Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 94: Vinh Quang Của Anh Đều Thuộc Về Em
Từ khi giải Nobel được lập ra cho đến nay, người Trung Quốc đoạt giải có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là nhà khoa học trẻ tuổi như Hoắc Cừ. Tin tức vừa công bố, cả nước đều chìm trong hưng phấn tột độ. Tên của Hoắc Cừ chỉ trong một đêm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, không quản là báo giấy hay báo mạng, tất cả đều là tin tức về hắn. Không chỉ như thế, bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết kia của hắn nên còn kéo về rất đông fan. Đi đến đâu cũng có thể nghe thấy có người đang bàn luận về hắn. Tiếng ca ngợi và vỗ tay không ngừng vang lên, kể cả những người từng bị chê cười vì chứng tự kỉ hay hội chứng thiên tài cũng đều vui mừng như bản thân có được vinh quang lớn nhất vậy. "Ngọa tào, thực sự là muốn quỳ lạy học thần! Còn trẻ như vậy đã giành giải Nobel. Thật làm người ta không thể nói nên lời!" "A! Thêm một bài đánh giá khen ngợi Hoắc Cừ! Người nước ngoài cũng rất kích động đấy! Đám du học sinh đều thấy được nở mày nở mặt!" "Trời ạ trời ạ!! Hoắc Cừ thật đẹp trai! Mấy người nói hắn bị ngốc đâu rồi? Sao lúc này lại không thấy ló đầu ra nữa!” "Khóc chết mất, trời cao tại sao lại không công bằng như vậy! Cho hắn thông minh là tốt rồi, tại sao còn cho hắn khuôn mặt đó! A!! Chồng của tôi thật sự là quá tuấn tú rồi! Điều đáng mừng duy nhất là, anh ấy không có bạn gái..." "Chao ôi, chỉ có mình tôi để ý đến Thanh Hoan sao? Tùy tiện quen một người bạn, còn có thể quen với người nhận giải Nobel, vận may này..." "Ngọa tào, nghe lầu trên nói xong tôi lại phải đi share weibo Thanh Hoan ngay!" ............ Trong phòng bệnh, Hoắc Cừ đồng thời nhận được điện thoại báo tin của viện trưởng và người nhà họ Hoắc. Vinh dự như vậy, đến cả một người có núi đè trên đầu cũng không đổi sắc mặt như Hoắc lão gia cũng không nhịn nổi sự vui mừng. Chỉ nghe giọng nói qua điện thoại cũng biết ông có bao nhiều tự hào về con trai của mình. Bởi vì Úc Thanh Hoan bị dị ứng với cá nóc mà nằm viện nên đám người bọn họ đều không cầm điện thoại lên xem, ngay cả Triệu Khanh Uyên cũng không lên mạng. Thấy Hoắc Cừ nhận điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác mới biết được tin tức này. "Lừa người khác chứ gì!" Triệu Khanh Uyên kinh sợ đến mức muốn rớt cằm, nhìn thân hình ngay ngắn của Hoắc Cừ đang ngồi nhận điện thoại bên cạnh Úc Thanh Hoan, trong mắt tràn đầy là không tin nổi, "Giải Nobel? Là cái giải Nobel mà tôi biết sao?! Ngọa tào ngọa tào!" Qua một lúc lâu, thậm chí phải lên mạng đọc tin tức xác nhận, biết chuyện này không phải là nói đùa, lúc này mới quay sang nói với Úc Thanh Hoan: "Người đàn ông của cậu trâu bò quá rồi!" Tay phải hắn khoát lên bả vai Vu Hâm, đang định yêu cầu hưởng ứng lại phát hiện Vu Hâm đang nhìn Hoắc Cừ, cứ như người lớn nhìn con cháu nhà mình, vừa vui mừng vừa kiêu ngạo. Triệu Khanh Uyên: "..." Mà vào giờ phút này, Úc Thanh Hoan đã bị tin tức này làm cho đầu óc trống rỗng. Hắn thở gấp, khó có thể tin nhìn chằm chằm Hoắc Cừ, bạn trai của hắn đoạt giải Nobel sao? Giải thưởng cao nhất trong mọi lĩnh vực đó?! Tuy hắn đã từng nói, hắn chờ đợi khi Hoắc Cừ đứng trên sân khấu sẽ tự mình công bố quan hệ của bọn họ. Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Hoắc Cừ cho hắn một sân khấu, lại là sân khấu của giải Nobel. Hắn nhớ rõ ràng, đời trước mãi đến tận trước khi hắn chết, cũng chưa thấy có ai đoạt được giải thưởng này. Là hắn làm thay đổi vận mệnh của Hoắc Cừ sao? Vào lúc này, dù là dùng sự bình tĩnh của Úc Thanh Hoan cũng không có cách nào bình tĩnh nổi. "Thanh Hoan?" Hoắc Cừ để điện thoại xuống, gọi hắn một tiếng, Úc Thanh Hoan đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nghe thấy. "Thanh Hoan!" Hoắc Cừ lại gọi hắn một tiếng, có chút lo lắng sờ mặt của hắn, lại sờ tay hắn, "Còn khó chịu sao?" "Không phải, " Úc Thanh Hoan cuối cùng cũng hồi thần, lắc đầu, ánh mắt ngưng ở trên mặt Hoắc Cừ, tỉ mỉ đánh giá hắn. Sau khi bị kinh hoảng một trận, thì không cách nào che giấu được kinh hỉ cùng kiêu ngạo. Hoắc Cừ của hắn sao lại lợi hại như vậy, lợi hại đến mức hắn không biết nói thế nào, mới xứng đáng với thành tựu của hắn. "Hoắc Cừ," Úc Thanh Hoan cầm chặt tay hắn, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái và vui sướng, "Anh thật lợi hại! Em thật, thật vui vì anh." Từ lúc hai người gặp gỡ lần đầu tiên đến bây giờ, từng hình ảnh như những thước phim quay chậm, lần lượt hiện lên trong đầu Úc Thanh Hoan. Hắn thật sự rất vui vì mình đã không đến muộn, nên mới có thể một đường đi cùng Hoắc Cừ, cùng hắn đi đến đỉnh cao. "Thanh Hoan, em vui không?" Hoắc Cừ hỏi hắn. Úc Thanh Hoan dùng sức gật gật đầu, "Rất vui." Hoắc Cừ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên má trái, "Vậy thì tốt." Sắc mặt hắn ửng hồng, lông mi ngượng ngùng run rẩy, "Anh muốn cho em những thứ tốt đẹp nhất." "Hoắc Cừ..." Sống mũi Úc Thanh Hoan cay cay, cảm xúc mãnh liệt và yêu thương như muốn nhấn chìm hắn. Hắn kêu tên đối phương, đôi môi mở ra mấy lần, lại không biết nói cái gì cho phải. Cuối cùng, cúi đầu giống như làm nũng giống nhau, dùng trán nhẹ nhàng đụng vào vai hắn, tay ôm lấy eo hắn. Cái ôm của Hoắc Cừ trước sau như một, rất rộng lớn và ấm áp, Úc Thanh Hoan dựa vào trong lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy cả đời này cũng không muốn rời khỏi. Thế nhưng... hắn cảm giác như mình đã quên mất thứ gì, lời bác sĩ dặn sao? Hình như không phải... Hắn lắc đầu, đem những ý nghĩ lung ta lung tung bỏ đi, không suy nghĩ thêm nữa. Hai người đứng ngay bên cạnh nhưng lại như bỗng nhiên được mặc áo tàng hình, Triệu Khanh Uyên và Vu Hâm: "..." Bên viện nghiên cứu yêu cầu Hoắc Cừ đến ngay lập tức, nhưng bởi vì lo lắng cho Úc Thanh Hoan nên hắn cố tình kéo dài thêm một ngày. Mãi đến tận ngày hôm sau, khi mấy nốt đỏ trên người Úc Thanh Hoan chậm rãi biến mất, bác sĩ cũng nói không còn vấn đề, Hoắc Cừ mới rời đi, lên máy bay bay về. Người bên Hoắc gia đã bận đến mức người ngã ngựa đổ, không biết có bao nhiêu tờ báo muốn phỏng vấn Hoắc Cừ, thông qua đủ loại quan hệ tìm được người nhà họ Hoắc, đặc biệt là Hoắc Vanh, cuối cùng thậm chí còn không thể không rút sim điện thoại. "Đời em thật sự là vì lão Tam mà bán cả mạng," thật vất vả mới xử lý xong, Hoắc Vanh mệt như chó chết co quắp ở trên ghế salon, rên một tiếng. Hoắc Tranh nghe vậy, lạnh nhạt liếc hắn một cái, "Phong thuỷ lưu chuyển mà thôi." Năm đó Hoắc Vanh bắt nạt Hoắc Cừ hung hăng nhất, hiện tại cũng vì Hoắc Cừ bận tâm ác nhất. "Anh, đều là em trai, không cần phân biệt đối xử như thế chứ, " Hoắc Vanh uể oải bám vào ôm gối, nói lầm bầm: "Hơn nữa em với anh mới là sinh đôi!" "Không sai, " Hoắc Tranh bình tĩnh uống một hớp trà, ánh mắt ngưng tại trên màn hình ti vi, đang chiếu tin tức Hoắc Cừ nhận giải, "Nếu như em có thể nhận giải Nobel, anh cũng sẽ đối xử với em như vậy." Hoắc Vanh: "..." Sau khi Hoắc Cừ trở về liền bắt đầu bận, nhận giải Nobel là vinh dự cấp quốc gia, trước khi lĩnh thưởng có rất nhiều chuyện phải làm. Viện trưởng hưng phấn đến mức đã hai ngày không ngủ, ngày thứ ba nhìn thấy Hoắc Cừ vẫn có tinh thần dồi dào. Đổi hết câu này đến câu khác khen hắn nửa tiếng đồng hồ xong mới đi vào chuyện chính, "Hoắc giáo sư, sau khi công bố danh sách, chính là lễ trao giải, cậu cần phát biểu cảm nghĩ trên sân khấu, không cần quá dài, mấy phút là được rồi." Hoắc Cừ gật đầu, không lên tiếng. Viện trưởng tiếp tục nói: "Bài phát biểu tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu, cậu..." Dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoắc Cừ, khẩn thiết dặn dò: "Không quản thế nào, nhất định cũng phải nói vài câu." Ông vẫn còn có chút lo lắng, dù sao Hoắc Cừ với người bình thường không giống nhau. Nhỡ đâu đến lúc lên đài, không vui vẻ, một chữ cũng không nói, vậy coi như đổ bể hết. Hoắc Cừ vẫn cứ gật đầu: "Được." Viện trưởng liền nói với hắn về quy trình trao giải, bảo đảm hắn nhớ hết tất cả, mới đưa bài phát biểu cho hắn, thả hắn về nhà. Úc Thanh Hoan mấy ngày cũng vì chuyện có mặt ở lễ trao giải mà bôn ba, lễ trao giải Nobel không phải là lễ trao giải Kim Ngưu, Hoắc Vanh chỉ cần nói vài câu là có thể lấy được thêm một tấm vé. Cũng may, hắn hồi trước đã là đại sứ quảng bá văn hóa nước ngoài, hơn nữa quan hệ với Hoắc Cừ cũng không phải là bình thường, cuối cùng cũng lấy được tư cách đi đến Thuỵ Điển. Sau khi nhận được điện thoại xác nhận của bên viện nghiên cứu, Úc Thanh Hoan cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Đây là thời khắc quan trọng nhất trong đời của Hoắc Cừ, không quản thế nào, hắn cũng muốn ở bên cạnh hắn. Nửa tháng sau, đoàn người khởi hành đi Thuỵ Điển. Bởi vì gương mặt kia của Hoắc Cừ nên lễ trao giải Nobel lần này được cư dân mạng vô cùng quan tâm. Gần như là khi bọn họ xuất phát cư dân mạng đã biết được. "A!! Sao Hoắc Cừ lại đẹp trai như vậy chứ! Muốn order một Hoắc Cừ, online chờ, rất gấp!" "Tôi xem đến nhiệt huyết sôi trào! Chờ Hoắc giáo sư của tôi ở lễ trao giải!" "Nói chuyện này, là tôi bị quáng gà đúng không? Sao tôi lại thấy trong đoàn người có cả Úc Thanh Hoan vậy? Người đi bên cạnh Hoắc Cừ đó." "Quả thật là có Thanh Hoan, vì sao cá Koi nhỏ cũng đi theo?" "Tôi nói rồi mà!! Giữa cá Koi nhỏ và Hoắc Cừ nhất định có chuyện không thể nói!! Các người xem đi! Quả nhiên là như vậy!" "Đại khái là bởi vì tình huống của Hoắc Cừ khá đặc thù, lúc này rất cần có Thanh Hoan bên cạnh, mọi người đừng đoán mò." "Mỗi ngày đều nói Hoắc giáo sư và cá Koi nhỏ có gian tình, các người sao lại không thể tỉnh táo một chút vậy hả!! Tiện đây, thật muốn gọi là Hoắc giáo sư của tôi!!" ......... Sau khi đến Thuỵ Điển, đoàn người nghỉ ngơi hai ngày thì bắt đầu đến chuyện quan trọng nhất —— lễ trao giải. Truyền thông của các nước khác đều tập trung tinh thần, xoay ống kính vào ngay hội trường lễ trao giải. Trong sảnh lớn vừa nghiêm túc lại rực rỡ, tụ hội những người đứng đầu các lĩnh vực trên toàn thế giới. Chủ tịch quỹ của giải Nobel phát biểu xong, ban giám khảo liền bắt đầu công bố những nhân vật nhận được giải thưởng. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mười người nhận giải lần lượt bước lên sân khấu. Là người đoạt giải trẻ nhất trong lịch sử, tuy gương mặt của Hoắc Cừ không có cảm xúc gì nhưng vẫn đẹp trai bức người, thu lấy toàn bộ ống kính. Ngay cả quay phim đang phát sóng trực tiếp cũng không nhịn được hướng ống kính về phía hắn nhiều hơn. So với trong nước, người nước ngoài càng thêm khoa trương, thậm chí còn đặt cả biệt hiệu cho Hoắc Cừ: Báu vật của giới khoa học. Đồng thời lớn tiếng khẳng định, bất luận là thành tựu khoa học hay là khuôn mặt kia của Hoắc Cừ, danh hiệu này đều rất xứng với hắn. Trong những người được nhận giải, Hoắc Cừ là người cuối cùng lên đài. Mặt không cảm xúc nhận giấy chứng nhận và huy chương từ thành viên hoàng gia Thuỵ Điển, Hoắc Cừ bắt đầu bài phát biểu của hắn. Trong khoảnh khắc hắn mở miệng, viện trưởng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, Hoắc giáo sư cuối cùng cũng không đi chệch đường ray. Nửa tháng này, ông mơ không biết bao nhiêu lần cảnh Hoắc Cừ đứng ở trên đài không nói tiếng nào. Nhưng không biết tại sao, tốc độ nói của Hoắc Cừ tăng cao gấp mấy lần, thực giống như là... Không thể chờ đợi được nữa muốn lập tức nói xong bài phát biểu, vô cùng khẩn trương muốn xuống đài. May là phiên dịch viên có năng lực nghiệp vụ vững vàng, mới miễn cưỡng theo kịp. Mặc dù là thiên tài nhưng suy cho cùng vẫn còn trẻ tuổi, vẫn sẽ hồi hộp, còn cần phải rèn luyện nhiều. Viện trưởng sờ sờ râu trên mép, yên lặng nghĩ. Đợi đến khi Hoắc Cừ nói xong câu cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng viện trưởng cũng rơi xuống. Giơ tay lên, vừa định là người đầu tiên vỗ tay, liền nghe thấy Hoắc Cừ nói tiếp. Không giống như vừa rồi, lần này, hắn không chỉ trở về tốc độ nói bình thường, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Khán giả đang ngồi xem phát sóng trực tiếp nhất thời điên cuồng! Nhận giải Nobel thì cũng thôi đi! Lớn lên đẹp trai thì cũng thôi, vậy mà còn có lúm đồng tiền nhỏ là chuyện gì chứ?!! Không thể tha thứ mà!!! Trên đài, ánh mắt Hoắc chuyển động, chính xác dừng tại một vị trí nào đó. "Tôi biết, người như tôi, ngoại trừ thông minh ra thì không có thứ gì khác," hắn nói, một vệt hồng nhạt từ gò má lan đến bên tai, ngượng ngùng xấu hổ, "Thế nhưng, em ấy lại nguyện ý yêu tôi, nguyện ý làm bạn với tôi, " Phiên dịch viên sửng sốt một chút, lập tức tự phỏng đoán, đem "em ấy" phiên dịch thành “she”. "Hôm nay có thể đứng ở đây, tôi thật sự rất vui. Thế nhưng cả đời này, may mắn lớn nhất không phải là nhận được giải Nobel, mà là biến em ấy trở thành bạn trai của mình." Phiên dịch viên lại dừng một chút, lập tức dựa vào tố chất tâm lí mạnh mẽ của mình, chỉnh sửa câu nói trước của mình, đem “she” đổi thành “he”. Hoắc Cừ cúi người sâu một cái, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đi xuống đài, đồng nghĩa với việc đối diện với toàn thế giới, ung dung không vội đứng ở trước mặt Úc Thanh Hoan, đem giấy chứng nhận và huy chương đặt vào trong tay hắn. "Thanh Hoan, " Hắn cúi đầu nhìn người kia, ánh mắt chăm chú mà tràn ngập yêu thương, "Hết thảy vinh quang của anh đều thuộc về em. Anh yêu em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương