Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 73: Chờ Em Về
Sáng hôm sau, Úc Thanh Hoan liền đi tới đài quốc gia, cô gái dẫn đường vô cùng nhiệt tình đưa hắn tới phòng hội nghị, bảo hắn chờ một chút, người phụ trách rất nhanh sẽ tới. Úc Thanh Hoan gật đầu đã hiểu, tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống. Chuyện này đến vô cùng bất ngờ nên hắn đến bây giờ vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra. Trước đây đài quốc gia cũng có không ít đại sứ quảng bá văn hóa, nhưng phần lớn đều là người lớn tuổi, có thành tựu rất lớn trong giới nghệ thuật. Tìm một diễn viên mới như hắn, đây là lần đầu tiên. Hắn còn đang nghi hoặc, cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra, người phụ trách sải bước tiến vào, vừa thấy Úc Thanh Hoan, nụ cười trên mặt nhất thời trở nên cực kỳ xán lạn, "Thanh Hoan đến rồi à, không cần đứng lên, ngồi đi." Đây chính là người lần trước cùng hắn và Triệu Duệ tới liên hoan phim ở Úc thành, Trương Đông. "Chào ngài." Úc Thanh Hoan bắt tay, giúp hắn kéo ghế bên cạnh ra. Trước đây hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Trương Đông, chỉ nhớ rõ lúc đó bộ dạng hắn như quan lớn, nói chuyện cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, xem thường hạng diễn viên mới như hắn. Sao hôm nay thái độ lại quay ngoắt 180 độ như vậy? Xảy ra chuyện gì đặc biệt sao? "Thanh Hoan, thành tích của “Một đường sinh tử” phi thường tốt, chúc mừng cậu.", mỡ trên mặt Trương Đông chen thành một đoàn, ánh mắt nhìn Úc Thanh Hoan cực kỳ vui mừng, giống như đang nhìn học trò cưng của mình vậy, "Giới giải trí bây giờ rất cần những người mới như cậu." Nói xong lại kéo cái ghế xích lại càng gần Úc Thanh Hoan hơn. "Đâu có, ngài quá khen rồi." Nụ cười trên mặt Úc Thanh Hoan không đổi, nhạt nhẽo trả lời một câu. Hắn bị sự nhiệt tình của Trương Đông làm cho hơi lúng túng, muốn lui lại một chút, nhưng lại không tiện làm mất mặt hắn, không thể làm gì khác hơn là đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đông ca, hôm nay em tới đây cần phải làm những gì ạ?" "Có không ít chuyện cần làm, nhưng cũng không khó, sẽ có người hướng dẫn cậu, " Trương Đông uống một hớp nước, "Chúng tôi sẽ nói sơ qua quy trình làm việc cho cậu, " Dừng một chút, ánh mắt quan sát Úc Thanh Hoan một vòng mới đổi đề tài: "Thanh Hoan, cậu phải biết, cái danh hiệu đại sứ quảng bá văn hóa nước ngoài này, không phải tùy tiện chọn ai cũng được đâu!” Hắn đưa tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay của Úc Thanh Hoan, tràn đầy thâm ý. Úc Thanh Hoan nhanh chóng rút tay về, thái độ ngay lập tức lạnh xuống. Hắn còn đang nghĩ xem chuyện gì xảy ra, đây là Trương Đông muốn quy tắc ngầm với hắn sao? Nhưng cũng không đúng, lần trước Trương Đông thấy hắn rõ ràng là không có phản ứng gì, tại sao lại đột nhiên coi trọng hắn chứ? Lông mày Úc Thanh Hoan cau lại, cách xa Trương Đông một chút, cố nén buồn nôn nói: "Đông ca, hay là nói sơ qua về quy trình làm việc đi." Trương Đông vạn vạn không nghĩ tới Úc Thanh Hoan sẽ không tiếp lời, nhẫn nhịn, đến cùng vẫn là đem một bụng lời nói nhịn xuống, gật đầu nói: "Được. Hôm nay thỏa thuận xong, chúng ta sẽ làm một lễ công bố đại sứ, phát sóng vào khung giờ vàng trên đài quốc gia. Tiếp đó, tầm tháng chín hoặc tháng mười, phải ra nước ngoài tuyên truyền một đợt." Ngừng một chút, lại bắt đầu giở giọng, "Đây là do tôi vất vả lắm mới tranh thủ được cho cậu, cậu nhìn xem giới giải trí này có mấy diễn viên có thể lên đài quốc gia? Cậu xem..." Lời còn chưa nói hết đã bị Úc Thanh Hoan cắt ngang, "Cảm ơn Đông ca đề cử." Hắn từ đâu đó lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, nói: "Thật ngại quá, quản lý có việc gấp tìm tôi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát." Nói xong, đứng lên liền muốn đi ra ngoài. "Ai, Thanh Hoan chờ chút!" Trương Đông vừa thấy hắn muốn đi thì lập tức cuống lên, đuổi tới cản hắn, "Khoan hãy đi, tôi còn có chuyện khác muốn nói với cậu đây!" Úc Thanh Hoan vừa nghe, trong lòng nhất thời càng thêm cảnh giác. Ngoại trừ đại sứ quảng bá văn hóa, Trương Đông tìm hắn còn vì chuyện gì nữa?!Hắn nắm tay nắm cửa, mở ra một khe nhỏ, nhàn nhạt nói: "Đông ca, ngài nói đi, tôi nghe đây." "Cậu đóng cửa lại trước đi đã, " Trương Đông lướt qua bàn dài, đi tới trước mặt hắn, nháy mắt với hắn, "Việc này để cho người khác nghe thấy thì không hay." Lần này, sự nhẫn nại của Úc Thanh Hoan rốt cục cũng dùng hết. Đời trước, hắn cũng từng gặp không ít chuyện như vậy, mỗi lần đều cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng tránh né. Nhưng mà đời này, hắn không định tự làm khổ mình như vậy nữa. Ở trên đời này, ngoại trừ Hoắc Cừ, không có gì có thể khiến hắn phải chịu uất ức! Úc Thanh Hoan ánh mắt như đao, lạnh lùng nhìn Trương Đông, đang muốn nói chuyện, cô gái ban nãy dẫn hắn vào bỗng nhiên gõ cửa, đầu lách qua khe cửa, nhỏ giọng nói: "Ngại quá, làm phiền Đông ca, chuyện là... Sầm lão sư muốn gặp Thanh Hoan." Trương Đông vốn đang không vui vì bị cô chen ngang, nghe vậy nhất thời sững sờ, "Sầm lão sư nào?" Ánh mắt cô gái sáng lên: "Sầm Phượng, Sầm lão sư đó." "Mau mau! Nhanh mời Sầm lão sư tvào!" Trương Đông chà xát tay, hưng phấn đến mức mỡ trên mặt cũng run theo, giống như hận không thể mọc ra hai cái cánh, bay thẳng đến trước mặt Sầm Phượng. Sầm Phượng đang chờ ở bên ngoài, bà không được khỏe, ngồi trên xe lăn, được người chăm sóc đẩy vào. Mặc dù đã hơn sáu mươi, trên mặt còn mang theo thần sắc của người bệnh, nhưng Sầm Phượng vẫn rất đẹp. Bà xuất thân là vũ công, tư thái được bảo dưỡng vô cùng tốt, dù cho bây giờ không thể hoạt động tự nhiên cũng không che giấu được cỗ khí chất kia. "Úc Thanh Hoan phải không?" Bà ngẩng đầu chuẩn xác tìm được Úc Thanh Hoan, sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, khẽ mỉm cười với hắn: "Thật vô cùng cảm ơn cháu, chiếc nhẫn này đối với ta mà nói so với mạng còn quan trọng hơn." Chồng của Sầm Phượng đối xử với bà vô cùng tốt. Sầm Phượng lúc còn trẻ không muốn sinh con, sợ bị phá huỷ vóc dáng, chồng bà không chỉ không nói hai lời đáp ứng, thậm chí còn đi làm tiểu phẫu thắt ống dẫn tinh. Một người gánh hết tất cả áp lực của cuộc sống và gia đình, chỉ vì để cho vợ mình được vui vẻ. Chỉ tiếc ông chỉ sống đến hơn bốn mươi tuổi, qua đời vì ung thư gan, để Sầm Phượng một mình cô đơn trên thế giới này, chỉ có thể dựa vào đồ vật ông để lại mà cố gắng sống tiếp. Làm mất nhẫn đính hôn, đối với Sầm Phượng mà nói chính là một sự đả kích khổng lồ, nếu không tìm được cái nhẫn này, e là bà có chết cũng không nhắm mắt. "Không có gì, Sầm lão sư." Đối mặt với Sầm Phượng, sắc mặt của Úc Thanh Hoan cuối cùng cũng dịu xuống. Hắn biết vật của người mình yêu trao tặng có bao nhiêu trân quý, cũng rất hiểu tâm trạng của bà, "Kỳ thực nhẫn cũng không phải do một mình cháu tìm thấy, đoàn phim chúng cháu mỗi người đều có góp công sức." Nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên mặt Sầm Phượng càng nhu hòa hơn. Trong lòng bà rõ ràng, bây giờ người ở bên cạnh bà thật ra đều là vì địa vị của bà mà đến, không có ai thật sự quan tâm đến bà. Nên Úc Thanh Hoan như vậy, giúp bà mà lại không hề kể công, thật sự rất hiếm thấy. Sầm Phượng ngẩng đầu nhìn Úc Thanh Hoan, cả ngày hôm qua bà đều ngồi xem tư liệu của hắn, rất khó tin vòng giải trí bây giờ lại có một đứa trẻ tốt như vậy nên hôm nay mới không thể chờ đợi được nữa mà tới gặp hắn. Quả nhiên không để cho bà thất vọng. "Đây là số điện thoại của ta," bà đem một tấm danh thiếp đơn giản đưa cho Úc Thanh Hoan, "Có thời gian thì tới tìm ta nói chuyện phiếm, nghe nói cháu thích ăn cay, món cay Tứ Xuyên ta làm không tồi đâu." Úc Thanh Hoan hơi sửng sốt, cung cung kính kính nhận lấy tấm danh thiếp kia. Hắn vốn tưởng rằng Sầm Phượng sẽ nói chuyện tiền bạc, thậm chí còn có thể sẽ cho hắn một đám tài nguyên lớn, sau đó không ai nợ ai, thế nhưng bà lại đều không làm. Nhưng chính là như vậy, mới khiến Úc Thanh Hoan cảm thấy thoải mái hoàn toàn. "Cảm ơn Sầm lão sư, cháu sẽ tới." Sầm Phượng cười gật gật đầu với hắn, nhìn về phía Trương Đông, "Tiểu Trương, cậu mới tìm Thanh Hoan có việc sao?" Ngay từ lức vào cửa, Sầm Phượng liền nhận ra sắc mặt Úc Thanh Hoan có chút không tốt, liền đoán hắn gặp phải chuyện gì đó không hay. Úc Thanh Hoan giúp bà một chuyện lớn như vậy, chút chuyện nhỏ này, bà vẫn có thể thay hắn ra mặt. "Không, không, " Trương Đông có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, thật không tiện nói, nhưng trước cái nhìn của Sầm Phượng, vẫn cắn răng nói ra ý nghĩ trong lòng: “Sầm lão sư, nói ra ngài đừng chê cười, tôi, tôi gần đây rất xui xẻo, nên muốn tới gần Thanh Hoan chà xát vận may, thuận tiện... Nếu như cậu ấy có thể giúp tôi viết câu chúc phúc thì càng tốt hơn." Úc Thanh Hoan: "..." Hắn khó tin nhìn Trương Đông, "Đông ca, chuyện anh định nói là chuyện này sao?” Trương Đông cũng bị thái độ của hắn làm cho bất ngờ, "Đúng vậy, không phải như thế thì thế nào?" Hắn nhìn Úc Thanh Hoan đen mặt, lại nhìn Sầm Phượng đang cười như không cười, bỗng nhiên hiểu ra, "Thanh Hoan, cậu sẽ không, sẽ không cho là tôi muốn dùng quy tắc ngầm với cậu đấy chứ?" Úc Thanh Hoan: "..." Ai bảo hắn chưa gì đã động tay động chân, một bộ thấy sang bắt quàng làm họ, là ai cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó thôi! Trương Đông: "Tôi thật sự không có! Tôi có muốn quy tắc ngầm cũng phải quy tắc ngầm với nữ minh tinh chứ! À không! Không phải, Sầm lão sư, tôi nói sai, tôi làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ! Nam nữ minh tinh tôi đều không làm!" Một trận hiểu lầm không biết nên khóc hay nên cười cứ như vậy được làm sáng tỏ, Sầm Phượng lại nói chuyện với Úc Thanh Hoan thêm một lát, liền rời đi. Úc Thanh Hoan ở trong đài, vội vàng chạy đủ loại chương trình, tới tận hơn mười giờ đêm mới ngáp một cái trở về nhà. Đẩy cửa ra, phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, mà trên ghế salon lại không có người. Úc Thanh Hoan cho là Hoắc Cừ ngủ trước mà quên mất tắt đèn, rón rén thay giày, tắt đèn đi, đang định tới nhà vệ sinh tắm rửa, cửa phòng ngủ chợt bị đẩy ra, Hoắc Cừ từ bên trong đi ra. Úc Thanh Hoan sững sờ, "Anh chưa ngủ sao?" Đã qua giờ đi ngủ bình thường của Hoắc Cừ, theo lý thuyết thì lúc này hắn phải ngủ rồi chứ. "Chờ em về." Hoắc Cừ cười với hắn, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ. Hắn nghiêng người để Úc Thanh Hoan vào nhà, chỉ chỉ đầu giường, "Thanh Hoan, em muốn đi tắm sao? Áo ngủ anh để ở đó, anh sợ em không tìm được." Dừng một chút, vô cùng khó chịu vỗ vỗ cánh tay, nhỏ giọng nói với Úc Thanh Hoan: "Em nhanh một chút được không, anh rất buồn ngủ." Hoắc Cừ cũng không phải là thực sự buồn ngủ, hắn chỉ là có chứng cưỡng chế nghiêm trọng. Không chịu được đồ đạc sắp xếp lộn xộn, cũng không chịu được phải thay đổi giờ giấc sinh hoạt hằng ngày. Vậy nên khi hắn mới chuyển đến đây ở, Hoắc Vanh phải nhắc lại nhiều lần với Úc Thanh Hoan, nhất định phải để hắn ngủ lúc chín giờ. Nhưng mà bây giờ, Hoắc Cừ lại vì hắn, cố gắng chịu đựng sự khó chịu này, chờ hắn về. Úc Thanh Hoan nhắm mắt lại, hắn nhớ lại lúc mình còn đang hâm mộ Sầm Phượng, nhưng thực tế, hắn căn bản không cần phải ngưỡng mộ bất kì người nào, Hoắc Cừ đã khiến hắn biến thành người hạnh phúc nhất trên thế gian. Đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, hắn vội vã đi vào nhà vệ sinh: "Em tắm xong ngay đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương