Tôi Bạo Hồng Sau Khi Ghi Hình Cho Chương Trình Tạp Kỹ Ly Hôn
Chương 1
Dự thu《Sau sự biến đổi hài hòa của lạt văn công thụ đều yêu tôi》mong cất giữ~
Văn Hiểu, nam, 18 tuổi, chưa phân hoá, chuẩn bị thi đại học, đang trên đường cùng với tiểu tuỳ tùng Hoàng Mao trốn học chơi game.
Văn Hiểu lớn lên với dáng dấp tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt đào hoa trong sáng như con gió mùa hạ tinh nghịch mà mạnh mẽ. Đôi môi cậu đỏ mọng, cánh tay gầy guộc được bao phủ bởi một lớp đường cong cơ bắp, đồng phục được mặc cà lơ phất phơ, khoé miệng miệng cưỡng cong lên hiện lên mị lực trẻ trung độc đáo của cậu trai hư.
Khi đến bức tường của khuôn viên trường, cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh, để lộ chiếc áo phông đen bên trong, để lộ làn da trên cổ trắng như tuyết dưới ánh mặt trời. Cậu đem đồng phục vò thành một cục ném tới ngoài tường, nhẹ nhàng nhảy một cái, cậu đã trèo lên đầu tường, vòng eo nhỏ trắng như tuyết lộ ra dưới áo phông đen vặn một cái, dễ dàng vượt qua bức tường.
Hai phút sau, Hoàng Mao cũng theo qua đến.
Văn Hiểu nhặt lên vỗ nhẹ hai cái, quấn ở trên eo: "Đi thôi."
Hai người đi đến hướng của khu trò chơi điện tử. Hoàng Mao là một nam sinh beta lắm mồm thích buôn chuyện, hắn chia sẻ những chuyện phiếm mà hắn nghe được với Văn Hiểu ở trên đường:
"Giáo bá ban mình lớp 8 tầng trên, ngày hôm qua phân hoá thành alpha đấy! Trở lại sau một tuần nghỉ học, xem ra là phân hoá thành đỉnh cấp alpha."
"Là hắn." Văn Hiểu nhớ lại tin đồn trong trường về giáo bá đánh nhau hung ác tàn nhẫn, "Không có gì ngạc nhiên."
"Nghe nói giáo thảo là đối thủ một mất một còn của hắn còn chưa có phân hoá đâu, đoán chừng, cũng hẳn là một alpha. Vốn đã không hợp nhau, tin tức tố a với a lại cùng tính tương khắc, quan trọng là cùng coi trọng một omega, liền có chuyện hay để xem." Hoàng Mao cười ha ha
Văn Hiểu cười nhạo hắn: "Mày đọc truyện tranh nhiều quá."
Trong trường có một giáo bá, một giáo thảo, nghe nói đều có xuất thân là đỉnh cấp hào môn, hai nhà có quan hệ rất tốt, nhưng giáo bá cùng giáo thảo ở trường lại rất không hợp nhau. Nhưng mà cái này nó không liên quan gì đến Văn Hiểu. Văn gia cũng có tiền, nhưng xuất thân nhỏ bé đó không cùng một thế giới để có thể so sánh được với trăm năm hào môn. Mà Văn Hiểu lại không học cùng tầng với bọn họ, ngoại trừ đã nghe thấy tên ra, căn bản là chưa nhìn thấy họ.
Hoàng Mao là một tên lắm mồm thích buôn chuyện, sau đó lại hỏi: "Đại ca, người cùng bàn với anh lớn hơn anh một tuổi, chưa phân hoá sao?"
Nghĩ đến học bá ngồi cùng bàn ưa mắt và dễ bắt nạt, Văn Hiểu bĩu môi, nói: "Không."
"Đại ca, anh hiện tại cũng đã 18 tuổi, nên nhanh phân hoá đi chứ? Em chính là sau sinh nhật 18 tuổi không đến một tháng liền phân hoá, nhưng chỉ là một beta bình thường." Hoàng Mao thở dài
Văn Hiểu tay nắm chặt, giơ cánh tay lên: "Dù sao thì khẳng định tao sẽ là một alpha cường hãn!"
Hoàng Mao nhìn dáng vẻ thanh xuân mạnh mẽ của Văn Hiểu, rất ghen tị: "Chính là. Đại ca, anh có phải lại cao lên phải không?"
"Tao vừa mới đo vào tuần trước, một mét tám." Văn Hiểu nhướng mày, "Tao mới có 18 tuổi, về sao sẽ còn lớn lên, cơ bắp cũng sẽ càng rõ ràng hơn."
Hoàng Mao cười hề hề đê tiện: "Nếu bạn cùng bàn của anh phân hoá thành o, chẳng phải là hai người có thể......"
Văn Hiểu thúc cho hắn một cái cùi chỏ: "Cậu ta không phải là kiểu mà tao yêu thích, đừng dính líu đến tao."
Hoàng Mao bận chuyện phiếm liền hỏi: "Vậy hình mẫu lý tưởng của anh là gì?"
Bước chân Văn Hiểu chậm lại, ánh mắt dài rõ ràng bộ dáng mất tập trung, khuôn mặt trắng nõn càng ngày càng đỏ, nhưng lại không nói câu nào.
Văn Hiểu về nhà sau khi chơi một tiếng đồng hồ ở khu trò chơi điện tử, cậu thấy Hoàng Mao còn không muốn rời đi, liền để lại cho Hoàng Mao một trăm đồng để nạp tiền. Chính mình trở về nhà, ngả đầu vào liền ngủ. Đại khái là ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, trong mơ của Văn Hiểu là giấc mộng tình yêu o, đó hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của cậu, hai người ngọt ngọt ngào ngào mà yêu đương kết hôn, nhưng thân thể của o lại ôm thô sáp, một chút cũng không dễ chịu.
Văn Hiểu đau lưng mở to mắt.
!!!
Không gian chật hẹp mà tối tăm cùng tấm vẫn gỗ cứng ngắc phía sau lưng khiến cậu trong nháy mắt tỉnh dậy.
Cậu bị nhốt!
Là bị bắt cóc sao?
Chẳng lẽ là ba cậu đàm phán thành công hợp đồng xuyên quốc gia, bị đối thủ cạnh tranh trả thù bằng việc bắt cóc con trai bảo bối của hắn?
Mẹ cậu không phải là cũng bị trói đấy chứ!
Văn Hiểu gấp muốn chết, đột nhiên đứng dậy.
......Ừm? Cậu không bị trói sao?
Văn Hiểu cẩn thận thăm dò không gian nhỏ hẹp tối tăm này.
Cậu sờ đếm vải dệt mềm mại, lại sờ thêm mấy cái......Sao lại cái nhiều quần áo như vậy?
Cái này dường như là một cái tủ quần áo......
Văn Hiểu ghé vào tủ bên trên không nghe được âm thanh, liền thử đẩy một chút. Cửa tủ mở ra.
......Điều này hoàn toàn khác với việc bắt cóc mà cậu tưởng tượng ra.
Văn Hiểu đẩy ra một cái khe, từ trong khe nhìn ra phía ngoài.
Nằm đối diện chính là một chiếc giường đối, đầu giường có một tấm ảnh kết hôn, ở góc độ này không thể nhìn thấy được mặt, chỉ có thể từ quần áo mà nhìn ra họ là hai người đàn ông.
Đầu giường có một cái lịch điện tử đặt ở trên bàn.
Ngày 7 tháng 5 năm 2025, Thứ tư, 9 giờ sáng
Văn Hiểu kinh ngạc nấc lên một tiếng, vội vàng che miệng lại.
Một giấc ngủ trong mười lăm năm?!
......Thật ra là cái lịch điện tử này hỏng rồi phải không?
Thời gian thì có thể dùng lịch điện tử hỏng để giải thích, thế nhưng mà cái phòng ngủ lạ lẫm xa hoa này thì giải thích như thế nào?
Đang vào mùa hạ, mặc dù điều hoà không khí trong phòng được mở ra làm lạnh, nhưng Văn Hiểu còn ở trong tủ quần áo đổ mồ hôi. Cậu đang muốn từ bên trong tủ quần áo đi ra, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng nói chuyện.
"Thoả thuận ly hôn ở trên giường của cậu, cậu đã xem chưa?"
"Đã xem rồi."
Có người tới! Văn Hiểu vội lui về tủ quần áo, chừa lại một cái khe.
Hai người đàn ông một trước một sau đi vào phòng ngủ, người đàn ông mặc quần áo ở nhà đi đến mép giường, trong tay cầm lấy tài liệu.
"Em còn muốn hỏi anh......Sau nhiều năm như vậy, anh có hay không yêu em dù chỉ là trong chốc lát?
Văn Hiểu: Xuất hiện! Trích dẫn chia tay/ly hôn kinh điển.
Câu trả lời là sự im lặng. Cho đến khi người đàn ông mặc quần ở nhà ký tên xong, người đàn ông kia vẫn không buồn lên tiếng.
Tên cặn bã. Văn Hiểu im lặng khinh bỉ.
Sột soạt một lúc, mở miệng lại là âm thanh nghẹn ngào:
"Nếu chưa từng yêu em, lúc trước sao lại cầu hôn em?"
".............Tôi đi làm, cậu không cần phải vội vàng dọn đi, có thể đợi khi tìm được phòng ở rồi nói sau."
Một tiếng cười lạnh mang theo run rẩy: "Ha. Vậy tôi nên nói cảm ơn rất nhiều sao?"
Im lặng một lúc lâu.
Chân Văn Hiểu đều đã tê rần, cuối cùng cũng lại có âm thanh.
Là tiếng đóng cửa, xem ra bọn họ lại đi ra ngoài.
Chân bị tê làm cho Văn Hiểu mất kiên nhẫn, cậu lại nghe một lúc sau không nghe thấy âm thanh, liền mở cửa tủ đi ra. Trước tiên cần phải tìm điện thoại để gọi cho ba cậu......
"Cậu là ai?"
Đột nhập vào nhà người khác không thể giải thích được Văn Hiểu vốn là chột dạ thấp thỏm, lần này càng bị doạ cho chết khiếp, cậu bỗng nhiên quay đầu, chân tê dại làm mất đi cân bằng, ngã ở trên thảm, thấy thanh niên mặt đẫm nước mắt ngồi xổm ôm đầu gối cạnh cửa.
Bốn mắt của hai người nhìn nhau trên mặt là không có khác biệt kinh ngạc và dại ra cùng cái giống nhau như đúc......khuôn mặt.
Thanh niên nhìn thấy khuôn mặt mình mười lăm năm trước, liền quên đi đau buồn.
Hai người có diện mạo giống nhau như đúc, chỉ là cách xa nhau mười lăm năm làm cho hai người có khí chất hoàn toàn khác biệt. Thiếu niên dạn dĩ mà hào hoa, như cánh chim hải âu bay ngang qua biển đón nắng mai.Thanh niên xinh đẹp mà mệt mỏi, như quả lựu đỏ nư máu rơi xuống đất sau khi chín.
Nửa giờ sau––
"Cho nên tôi thật sự xuyên đến mười lăm năm sau?" Vẻ mặt Văn Hiểu hưng phấn, "Không phải là nằm mơ?"
Thanh niên nhìn thiếu niên hưng phấn kích động không có bộ dáng sợ hãi, trong bụng âm thầm rút lại lời an ủi. "Có vẻ như thế, đúng vậy."
Văn Hiểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của chính mình mười lăm năm sau, nhìn một lúc lâu, nói: "Nhìn anh xem ra rất đau khổ, anh vừa rồi còn đang khóc. Anh không muốn ly hôn? Anh còn yêu tên cặn bã kia sao?"
Giọng điệu Văn Hiểu đầy nghi hoặc. Ở tuổi mười tám, cậu đương nhiên mà cho rằng, gặp phải tên cặn bã liền nên lập tức vứt bỏ, không hung hăng giáo huấn một phen đã là cậu nhân từ rồi.
Thanh niên chật vật mà quay mặt đi. Cho dù đối mặt với chính mình 18 tuổi, anh vẫn cảm thấy xấu hổ vì mối quan hệ tình cảm mà mình trở nên hèn hạ như vậy.
Ly hôn, còn không muốn buông tay.
Hèn hạ.
Nhìn "chính mình" với bộ dáng muốn khóc, Văn Hiểu luống cuống: "Không muốn ly hôn thì đừng ký tên. Xé tiểu tam, ngược tra nam, đem hắn thu thập đến ngoan ngoãn đi."
Thanh niên lắc đầu: "Cậu xem phim truyền hình nhiều quá phải không? Nếu như tôi không ký tên. Hắn nhất định sẽ cùng tôi kiện tụng ly dị. Tôi không có tiền."
Văn Hiểu: Cái này cùng với cậu nghĩ không giống nhau......Chẳng lẽ chính mình mười lăm năm sau làm đàn ông ăn cơm mềm? Thật quá mất mặt cho alpha!
"Anh cao một mét tám, có thể yên tâm ăn cơm mềm sao?" Văn Hiểu có chút đỏ mặt.
Thanh niên không khách khí mà nói ra khuyết điểm: "Một mét tám? Một mét tám cả đi giày đúng không?"
Văn Hiểu đỏ mặt: "Tôi mới mười tám tuổi, vẫn còn lớn lên nữa!"
Người thanh niên liếc nhìn Văn Hiểu, khóe mắt đỏ hoe đang khóc có chút hả hê giễu cợt trên nỗi đau của người khác: "Tôi lấy thân phận tương lai nói cho cậu biết –– cậu không thể lớn lên thêm nữa. Bởi vì cậu sau 45 ngày sinh nhật thứ 18 sẽ phân hoá thành omega."
"......"
"Tôi sẽ phân hoá thành cái gì?"
"omega."
"......Cái gì omega?"
"......Nén bi thương. Phản ứng của cậu lúc này chính là phản ứng lúc trước của tôi khi vừa mới phân hoá thành omega. Qủa nhiên chúng ta là một người." Thanh niên cảm thán.
Văn Hiểu giận: "Tôi đã phân hoá rồi mà anh còn trêu chọc tôi!"
Cổ họng thanh niên hơi ngứa, lên cơn nghiện thuốc lá. Anh nhìn thiếu niên bên cạnh. Nghĩ chính mình lúc này tám phần còn chưa bắt đầu hút thuốc, liền nhịn xuống.
Cậu ho một tiếng: "Nhóc con, cậu mười tám tuổi, đối với cậu quan trọng nhất là phân hoá giới tính thứ hai. Nhưng tôi hiện tại đã ba mươi ba, quan trọng nhất chính là vừa mới ly hôn và phải dọn ra khỏi nhà."
Văn Hiểu từ tức giận nhìn thấy trên người thanh niên hình bóng của ba mình, trong nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn, đưa ra một ý: "Vậy anh gọi điện thoại cho ba, để ông ấy đón anh về nhà ăn bám ông ấy đi."
Đôi mắt thanh niên lại đỏ, anh cuối cùng vẫn đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Giọng nói đanh lại: "Ba mẹ đang đi du lịch vòng quanh thế giới, đừng làm cho họ cảm thấy không thoải mái. Trên thực tế là tôi đã nhận tham gia một chương trình tạp kỹ, bắt đầu ghi hình vào ngày mốt, có thể kiếm được một chút tiền."
"Chương trình tạp kỹ?" Văn hiểu trong nháy mắt bị dời đi trọng điểm, "Tôi đẹp trai như vậy, cậu được mời đi tham gia chương trình tạp kỹ cũng rất bình thường. Chương trình tạp kỹ gì vậy?"
"Một chương trình tạp kỹ về ly hôn, tên là《Sau khi chúng tôi ly hôn》"
Văn Hiểu kêu một tiếng, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ danh là tôi. Quả nhiên đàn ông muốn đạt được thành tựu sự nghiệp vĩ đại phải không biết xấu hổ."
"Nhưng mà nếu là như vậy, tham gia chương trình tạp kỹ này thì có vẻ là cả hai bên ly hôn đều phải đi? Liệu chồng cũ của anh có đồng ý không?", Văn Hiểu hỏi.
Thanh niên không nói chuyện, lại hít thêm một hơi, khuôn mặt tuấn tú suy sút ẩn hiện sau làn khói mỏng. Ngọn lửa trên điếu thuốc trở nên sáng hơn, giờ phút này còn sáng hơn cả chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của anh.
Anh nói, tôi không biết, cũng không có biện pháp, phụ thuộc vào số phận đi.
*
Văn Hiểu không vội trở về thời gian và không gian của chính mình, cậu tò mò không biết mười lăm năm sau thế giới sẽ như thế nào, có trò chơi mới và sản phẩm công nghệ cao hay không.
Tên cặn bã đã đi làm, căn nhà ba tầng to như vậy mà chỉ có hai người bọn họ. Văn Hiểu liền quang minh chính đại đi tới đi lui, cuối cùng thả mình trên chiếc sô pha trước cửa sổ cao từ trần đến sàn có bức tường lớn, xúc động nói: "Tên cặn bã khá giàu có, so với chúng ta xa xỉ hơn nhiều."
Không chỉ vậy.
Nơi này nổi tiếng là nơi ở của những người giàu có, tấc đất tấc vàng. Cái phòng này mặc dù không phải là biệt thự, nhưng lại độc chiếm ba tầng lầu phía trên cùng, mái nhà còn có hồ bơi ngoài trời rộng rãi cùng vườn hoa.
Tuy nhiên, nơi này là một trong những bất động sản đứng tên của tên alpha kia. Alpha thực sự có một biệt thự lộng lẫy với giá trị thị trường hàng trăm triệu, với một hồ nước tuyệt đẹp, mà hắn chưa bao giờ cho anh đến xem.
Tuy nhiên không cần nói những điều này với thiếu niên, thanh niên nghĩ, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
"Cậu chơi trước đi, tôi đi thu dọn đồ đạc."
Văn Hiểu đứng đậy đi theo: "Tôi giúp anh."
Căn nhà rất rộng, có thư phòng, phòng tập thể thao, phòng chiếu phim cùng phòng rượu.
Văn Hiểu từ trong phòng rượu đi ra, trên tay cầm một quyển sổ bị khóa, cậu hỏi: "Đây là của anh sao?"
Người thanh niên cầm lấy cuốn sổ, lắc đầu.
"Đó là của tên cặn bã kia, tôi sẽ bỏ nó lại." Dù gì thì đó cũng là quyền riêng tư của người khác, và tên cặn bã cũng có quyền con người.
Văn Hiểu vươn tay, nhưng không thấy thanh niên đưa cho hắn.
Văn Hiểu chớp mắt, nhận ra: "Anh muốn xem?"
Người thanh niên mím môi, lông mi run lên, trong lòng giống như rối rắm.
Văn Hiểu lập tức quay đầu lại: "Muốn xem thì xem, còn chưa nhận được giấy chứng nhận ly hôn thì không phải là ly hôn thật, cái này gọi là gì? Tài sản của vợ chồng không phân biệt!"
Kẻ cặn bã còn muốn có những quyền con người? So với chính mình mười lăm năm sau, cặn bã nên đứng sang một bên.
Dứt lời, Văn Hiểu mạnh bạo xé mở trang bìa, trang bìa bị xé rách ngay cả ổ khóa, lộ ra màu trắng trang giấy bên trong.
Văn Hiểu quay đầu tránh hiềm nghi: "Anh tự mình xem."
Tim người thanh niên đập nhanh, tai nóng ran vì anh nhìn trộm nơi riêng tư của chồng mình, nhưng ngón tay anh thì lạnh ngắt. Anh nhắm mắt lại, mi mắt run lên, đồng thời mở ra trang bên trong.
Là nhật ký của alpha. Vài câu mỗi ngày, kiên trì trong mười lăm năm.
Trang đầu tiên: "Em ấy đi rồi. Tôi sẽ đợi em ấy mười lăm năm."
Sau đó, từng trang từng trang, đều là đếm ngược.
Cho đến trang cuối cùng, ngày là ngày hôm nay.
"Em ấy sắp trở lại."
"Tôi sẽ tiễn cậu ta đi trước, sau đó mới chào đón người tôi yêu."
⌂
Tác giả có lời muốn nói:
Mở một bài viết mới!
Xin lỗi nhóm các tiểu thiên sứ, cái văn án trước kia, để đáp lại lời kêu gọi xanh cho sự hòa hợp, không thể viết được một trong những tóm tắt cốt lõi trên văn án, sau khi xóa nó, tôi đã làm mất điểm dễ thương ban đầu QUQ cho nên đổi thành văn án hiện tại.
Bản này cũng rất dễ thương! Lần này, tôi sẽ thử một mạch truyện khác mà không giống tuyến truyện trước, tôi sẽ hoàn thành bài viết ổn định, làm ơn đừng bỏ tôi QAQ
Tái bút: Học sinh ngoan không thể học nhân vật chính trốn học nha
Mong mọi người có thể đọc truyện trên Wattpad của mình @euphoriaxtt nha ♥
Văn Hiểu, nam, 18 tuổi, chưa phân hoá, chuẩn bị thi đại học, đang trên đường cùng với tiểu tuỳ tùng Hoàng Mao trốn học chơi game.
Văn Hiểu lớn lên với dáng dấp tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt đào hoa trong sáng như con gió mùa hạ tinh nghịch mà mạnh mẽ. Đôi môi cậu đỏ mọng, cánh tay gầy guộc được bao phủ bởi một lớp đường cong cơ bắp, đồng phục được mặc cà lơ phất phơ, khoé miệng miệng cưỡng cong lên hiện lên mị lực trẻ trung độc đáo của cậu trai hư.
Khi đến bức tường của khuôn viên trường, cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh, để lộ chiếc áo phông đen bên trong, để lộ làn da trên cổ trắng như tuyết dưới ánh mặt trời. Cậu đem đồng phục vò thành một cục ném tới ngoài tường, nhẹ nhàng nhảy một cái, cậu đã trèo lên đầu tường, vòng eo nhỏ trắng như tuyết lộ ra dưới áo phông đen vặn một cái, dễ dàng vượt qua bức tường.
Hai phút sau, Hoàng Mao cũng theo qua đến.
Văn Hiểu nhặt lên vỗ nhẹ hai cái, quấn ở trên eo: "Đi thôi."
Hai người đi đến hướng của khu trò chơi điện tử. Hoàng Mao là một nam sinh beta lắm mồm thích buôn chuyện, hắn chia sẻ những chuyện phiếm mà hắn nghe được với Văn Hiểu ở trên đường:
"Giáo bá ban mình lớp 8 tầng trên, ngày hôm qua phân hoá thành alpha đấy! Trở lại sau một tuần nghỉ học, xem ra là phân hoá thành đỉnh cấp alpha."
"Là hắn." Văn Hiểu nhớ lại tin đồn trong trường về giáo bá đánh nhau hung ác tàn nhẫn, "Không có gì ngạc nhiên."
"Nghe nói giáo thảo là đối thủ một mất một còn của hắn còn chưa có phân hoá đâu, đoán chừng, cũng hẳn là một alpha. Vốn đã không hợp nhau, tin tức tố a với a lại cùng tính tương khắc, quan trọng là cùng coi trọng một omega, liền có chuyện hay để xem." Hoàng Mao cười ha ha
Văn Hiểu cười nhạo hắn: "Mày đọc truyện tranh nhiều quá."
Trong trường có một giáo bá, một giáo thảo, nghe nói đều có xuất thân là đỉnh cấp hào môn, hai nhà có quan hệ rất tốt, nhưng giáo bá cùng giáo thảo ở trường lại rất không hợp nhau. Nhưng mà cái này nó không liên quan gì đến Văn Hiểu. Văn gia cũng có tiền, nhưng xuất thân nhỏ bé đó không cùng một thế giới để có thể so sánh được với trăm năm hào môn. Mà Văn Hiểu lại không học cùng tầng với bọn họ, ngoại trừ đã nghe thấy tên ra, căn bản là chưa nhìn thấy họ.
Hoàng Mao là một tên lắm mồm thích buôn chuyện, sau đó lại hỏi: "Đại ca, người cùng bàn với anh lớn hơn anh một tuổi, chưa phân hoá sao?"
Nghĩ đến học bá ngồi cùng bàn ưa mắt và dễ bắt nạt, Văn Hiểu bĩu môi, nói: "Không."
"Đại ca, anh hiện tại cũng đã 18 tuổi, nên nhanh phân hoá đi chứ? Em chính là sau sinh nhật 18 tuổi không đến một tháng liền phân hoá, nhưng chỉ là một beta bình thường." Hoàng Mao thở dài
Văn Hiểu tay nắm chặt, giơ cánh tay lên: "Dù sao thì khẳng định tao sẽ là một alpha cường hãn!"
Hoàng Mao nhìn dáng vẻ thanh xuân mạnh mẽ của Văn Hiểu, rất ghen tị: "Chính là. Đại ca, anh có phải lại cao lên phải không?"
"Tao vừa mới đo vào tuần trước, một mét tám." Văn Hiểu nhướng mày, "Tao mới có 18 tuổi, về sao sẽ còn lớn lên, cơ bắp cũng sẽ càng rõ ràng hơn."
Hoàng Mao cười hề hề đê tiện: "Nếu bạn cùng bàn của anh phân hoá thành o, chẳng phải là hai người có thể......"
Văn Hiểu thúc cho hắn một cái cùi chỏ: "Cậu ta không phải là kiểu mà tao yêu thích, đừng dính líu đến tao."
Hoàng Mao bận chuyện phiếm liền hỏi: "Vậy hình mẫu lý tưởng của anh là gì?"
Bước chân Văn Hiểu chậm lại, ánh mắt dài rõ ràng bộ dáng mất tập trung, khuôn mặt trắng nõn càng ngày càng đỏ, nhưng lại không nói câu nào.
Văn Hiểu về nhà sau khi chơi một tiếng đồng hồ ở khu trò chơi điện tử, cậu thấy Hoàng Mao còn không muốn rời đi, liền để lại cho Hoàng Mao một trăm đồng để nạp tiền. Chính mình trở về nhà, ngả đầu vào liền ngủ. Đại khái là ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, trong mơ của Văn Hiểu là giấc mộng tình yêu o, đó hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của cậu, hai người ngọt ngọt ngào ngào mà yêu đương kết hôn, nhưng thân thể của o lại ôm thô sáp, một chút cũng không dễ chịu.
Văn Hiểu đau lưng mở to mắt.
!!!
Không gian chật hẹp mà tối tăm cùng tấm vẫn gỗ cứng ngắc phía sau lưng khiến cậu trong nháy mắt tỉnh dậy.
Cậu bị nhốt!
Là bị bắt cóc sao?
Chẳng lẽ là ba cậu đàm phán thành công hợp đồng xuyên quốc gia, bị đối thủ cạnh tranh trả thù bằng việc bắt cóc con trai bảo bối của hắn?
Mẹ cậu không phải là cũng bị trói đấy chứ!
Văn Hiểu gấp muốn chết, đột nhiên đứng dậy.
......Ừm? Cậu không bị trói sao?
Văn Hiểu cẩn thận thăm dò không gian nhỏ hẹp tối tăm này.
Cậu sờ đếm vải dệt mềm mại, lại sờ thêm mấy cái......Sao lại cái nhiều quần áo như vậy?
Cái này dường như là một cái tủ quần áo......
Văn Hiểu ghé vào tủ bên trên không nghe được âm thanh, liền thử đẩy một chút. Cửa tủ mở ra.
......Điều này hoàn toàn khác với việc bắt cóc mà cậu tưởng tượng ra.
Văn Hiểu đẩy ra một cái khe, từ trong khe nhìn ra phía ngoài.
Nằm đối diện chính là một chiếc giường đối, đầu giường có một tấm ảnh kết hôn, ở góc độ này không thể nhìn thấy được mặt, chỉ có thể từ quần áo mà nhìn ra họ là hai người đàn ông.
Đầu giường có một cái lịch điện tử đặt ở trên bàn.
Ngày 7 tháng 5 năm 2025, Thứ tư, 9 giờ sáng
Văn Hiểu kinh ngạc nấc lên một tiếng, vội vàng che miệng lại.
Một giấc ngủ trong mười lăm năm?!
......Thật ra là cái lịch điện tử này hỏng rồi phải không?
Thời gian thì có thể dùng lịch điện tử hỏng để giải thích, thế nhưng mà cái phòng ngủ lạ lẫm xa hoa này thì giải thích như thế nào?
Đang vào mùa hạ, mặc dù điều hoà không khí trong phòng được mở ra làm lạnh, nhưng Văn Hiểu còn ở trong tủ quần áo đổ mồ hôi. Cậu đang muốn từ bên trong tủ quần áo đi ra, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng nói chuyện.
"Thoả thuận ly hôn ở trên giường của cậu, cậu đã xem chưa?"
"Đã xem rồi."
Có người tới! Văn Hiểu vội lui về tủ quần áo, chừa lại một cái khe.
Hai người đàn ông một trước một sau đi vào phòng ngủ, người đàn ông mặc quần áo ở nhà đi đến mép giường, trong tay cầm lấy tài liệu.
"Em còn muốn hỏi anh......Sau nhiều năm như vậy, anh có hay không yêu em dù chỉ là trong chốc lát?
Văn Hiểu: Xuất hiện! Trích dẫn chia tay/ly hôn kinh điển.
Câu trả lời là sự im lặng. Cho đến khi người đàn ông mặc quần ở nhà ký tên xong, người đàn ông kia vẫn không buồn lên tiếng.
Tên cặn bã. Văn Hiểu im lặng khinh bỉ.
Sột soạt một lúc, mở miệng lại là âm thanh nghẹn ngào:
"Nếu chưa từng yêu em, lúc trước sao lại cầu hôn em?"
".............Tôi đi làm, cậu không cần phải vội vàng dọn đi, có thể đợi khi tìm được phòng ở rồi nói sau."
Một tiếng cười lạnh mang theo run rẩy: "Ha. Vậy tôi nên nói cảm ơn rất nhiều sao?"
Im lặng một lúc lâu.
Chân Văn Hiểu đều đã tê rần, cuối cùng cũng lại có âm thanh.
Là tiếng đóng cửa, xem ra bọn họ lại đi ra ngoài.
Chân bị tê làm cho Văn Hiểu mất kiên nhẫn, cậu lại nghe một lúc sau không nghe thấy âm thanh, liền mở cửa tủ đi ra. Trước tiên cần phải tìm điện thoại để gọi cho ba cậu......
"Cậu là ai?"
Đột nhập vào nhà người khác không thể giải thích được Văn Hiểu vốn là chột dạ thấp thỏm, lần này càng bị doạ cho chết khiếp, cậu bỗng nhiên quay đầu, chân tê dại làm mất đi cân bằng, ngã ở trên thảm, thấy thanh niên mặt đẫm nước mắt ngồi xổm ôm đầu gối cạnh cửa.
Bốn mắt của hai người nhìn nhau trên mặt là không có khác biệt kinh ngạc và dại ra cùng cái giống nhau như đúc......khuôn mặt.
Thanh niên nhìn thấy khuôn mặt mình mười lăm năm trước, liền quên đi đau buồn.
Hai người có diện mạo giống nhau như đúc, chỉ là cách xa nhau mười lăm năm làm cho hai người có khí chất hoàn toàn khác biệt. Thiếu niên dạn dĩ mà hào hoa, như cánh chim hải âu bay ngang qua biển đón nắng mai.Thanh niên xinh đẹp mà mệt mỏi, như quả lựu đỏ nư máu rơi xuống đất sau khi chín.
Nửa giờ sau––
"Cho nên tôi thật sự xuyên đến mười lăm năm sau?" Vẻ mặt Văn Hiểu hưng phấn, "Không phải là nằm mơ?"
Thanh niên nhìn thiếu niên hưng phấn kích động không có bộ dáng sợ hãi, trong bụng âm thầm rút lại lời an ủi. "Có vẻ như thế, đúng vậy."
Văn Hiểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của chính mình mười lăm năm sau, nhìn một lúc lâu, nói: "Nhìn anh xem ra rất đau khổ, anh vừa rồi còn đang khóc. Anh không muốn ly hôn? Anh còn yêu tên cặn bã kia sao?"
Giọng điệu Văn Hiểu đầy nghi hoặc. Ở tuổi mười tám, cậu đương nhiên mà cho rằng, gặp phải tên cặn bã liền nên lập tức vứt bỏ, không hung hăng giáo huấn một phen đã là cậu nhân từ rồi.
Thanh niên chật vật mà quay mặt đi. Cho dù đối mặt với chính mình 18 tuổi, anh vẫn cảm thấy xấu hổ vì mối quan hệ tình cảm mà mình trở nên hèn hạ như vậy.
Ly hôn, còn không muốn buông tay.
Hèn hạ.
Nhìn "chính mình" với bộ dáng muốn khóc, Văn Hiểu luống cuống: "Không muốn ly hôn thì đừng ký tên. Xé tiểu tam, ngược tra nam, đem hắn thu thập đến ngoan ngoãn đi."
Thanh niên lắc đầu: "Cậu xem phim truyền hình nhiều quá phải không? Nếu như tôi không ký tên. Hắn nhất định sẽ cùng tôi kiện tụng ly dị. Tôi không có tiền."
Văn Hiểu: Cái này cùng với cậu nghĩ không giống nhau......Chẳng lẽ chính mình mười lăm năm sau làm đàn ông ăn cơm mềm? Thật quá mất mặt cho alpha!
"Anh cao một mét tám, có thể yên tâm ăn cơm mềm sao?" Văn Hiểu có chút đỏ mặt.
Thanh niên không khách khí mà nói ra khuyết điểm: "Một mét tám? Một mét tám cả đi giày đúng không?"
Văn Hiểu đỏ mặt: "Tôi mới mười tám tuổi, vẫn còn lớn lên nữa!"
Người thanh niên liếc nhìn Văn Hiểu, khóe mắt đỏ hoe đang khóc có chút hả hê giễu cợt trên nỗi đau của người khác: "Tôi lấy thân phận tương lai nói cho cậu biết –– cậu không thể lớn lên thêm nữa. Bởi vì cậu sau 45 ngày sinh nhật thứ 18 sẽ phân hoá thành omega."
"......"
"Tôi sẽ phân hoá thành cái gì?"
"omega."
"......Cái gì omega?"
"......Nén bi thương. Phản ứng của cậu lúc này chính là phản ứng lúc trước của tôi khi vừa mới phân hoá thành omega. Qủa nhiên chúng ta là một người." Thanh niên cảm thán.
Văn Hiểu giận: "Tôi đã phân hoá rồi mà anh còn trêu chọc tôi!"
Cổ họng thanh niên hơi ngứa, lên cơn nghiện thuốc lá. Anh nhìn thiếu niên bên cạnh. Nghĩ chính mình lúc này tám phần còn chưa bắt đầu hút thuốc, liền nhịn xuống.
Cậu ho một tiếng: "Nhóc con, cậu mười tám tuổi, đối với cậu quan trọng nhất là phân hoá giới tính thứ hai. Nhưng tôi hiện tại đã ba mươi ba, quan trọng nhất chính là vừa mới ly hôn và phải dọn ra khỏi nhà."
Văn Hiểu từ tức giận nhìn thấy trên người thanh niên hình bóng của ba mình, trong nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn, đưa ra một ý: "Vậy anh gọi điện thoại cho ba, để ông ấy đón anh về nhà ăn bám ông ấy đi."
Đôi mắt thanh niên lại đỏ, anh cuối cùng vẫn đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Giọng nói đanh lại: "Ba mẹ đang đi du lịch vòng quanh thế giới, đừng làm cho họ cảm thấy không thoải mái. Trên thực tế là tôi đã nhận tham gia một chương trình tạp kỹ, bắt đầu ghi hình vào ngày mốt, có thể kiếm được một chút tiền."
"Chương trình tạp kỹ?" Văn hiểu trong nháy mắt bị dời đi trọng điểm, "Tôi đẹp trai như vậy, cậu được mời đi tham gia chương trình tạp kỹ cũng rất bình thường. Chương trình tạp kỹ gì vậy?"
"Một chương trình tạp kỹ về ly hôn, tên là《Sau khi chúng tôi ly hôn》"
Văn Hiểu kêu một tiếng, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ danh là tôi. Quả nhiên đàn ông muốn đạt được thành tựu sự nghiệp vĩ đại phải không biết xấu hổ."
"Nhưng mà nếu là như vậy, tham gia chương trình tạp kỹ này thì có vẻ là cả hai bên ly hôn đều phải đi? Liệu chồng cũ của anh có đồng ý không?", Văn Hiểu hỏi.
Thanh niên không nói chuyện, lại hít thêm một hơi, khuôn mặt tuấn tú suy sút ẩn hiện sau làn khói mỏng. Ngọn lửa trên điếu thuốc trở nên sáng hơn, giờ phút này còn sáng hơn cả chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của anh.
Anh nói, tôi không biết, cũng không có biện pháp, phụ thuộc vào số phận đi.
*
Văn Hiểu không vội trở về thời gian và không gian của chính mình, cậu tò mò không biết mười lăm năm sau thế giới sẽ như thế nào, có trò chơi mới và sản phẩm công nghệ cao hay không.
Tên cặn bã đã đi làm, căn nhà ba tầng to như vậy mà chỉ có hai người bọn họ. Văn Hiểu liền quang minh chính đại đi tới đi lui, cuối cùng thả mình trên chiếc sô pha trước cửa sổ cao từ trần đến sàn có bức tường lớn, xúc động nói: "Tên cặn bã khá giàu có, so với chúng ta xa xỉ hơn nhiều."
Không chỉ vậy.
Nơi này nổi tiếng là nơi ở của những người giàu có, tấc đất tấc vàng. Cái phòng này mặc dù không phải là biệt thự, nhưng lại độc chiếm ba tầng lầu phía trên cùng, mái nhà còn có hồ bơi ngoài trời rộng rãi cùng vườn hoa.
Tuy nhiên, nơi này là một trong những bất động sản đứng tên của tên alpha kia. Alpha thực sự có một biệt thự lộng lẫy với giá trị thị trường hàng trăm triệu, với một hồ nước tuyệt đẹp, mà hắn chưa bao giờ cho anh đến xem.
Tuy nhiên không cần nói những điều này với thiếu niên, thanh niên nghĩ, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
"Cậu chơi trước đi, tôi đi thu dọn đồ đạc."
Văn Hiểu đứng đậy đi theo: "Tôi giúp anh."
Căn nhà rất rộng, có thư phòng, phòng tập thể thao, phòng chiếu phim cùng phòng rượu.
Văn Hiểu từ trong phòng rượu đi ra, trên tay cầm một quyển sổ bị khóa, cậu hỏi: "Đây là của anh sao?"
Người thanh niên cầm lấy cuốn sổ, lắc đầu.
"Đó là của tên cặn bã kia, tôi sẽ bỏ nó lại." Dù gì thì đó cũng là quyền riêng tư của người khác, và tên cặn bã cũng có quyền con người.
Văn Hiểu vươn tay, nhưng không thấy thanh niên đưa cho hắn.
Văn Hiểu chớp mắt, nhận ra: "Anh muốn xem?"
Người thanh niên mím môi, lông mi run lên, trong lòng giống như rối rắm.
Văn Hiểu lập tức quay đầu lại: "Muốn xem thì xem, còn chưa nhận được giấy chứng nhận ly hôn thì không phải là ly hôn thật, cái này gọi là gì? Tài sản của vợ chồng không phân biệt!"
Kẻ cặn bã còn muốn có những quyền con người? So với chính mình mười lăm năm sau, cặn bã nên đứng sang một bên.
Dứt lời, Văn Hiểu mạnh bạo xé mở trang bìa, trang bìa bị xé rách ngay cả ổ khóa, lộ ra màu trắng trang giấy bên trong.
Văn Hiểu quay đầu tránh hiềm nghi: "Anh tự mình xem."
Tim người thanh niên đập nhanh, tai nóng ran vì anh nhìn trộm nơi riêng tư của chồng mình, nhưng ngón tay anh thì lạnh ngắt. Anh nhắm mắt lại, mi mắt run lên, đồng thời mở ra trang bên trong.
Là nhật ký của alpha. Vài câu mỗi ngày, kiên trì trong mười lăm năm.
Trang đầu tiên: "Em ấy đi rồi. Tôi sẽ đợi em ấy mười lăm năm."
Sau đó, từng trang từng trang, đều là đếm ngược.
Cho đến trang cuối cùng, ngày là ngày hôm nay.
"Em ấy sắp trở lại."
"Tôi sẽ tiễn cậu ta đi trước, sau đó mới chào đón người tôi yêu."
⌂
Tác giả có lời muốn nói:
Mở một bài viết mới!
Xin lỗi nhóm các tiểu thiên sứ, cái văn án trước kia, để đáp lại lời kêu gọi xanh cho sự hòa hợp, không thể viết được một trong những tóm tắt cốt lõi trên văn án, sau khi xóa nó, tôi đã làm mất điểm dễ thương ban đầu QUQ cho nên đổi thành văn án hiện tại.
Bản này cũng rất dễ thương! Lần này, tôi sẽ thử một mạch truyện khác mà không giống tuyến truyện trước, tôi sẽ hoàn thành bài viết ổn định, làm ơn đừng bỏ tôi QAQ
Tái bút: Học sinh ngoan không thể học nhân vật chính trốn học nha
Mong mọi người có thể đọc truyện trên Wattpad của mình @euphoriaxtt nha ♥
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương