Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật

Chương 51



Bài báo có hình ảnh con trai họ xuất hiện rõ ràng. Vì vậy, cha mẹ của Woo-jin…

“······”

“······”

Nhìn thấy con trai trên màn hình, họ sững sờ trong giây lát. Cứ như thể họ quên mất cả đơn hàng của khách. Khoảng một phút trôi qua, và cuối cùng, mẹ của Woo-jin – Seo Hyun-mi – là người lấy lại bình tĩnh trước.

“I-ít nhất cũng phải lo xong cháo trước đã.”

Chồng cô, Kang Woo-chul, vội gật đầu. Sau đó, cả hai nhanh chóng nấu hai phần cháo, rồi lại tụ tập trước màn hình máy tính ở quầy thu ngân. Trên bài báo, hình ảnh Kang Woo-jin vẫn không thay đổi.

Ngay sau đó, Seo Hyun-mi và Kang Woo-chul sát lại gần nhau, chăm chú đọc bài viết.

“‘Liên hoan phim Mise-en-scène’? Giải thưởng lớn?”

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Bài báo vừa mới đăng thôi.”

“Vậy là con trai mình đang ở đó? Ở cùng những diễn viên như Hong Hye-yeon?”

“Sao lại thế được? Tại sao con mình lại giành giải diễn xuất ở liên hoan phim này?”

Dù đã đọc bài báo, họ vẫn không thể hiểu nổi. Cũng phải thôi, vì chỉ mới vài tháng trước, Kang Woo-jin mới tuyên bố muốn trở thành diễn viên. Dĩ nhiên, hai vợ chồng họ cũng chẳng biết nhiều về ngành này.

“Nghe nói diễn viên khi mới vào nghề phải luyện tập nhiều lắm, còn phải đi học ở học viện nữa, đúng không?”

“Phải đó. Tôi tra thử rồi, ít nhất cũng phải bỏ ra vài năm cuộc đời để theo đuổi...”

Chỉ mất vài tháng mà giành được giải diễn xuất ư? Điều đó nghe thật hoang đường. Chưa kể…

“Hong Hye-yeon đạt giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Vậy có nghĩa là con mình đã đánh bại cô ấy sao?”

Kang Woo-jin đã vượt qua một nữ diễn viên hàng đầu. Điều này thật khó tin. Seo Hyun-mi bỗng nhớ đến gương mặt con trai, liền cầm điện thoại lên.

“Gọi, gọi thử xem.”

Kang Woo-chul ngăn lại.

“Ấy, không được. Nhỡ đâu lại làm phiền Woo-jin thì sao?”

“À… đúng ha.”

Ngay lúc đó—

-♬♪

-♬♪

Cả điện thoại của Seo Hyun-mi và Kang Woo-chul đều đồng thời vang lên thông báo. Họ nhận được tin nhắn cùng một lúc. Cả hai vội mở ra xem và ngay lập tức sững sờ.

“Woo-jin!”

“Con trai!”

Người gửi chính là Kang Woo-jin. Cậu đã nhắn tin cho cha mẹ mình từ “Liên hoan phim Mise-en-scène”, nơi cậu đang có mặt. Nội dung cũng giống nhau.

-(Ảnh)

-"Con vừa giành giải diễn xuất. Dù chỉ là liên hoan phim ngắn nên không phải giải lớn, nhưng con thấy rất tự hào. Gửi để bố mẹ yên tâm, đừng lo lắng quá nhé."

Trong tin nhắn còn đính kèm ảnh chiếc cúp.

Lúc này—

Khi “Liên hoan phim ngắn Mise-en-scène” vừa kết thúc lễ trao giải và bước vào lễ bế mạc, các phóng viên có mặt đã nhanh chóng lan truyền những thông tin họ thu thập được.

“‘Liên hoan phim Mise-en-scène’, năm nay đã có giải thưởng lớn! ‘Hưng Tín Sở’ giành giải tác phẩm xuất sắc, diễn viên cũng thống trị các hạng mục giải thưởng!”

Dù chỉ là một liên hoan phim ngắn, nhưng đã có không ít chuyện thú vị diễn ra. Vì vậy, khi nhận được tin từ các phóng viên hiện trường, giới truyền thông lập tức sôi nổi đưa tin.

“Hả?? Park Jung-hyuk không tham dự, Hong Hye-yeon giành giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất? Vậy giải diễn xuất xuất sắc nhất thuộc về ai? Cái gì? Một người vô danh á?!”

Dù liên hoan phim này có nhiều tân binh, việc một gương mặt mới nhận giải cũng không phải điều quá bất thường. Nhưng việc Park Jung-hyuk, một diễn viên nổi tiếng về diễn xuất, không tham gia, và Hong Hye-yeon chỉ đạt giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, khiến kết quả càng thêm đặc biệt.

“‘Park Jung-hyuk’ không tham dự, ‘Hong Hye-yeon’ đạt giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, còn giải diễn xuất xuất sắc nhất thuộc về tân binh ‘Kang Woo-jin’/ (Ảnh)”

Không chỉ vậy—

“[Liên hoan phim] ‘Lần đầu tiên trong lịch sử’, ‘Hưng Tín Sở’ giành cả giải tác phẩm xuất sắc lẫn các giải diễn xuất!”

Bộ phim "Hưng Tín Sở" đã quét sạch các giải thưởng từ tác phẩm xuất sắc nhất cho đến những hạng mục diễn xuất mới được bổ sung. Đây là điều hiếm thấy tại một liên hoan phim danh giá như "Mise-en-scène". Đã từng có năm mà liên hoan không trao giải tác phẩm xuất sắc nhất.

Vì thế, tin tức nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.

Dĩ nhiên, đây chưa phải là tin tức chính. Nhưng với tư cách là một bài báo phụ, nó có giá trị không nhỏ. Gương mặt của Kang Woo-jin dần lan tỏa trên các cổng thông tin và cộng đồng mạng. Dù vậy, chỉ riêng điều này thì vẫn chưa đủ để giúp cậu nổi tiếng ngay lập tức.

Đa số công chúng có lẽ chỉ nghĩ: “À, một diễn viên vô danh vừa giành giải tại một liên hoan phim ngắn đấy.”

“[Liên hoan phim Mise-en-scène] Những diễn viên đạt giải cùng nhau chụp ảnh thân mật/ (Ảnh)”

Trong làng giải trí rộng lớn, danh tiếng của Kang Woo-jin hiện tại vẫn còn khá khiêm tốn. Nhưng có một số nơi thì cậu đã thực sự gây bão – từ các cộng đồng yêu phim, fanclub của Hong Hye-yeon, mạng xã hội, cho đến các kênh YouTube chuyên đưa tin về "Liên hoan phim Mise-en-scène".

Đặc biệt, với những người đã quen biết Woo-jin, tin tức này chẳng khác gì một cú nổ lớn.

Ví dụ như trên phim trường "Profiler Hanryang".

“······Hả?! Woo-jin giành giải thưởng lớn á??”

Lúc đó, giữa lúc quay phim, đạo diễn Song Man-woo – người đang trò chuyện điện thoại – đột ngột hét lên. Đối phương là ai ư? Chính là biên kịch Park Eun-mi, người đã theo dõi toàn bộ diễn biến tại "Liên hoan phim Mise-en-scène".

“Hong Hye-yeon giành giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất? Còn Woo-jin được giải thưởng lớn... A! Vậy còn giải phim xuất sắc nhất thì sao? ‘Hưng Tín Sở’ đoạt giải à?!”

“Ừ, ba giải liền!”

“Chà— chuyện này cũng hoành tráng đấy! ‘Liên hoan phim Mise-en-scène’ vốn nổi tiếng là khó đoán khi trao giải mà...”

“Nhưng đạo diễn à, còn chuyện này còn sốc hơn đây.”

“Lại gì nữa?”

“Woo-jin còn nói tiếng Nhật như người bản xứ đấy.”

“Gì cơ?”

“Cậu ấy trò chuyện với một đạo diễn Nhật Bản lão làng cứ như bạn bè thân thiết vậy.”

Cậu ta còn nói tiếng Nhật? Mới mấy hôm trước còn thấy Woo-jin nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ, ai cũng nghĩ chắc chắn cậu ta từng sống ở Mỹ.

“······Rốt cuộc là sao đây? Chắc chắn cậu ta từng sống ở nước ngoài, nhưng là dân Mỹ hay Nhật vậy? Hay cả hai?”

Thực tế, Kang Woo-jin là người Hàn 100%. Nhưng nhìn vẻ mặt của đạo diễn Song Man-woo thì có vẻ ông ấy chẳng nghĩ đến khả năng đó chút nào.

Chưa hết.

“A mà này, nếu thế thì ‘bùa Kang Woo-jin’ lại chuẩn đoán chính xác nữa rồi còn gì.”

Một hiểu lầm nữa lại được tích lũy.

“Chuẩn đấy. Nổi da gà luôn. Tôi đã thấy lạnh sống lưng ngay lúc Woo-jin được xướng tên nhận giải.”

“Cứ như có thần linh phù hộ ấy. Đây không còn là bản năng nữa, mà là giác quan của ma quỷ rồi.”

Woo-jin chọn "Hưng Tín Sở" chỉ dựa vào linh cảm, vậy mà bộ phim lại ẵm luôn cả giải thưởng lớn lẫn các giải diễn xuất. Một cơn bão thực sự. Vì "Liên hoan phim Mise-en-scène" vốn được xem là bệ phóng cho các tài năng mới, nên từ ngày mai, đạo diễn Shin Dong-chun và cả đoàn phim "Hưng Tín Sở" chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn.

Không chỉ thế—

Sẽ có vô số lời mời phỏng vấn dành cho các diễn viên. Woo-jin sẽ có thêm danh tiếng trong giới điện ảnh, trong khi công chúng cũng bắt đầu chú ý đến cậu. Nói một cách đơn giản, đây chẳng khác gì bỏ ra một đồng mà thu về cả triệu đồng vậy.

Một kết quả quá sức ngoạn mục.

Thế nên, đạo diễn Song Man-woo không thể không thốt lên cảm thán.

“······Dù sao đi nữa, tôi biết rồi. Tôi sẽ báo cho các diễn viên.”

Tin tức này nhanh chóng lan khắp phim trường nhờ ông. Hàng chục nhân viên và diễn viên đều vui mừng chúc mừng. Một phần vì họ quý Woo-jin và Hong Hye-yeon, nhưng quan trọng hơn, sự kiện này cũng có thể giúp tăng rating cho bộ phim.

Nói cách khác, đây cũng là một tin tốt cho "Profiler Hanryang".

Dù hiện tại, nhân vật Park Dae-ri do Woo-jin thủ vai vẫn chưa thể được công khai, nhưng chỉ riêng danh tiếng của Hong Hye-yeon thôi cũng đủ tạo hiệu ứng quảng bá mạnh mẽ.

Và—

U ù ù ù ù…

 

Nhờ lễ bế mạc của "Liên hoan phim Mise-en-scène", Woo-jin không hề hay biết rằng group chat của hội bạn thân đang bùng nổ.

Dae-young: (Link bài báo) “Này Woo-jin, cái quái gì đây?! Mày đoạt giải lớn hả? Thật đấy??”

Kyung-seong: “Đệt!! Tao tưởng phim này chỉ vào vòng chung kết là hết chuyện chứ??!”

Hyung-gu: “Wow… chúc mừng. Nhưng mà sao mày lại đoạt giải lớn? Hong Hye-yeon đứng dưới mày á?”

Kyung-seong: “Chúc mừng nha bạn hiền. Nhưng có thật không vậy? Tao vẫn không tin nổi… Woo-jin mà đứng cạnh Hong Hye-yeon, cảm giác cứ như đang nhìn thấy cảnh ảo tưởng vậy.”

Dae-young: “Ê! Woo-jin! Thằng này bận hả?”

Hyung-gu: “Thôi, tối nay gặp nhau nói chuyện đi.”

 

Ba người bạn hệt như những con ngựa hoang đang bừng bừng phấn khích, liền hẹn nhau ngay lập tức.

Cùng ngày, buổi tối. Khu vực gần ga Jeongja, quận Bundang.

Khoảng 8 giờ tối, tại một quán gà rán gần ga Jeongja. Quán khá rộng, có khu vực bàn bên trong và khu ngoài trời. Ở phía ngoài, ba người bạn thân đã có mặt từ sớm.

“Iya— chỗ này làm gà ngon đấy.”

“Lee Kyung-seong, vào mồm mày thì cái gì mà chẳng ngon.”

“Câm miệng đi, Na Hyung-gu. Trước món gà thiêng liêng này, sao dám nói linh tinh hả?”

Kim Daeyoung và những người bạn chí cốt của Kang Woojin đang ngồi trò chuyện. Lúc này, Na Hyunggu, người đang tựa cằm suy nghĩ, liếc nhìn Kim Daeyoung rồi lẩm bẩm:

“Ê Kim Daeyoung. Cái chuyện Kang Woojin đoạt giải lớn hôm nay… khó lắm hả?”

Gã to con Kim Daeyoung vừa cầm một miếng gà rán vừa trả lời:

“Không biết nữa. Nghe nói là giải mới được lập ra từ năm nay. Nhưng mà một thằng mới diễn xuất có hai tháng mà đoạt giải lớn thì… nó vô lý ngay từ đầu rồi còn gì.”

“Ờ, đúng là vậy.”

“Dù là liên hoan phim ngắn đi nữa thì cũng thuộc hàng lớn, giám khảo chắc không chấm qua loa đâu.”

“…Thật ra thì, diễn xuất của nó trong phim cũng ổn đấy.”

Bầu không khí giữa ba người bỗng trùng xuống. Vì đến tận bây giờ họ vẫn chưa thể tin nổi. Phản ứng đó cũng dễ hiểu thôi. Bình tĩnh ngay mới là lạ.

Khi ấy, Lee Kyungseong – kẻ đang mải mê nhai gà rán – khẽ thở dài.

“Kang Woojin mà lại làm diễn viên à… Đã thế còn đoạt cả giải. Tao đọc bài báo mà còn không cảm thấy giống như bạn mình nữa.”

“Biết đâu nó không phải bạn mày thật?”

“Mày muốn chết không?”

“...Tóm lại là từ giờ thằng Kang Woojin này sẽ liên tục xuất hiện trên phim, trên truyền hình đúng không? Đù, không tài nào làm quen nổi với chuyện này luôn.”

Từ đây, ba người bắt đầu tưởng tượng đủ thứ viễn cảnh.

Mà cũng phải thôi, vì đứa bạn thân của họ bỗng dưng trở thành diễn viên chỉ sau một đêm. Nào là “Không chừng nó sẽ cặp kè với idol nữ,” rồi thì “Tao cá là nó có số của mấy nữ diễn viên hạng A, cả Hong Hyeyeon nữa,” hay “Đến lúc nó kết hôn chắc chắn cũng cưới người trong giới,” rồi “Nếu nó lập fanclub thì tụi mình có nên gia nhập không?” vân vân và mây mây.

Ba người cứ thế ném qua ném lại những giả thuyết điên rồ về tương lai của Kang Woojin trong suốt hơn nửa tiếng đồng hồ.

Đến lúc này, không biết vì sao Kim Daeyoung – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng – bỗng cầm cốc bia lên, uống cạn trong một hơi.

Cộp!

Hắn đập cốc xuống bàn rồi cất tiếng. Gương mặt khá nghiêm túc.

“Chúng mày nhớ chuyện tao bảo sắp nghỉ việc không?”

Hai đứa còn lại phản ứng khá dửng dưng.

“Sao tự dưng nghiêm túc vậy cha nội? Chuyện đó mày kể từ hai tháng trước rồi còn gì. Mà bao giờ nghỉ?”

“Thằng này nói vậy thôi chứ chắc gì đã nghỉ. Chắc lại muốn tụi mình vỗ về nó vì công việc khó khăn chứ gì.”

Ngay lúc đó, Kim Daeyoung buông một câu khiến cả hai há hốc.

“Thật ra tuần trước tao đã nộp đơn xin nghỉ rồi.”

“...Mày điên rồi hả??! Nói thật đó hả??!”

“Thằng điên này!! Bỏ việc ở công ty tầm trung á?”

“Im lặng mà nghe tao nói hết đã.”

Buồn cười ở chỗ, trong khi Lee Kyungseong và Na Hyunggu thì nhốn nháo, kẻ trong cuộc là Kim Daeyoung lại cực kỳ điềm tĩnh.

“Thật ra tao đã quyết từ lâu rồi, gia đình tao cũng biết cả. Ban đầu, dự tính của tao là sau khi nghỉ việc sẽ dành nửa năm để du lịch nước ngoài.”

“Mày điên rồi, mày tưởng mình đang sống trong truyện cổ tích hả?”

“Nhưng mà – trong lúc tao còn đang nghĩ như vậy thì Kang Woojin đùng một cái lại thành diễn viên. Mà hôm nay còn đoạt giải nữa. Đúng là vẫn vô lý như thường.”

Kim Daeyoung lặng lẽ nói với hai đứa bạn của mình.

“Hay là tao làm quản lý cho nó nhỉ? Hoặc là vệ sĩ cũng được. Dù là gì đi nữa.”

Lee Kyungseong và Na Hyunggu chớp mắt. Rồi sau đó, cả hai cùng đáp gọn lỏn:

“Đồ ngu.”

“Thằng điên.”

Chửi thề một cách đơn giản.

Nhưng Kim Daeyoung chẳng hề thấy tổn thương chút nào, hắn chỉ thở dài thật sâu.

“Ờ thì, tao mới chỉ nghĩ vậy thôi mà. Nhưng mà tụi bây cũng biết mà, hồi đó tao từng mơ làm diễn viên. Từ bỏ sớm nên giờ chỉ coi diễn xuất là sở thích thôi…”

Lúc này, trong đầu Kim Daeyoung bất giác hiện lên hình ảnh Kang Woojin trên màn ảnh rộng.

“Thật sự cái hôm coi phim đó, tao bị sốc, tao hoang mang cực kỳ. Nhưng mà tao cũng cảm thấy khoái nữa. Không phải tao, mà là thằng bạn tao đang xuất hiện hoành tráng trên màn hình.”

“...Thật hả?”

“Cũng kiểu thỏa mãn gián tiếp ấy. Nó giỏi thật sự. Dù tình huống vẫn khó tin nhưng tao không thể rời mắt được. Vừa ganh tị vừa nổi cả da gà luôn.”

Rồi hắn nói tiếp.

“Hôm Woojin nói với tao rằng nó sẽ làm diễn viên, trên đường về nhà tao bỗng nghĩ đến một chuyện.”

Kim Daeyoung nhìn từng đứa bạn một rồi chốt lại:

“À… đứng bên cạnh chứng kiến thằng bạn mình thực hiện giấc mơ thay cho mình cũng thú vị phết nhỉ?”

Lee Kyungseong và Na Hyunggu không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu rồi đáp lại.

“Đồ ngu.”

“Thằng điên.”

Lại chửi.

Sáng hôm sau, ngày 8

Tại công ty phim Owoollim

Khoảng 9 giờ sáng.

Kang Woojin có mặt trong phòng họp của công ty phim Owoollim. Chính là nơi anh từng đến khi gặp đạo diễn Kwon Kitaek lần trước.

Lúc này, Woojin đang ngồi một mình trong phòng họp rộng rãi. Có vẻ Choi Seonggeon đã đi vệ sinh nên không thấy đâu.

Dù sao thì…

‘Báo vẫn liên tục ra tin về mình nhỉ?’

Woojin ngồi giữa chiếc bàn hình chữ U, gương mặt bình thản, chăm chú nhìn điện thoại. Chính xác hơn là anh đang tìm kiếm tin tức về mình trên mạng.

Hàng loạt bài báo và hình ảnh hiện ra.

Dù tin tức chỉ xoay quanh riêng Kang Woojin thì không nhiều, nhưng nhờ có Liên hoan phim Mise-en-scène và cả Hong Hyeyeon, tên anh cũng được nhắc đến kha khá.

‘Thật không tin nổi.’

Chắc ai rơi vào tình huống này cũng sẽ thấy không thực. Chỉ cần nhập tên mình vào ô tìm kiếm mà báo chí xuất hiện hàng loạt thế này…

Đúng lúc đó.

Cạch!

Cửa kính phòng họp mở ra, một người đàn ông có thân hình đầy đặn bước vào. Là ai chứ? Chính là đạo diễn Kwon Kitaek – với cái bụng phệ quen thuộc.

“Ah~ xin lỗi nhé, tôi đã cố đến sớm nhất có thể.”

Hôm nay, giọng nói của ông vẫn trầm ấm và nhẹ nhàng. Woojin lập tức đặt điện thoại xuống, đứng dậy, hạ giọng đáp lễ.

“Không sao đâu ạ, tụi em đến sớm thôi.”

“Choi giám đốc đâu rồi?”

“Anh ấy đi vệ sinh ạ.”

“Aha, vậy ta bắt đầu trước nhé?”

Kwon Kitaek cười nhẹ rồi ngồi xuống đối diện Woojin.

“Trước tiên, chúc mừng cậu nhé. Tôi nhìn thấy tận mắt mà còn cảm thấy vui lây đấy.”

“Cảm ơn đạo diễn ạ.”

Giây lát sau, Kwon Kitaek im lặng, nhìn chằm chằm Woojin. Có vẻ ông có rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng rồi ông nuốt hết vào trong.

‘Dù có hỏi, chắc gì cậu ta đã trả lời. Cứ quan sát cách cậu ta phát triển thì hơn. Chuyện này cần có thời gian.’

Ngay lúc đó, ông chỉ tay vào tập tài liệu trước mặt Woojin để chuyển chủ đề.

Đó chính là kịch bản của bộ phim "Hòn đảo mất tích".

“Đọc xong thấy thế nào?”

“Rất thú vị ạ.”

“Haha, nghe mà sướng tai thật đấy. Nhất là vì chính Woojin cậu nói câu đó.”

Đạo diễn Kwon Kitaek cười hiền lành rồi hỏi tiếp.

“Vậy nhân vật nào trong phim khiến cậu thấy hứng thú nhất?”

Câu trả lời của Woojin rất nhanh và dứt khoát. Vì ngay từ đầu, anh đã để mắt đến một vai diễn. Dù chỉ là nói thử thôi nhưng…

“Nhân vật mắc chứng đa nhân cách ạ.”

“...Không dễ đâu đấy?”

“Đúng là một vai khó ạ.”

“Vậy tại sao cậu lại chọn vai đó?”

Lý do á? Chẳng qua thấy thú vị thôi. Woojin thành thật trả lời.

“Có vẻ tôi thích vai phản diện ạ.”

“Haha.”

Kwon Kitaek bất ngờ bật cười.

“Thật không ngờ là Woojin cậu cũng có chung suy nghĩ với tôi. Thực ra, ngay từ đầu tôi đã để mắt đến cậu cho vai diễn đó rồi.”

“…Là tôi ạ?”

“Cậu có muốn tham gia bộ phim này không?”

“Nếu có thể thì, vâng.”

Khoảnh khắc đó—

Cạch!

“Ui da, xin lỗi! Vừa nãy tôi nhận cuộc gọi gấp giữa đường.”

Choi Seonggeon, với mái tóc cột đuôi ngựa, hớt hải chạy vào phòng họp.

Lúc này, đạo diễn Kwon Kitaek vươn tay ra.

“Giám đốc Choi, hôm nay chúng ta ký hợp đồng đi.”

“…Dạ?”

“Vai phản diện có tầm cỡ nhân vật chính, tôi và Woojin đều có cùng suy nghĩ.”

“Vai, vai chính ạ?”

Choi Seonggeon vô thức bắt tay đạo diễn.

Một nụ cười đậm chất Kwon Kitaek hiện lên.

“Có nghĩa là Woojin chính là diễn viên đầu tiên được xác nhận tham gia bộ phim của tôi.”

Khoảnh khắc Kang Woojin chính thức gia nhập nhóm của vị đạo diễn tài danh Kwon Kitaek.

Cùng thời điểm đó, tại trụ sở SBC ở Mokdong

Một sự kiện lớn đang diễn ra.

Đó chính là họp báo ra mắt bộ phim "Profiler Hanryang", một tác phẩm rất được kỳ vọng. Vì thế, số lượng phóng viên tham dự lên đến hơn 200 người.

Và—

“Không, trong quá trình quay tôi không gặp khó khăn gì đặc biệt. Ngược lại, còn thấy rất vui nữa là khác.”

Lúc này, người vừa trả lời câu hỏi của phóng viên là Ryu Jungmin.

Anh cùng dàn diễn viên chính của "Profiler Hanryang" đang ngồi ngay hàng ghế phía trước, đối diện với báo chí.

Đạo diễn Song Manwoo với bộ râu quai nón, biên kịch Park Eunmi, Ryu Jungmin, Hong Hyeyeon, v.v. Tất cả nhân vật chủ chốt đều có mặt.

Bầu không khí tại họp báo nóng hơn bao giờ hết.

Liên tục có những ánh đèn flash chớp nháy, hướng về phía các diễn viên.

Lúc này, một phóng viên giơ tay và đặt câu hỏi cho biên kịch Park Eunmi.

“Biên kịch Park Eunmi! Trong một buổi phỏng vấn trước đây, chị có nói rằng bộ phim "Profiler Hanryang" sẽ có một scene-stealer rất đáng chú ý. Chị có thể tiết lộ một chút về người đó không?”

Park Eunmi khẽ cười rồi cầm mic lên.

“Tôi thì rất muốn nói lắm chứ. Nhưng vì khán giả, tôi sẽ giữ bí mật.”

Ngay sau đó, chị đưa mắt nhìn lần lượt từ đạo diễn Song Manwoo đến dàn diễn viên như Ryu Jungmin và Hong Hyeyeon.

Ai nấy đều có vẻ như đang nghĩ đến cùng một người.

Rồi biên kịch Park Eunmi hướng ánh nhìn về phía hơn 200 phóng viên, tuyên bố một cách đầy chắc chắn.

“Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định.

Diễn viên đó sẽ trở thành scene-stealer đỉnh nhất từ trước đến nay.”

Chị còn nhấn mạnh thêm.

“Bởi vì khả năng diễn xuất của người đó… không một ai có thể sánh bằng.”

Ngay lập tức—

“Gì cơ? Biên kịch Park Eunmi mà cũng khen đến mức đó á? Chưa từng thấy luôn.”

“Ghê vậy sao?”

“Không chừng chỉ là quảng cáo thôi?”

“Là Park Eunmi đấy. Cô ấy đâu có lý do gì mà nói suông?”

“Chắc là có phóng đại chút đỉnh chứ gì.”

Các phóng viên bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Thôi kệ, cứ ngồi xem rồi hóng tiếp thôi.”

“Đúng vậy. Nếu nói quá đà thì người chịu chỉ trích cũng là họ.”

Ngón tay gõ bàn phím ngày càng nhanh hơn.

“Đã được quảng cáo rầm rộ thế này, mình cũng thêm chút gia vị cho bài viết vậy.”

Chỉ để tạo ra một bài báo câu kéo sự chú ý.

— Hết —

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...