Tôi Chỉ Là Một Thủy Quân
Chương 18: Fan số 8
Câu nói của Vưu Diệc Tư đã hoàn toàn đánh cho Tiền Bối tỉnh mộng, Tiền Bối cảm thấy mình rất khó để tiêu hóa được thông tin này, nếu không thì sao cậu lại thấy ngực rất khó chịu và hoảng hốt không thôi?
Kiềm nén nỗi thất vọng khó hiểu trong lòng, Tiền Bối đáp: “Thì ra thầy Vưu đã có người mình thích, không biết là ai may mắn như vậy, được thầy Vưu thích.” Lúc Tiền Bối thốt ra những lời này cũng tự thấy thật chua chát.
“Em.”
Chỉ một chữ đơn giản, là đáp án tốt nhất trong lòng Vưu Diệc Tư, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, chung quy cũng không nên tỏ tình ngay, chỉ nói: “Em rất nhanh sẽ biết thôi.”
Vưu Diệc Tư thầm tính toán: Bối Bối chú trọng hình thức lễ nghi như vậy thì anh cũng không thể tỏ tình quá qua loa, chỉ bày tỏ qua điện thoại thì không ổn lắm, có khi còn dọa Bối Bối chạy luôn, đến khi đó anh sẽ không biết đường để mà tìm.
Thật ra mới đầu Vưu Diệc Tư cũng không rõ trái tim mình nghĩ gì, chỉ là thuận theo tự nhiên tích lũy cảm tình dần dần. Nếu không phải lần này xảy ra chuyện tranh đam mỹ, có lẽ anh cũng sẽ không thể tỉnh ngộ nhanh như vậy. Anh biết hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng nếu đã thích Bối Bối thì anh sẽ cố gắng tạo thời cơ khiến Bối Bối thích anh — Là thích kiểu muốn ‘yêu đương’.
Xuất thân từ gia đình có truyền thống kinh doanh, Vưu Diệc Tư bình thường có thể là chú mèo ngoan hiền, nhưng khi anh theo dõi con mồi, anh chính là con báo nhanh nhẹn nhất.
Tiền Bối không biết Vưu Diệc Tư đang mưu tính gì trong đầu, cậu đang cố gắng gạt đi cảm giác mất mát trong lòng, một lần nữa trở lại thân phận ‘fan’ để suy nghĩ vấn đề này, cậu không khỏi thán phục: Thầy Vưu thẳng thắn với cậu thật! Chịu nói thẳng bản thân đã thích người khác, đồng thời còn nói rõ ràng là ‘Anh hi vọng em không phải fan CP’, nói cách khác đây chẳng phải là muốn cậu giúp đỡ anh theo đuổi tình yêu?
Ngẫm lại cũng đúng, hiện tại thầy Vưu đang bắt đầu Hot, fans vào thời điểm này cũng chưa được ổn định nên chắc chắn công ty sẽ không cho anh công khai yêu đương. Đây chính là thời điểm thầy Vưu rất cần cậu ủng hộ, vậy mà cậu lại vẽ tranh đam mỹ Tiêu Tiệp với Hoàng Phủ Minh!
Tiền Bối càng nghĩ càng cảm thấy mình tội ác tày trời, cậu chán nản nói: “Thầy Vưu, anh phạt em đi!”
Vưu Diệc Tư sửng sốt một lúc, hỏi: “Sao vậy, em không làm gì sai, sao lại bảo anh phạt em?”
Tiền Bối trình bày lại suy nghĩ của mình cho Vưu Diệc Tư nghe, cuối cùng còn nặng trĩu nói: “Anh phạt em đi.”
Không hiểu Vưu Diệc Tư đang nghĩ gì, anh im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Được, anh phạt em.”
Cầu gì được nấy, tuy Tiền Bối có hơi lo sợ bất an nhưng vẫn rất quyết tâm: Dù thầy Vưu phạt cậu như thế nào cậu cũng sẽ chấp nhận, đây là chính là thành ý của một fan trung thành!
Thế nhưng cậu lại nghe Vưu Diệc Tư nói: “Vậy phạt em… Gọi anh là anh.”
“Hả?” Tiền Bối khó hiểu, sao hôm nay thầy Vưu nói câu nào câu nấy đều hết sức khó hiểu vậy?
Vưu Diệc Tư lại nói: “Không phải lúc trước em hay gọi anh là anh ơi anh à sao, sao sau này lại đột nhiên thay đổi vậy? Thật ra khi em gọi anh là thầy Vưu, anh cảm thấy không quen lắm. Nhà anh có anh trai rồi, anh vẫn luôn muốn có một em trai nên em cứ gọi là anh đi.”
Nói xong, anh còn cười cười: “Nếu em đồng ý thì cứ xem như đây là thỉnh cầu của anh. Còn nếu em không thích thì xem như anh đang trừng phạt em.” Vưu Diệc Tư nói hết sức chu toàn, kiểu như Tiền Bối tốt nhất là đổi cách gọi đi, nếu không chịu đổi — Thì cũng phải đổi!
Tiền Bối nào biết trong lòng Vưu Diệc Tư nghĩ gì, cậu chỉ cảm thấy thầy Vưu nhà cậu thật tri kỷ, sợ cậu áy náy nên cũng không muốn làm khó cậu, chỉ cho cậu một sự ‘Trừng phạt’ nho nhỏ vậy thôi.
Gọi ‘anh’ thì đâu phải là trừng phạt? Đây chính là xưng hô thầy Vưu độc quyền trao cho cậu, là đặc biệt nhất đó!
Tiền Bối cầu còn không được, lập tức gọi ngay, còn gọi hết sức vui vẻ: “Anh ơi, anh, anh ơi, anh ơi!”
Vưu Diệc Tư cảm thấy mình sắp bị Bối Bối làm cho ngọt chết rồi, có lẽ, lọ đường nhỏ này cũng có tình cảm với anh không chừng?
Kiềm nén nỗi thất vọng khó hiểu trong lòng, Tiền Bối đáp: “Thì ra thầy Vưu đã có người mình thích, không biết là ai may mắn như vậy, được thầy Vưu thích.” Lúc Tiền Bối thốt ra những lời này cũng tự thấy thật chua chát.
“Em.”
Chỉ một chữ đơn giản, là đáp án tốt nhất trong lòng Vưu Diệc Tư, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, chung quy cũng không nên tỏ tình ngay, chỉ nói: “Em rất nhanh sẽ biết thôi.”
Vưu Diệc Tư thầm tính toán: Bối Bối chú trọng hình thức lễ nghi như vậy thì anh cũng không thể tỏ tình quá qua loa, chỉ bày tỏ qua điện thoại thì không ổn lắm, có khi còn dọa Bối Bối chạy luôn, đến khi đó anh sẽ không biết đường để mà tìm.
Thật ra mới đầu Vưu Diệc Tư cũng không rõ trái tim mình nghĩ gì, chỉ là thuận theo tự nhiên tích lũy cảm tình dần dần. Nếu không phải lần này xảy ra chuyện tranh đam mỹ, có lẽ anh cũng sẽ không thể tỉnh ngộ nhanh như vậy. Anh biết hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng nếu đã thích Bối Bối thì anh sẽ cố gắng tạo thời cơ khiến Bối Bối thích anh — Là thích kiểu muốn ‘yêu đương’.
Xuất thân từ gia đình có truyền thống kinh doanh, Vưu Diệc Tư bình thường có thể là chú mèo ngoan hiền, nhưng khi anh theo dõi con mồi, anh chính là con báo nhanh nhẹn nhất.
Tiền Bối không biết Vưu Diệc Tư đang mưu tính gì trong đầu, cậu đang cố gắng gạt đi cảm giác mất mát trong lòng, một lần nữa trở lại thân phận ‘fan’ để suy nghĩ vấn đề này, cậu không khỏi thán phục: Thầy Vưu thẳng thắn với cậu thật! Chịu nói thẳng bản thân đã thích người khác, đồng thời còn nói rõ ràng là ‘Anh hi vọng em không phải fan CP’, nói cách khác đây chẳng phải là muốn cậu giúp đỡ anh theo đuổi tình yêu?
Ngẫm lại cũng đúng, hiện tại thầy Vưu đang bắt đầu Hot, fans vào thời điểm này cũng chưa được ổn định nên chắc chắn công ty sẽ không cho anh công khai yêu đương. Đây chính là thời điểm thầy Vưu rất cần cậu ủng hộ, vậy mà cậu lại vẽ tranh đam mỹ Tiêu Tiệp với Hoàng Phủ Minh!
Tiền Bối càng nghĩ càng cảm thấy mình tội ác tày trời, cậu chán nản nói: “Thầy Vưu, anh phạt em đi!”
Vưu Diệc Tư sửng sốt một lúc, hỏi: “Sao vậy, em không làm gì sai, sao lại bảo anh phạt em?”
Tiền Bối trình bày lại suy nghĩ của mình cho Vưu Diệc Tư nghe, cuối cùng còn nặng trĩu nói: “Anh phạt em đi.”
Không hiểu Vưu Diệc Tư đang nghĩ gì, anh im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Được, anh phạt em.”
Cầu gì được nấy, tuy Tiền Bối có hơi lo sợ bất an nhưng vẫn rất quyết tâm: Dù thầy Vưu phạt cậu như thế nào cậu cũng sẽ chấp nhận, đây là chính là thành ý của một fan trung thành!
Thế nhưng cậu lại nghe Vưu Diệc Tư nói: “Vậy phạt em… Gọi anh là anh.”
“Hả?” Tiền Bối khó hiểu, sao hôm nay thầy Vưu nói câu nào câu nấy đều hết sức khó hiểu vậy?
Vưu Diệc Tư lại nói: “Không phải lúc trước em hay gọi anh là anh ơi anh à sao, sao sau này lại đột nhiên thay đổi vậy? Thật ra khi em gọi anh là thầy Vưu, anh cảm thấy không quen lắm. Nhà anh có anh trai rồi, anh vẫn luôn muốn có một em trai nên em cứ gọi là anh đi.”
Nói xong, anh còn cười cười: “Nếu em đồng ý thì cứ xem như đây là thỉnh cầu của anh. Còn nếu em không thích thì xem như anh đang trừng phạt em.” Vưu Diệc Tư nói hết sức chu toàn, kiểu như Tiền Bối tốt nhất là đổi cách gọi đi, nếu không chịu đổi — Thì cũng phải đổi!
Tiền Bối nào biết trong lòng Vưu Diệc Tư nghĩ gì, cậu chỉ cảm thấy thầy Vưu nhà cậu thật tri kỷ, sợ cậu áy náy nên cũng không muốn làm khó cậu, chỉ cho cậu một sự ‘Trừng phạt’ nho nhỏ vậy thôi.
Gọi ‘anh’ thì đâu phải là trừng phạt? Đây chính là xưng hô thầy Vưu độc quyền trao cho cậu, là đặc biệt nhất đó!
Tiền Bối cầu còn không được, lập tức gọi ngay, còn gọi hết sức vui vẻ: “Anh ơi, anh, anh ơi, anh ơi!”
Vưu Diệc Tư cảm thấy mình sắp bị Bối Bối làm cho ngọt chết rồi, có lẽ, lọ đường nhỏ này cũng có tình cảm với anh không chừng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương