Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 88: Quá Đáng
Sáng hôm sau, lúc Úc Thanh Hoan mở mắt ra, theo bản năng giật giật thân thể. Nhất thời, một trận đau nhức đau nhức từ khắp toàn thân truyền tới. Quả thực như là bị xe cán qua! Không có một chỗ nào không đau! Hoắc Cừ lúc ở trên giường có cái sở thích, trong lúc làm muốn nhìn mặt hắn. Cũng bởi vì chuyện này, tối hôm qua cái eo già này của Úc Thanh Hoan suýt nữa thì bị bẻ gãy. Hắn căm giận quay đầu, lại thấy Hoắc Cừ đang nhắm mắt ngủ say. Người này dù cho đang ngủ cũng cực kì anh tuấn. Ngũ quan thâm thúy sâu sắc, hoàn toàn không vì nằm thẳng mà biến mất. Lông mi dày đặc nhỏ dài, giống như một cây quạt nhỏ, tạo lên một độ cong hoàn hảo trên khuôn mặt. Úc Thanh Hoan càng nhìn càng tức, cuối cùng thật sự là không kìm được, thúc chân mạnh mẽ cho hắn một đạp! Ngày hôm qua lần đầu tiên, Hoắc Cừ kết thúc cực kỳ nhanh, nhanh đến mức... làm cho hắn không ứng phó kịp. Mãi đến tận khi phát hiện hắn ngừng lại, Úc Thanh Hoan lúc này mới bất tri bất giác phản ứng lại. Hắn thề, hắn thật sự chỉ cười một tiếng. Dù sao lúc bình thường giúp nhau bằng tay, Hoắc Cừ vẫn luôn rất lâu, bất thình lình thấy hắn kết thúc, Úc Thanh Hoan còn… cười trên sự đau khổ của người khác. Nhưng hắn không nghĩ tới, Hoắc Cừ ngốc nghếch dễ thương như vậy, cũng có bệnh chung của đại đa số nam nhân! Đó chính là không chịu được năng lực trên giường của mình bị nghi ngờ. Cũng bởi vì một tiếng này cười, sau đó khiến Hoắc Cừ như gắn thêm động cơ, dùng thực lực cho hắn chứng kiến cái gì gọi là lực eo chân chính... Thực ra lúc vừa bắt đầu, Úc Thanh Hoan rất khôngthoải mái, thậm chí là rất đau. Nhưng cũng may, Hoắc Cừ cũng không phải là đầu gỗ. Hắn tuy rằng không có kỹ xảo gì, nhưng lại rất nhạy cảm có thể nhận ra cảm xúc của Úc Thanh Hoan. Sau đó hai người rơi vào cảnh đẹp, Úc Thanh Hoan rốt cục cảm nhận được loại khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia, còn thưởng cho Hoắc Cừ một nụ hôn. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, đây mới chỉ là bắt đầu, gọi là làm nóng cũng không tính! Đến cuối cùng, hắn thậm chí còn đánh liều mở miệng cầu xin Hoắc Cừ, nhưng mà tên cầm thú này lại chỉ có thể càng thêm hưng phấn, sau đó... tiếp tục. Ai nói đàn ông hơn hai mươi là lúc thể lực sung mãn nhất hả? Hắn ít hơn Hoắc Cừ nhiều tuổi như vậy, nhưng sức cũng không thể kém hắn đến mấy năm thế chứ! Úc Thanh Hoan càng nghĩ càng giận, nhưng ai biết vừa nhấc chân đáp trả một đạp, lại liên lụy đến nơi đêm qua bị sử dụng quá độ. Hắn đau đến rên một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi. Hoắc Cừ dễ tính, từ trong giấc mộng bị đạp tỉnh cũng không tức giận, mắt cong cong nhìn Úc Thanh Hoan, một lần nữa tiến tới bên cạnh hắn, thừa dịp hắn không phản ứng lại, hít một hơi, trên cánh môi có chút sưng của hắn hôn một cái. Tối hôm qua, hắn cùng người này làm chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này. Ánh mắt Hoắc Cừ sáng quắc nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, nhiệt tình trong mắt dần dần tăng lên. Úc Thanh Hoan tính cách lạnh nhạt lại nội liễm, dù cho có thoải mái đến cực hạn, cũng rất khó mở miệng nói thành lời. Hắn chỉ có thể ôm chặt Hoắc Cừ, phát ra tiếng thở dốc gấp gáp, thỉnh thoảng thật sự không khống chế nổi, mới có thể trầm thấp kêu vài tiếng. Hoắc Cừ không tự chủ được nhớ tới tối hôm qua, hắn bị mình đặt ở dưới thân, dùng một đôi mắt ướt át nhìn mình, vô lực cầm lấy cánh tay của mình, theo động tác của mình mà lay động, mang theo tiếng khóc nức nở mơ hồ, mở miệng nói: "Anh, cầu... van anh, em không chịu được, không chịu nổi..." Khuôn mặt lúc bình thường đều là lạnh nhạt hờ hững, lúc này trở nên nhu nhược mà bất lực, không nhịn được... làm hắn càng muốn bắt nạt. Hầu kết Hoắc Cừ giật giật, lấy tay ôm Úc Thanh Hoan vào trong lồng ngực, hơi thở lại bắt đầu bất ổn. Nhận ra được thân thể hắn có phản ứng, Úc Thanh Hoan dâng lên một trận hãi hùng khiếp vía. Nếu sáng sớm hôm nay Hoắc Cừ cho hắn thêm một lần nữa, có lẽ hắn sẽ chết trên cái giường này mất! "Anh có chừng mực một chút đi, " giọng Úc Thanh Hoan khàn khàn, nhíu mày dùng đầu gối nhìn chằm chằm Hoắc Cừ, nhắc nhở hắn: "Nhanh chóng rời giường, hôm nay còn phải bay về đấy.” Úc Thanh Hoan phải ở đây thêm một ngày, mà Hoắc Cừ lại chỉ có hai ngày nghỉ, hôm nay không thể không về. Nghĩ đến việc sắp phải chia tay, trong nháy mắt liền đánh tan nhiệt tình của Hoắc Cừ. Cánh tay ôm Úc Thanh Hoan chặt hơn, hắn không nhúc nhích. "Cổ họng em không thoải mái, đừng để em phải nói nhiều." Úc Thanh Hoan đẩy hắn một cái, cau mày nói. Nghe vậy, Hoắc Cừ không nhịn được rướn nửa thân trên, thân thiết nhìn hắn, "Thanh Hoan, em làm sao vậy? Anh xem một chút." "Nhìn cái gì mà nhìn, không có chuyện gì, " Úc Thanh Hoan có chút nóng mặt cụp mắt xuống, "Hôm nay em không tiễn anh được, đợi lát nữa Hâm ca đến, anh với anh ấy đi tìm anh hai của anh, được không?" Hoắc Cừ gật đầu, xem như là đồng ý những vẫn cứ theo dõi hắn. Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là há miệng ra, nói: "Thật không sao hết, ngày mai sẽ tốt thôi, anh mau rời giường đi." Vừa dứt lời, Hoắc Cừ liền cúi đầu hôn xuống. Mới sáng sớm, Úc Thanh Hoan sợ va chạm sẽ gây ra tia lửa, vốn định đẩy hắn ra nhưng Hoắc Cừ hôn lại càng ngày càng ôn nhu, khiến Úc Thanh Hoan đến tâm cũng mềm nhũn ra. Hai tay trên không trung đổi hướng, xoa xoa đầu hắn. "Thanh Hoan, anh rất vui." Vừa hôn xong xuôi, Hoắc Cừ vùi đầu trên hõm cổ của Úc Thanh Hoan, lẩm bẩm nói. "Ừ." Tức giận lúc mới tỉnh dậy đã sớm tan thành mây khói, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, Úc Thanh Hoan cụp mắt đáp một tiếng. Nói là không tiễn hắn nhưng Úc Thanh Hoan vẫn cùng Hoắc Cừ đồng thời rời giường. Vì thân thể vừa mệt vừa đau, hắn cắn răng cố nhẫn nhịn, ở bên ngoài làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra nên lúc Vu Hâm tới, căn bản là không nhận ra được có gì không đúng. "Đi thôi, không lại trễ chuyến bay." Úc Thanh Hoan đứng ở cửa vẫy tay với Hoắc Cừ, nói. Hoắc Cừ không lên tiếng, Vu Hâm trái lại không muốn chờ đợi, kéo hắn đi, "Được rồi, ngày mai lại gặp rồi, không cần lưu luyến như vậy! Anh của cậu gọi tôi mấy lần rồi đấy!” Hoắc Cừ không nhúc nhích, qua mấy giây, bỗng nhiên thả hành lí trong tay xuống, dang tay ôm lấy Úc Thanh Hoan, như một con sói lớn dính người, cà cà bên hõm cổ của hắn. "Thanh Hoan, anh phải đi rồi." "Ừ, " Úc Thanh Hoan vỗ lưng hắn, dặn dò: "Phải theo sát anh hai, đừng tách ra nhé." Hoắc Cừ gật gật đầu, qua một hồi lâu, bỗng nhiên gọi hắn, "Thanh Hoan..." "Sao vậy?" "Anh ở nhà chờ em." "Được." Vu Hâm và Hoắc Cừ vừa đi, Úc Thanh Hoan cố gắng duy trì hình tượng liền sụp đổ. Hắn không thể chờ đợi được nữa lên giường, mãi đến tận khi cả người đều đã nằm yên trên giường mới thở phào nhẹ nhõm. Lễ trao giải Kim Ngưu lần này, Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên cũng coi như là những người thắng lớn nhất. Quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, tuy rằng không phải cùng một đoàn nhưng cánh truyền thông đều đoán, bọn họ rất có thể sẽ cùng đi. Liền canh giữ bên ngoài khách sạn của bọn họ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm. Quả nhiên, ngày thứ ba của lễ trao giải Kim Ngưu, bọn họ rốt cục cũng chờ được hai người kia. Cánh truyền thông nhất thời như ong vỡ tổ vây lại —— "Thanh Hoan, có thể tiết lộ một chút thông tin về người yêu của cậu không?" "Khanh Uyên, lần này cầm cúp ảnh đế có cảm nhận gì đặc biệt không? Sắp tới có kế hoạch gì không?” "Thanh Hoan, cậu và người yêu là quen nhau qua việc đóng phim sao? Vì sao lại nghĩ đến chuyện thổ lộ tại lễ trao giải vậy?" ......... Các câu hỏi liên tiếp được đưa ra khiến Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan ứng phó không kịp. Cũng may, quản lí của Triệu Khanh Uyên rất có kinh nghiệm đối phó với cánh truyền thông. Để bảo vệ tạo ra một con đường, khéo léo đưa đẩy chắn hết cánh phóng viên bên ngoài xe. Vu Hâm nhìn mà than thở, trong lòng ghi lại hết lời nói và hành động của người kia, dự định trở về ngẫm nghĩ kĩ một chút. Đoạn video này rất nhanh được lan truyền trên mạng, cư dân mạng khi nhìn thấy trang phục của Úc Thanh Hoan thì dồn dập bắt đầu bình luận —— "Có phải Thanh Hoan bị cảm không? Mặc áo lông cao cổ, khẩu trang che kín như vậy, trước đây chưa từng thấy.” "Chắc vậy, đáng thương cho cá Koi nhỏ, thật vất vả mới đoạt được cúp ảnh đế, kết quả lập tức ngã bệnh." "Hôm trước sau khi Thanh Hoan thổ lộ xong, Hoắc Cừ và Đại Uyên ca sắc mặt đều thối thối, nhưng hôm nay xem ra là Thanh Hoan dỗ được Đại Uyên ca rồi nhỉ? Móa nó, đây cũng quá dễ tính rồi! Giận có hai ngày!" "Thanh Hoan đúng là bị bệnh rồi! Tôi thấy lúc hắn cúi người lên xe, còn vô thức đỡ eo. Chắc là cảm mạo, một khi nhiễm phải sẽ đau cả người." "Quá đau lòng QAQ..." ......... Sau lễ trao giải lần này, Úc Thanh Hoan cũng không có công việc gì. Ngược lại là Hoắc Cừ, trở nên bận rộn bất thường, thậm chí ngay cả quy luật chín giờ đi ngủ cũng bị phá vỡ. Trong viện nghiên cứu ra thông báo đêm nay phải tăng ca, Hoắc Cừ nghe xong thì sắc mặt nặng nề, không khí quanh thân trong nháy mắt lạnh như băng, doạ đồng nghiệp ở trong phòng thí nghiệm không dám thở mạnh một chút, nơm nớp lo sợ cúi đầu, kiểm tra công việc của mình xem có sai lầm gì không. Mãi đến tận khi Hoắc Cừ bị trợ lí dẫn ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm. "Hoắc giáo sư vừa rồi bị sao thế?" Nghiên cứu viên Giáp quay đầu nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Là không muốn tăng ca sao?" "Đừng đoán linh tinh!" Nghiên cứu viên Ất ấn tích một tiếng xuống nút điều khiển máy gia tốc, quay đầu lại nói: "Có ai không biết Hoắc giáo sư là người cuồng công việc chứ, từ lúc vào viện nghiên cứu, chưa nghỉ phép được mấy lần, làm sao có chuyện vì phải tăng ca mà tức giận." "Cũng đúng, " nghiên cứu viên Giáp có chút ngượng ngùng đẩy kính mắt, phụ họa một câu. Nghiên cứu viên Ất nhìn chung quanh một chút, thấy không có những người khác, liền lại gần nghiên cứu viên Giáp nói thầm: "Tôi nghe nói có một tin mật... Hoắc giáo sư rất có thể sẽ đoạt cái giải kia..." Nghiên cứu viên Giáp trợn to hai mắt, trong lòng nhất thời dấy lên một trận cảm giác tự hào: "Anh nói đó là..." "Chính nó, " nghiên cứu viên Ất gật gật đầu, "vậy nên, đại khái là áp lực có hơi lớn. Đêm nay chúng ta cố gắng một chút, nhanh chóng thu thập xong nhóm dữ liệu này." "Được!" Nghiên cứu viên Giáp vỗ ngực một cái, "Đồng thời giúp Hoắc giáo sư chia sẻ áp lực, ngày hôm nay không đến hừng đông thì không về!" Vì vậy, buổi tối hôm đó, người đang chuẩn bị về nhà lại phát hiện trong phòng thí nghiệm một người cũng không rời đi, Hoắc giáo sư không muốn tăng ca thêm, đau xé lòng. Bỏ qua giờ ngủ cố định thì cũng thôi đi, nhưng lại ăn chặn luôn thời gian của hắn, làm cho hắn liên tiếp mười mấy ngày ngay cả cơ hội thân thiết với Thanh Hoan cũng không có, có phải là hơi quá đáng rồi không?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương