Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
Chương 129: Đội ngũ lâm thời (hạ)
Đối thủ như thần, đồng đội như heo.Có thời gian chơi game chứng tỏ thời gian biểu của Bạch Anh Tước đã có khoảng trống, việc về nhà họ Bạch ăn cơm đương nhiên được lên lịch.Khác với lần trước đến tay không, lần này Quan Miên đặc biệt mua ít trái cây và quà cáp.Bạch Anh Tước cười bảo: “Anh nhớ đây là tục lệ xưa lắm rồi.”Quan Miên nhướng mày đáp: “Thế tôi nên tặng cái gì?” Cậu không thường xuyên giao tiếp với người khác, những món này đều phải tìm trên mạng mới biết.Bạch Anh Tước nói: “Theo anh biết thì nguyện vọng lớn nhất của họ là anh sớm đám cưới.”Quan Miên ngây ra. Trong ấn tượng của cậu, Bạch Anh Tước xưa nay luôn bài xích chuyện kết hôn. Cậu không ngờ có ngày nghe thấy chính miệng anh chủ động đề cập tới việc đó.Bạch Anh Tước nói: “Có điều hình thức kết hôn không quan trọng lắm, quan trọng là thực tế.” Nói xong anh còn gõ nhịp mấy cái tỏ vẻ chờ mong.Quan Miên nói: “Bộ anh tính gia nhập tộc tẩu hôn (1) hả?”Bạch Anh Tước đáp: “Nếu tộc ấy chỉ có hai người bọn mình thì cũng không tệ.”Xe ngừng lại trong bãi đỗ xe, hai người ngồi thang máy lên lầu.Qua camera quan sát, nhà họ Bạch sớm đã nhìn thấy hai người lên lầu và đợi sẵn ở phòng ăn. Cô họ hai còn lấy pháo điện tử ra sẵn, chờ hai người vừa vào là nhấn cho nổ pháo ngay.Pháo hoa ảo ảnh nở rộ trong không trung, màu sắc rực rỡ vô cùng bắt mắt.Quan Miên và Bạch Anh Tước đứng giữa ánh sáng muôn màu của pháo hoa nhìn các anh họ cùng cô họ hai thi nhau vui đùa.Cô họ hai bật nhạc đám cưới và cười nói: “Bầu không khí tốt thế này sao không làm xong mọi chuyện luôn đi?”Bạch Anh Tước cũng cười theo rồi đáp: “Thế thôi cứ xem như tụi con làm xong hết rồi đi, sau này đừng giục nữa.”Cô họ hai liếc anh một cái, “Lươn lẹo là con nhất rồi.”Bạch Anh Tước khoanh tay đáp: “Hết cách thôi cô ơi, đấu trí đấu dũng bao nhiêu năm cũng phải học được một, hai chiêu phòng thân chứ ạ.”Cô họ hai đi tới, hung hăng chỉ vào anh và mắng: “Xem cô là hạng gì hả? Tú bà ép con nhà lành làm gái hả?”Bạch Anh Tước nói: “Thật ra còn bằng lòng tiếp khách đấy ạ, chẳng qua không thích treo thẻ bài thôi.”Bà nội nghe tới đây là hết chịu nổi bèn trừng mắt cả đám, “Nói linh tinh cái gì thế. Dẫn Tiểu Quan qua ăn cơm.”“Tiểu Quan (đồng âm với trai bao)?” Cô họ hai nín cười.Bạch Anh Tước ôm Quan Miên cùng nhau đi về phía trước, vẻ mặt đắc ý nói: “Con bao rồi.”Quan Miên liếc anh một cái, đang định nói gì nhưng bị Bạch Lữ thị cướp lời: “Thế còn kiêng dè gì nữa? Một tờ giấy hôn thú có gì khó khăn đâu?”Bạch Anh Tước nhất thời nghẹn họng. Thật ra anh cũng từng len lén phân tích suy nghĩ của mình. Về mặt tâm lý anh đã công nhận Quan Miên, nhưng vì sao lại không chịu bước vào lễ đường. Anh biết mình đối với Quan Miên không phải là chơi qua đường, anh rất nghiêm túc vạch ra con đường tương lai của cả hai, bao gồm tuần trăng mật mỗi năm một lần, ngày kỷ niệm mỗi năm vân vân anh đều ghi lại và lên kế hoạch. Thế nhưng kết hôn lại như đề tài cấm, lúc nào cũng bị giam cầm ở xó xỉnh nào đó trong đầu không thể nào vùng ra.Hoặc có lẽ vì sự uy hiếp và dụ dỗ của nhà họ Bạch khiến ý định cự tuyệt hôn nhân dần bám rễ trong đầu anh. Ví dụ như trước đây khi anh từng nghĩ muốn kết hôn với Quan Miên nhưng kế hoạch trong vô thức bị đẩy tới lúc sáu mươi tuổi – Một con số mà với tình hình hiện tại, anh thấy thật xa vời và dài đăng đẵng.Hoặc có lẽ thái độ của Quan Miên khiến anh không thể nắm chắc hoàn toàn. Tuy hai người đã âm thầm cùng nhau đạt đến mức độ hiểu nhau chẳng cần đến ngôn ngữ, nhưng anh vẫn thấy giữa họ còn có khoảng cách. Mơ hồ, không cụ thể, và chỉ khi Quan Miên trầm tư anh mới cảm giác được.Trong lúc anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, Quan Miên đã lên tiếng giải vây: “Do cháu chưa chuẩn bị xong.”Cô họ hai hỏi: “Chẳng lẽ cháu còn lo lắng chuyện gì? Anh Tước nhà bọn cô tuy trải qua trăm trận trên mặt trận hẹn hò xem mắt nhưng toàn nhục nhã quay về thôi, tuyệt đối không có quan hệ mập mờ với bất cứ ai. Nghiêm túc cặp kè như với cháu là lần đầu cô thấy đấy, cháu cứ yên tâm.”Quan Miên nói: “Chẳng qua tại cháu vẫn chưa thể đưa ra quyết định quá mang tính khẳng định thôi ạ.”Câu này khá mơ hồ.Nó có thể chỉ sự nghiệp, có thể chỉ lý tưởng, có thể chỉ tình yêu và hôn nhân. Đương nhiên trong hoàn cảnh này rất có khả năng là chỉ tình yêu và hôn nhân. Vì vậy câu này vào tai nhà họ Bạch lại biến thành tình cảm của cậu và Bạch Anh Tước vẫn chưa chắc chắn lắm.Nếu đã thế bên cô họ hai cũng chẳng còn gì để nói, chỉ có thể dùng ánh mắt an ủi Bạch Anh Tước như thể ngầm bảo, anh kén cá chọn canh nửa đời, cuối cùng cũng đến ngày bị người ta kén cá chọn canh.Bạch Anh Tước lơ đễnh nhún vai, dẫn Quan Miên vào giữa phòng ăn.Chú ý thấy Quan Miên không quen với phép tắc ăn uống của nhà họ Bạch, lần này Bạch Lữ thị chuẩn bị tiệc buffet tự phục vụ.Đủ loại món ngon trưng đầy bàn tỏa ra hương thơm quyến rũ mặc sức chọn lựa.Bạch Anh Tước lấy khay cho Quan Miên.Quan Miến thấy nhà họ Bạch đều tự lấy thức ăn mới bắt đầu đi chọn món.Anh họ hai của Bạch Anh Tước thấy hai người tách ra thì thừa cơ sấn tới, nhỏ giọng nói: “Em có bất mãn gì với Anh Tước hả? Nếu là ngoại hình thì anh lập tức cho nó tiền đi sửa, còn nếu là tính cách thì lát nữa anh đánh nó tới khi nào em vừa ý mới thôi, còn nếu như… E hèm, ‘kích cỡ’ cũng sẽ thương lượng được mà.”Quan Miên nói: “Là vấn đề của em.”Anh họ hai cả kinh hỏi: “Vấn đề ‘kích cỡ’ của em?”Cánh tay của anh họ cả vươn tới túm lấy cổ áo của anh họ hai, cười u ám hỏi: “Trong đầu em là cái gì vậy hả?”Anh họ hai đáp: “Tế bào não đó!”Anh họ cả nói: “Nuôi bằng cỏ phải không? Còn là cỏ héo ấy chứ.”Anh họ hai nói: “Anh không hiểu em gì hết, em là người đơn thuần lắm.”Hai người vừa nhạo báng nhau vừa bỏ đi.Bạch Anh Tước bưng nước tới cho Quan Miên, “Ảnh không có hỏi số đo ba vòng chứ?”Quan Miên nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.Bạch Anh Tước lắc đầu cười khẽ: “Gần đây anh ấy gặp được đối tượng anh ấy cho rằng là bạn đời trời ban, nhưng người ta vừa gặp đã hỏi ngay số đo thân thể khiến anh ấy bị đả kích nặng.”Quan Miên hỏi: “Số đo thân thể không hợp à?”Bạch Anh Tước đáp: “Người kia rất sợ đau.”Quan Miên nhướng mày, “Hiểu.”Vì lời từ chối uyển chuyển của Quan Miên nên bữa cơm tan rã trong rầu rĩ.Tuy Bạch Lữ thị không nói gì hết nhưng Quan Miên nhận ra nhà họ Bạch bắt đầu thấy bực mình với cậu, trong đó thể hiện rõ nhất là bác gái cả, từ đầu tới cuối mặt mày đăm đăm.Cô họ hai vẫn cười hì hì, kéo tay cậu bảo cậu thường xuyên ghé chơi.Bà nội muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài nhìn cậu.Anh họ cả và anh họ hai được giao trách nhiệm tiễn khách, đi theo hai người xuống tới bãi đỗ xe.Anh họ cả đi lấy xe với Bạch Anh Tước, anh họ hai đột nhiên kéo Quan Miên lại, thấp giọng bảo: “Bà cố bảo anh nói lại một câu. Bà nói bà hy vọng em và Anh Tước kết hôn trước ba mươi không chỉ vì thầy bói dặn thế, mà còn vì bà tin tưởng em. Cánh cửa lớn của nhà họ Bạch rộng mở vì em, nhưng tuyệt đối không phải để gây áp lực cho em. Quyết định trong cuộc đời em cứ từ từ cân nhắc, nhưng nếu thật sự thích Anh Tước hy vọng em có thể suy nghĩ cho nó.”Nói xong, thấy Quan Miên không ừ hử gì, anh họ hai không nhịn được lại hỏi: “Thế này là đang cảm động hả? Hay đang kháng nghị trong im lặng?”Quan Miên đáp: “Em chỉ đang đếm lại thôi. Đếm đi đếm lại hồi nãy hình như anh nói đâu chỉ có một câu?”Anh họ hai ôm đầu rên rỉ: “Anh ghét nhất là mấy con số!”Thang máy từng lầu từng lầu đi lên.Bạch Anh Tước đứng sau lưng cậu, đột nhiên nói: “Trong hiện thực hình như chúng mình chưa bao giờ tiếp xúc thân mật.”Quan Miên quay đầu nhìn anh.Bạch Anh Tước lộ ra nụ cười xấu xa.Thang máy tiếp tục đi lên, sau đó dừng lại ở tầng đã bấm.Cửa thang máy “đing” một tiếng mở ra, để lộ hai bóng người đang quấn quýt lấy nhau.Bầu không khí mờ ám phủ lên đôi mắt hai người một làn sương nhạt.Bạch Anh Tước ôm Quan Miên, thấp giọng nói: “Vẫn chưa thể đưa ra quyết định mang tính khẳng định?”Quan Miên tỉnh táo lại ngay.Bạch Anh Tước nheo mắt để giấu đi ý thăm dò vừa lóe lên, buông tay ra, giúp cậu chỉnh lại quần áo rồi hôn lên môi cậu và cười khẽ nói: “Chúc ngủ ngon.”Chú thích của biên tập:(1) Tộc tẩu hôn: Người Moso được biết đến như một cộng đồng duy nhất tại Trung Quốc còn duy trì chế độ mẫu hệ và tập tục “tẩu hôn”, phụ nữ Moso được tự do luyến ái và những đứa trẻ sinh ra không cần biết cha mình là ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương