Cuộc rượt đuổi bất ngờ nổ ra giữa công viên vắng vẻ.
Kang Woo-jin là kẻ chạy trốn, còn ba thằng bạn thân vừa mới "giác ngộ" là kẻ truy đuổi. Cả hai phe đều lao đi như điên. Thậm chí, khí thế hừng hực của đám truy đuổi còn muốn xé toang bầu trời.
“Ê!! Kang Woo-jin!! Đứng lại ngay! Nghe chưa?!!”
“Thằng khốn! Đứng lại! Tao bảo đứng lại!”
“Mày điên rồi!! Woo-jin, đứng lại ngay!!”
Chỉ thiếu nước chảy dãi nữa thôi, trông chúng nó y như đám thú hoang mất trí. Chết chắc rồi. Bị mấy con trâu điên này tóm thì xác định đi đời. Woo-jin lập tức tăng tốc.
Vậy nên…
-Tạch! Tạch!
Dù lũ truy đuổi có hóa thú thì khoảng cách mười bước giữa chúng nó và Woo-jin vẫn không thể rút ngắn. Những người đi dạo trong công viên tò mò liếc nhìn bốn gã đàn ông to khỏe đang hùng hục rượt nhau như đám dở hơi.
Ừ thì… cũng đáng để nhìn lắm chứ.
Giữa trưa cuối tuần đẹp trời, bốn gã đàn ông lực lưỡng mất trí rượt nhau như bầy chó đuổi mồi. Bảo sao người ta không tò mò?
Cuộc rượt đuổi kéo dài khoảng ba phút.
“Khụ… Ê! Hộc… Đừng có chạy nữa!! Woo-jin, dừng lại coi!!”
“Mẹ nó… Hộc! Thằng này chạy nhanh vãi.”
“Đệt! Woo-jin! Tao bảo mày đứng lại!! Hộc hộc!!”
Bộ ba truy đuổi cuối cùng cũng bắt đầu hụt hơi. Đứa đầu tiên bỏ cuộc là thằng béo Lee Kyung-sung.
“...Khụ… Mẹ kiếp… Tao sắp nôn rồi…”
Ngay sau đó, Na Hyung-goo – trông thư sinh nhất hội – cũng chịu thua. Nó dừng chân, ngửa mặt lên trời thở như hấp hối.
Hai đứa rớt lại. Giờ chỉ còn…
“Khụ… Ê! Woo-jin!!”
Chỉ còn lại Kim Dae-young – gã đô con nhất hội. Đúng là sức bền của nó không phải chuyện đùa, hơn hẳn hai thằng kia.
Nhưng mà…
“Húu… Haa…”
Woo-jin vẫn duy trì nhịp thở đều đặn trong lúc chạy. Nhờ vậy…
“Ê! Hộc! Được rồi! Đừng chạy nữa! Woo-jin, nói chuyện đã!!”
Dae-young bắt đầu giảm tốc độ, hét lên với Woo-jin phía trước. Woo-jin liếc lại, gật đầu.
“Dừng trước đi!”
“Ờ ờ! Dừng đây!”
Dae-young đặt tay lên hông, từ từ dừng chân. Thấy vậy, Woo-jin cũng giảm tốc độ. Hai thằng bỏ cuộc trước đó đã ngồi bệt xuống đất thở d ốc.
Woo-jin vừa lấy lại hơi vừa hét lên:
“Ê! Sao mày rượt tao như lợn rừng thế hả?!”
“Dĩ nhiên là phải rượt rồi! Mẹ nó, mày lên màn ảnh làm diễn viên mà không báo một tiếng!!”
“Nhưng mắc gì nhìn tao như muốn giết người vậy?!”
“Thế mày chạy làm gì?!”
“Thằng ngu này! Mày nhìn cái tướng hộ pháp của mày đi! Tao không chạy mới là lạ!!”
Hai thằng tranh cãi một lúc rồi im bặt. Trong khi đó, hai thằng vừa thở d ốc xong cũng đứng lên, nhập hội. Woo-jin khẽ thở dài, xua tay:
“Thôi thôi, để tao giải thích. Bình tĩnh đi. Tao có giết ai đâu mà mày làm như bắt tội phạm không bằng.”
Woo-jin nhìn quanh. Ngay gần đó có một dãy ghế gỗ. Cậu giơ ngón trỏ chỉ về phía ấy.
“Ra đó ngồi đã.”
Bộ ba bạn thân cũng không phản đối, lẳng lặng bước theo.
-Sột soạt.
Woo-jin là người ngồi xuống đầu tiên. Nhưng ngay sau đó…
BỘP!
Kim Dae-young vòng tay khóa cổ Woo-jin. Lee Kyung-sung thì tranh thủ nhồi đấm vào mạn sườn cậu. Còn Na Hyung-goo thì nắm cổ áo cậu lắc tới lắc lui.
Đây chính là cái giá phải trả cho cú sốc vừa rồi.
Sau ba phút bị hội đồng, Woo-jin cuối cùng cũng được tha. Cậu thở không ra hơi, lăn ra băng ghế. Kim Dae-young ngồi xuống bên cạnh, thở dài hỏi:
“Rồi? Giải thích coi, thằng điên.”
Kyung-sung và Hyung-goo cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, gật đầu hưởng ứng. Woo-jin vừa xoa cổ vừa lẩm bẩm:
“Ờ thì… bộ phim mấy đứa mày xem… đúng là tao đóng đấy.”
“… Mẹ nó. Nghe chính chủ xác nhận xong thấy còn phi logic hơn.”
“Không hiểu sao tao lại thấy hay ho đấy chứ? Cảm giác như nhân vật chính bước ra khỏi màn ảnh luôn.”
“Đúng là một người mà, thằng ngu.”
Dae-young nhíu mày nhìn Woo-jin, nghi ngờ hỏi:
“Này, chẳng phải mày mới nghỉ việc được bao lâu đâu? Sao đùng một cái lại đi đóng phim? Dù chỉ là phim ngắn nhưng vẫn là điện ảnh đấy. Nghe có thấy vô lý không?”
Ừ, vô lý thật chứ còn gì nữa. Woo-jin thầm thừa nhận.
Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không thể kể hết mọi chuyện. Không thể nói về cái "concept" mới của mình. Không thể nhắc đến mớ rắc rối trong giới giải trí. Không thể nói về cái thứ mà người ta gọi là dịch chuyển không gian hay gì gì đó.
Dù sao đi nữa… ba thằng này cũng chẳng có cửa đặt chân vào làng giải trí.
Vậy nên, Kang Woo-jin chỉ cần nói những điều cần thiết.
“À thì… nói chung là có lý do này nọ. Nhưng bỏ qua mấy cái đó đi. Tao không biết luôn, nhưng hình như tao diễn xuất giỏi thật đấy.”
“……?”
“Gì mà nói chuyện như chó với mèo thế hả?”
“Thằng này còn chưa bị đánh đủ à?”
Trước ánh mắt khó tin của lũ bạn, Woo-jin tiếp tục giải thích. Cậu nhìn thẳng vào Kim Dae-young, người bạn thân to con nhất nhóm.
“Lần đầu tao nhận ra khả năng diễn xuất của mình là hôm đi casting ‘Super Actor’ với mày. Tao cảm giác hình như mình có năng khiếu diễn xuất. Thế là bắt đầu quan tâm đ ến kịch bản với kịch nghệ. Sau đó thì mày cũng biết rồi đấy.”
“Tao là người cho mày mượn kịch bản ‘Thám tử tư’ mà.”
“Ừ, đọc xong thấy hay phết. Sau đó tao luyện tập thêm rồi đi thử vai. Đạo diễn khen tao diễn tốt, rồi rủ tao quay phim chung.”
Woo-jin giơ ngón tay cái lên, chỉ về phía sau.
“Bộ phim đó chính là cái mấy đứa vừa xem ở liên hoan phim hôm nay. Xong.”
“……”
Một khoảng lặng bao trùm giữa nhóm bạn. Cả ba chỉ nhìn chằm chằm Woo-jin mà chẳng nói gì. Nhưng Woo-jin vẫn bình thản. Ngoại trừ việc không thể kể hết mọi chuyện, cậu cũng chẳng nói dối điều gì.
Cuối cùng, cậu bạn mũm mĩm Lee Kyung-sung lên tiếng trước.
“……Mày đùa tao à? Đ* má?”
“Nhìn tao đây này. Tao nói thật mà.”
Kim Dae-young, người có hiểu biết về diễn xuất nhiều hơn Woo-jin, xen vào.
“Một thằng suốt ngày chỉ biết thiết kế… chỉ sau vài tháng mà lại diễn giỏi thế á?”
“Ừ, làm được đấy.”
“Xạo chó. Mày lén tập diễn suốt mười mấy năm rồi đúng không?”
Na Hyung-goo cũng phụ họa:
“Này này, Kang Woo-jin, thế này không phải là tài năng đâu, mà là hack game luôn rồi.”
Ừ, công nhận. Cái vụ "dịch chuyển không gian" đúng là hack thật.
Ba người bạn có vẻ mất một lúc để chấp nhận sự thật này. Nhưng dù sao, kết quả đã rành rành ra đó, và ngoài lời giải thích của Woo-jin ra thì chẳng còn cách nào để lý giải.
Woo-jin nhìn lướt qua đám bạn vẫn còn đang bàng hoàng.
“Nói chung là trải qua một câu chuyện đầy cảm xúc như thế, tao mới đi tới đây. Xin lỗi vì không nói trước. Nhưng tao cũng bận muốn chết luôn ấy.”
“Vậy mấy tháng qua mày bận là vì quay phim hả?”
“Ừ, bận thật sự luôn.”
Kim Dae-young gãi đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Ờ thì… quay phim cũng mệt lắm. Haizz… nhưng tao không nghĩ có ngày mình phải hỏi mày câu này… Vậy mày tính tiếp tục làm diễn viên luôn à?”
“Chắc vậy.”
“……Mà công nhận mày diễn hay thật. Tao coi ‘Thám tử tư’ mà bất ngờ luôn đấy.”
Cuối cùng, Woo-jin nói điều quan trọng nhất.
“Chuyện này chỉ có tụi bây biết thôi. Đừng có đi rêu rao khắp nơi. Cũng chẳng có gì đáng khoe đâu. Hé ra là tao xử đẹp hết.”
Dù thật ra bây giờ chuyện đó cũng không quan trọng lắm, nhưng Woo-jin chẳng muốn rước thêm phiền phức. Đám bạn cũng gật đầu lia lịa, kiểu như “Ơ hay, mày nói gì đương nhiên quá vậy?”.
Ngay lúc đó.
“Nói nghe coi. Woo-jin, mày quen thân với Hong Hye-yeon hả?”
Na Hyung-goo đột nhiên hỏi với giọng rất nghiêm túc. Hai thằng bạn còn lại lập tức hưởng ứng.
“À đúng rồi! Nãy thấy nhỏ đó tao còn giật mình luôn. Nó ôm mày từ phía sau luôn kìa? Chết tiệt, ghen tị vãi.”
“Mày nói chuyện với chị ấy bình thường luôn hả?”
Khẽ cười, Woo-jin nhếch mép đầy trêu chọc.
“Tao có số của Hong Hye-yeon đấy.”
“Ooooooohhhh!!!”
“Má ơi—! Gọi đi gọi đi!!!”
“Cho tao nghe giọng một cái thôi cũng được!!”
Đúng chuẩn hội trai tân đầu 20 đang phát cuồng.
Giữa lúc không khí đang sôi nổi, Kim Dae-young bỗng hạ giọng, đổi chủ đề.
“Này, Woo-jin. Thế mày có dự án mới chưa?”
“À… có. Phim truyền hình. Nhưng không nói rõ được. Chưa công bố.”
Cũng đúng thôi. Vai diễn trong ‘Hồ sơ trinh thám’ của Woo-jin vẫn là bí mật.
Nhóm bạn nghe thế lại càng phấn khích hơn.
“...Phim truyền hình? Thật hả? Chiếu trên đài trung ương á? Khi nào bắt đầu quay?”
Kang Woo-jin đáp lại một cách thản nhiên.
“Không, sắp phát sóng rồi.”
Cả ba người bạn lại tròn mắt ngạc nhiên.
---
Liên hoan phim Mise-en-scène vào cuối tuần
Trái ngược với ngày thường, khi lượng khách khá thưa thớt, sự kiện vào cuối tuần đã thu hút sự quan tâm mạnh mẽ từ truyền thông. Buổi sáng và trưa còn yên ắng, nhưng đến chiều, hàng loạt bài báo bắt đầu xuất hiện như thể đã chờ sẵn.
> “[Liên hoan phim] Mise-en-scène đổi lịch chiếu phim, bộ phim đầu tiên 'Detective Agency' có sự xuất hiện của Hong Hye-yeon!”
“Hong Hye-yeon - nữ diễn viên hàng đầu tại Mise-en-scène Film Festival! Cùng với Park Jung-hyuk, người từng tuyên bố bắt đầu lại từ con số 0... Những cái tên gây bất ngờ liên tiếp xuất hiện!”
Không có gì lạ khi cái tên Hong Hye-yeon và Park Jung-hyuk được nhắc đến nhiều nhất. Nhờ vào danh tiếng của họ, liên hoan phim cũng được hưởng lợi khi độ nhận diện tăng mạnh.
Tuy nhiên, phần lớn khán giả vẫn chỉ quan tâm đ ến các diễn viên nổi tiếng.
> “[Hot Issue] Hong Hye-yeon đóng phim ngắn? Công chúng bàng hoàng sau khi xem Mise-en-scène Film Festival!”
Dù Park Jung-hyuk từng dính scandal trong quá khứ, truyền thông vẫn tập trung khai thác hình ảnh của Hong Hye-yeon. Một số bài báo thậm chí còn xây dựng mối quan hệ cạnh tranh giữa hai người.
> "Hong Hye-yeon vs. Park Jung-hyuk – Cuộc đối đầu kỳ lạ?" (Kèm hình ảnh)
Vẫn có vài bài báo nhắc đến Kang Woo-jin, nhưng không quá nhiều. Nội dung chủ yếu xoay quanh diễn xuất ấn tượng của cậu và việc nhân vật chính của "Detective Agency" không phải Hong Hye-yeon.
> “'Detective Agency' có sự tham gia của Hong Hye-yeon, nhưng vai chính lại thuộc về một diễn viên vô danh?”
Dù sao đi nữa, nhờ vào sự xuất hiện của hai ngôi sao lớn, mức độ phổ biến của liên hoan phim đã tăng vọt. Việc diễn ra vào cuối tuần cũng giúp sự kiện nhận được nhiều sự chú ý hơn. Một YouTuber đã đăng bài đánh giá về Mise-en-scène Film Festival, thu hút vô số bình luận:
Mới đi xem về, 10 phim xem hết cũng chỉ mất 3 tiếng thôi, khá ổn đấy chứ
↑ Mỗi phim khoảng bao nhiêu phút vậy?
Chắc chán lắm
Wow… Hong Hye-yeon mà cũng đóng phim ngắn à? Quá đỉnh!
Tôi đã xem hết. Ngoại trừ “Detective Agency” với 2-3 phim khác, còn lại toàn rác rưởi. Phim của Park Jung-hyuk cũng chẳng ra gì.
"Detective Agency" cực kỳ hay!
Có nên đi xem không nhỉ… nhưng 3 tiếng hơi dài quá
Hong Hye-yeon chỉ đóng vai phụ kìa LOL, nhân vật chính lại là một thằng vô danh LOL. Nhưng công nhận nó diễn hay phết.
Spoil điên à??
Park Jung-hyuk bảo bắt đầu lại từ đầu, hóa ra đi đóng phim ngắn thật LOL, nể!
Mấy phim rác rưởi này xem làm gì?
Haizz… chỉ muốn xem phim nào có Hong Hye-yeon thôi…
Trong khi đó, tại các diễn đàn chuyên về điện ảnh, số bài đăng nhắc đến Kang Woo-jin lại đang tăng lên đáng kể.
---
Sự kiện ngày 5/5 – Ngày quan trọng của Mise-en-scène Film Festival
Ngày 5 tháng 5 – Ngày Quốc tế Thiếu nhi. Trong khi phần lớn nhân viên văn phòng được nghỉ, đây lại là một ngày bận rộn với giới điện ảnh.
Hàng loạt nhân vật quan trọng có mặt: các đạo diễn huyền thoại trong ban giám khảo, những diễn viên hạng A trong vai trò giám khảo danh dự, các đạo diễn khách mời, đạo diễn quốc tế được mời đặc biệt, cùng nhiều diễn viên, người nổi tiếng và những người có tầm ảnh hưởng trong ngành.
Đây chính là ngày dành riêng cho các nhân vật quan trọng trong ngành điện ảnh để thưởng thức các bộ phim trong khuôn khổ Mise-en-scène Film Festival.
Ban tổ chức của Mise-en-scène Film Festival đã sắp xếp riêng sự kiện này. Một quyết định hợp lý – nếu để công chúng và các nhân vật nổi tiếng xem phim chung, việc kiểm soát đám đông sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, hôm nay cũng là ngày diễn ra các buổi đánh giá chính thức về phim và diễn viên tham gia liên hoan. Một ngày trọng đại trong ngành điện ảnh.
Vì vậy, địa điểm chiếu phim lần này cũng không phải là một rạp chiếu thông thường. Nơi tụ hội của những nhân vật tầm cỡ chính là Seoul Cinema Art Hall.
Nhìn qua thì có vẻ giống một rạp chiếu phim, nhưng thực chất nơi này gần với một bảo tàng hơn. Đây là nơi lưu giữ các tư liệu điện ảnh cũ, và nếu cần thiết, cũng có thể mở cửa cho công chúng tham quan. Có thể gọi đây là một cinematheque chính hiệu. Thông thường, nơi đây chủ yếu trình chiếu các bộ phim nghệ thuật và phim ngắn thay vì phim thương mại. Dù chỉ có hai phòng chiếu, nhưng không gian cũng khá rộng rãi.
Tại đó, khoảng 30 nhân vật có tiếng trong ngành đã tập trung lại.
Ở giữa sảnh, họ đứng trò chuyện, chào hỏi nhau vui vẻ.
“Ồ— Đạo diễn Park, lâu lắm rồi nhỉ?”
“Vâng vâng, đạo diễn Jung. Anh vẫn khoẻ chứ?”
“Hà hà, tôi thì vẫn vậy thôi. Còn cậu sao? Sao dạo này không thấy ra phim mới?”
“Tôi đang trong giai đoạn lên ý tưởng.”
Nhiều gương mặt quen thuộc xuất hiện. Trong số các giám khảo chính có đạo diễn Kwon Ki-taek và diễn viên Jang Tae-san. Bên phía các công ty giải trí, giám đốc Seo Gu-seop của GGO Entertainment cũng có mặt. Trong nhóm đạo diễn nước ngoài, nổi bật nhất là đạo diễn huyền thoại của Nhật Bản – Tanoguchi Kyotaro.
Giữa không khí sôi nổi ấy, giám đốc Seo Gu-seop bên ngoài vẫn cười nói, nhưng trong lòng lại bừng bừng lửa giận.
“Tên Choi Seong-geon chết tiệt đó không đến à?”
Ông ta đã biết Choi Seong-geon của BW Entertainment chính là nhà đầu tư đứng sau bộ phim Hưng Tín Sở.
“Hắn dám chống lại ta sao?”
Thời gian trôi qua khoảng một giờ đồng hồ.
Những nhân vật tầm cỡ cùng các ngôi sao có mặt trong sảnh bắt đầu di chuyển vào phòng chiếu. Phòng chiếu có sức chứa khoảng 300 người, với chỗ ngồi được đánh dấu tên từng khách mời. Đây là sự sắp xếp của ban tổ chức Mise-en-Scène Film Festival. Theo bố cục, khu vực bên trái dành cho các đạo diễn và diễn viên giám khảo, còn khu vực trung tâm và bên phải là ghế của khách mời.
Từng người một lần lượt ngồi vào vị trí.
Dưới ánh nhìn từ phía trước, khung cảnh quả thực rất ấn tượng.
Một số lượng lớn những người có tầm ảnh hưởng trong giới điện ảnh và giải trí đã tề tựu. Mặc dù so với các liên hoan phim quy mô lớn thì không bằng, nhưng số lượng khách mời năm nay rõ ràng đã tăng hơn năm ngoái.
Lúc này…
Ssshhh…
Phòng chiếu tối dần. Chuỗi phim ngắn bắt đầu.
♬♪
Sau vài đoạn quảng cáo, các bộ phim lần lượt được trình chiếu. Có phim dài 5 phút, có phim dài 10 phút… mỗi bộ đều có thời lượng khác nhau.
Sau mỗi bộ phim, tiếng vỗ tay vang lên đều đặn.
Bốp bốp bốp bốp…
Khán giả thì thầm trao đổi cảm nhận.
“Có vẻ chất lượng phim năm nay tốt hơn năm ngoái nhỉ?”
“Bộ phim 10 phút vừa rồi nghe nói là tác phẩm của một sinh viên đại học đấy.”
Bầu không khí không quá náo nhiệt nhưng vẫn mang tinh thần tích cực.
“Diễn xuất của diễn viên có hơi thiếu sót.”
“Nhưng phần dàn dựng cũng khá ổn mà?”
Sau khi đã chiếu qua khoảng 5 phim…
Hưng Tín Sở
Bộ phim đang được bàn tán gần đây cuối cùng cũng bắt đầu. Điều thú vị là chỉ sau khoảng 10 phút, nét mặt của tất cả mọi người đã thay đổi. Không còn sự bình thản như trước, mà lẫn vào đó là sự kinh ngạc.
Không chỉ vậy…
“Chẳng phải Hong Hye-yeon mới là vai chính sao? Nhưng mà… diễn xuất của người vô danh kia khá ấn tượng đấy chứ?”
“Hừm— Cậu ta là ai vậy?”
“Hóa ra đây chính là diễn viên được bàn tán xôn xao trên các diễn đàn à?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nhân vật chính của Hưng Tín Sở. Ngay cả giám đốc Seo Gu-seop, người đang nghiến răng tức tối, cũng không thể rời mắt khỏi màn hình.
“...Chết tiệt. Tên vô danh đó… tại sao lại diễn hay đến vậy?! Cậu ta là ai?”
Ông ta thực sự bị bất ngờ. Đến mức Hong Hye-yeon có xuất sắc hay không cũng không còn quan trọng nữa. Trên màn hình, một diễn viên vô danh mà ông ta từng xem thường lại đang toả sáng rực rỡ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tất cả những người có mặt tại rạp chiếu, cùng một suy nghĩ thoáng qua:
“Gương mặt triển vọng nhất của Chungmuro năm nay… chính là cậu ta.”
“Hong Hye-yeon… hoàn toàn bị lu mờ. Nghĩa là… sự hiện diện của cậu ta quá mạnh mẽ.”
“Diễn xuất này ư? Cậu ta như một con cá sống vậy— hoàn toàn linh hoạt và tràn đầy năng lượng.”
“Cách diễn xuất này… xuất thân từ sân khấu kịch chăng?”
“Tôi muốn cậu ta.”
Không ai khác, người họ đang nói đến chính là Kang Woo-jin.
Và ở một góc rạp chiếu…
“이 배우는 지금까지 본 배우들과 차원이 다르다. 그런데 무명? (Diễn viên này ở một đẳng cấp khác hẳn so với những người trước đó. Nhưng mà… vô danh sao?)”
Đạo diễn Nhật Bản – Tanoguchi Kyotaro, người ngồi trong khu vực khách mời quốc tế, khẽ nhíu mày.
“Làm sao có chuyện… một diễn viên cỡ này mà lại chỉ quanh quẩn ở phim ngắn tại Hàn Quốc chứ?”
Vị đạo diễn lão làng không khỏi nghi ngờ chính đôi mắt của mình.