu như không có Mộ Ngôn, có khi bây giờ chúng ta vẫn đang trong quá trình bị đút hành."
Cố Tử Mặc ném hoa cho Phó Triết Nam cầm, cho Quý Mộ Ngôn một cái ôm to lớn: "Ngôn Ngôn giỏi quá đi mất, đúng là bảo bối, chắc chắn là bảo bối lớn."
Tần Tư Dữ nghe thấy lời này thì khẽ cười.
Cố Tử Mặc nói đúng, Quý Mộ Ngôn quả thật là một bảo bối.
Vốn cho rằng bản thân đã có một sự hiểu biết nhất định với Quý Mộ Ngôn, nhưng cậu lại để lộ ra nhiều điều mới lạ khiến người khác ngạc nhiên vui vẻ, cũng khiến hắn càng thêm tò mò về cậu.
Hơn nữa hắn cảm thấy Quý Mộ Ngôn có rất nhiều bí mật, giống như một tảng băng chìm, mà góc băng nổi lên chỉ là một phần nhỏ.
Giải quyết xong vấn đề mua hoa, cả nhóm nhanh chóng đi tặng hoa cho nhân vật chính của hôm nay.
Bản đồ phức tạp cũng không làm khó được bọn họ nữa, các khách mời vừa đi vừa ngắm phong cảnh, cứng rắn khiến chương trình《Trên cả mong đợi》biến thành chương trình đu du lịch.
Nhân vật chính được nhận hoa là người Pháp, trong đoàn chỉ có mỗi Quý Mộ Ngôn biết tiếng Pháp cho nên cậu sẽ là người đi tặng hoa.
Quý Mộ Ngôn gõ cửa, sau khi cửa mở, một vị phu nhân trung niên mặc váy đen bước ra ngoài, tuy rằng tuổi đã lớn nhưng khí chất trên người vẫn rất ưu nhã đoan trang, có cảm giác nét đẹp trầm lắng theo năm tháng.
Quý Mộ Ngôn dùng tiếng Pháp nói: "Chào ngài, đây là hoa của ngài."
Vị phu nhân ngạc nhiên mà vui vẻ nhận hoa, đôi tay đưa ra nhận lấy bó hoa, khẽ ngửi mùi hương.
"Cảm ơn cháu."
Quý Mộ Ngôn đã tặng hoa xong rồi, khẽ gật đầu với vị phu nhân kia, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vị phu nhân kia gọi cậu lại: "Xin chờ chút."
Quý Mộ Ngôn quay người nhìn phu nhân.
"Cháu bé tốt bụng, cô muốn tặng cho cháu một đóa hoa." Phu nhân cười nhẹ, nói.
"Cảm ơn ngài." Quý Mộ Ngôn đáp lời.
Ánh mắt phu nhân dịu dàng rơi trên người cậu: "Cháu muốn loại hoa nào?"
Quý Mộ Ngôn nhìn bó hoa tươi, nói: "Hoa hồng ạ."
Phu nhân rút đóa hoa hồng cho Quý Mộ Ngôn: "Cháu muốn tặng cho người khác ư?"
Quý Mộ Ngôn lắc đầu: "Không ạ, cháu thích hoa hồng đỏ thôi."
Các khách mời khác nhìn thấy lúc quay về trong tay Quý Mộ Ngôn còn cầm thêm một đóa hoa hồng đỏ, không hiểu tại sao.
Quý Mộ Ngôn giải thích ngắn gọn: "Phu nhân tặng em một đóa hoa, em chọn hoa hồng đỏ."
Cố Tử Mặc cười: "Tớ còn tưởng cậu sẽ chọn hoa linh lan trắng hoặc hoa lyly vàng cơ, nhìn cậu không giống người sẽ thích hoa hồng đỏ."
Tính cách Quý Mộ Ngôn lạnh lùng, không giống người sẽ thích các màu sắc sặc sỡ, càng đừng nói là màu sắc nồng cháy rực rỡ như hoa hồng đỏ.
Quý Mộ Ngôn nhìn đóa hoa hồng trong tay, ánh mắt dịu dàng khó phát hiện: "Không, tớ thích nhất là hoa hồng đỏ."
Mọi người vừa mới tìm hiểu qua hoa ngữ, hiểu rõ hoa hồng đỏ có ý nghĩa là anh yêu em, nhưng bởi vì vẫn đang có máy quay, nên bọn họ cũng không hỏi gì.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, cả nhóm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, đạo diễn không cho ngồi xe lúc tới nhưng cũng không nói là khi đi về thì phải đi bộ.
Vẫn như ngày đầu tiên, vẫn là hai người một xe.
Tần Tư Dữ nhìn bộ dáng cẩn thận cầm đóa hoa hồng của Quý Mộ Ngôn, tâm tình vi diệu, khẽ nhíu mày.
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Quý Mộ Ngôn, cực kỳ tò mò người mà Quý Mộ Ngôn thích là ai.
Quý Mộ Ngôn cảm nhận được ánh nhìn của hắn, ngẩng đầu nhìn: "Có chuyện gì sao?"
Tần Tư Dữ không nhìn nữa, nói: "Không có gì."
Lời Tần Tư Dữ vừa dứt, Quý Mộ Ngôn đã cảm nhận được một cơn đau quen thuộc.
Trùng hợp thật chứ, chứng khao khát da thịt của cậu lại phát tác ngay lúc đang ghi hình.
Cơn đau lần này tới rất mạnh liệt, chỉ trong nháy mắt, sau lưng Quý Mộ Ngôn đã chảy đầy mồ hôi lạnh nhưng trước ống kính, cho dù thuốc giải ở ngay bên cạnh, cậu cũng không dám đi tiếp xúc.
Quý Mộ Ngôn sợ bị người khác nhìn ra vấn đề, giả vờ là mình đang buồn ngủ, hô hấp chậm lại, cố gắng nhịn đau.
Tần Tư Dữ thấy Quý Mộ Ngôn không nói chuyện, nhìn lên thấy đôi mắt mông lung buồn ngủ của cậu, hỏi: "Buồn ngủ rồi?"
"Ừ." Giọng mũi thật nặng.
Tần Tư Dữ thấy Quý Mộ Ngôn buồn ngủ rồi, vỗ vỗ vai: "Lại đây, anh cho cậu mượn bờ vai."
Quý Mộ Ngôn đau đến mơ hồ, nghe thấy giọng nói của Tần Tư Dữ thì quay đầu nhìn sang hắn.
Cơn đau khiến đôi mắt Quý Mộ Ngôn hiện lên một tầng hơi nước, hai mắt mông lung, biểu cảm ngốc nghếch, cái mũi nhỏ hơi động đậy, cực giống con nai con.
Quý Mộ Ngôn dùng hai ba giây để hiểu được lời nói của Tần Tư Dữ, sau đó ngoan ngoãn dựa vào vai của hắn, khuôn mặt khẽ cọ vài cái.
Tần Tư Dữ: "........."
Chậc, lại làm nũng.
Hắn cúi đầu nhìn Quý Mộ Ngôn, lông mi cong vút, khuôn mặt lạnh lùng mọi ngày trở nên ôn hòa hơn, gương mặt khi ngủ của cậu cũng đẹp hơn ngày thường.
Tần Tư Dữ đột nhiên nhớ lại ngày mà hai người chung chăn chung gối, Quý Mộ Ngôn cũng ôm lấy cánh tay hắn như vậy, nằm gọn trong lòng hắn.
Nghĩ tới đây cũng không tránh khỏi việc hồi tưởng lại xúc cảm hôm ấy.
Tần Tư Dữ đột ngột thu lại cảm xúc, khẽ ho một tiếng, hai mắt nhìn thẳng.
Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn đều rất đẹp trai, chỉ nhìn một người thôi đã đủ để khiến bọn họ điên cuồng, bây giờ hai người ngồi cạnh nhau, mấy khứa fan nhan sắc phải nói là hú hét vang trời.
[AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, tui không ổn rồi!!! Một khứa nhan khống như tui sắp chớt!]
[Huhuhuhu mẹ ơi tui đã nhìn thấy thiên sứ trên trời!]
[Yếu ớt hỏi nhỏ: Đang quay phim thần tượng hả?]
[Cái tình cảnh này! Tui ship Cp này chắc không quá đáng đâu ha!! Khum một ai có thể ngăn cản tui!!!]
[Đảo nhỏ như tui vốn không phải fan cp, ánh mắt lão Tần nhìn Mộ Ngôn ban nãy dịu dàng chết tui, hơn nữa là hắn chủ động để cho người ta dựa vai, ài, là một đại fan hiểu rõ sự súc sinh của lão Tần, tui đột nhiên thấy lo cho Quý Mộ Ngôn orz]
[Ngôn Ngôn mới 18 tuổi! Tần Cẩu tránh xa con trai tui ra!!!]
Một màn này bị giang cư mận chụp lại, nhanh chóng truyền ra ngoài, mà đoạn VCR này ngày sau trở thành tài liệu kinh điển hút fan cp cho hai người.
Xe của Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ là chiếc xe về tới cuối cùng.
Quý Mộ Ngôn vốn chỉ định dựa vào vai của Tần Tư Dữ để chữa bệnh, chẳng hề ngờ tới cậu lại ngủ mất thật.
Lúc xe dừng lại, Quý Mộ Ngôn cũng đột nhiên tỉnh giấc, cậu bàng hoàng nhìn xung quanh, cũng mơ màng xuống xe.
Tần Tư Dữ đi phía sau cậu, nhìn thấy đóa hoa hồng bị Quý Mộ Ngôn quên ở trên xe.
Hắn vốn định gọi Quý Mộ Ngôn lại, nhưng trong một khoảnh khắc kia, dường như có một lực lượng vô hình nào đó, ngăn cản hắn, hắn cầm lấy đóa hoa hồng, quay lưng lại với ống kính, cầm đóa hoa đi vào phòng.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kẻ trộm hoa Tần Tư Dữ.
Editor có lời muốn nói:
Lại là một ngày đếm ngược ngày bị vả mặt của Tần Cẩu.
Tui chưa thi xong nữa, chờ thi xong nghỉ hè chắc là sẽ chăm chỉ hơn đó, ít nhất thì tui cũng có nhiều thời gian hơn nếu tui thất nghiệp, còn mà tui kiếm được việc thì tui vẫn bận rộn như cũ, nói túm lại là cũng đừng trông mong gì vìa tui quá, sẽ thất vọng đó 🤧
Không có cách nào khác, họ chỉ đành đi vào bên trong hỏi thử.
Bởi vì chỉ có Quý Mộ Ngôn biết tiếng Pháp cho nên nhiệm vụ này giao cho cậu.
Quý Mộ Ngôn còn chưa nói gì, nhân viên trong tiệm đã mỉm cười, đưa cho cậu một tờ giấy.
Quý Mộ Ngôn nhận lấy tờ giấy, còn chưa mở ra, Cố Tử Mặc nói trước: "Chờ một chút, để tớ chuẩn bị tâm lý cái đã, tớ sợ mở ra xong lại thấy trên giấy ghi giáp cốt văn." [Trung Quốc có nhiều thể loại chữ viết, giáp cốt văn là chữ viết trên mai rùa từ thời xa xưa, nó là chữ tượng hình nguyên chất luôn, mà Trung Quốc bây giờ sử dụng là Hán ngữ hiện đại, thứ như giáp cốt văn bên bển cũng chỉ biết tên thôi chứ ai nghiên cứu dữ lắm mới biết]
Cậu ta đã bị tổ tiết mục đút hành cho phát sợ, cảm thấy nơi nơi đều có hố chờ họ nhảy vào.
Chờ Cố Tử Mặc chuẩn bị tâm lý xong, Quý Mộ Ngôn mới mở tờ giấy ra.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, ít nhất là dùng Hán tự viết.
Tần Tư Dữ đọc thành tiếng: "Anh yêu em, cảm ơn em đã mang đến hạnh phúc cho anh."
Ôn Thiên Ngưng nhíu mày: "Ủa kêu tụi mình mua hoa, sao lại cho có mỗi một câu nói?"
Quý Mộ Ngôn trầm mặc ba giây, nói: "Là ngôn ngữ của các loài hoa."
Tần Tư Dữ khẽ cười, bạn nhỏ thông minh hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Tần Tư Dữ nói: "Đúng vậy, những lời này hẳn là ứng đối với ba loại hoa."
"Em có biết, anh yêu em là hoa hồng đỏ." Cố Tử Mặc đột nhiên ngộ ra: "Còn hai loại nữa chắc là 'cảm ơn' và 'hạnh phúc' nhưng là loài hoa nào thì em không biết."
Tần Tư Dữ nói tiếp: "Hiện tại quan trọng nhất là phải hiểu được hai loại còn lại là hoa gì."
Mọi người trầm ngâm một lát, không ai mở miệng.
Ôn Thiên Ngưng vuốt tóc: "So với hoa tươi vừa phải thay nước lại còn bị héo, chị chọn hoa giả."
"......." Tần Tư Dữ nói: "Còn ai biết gì không?"
Phó Triết Nam trầm mặc vài giây, chậm rãi nói: "Hồi viết ca khúc mới tôi có đọc một ít tư liệu, nếu tôi không nhớ nhầm thì cảm ơn là hoa ngữ của hoa lyly vàng."
"Quá tuyệt vời, bây giờ đã biết hai loại hoa, chỉ còn lại một loại cuối cùng!" Cố Tử Mặc nghiêng đầu suy ghĩ một lúc: "Hạnh phúc, hạnh phúc rốt cuộc là loài hoa nào?"
Quý Mộ Ngôn đứng ở một bên, vẫn không nói gì, bởi vì cậu vốn cũng không nói nhiều nên chẳng ai phát hiện ra sự khác thường của cậu.
Giọng nói Cố Tử Mặc và âm thanh trong quá khứ chồng lên nhau, khiến cho cậu một lần nữa nhớ lại những mảnh nhỏ ký ức đã phủ bụi.
Vết thương dữ tợn trên cổ tay.
Khắp nhà đều là mùi máu tươi.
Máu tươi khô cạn trên cánh hoa.
Tiếng khóc thê lương của người phụ nữ.
Còn có cậu bé yếu đuối chỉ biết trốn dưới cái bàn nhỏ khóc thút thít.
Cậu trốn bên dưới cái bàn, cuộn tròn người lại, hai tay gắt gao che miệng sợ phát ra âm thanh gì.
[Đừng phát hiện ra tôi, đừng phát hiện ra tôi đừng phát hiện ra tôi.]
Quý Mộ Ngôn bé nhỏ không làm được điều gì, chỉ có thể cầu nguyện mẹ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tiếng bước chân và âm thanh điên cuồng của phụ nữ vang lên cùng nhau.
[Hạnh phúc... hạnh phúc, anh đưa cho em hoa linh lan, lại khiến em đau đớn....]
Quý Mộ Ngôn dường như bị một bàn tay kéo vào trong bóng tối vô hạn, ngay lúc vòng xoáy nước màu đen chuẩn bị chạm vào cậu, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Quý Mộ Ngôn đột nhiên phục hồi tinh thần, cơ thể loạng choạng, có một bàn tay ấm áp đỡ phía sau lưng cậu.
Tần Tư Dữ hỏi: "Cậu không sao chứ."
Quý Mộ Ngôn hơi hoảng, cảm giác này giống như trong ký ức, trong lúc tăm tối nhất cũng từng có một bàn tay đỡ lấy cậu từ phía sau.
Cố Tử Mặc cũng quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Quý Mộ Ngôn lắc đầu, giải thích: "Không sao đâu, vừa nãy chỉ đang nghĩ một chuyện thôi."
"Cậu nghĩ cái gì vậy?" Cố Tử Mặc hỏi tiếp.
Quý Mộ Ngôn hơi chần chừ, cuối cùng nói: "Linh lan, hoa ngữ của linh lan là hạnh phúc."
Cố Tử Mặc vui vẻ nói: "Ngôn Ngôn cậu giỏi quá, sao cái gì cậu cũng biết hết vậy?"
Quý Mộ Ngôn trả lời ba phải: "Không có gì ghê gớm cả, chẳng qua bên cạnh có người thích hoa linh lan thôi."
Ba loại hoa ngữ đều đã rõ, rốt cuộc cũng thuận lợi tìm ra các loại hoa, Cố Tử Mặc bốn người vui vẻ chạy đi mua hoa, chỉ có Tần Tư Dữ đúng bên cạnh Quý Mộ Ngôn, thấp giọng hỏi: "Cậu không sao thật chứ?"
"Không sao đâu." Quý Mộ Ngôn đáp.
Không biết tại sao cảm giác xa cách trên người Quý Mộ Ngôn lại tăng lên, giữa hai người họ dường như hết những tầng băng thật dày.
Tần Tư Dữ như có điều suy nghĩ nhìn về khuôn mặt căng cứng của Quý Mộ Ngôn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh cậu.
Trong phong bì thư tổ tiết mục đưa có tiền, Cố Tử Mặc thành công mua được hoa, vui vẻ rời khỏi tiệm hoa.
"Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta chỉ còn mỗi việc tặng hoa đúng người thôi." Tâm trạng Cố Tử Mặc phức tạp, thở dài: "So với hôm qua, hôm nay đúng là quá thuận lợi."
Ôn Thiên Ngưng khẽ cười: "Đáng lẽ ra là cũng không thuận lợi đến vậy đâu, đạo diễn có nhắc tới trò chơi để lấy được trợ giúp, chắc chắn là chuẩn bị đút hành cho khách mời ở mấy trò chơi đó, hiển nhiên mức độ khó khăn gợi đòn cũng chẳng khác gì cái trò livestream hôm qua, nếu như không có Mộ Ngôn, có khi bây giờ chúng ta vẫn đang trong quá trình bị đút hành."
Cố Tử Mặc ném hoa cho Phó Triết Nam cầm, cho Quý Mộ Ngôn một cái ôm to lớn: "Ngôn Ngôn giỏi quá đi mất, đúng là bảo bối, chắc chắn là bảo bối lớn."
Tần Tư Dữ nghe thấy lời này thì khẽ cười.
Cố Tử Mặc nói đúng, Quý Mộ Ngôn quả thật là một bảo bối.
Vốn cho rằng bản thân đã có một sự hiểu biết nhất định với Quý Mộ Ngôn, nhưng cậu lại để lộ ra nhiều điều mới lạ khiến người khác ngạc nhiên vui vẻ, cũng khiến hắn càng thêm tò mò về cậu.
Hơn nữa hắn cảm thấy Quý Mộ Ngôn có rất nhiều bí mật, giống như một tảng băng chìm, mà góc băng nổi lên chỉ là một phần nhỏ.
Giải quyết xong vấn đề mua hoa, cả nhóm nhanh chóng đi tặng hoa cho nhân vật chính của hôm nay.
Bản đồ phức tạp cũng không làm khó được bọn họ nữa, các khách mời vừa đi vừa ngắm phong cảnh, cứng rắn khiến chương trình《Trên cả mong đợi》biến thành chương trình đu du lịch.
Nhân vật chính được nhận hoa là người Pháp, trong đoàn chỉ có mỗi Quý Mộ Ngôn biết tiếng Pháp cho nên cậu sẽ là người đi tặng hoa.
Quý Mộ Ngôn gõ cửa, sau khi cửa mở, một vị phu nhân trung niên mặc váy đen bước ra ngoài, tuy rằng tuổi đã lớn nhưng khí chất trên người vẫn rất ưu nhã đoan trang, có cảm giác nét đẹp trầm lắng theo năm tháng.
Quý Mộ Ngôn dùng tiếng Pháp nói: "Chào ngài, đây là hoa của ngài."
Vị phu nhân ngạc nhiên mà vui vẻ nhận hoa, đôi tay đưa ra nhận lấy bó hoa, khẽ ngửi mùi hương.
"Cảm ơn cháu."
Quý Mộ Ngôn đã tặng hoa xong rồi, khẽ gật đầu với vị phu nhân kia, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vị phu nhân kia gọi cậu lại: "Xin chờ chút."
Quý Mộ Ngôn quay người nhìn phu nhân.
"Cháu bé tốt bụng, cô muốn tặng cho cháu một đóa hoa." Phu nhân cười nhẹ, nói.
"Cảm ơn ngài." Quý Mộ Ngôn đáp lời.
Ánh mắt phu nhân dịu dàng rơi trên người cậu: "Cháu muốn loại hoa nào?"
Quý Mộ Ngôn nhìn bó hoa tươi, nói: "Hoa hồng ạ."
Phu nhân rút đóa hoa hồng cho Quý Mộ Ngôn: "Cháu muốn tặng cho người khác ư?"
Quý Mộ Ngôn lắc đầu: "Không ạ, cháu thích hoa hồng đỏ thôi."
Các khách mời khác nhìn thấy lúc quay về trong tay Quý Mộ Ngôn còn cầm thêm một đóa hoa hồng đỏ, không hiểu tại sao.
Quý Mộ Ngôn giải thích ngắn gọn: "Phu nhân tặng em một đóa hoa, em chọn hoa hồng đỏ."
Cố Tử Mặc cười: "Tớ còn tưởng cậu sẽ chọn hoa linh lan trắng hoặc hoa lyly vàng cơ, nhìn cậu không giống người sẽ thích hoa hồng đỏ."
Tính cách Quý Mộ Ngôn lạnh lùng, không giống người sẽ thích các màu sắc sặc sỡ, càng đừng nói là màu sắc nồng cháy rực rỡ như hoa hồng đỏ.
Quý Mộ Ngôn nhìn đóa hoa hồng trong tay, ánh mắt dịu dàng khó phát hiện: "Không, tớ thích nhất là hoa hồng đỏ."
Mọi người vừa mới tìm hiểu qua hoa ngữ, hiểu rõ hoa hồng đỏ có ý nghĩa là anh yêu em, nhưng bởi vì vẫn đang có máy quay, nên bọn họ cũng không hỏi gì.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, cả nhóm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, đạo diễn không cho ngồi xe lúc tới nhưng cũng không nói là khi đi về thì phải đi bộ.
Vẫn như ngày đầu tiên, vẫn là hai người một xe.
Tần Tư Dữ nhìn bộ dáng cẩn thận cầm đóa hoa hồng của Quý Mộ Ngôn, tâm tình vi diệu, khẽ nhíu mày.
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Quý Mộ Ngôn, cực kỳ tò mò người mà Quý Mộ Ngôn thích là ai.
Quý Mộ Ngôn cảm nhận được ánh nhìn của hắn, ngẩng đầu nhìn: "Có chuyện gì sao?"
Tần Tư Dữ không nhìn nữa, nói: "Không có gì."
Lời Tần Tư Dữ vừa dứt, Quý Mộ Ngôn đã cảm nhận được một cơn đau quen thuộc.
Trùng hợp thật chứ, chứng khao khát da thịt của cậu lại phát tác ngay lúc đang ghi hình.
Cơn đau lần này tới rất mạnh liệt, chỉ trong nháy mắt, sau lưng Quý Mộ Ngôn đã chảy đầy mồ hôi lạnh nhưng trước ống kính, cho dù thuốc giải ở ngay bên cạnh, cậu cũng không dám đi tiếp xúc.
Quý Mộ Ngôn sợ bị người khác nhìn ra vấn đề, giả vờ là mình đang buồn ngủ, hô hấp chậm lại, cố gắng nhịn đau.
Tần Tư Dữ thấy Quý Mộ Ngôn không nói chuyện, nhìn lên thấy đôi mắt mông lung buồn ngủ của cậu, hỏi: "Buồn ngủ rồi?"
"Ừ." Giọng mũi thật nặng.
Tần Tư Dữ thấy Quý Mộ Ngôn buồn ngủ rồi, vỗ vỗ vai: "Lại đây, anh cho cậu mượn bờ vai."
Quý Mộ Ngôn đau đến mơ hồ, nghe thấy giọng nói của Tần Tư Dữ thì quay đầu nhìn sang hắn.
Cơn đau khiến đôi mắt Quý Mộ Ngôn hiện lên một tầng hơi nước, hai mắt mông lung, biểu cảm ngốc nghếch, cái mũi nhỏ hơi động đậy, cực giống con nai con.
Quý Mộ Ngôn dùng hai ba giây để hiểu được lời nói của Tần Tư Dữ, sau đó ngoan ngoãn dựa vào vai của hắn, khuôn mặt khẽ cọ vài cái.
Tần Tư Dữ: "........."
Chậc, lại làm nũng.
Hắn cúi đầu nhìn Quý Mộ Ngôn, lông mi cong vút, khuôn mặt lạnh lùng mọi ngày trở nên ôn hòa hơn, gương mặt khi ngủ của cậu cũng đẹp hơn ngày thường.
Tần Tư Dữ đột nhiên nhớ lại ngày mà hai người chung chăn chung gối, Quý Mộ Ngôn cũng ôm lấy cánh tay hắn như vậy, nằm gọn trong lòng hắn.
Nghĩ tới đây cũng không tránh khỏi việc hồi tưởng lại xúc cảm hôm ấy.
Tần Tư Dữ đột ngột thu lại cảm xúc, khẽ ho một tiếng, hai mắt nhìn thẳng.
Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn đều rất đẹp trai, chỉ nhìn một người thôi đã đủ để khiến bọn họ điên cuồng, bây giờ hai người ngồi cạnh nhau, mấy khứa fan nhan sắc phải nói là hú hét vang trời.
[AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, tui không ổn rồi!!! Một khứa nhan khống như tui sắp chớt!]
[Huhuhuhu mẹ ơi tui đã nhìn thấy thiên sứ trên trời!]
[Yếu ớt hỏi nhỏ: Đang quay phim thần tượng hả?]
[Cái tình cảnh này! Tui ship Cp này chắc không quá đáng đâu ha!! Khum một ai có thể ngăn cản tui!!!]
[Đảo nhỏ như tui vốn không phải fan cp, ánh mắt lão Tần nhìn Mộ Ngôn ban nãy dịu dàng chết tui, hơn nữa là hắn chủ động để cho người ta dựa vai, ài, là một đại fan hiểu rõ sự súc sinh của lão Tần, tui đột nhiên thấy lo cho Quý Mộ Ngôn orz]
[Ngôn Ngôn mới 18 tuổi! Tần Cẩu tránh xa con trai tui ra!!!]
Một màn này bị giang cư mận chụp lại, nhanh chóng truyền ra ngoài, mà đoạn VCR này ngày sau trở thành tài liệu kinh điển hút fan cp cho hai người.
Xe của Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ là chiếc xe về tới cuối cùng.
Quý Mộ Ngôn vốn chỉ định dựa vào vai của Tần Tư Dữ để chữa bệnh, chẳng hề ngờ tới cậu lại ngủ mất thật.
Lúc xe dừng lại, Quý Mộ Ngôn cũng đột nhiên tỉnh giấc, cậu bàng hoàng nhìn xung quanh, cũng mơ màng xuống xe.
Tần Tư Dữ đi phía sau cậu, nhìn thấy đóa hoa hồng bị Quý Mộ Ngôn quên ở trên xe.
Hắn vốn định gọi Quý Mộ Ngôn lại, nhưng trong một khoảnh khắc kia, dường như có một lực lượng vô hình nào đó, ngăn cản hắn, hắn cầm lấy đóa hoa hồng, quay lưng lại với ống kính, cầm đóa hoa đi vào phòng.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kẻ trộm hoa Tần Tư Dữ.
Editor có lời muốn nói:
Lại là một ngày đếm ngược ngày bị vả mặt của Tần Cẩu.
Tui chưa thi xong nữa, chờ thi xong nghỉ hè chắc là sẽ chăm chỉ hơn đó, ít nhất thì tui cũng có nhiều thời gian hơn nếu tui thất nghiệp, còn mà tui kiếm được việc thì tui vẫn bận rộn như cũ, nói túm lại là cũng đừng trông mong gì vìa tui quá, sẽ thất vọng đó 🤧
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương