Tôi Có Một Bí Mật
Chương 46: Bé Ngoan
Wahaha được lấy từ bên trong tủ lạnh nên uống vừa lạnh vừa mát.Hai tay Hoàng Đan cầm lấy, trong lòng bàn tay rất nhanh đã ướt,cậu túm một đoạn giấy vệ sinh lau phía ngoài hai chai,rồi tiếp tục uống Wahaha.Giang Hoài ngồi máy tính cậu lướt web, trên cánh tay bị mất hết miếng thịt giống như chỉ mất đi cọng lông trên người,không bị ảnh hưởng cái gì nên muốn làm gì thì làm thôi.Nghe tiếng xì xụp vang bên tai,yết hầu Giang Hoài lăn lộn, khát:”Cho anh uống một miếng.”Hoàng Đan nói:”Anh đi lấy chai khác đi.”Giang Hoài kéo trang web đến đáy, ném con chuột sang một bên: “Không có, chai em uống là chai cuối rồi.”Khóe mắt Hoàng Đan giật giật,lại nói dối: “Có mà, tan tầm em trở về lúc bỏ dưa chuột vào thấy bên trong tủ lạnh có mấy chai lận.”Mặt Giang Hoài run rẩy.Cánh tay Hoàng Đan bị túm lại,ống hút đưa lên miệng bị người đàn ông cắn,một ngụm lớn wahaha bị đối phương hút đi,chai trong tay cậu đã nhẹ rất nhiều.Giang Hoài tiếp tục lướt web.Hoàng Đan xem xem ống hút, phát hiện mặt trên có dấu răng:”Anh cắn ống hút làm gì?”Giang Hoài đưa gáy lại với cậu:”Ngứa răng.”Ngứa răng là sao thế này?Không khác gì chó Tiểu Hắc?Hoàng Đan hỏi hắn:”Cần em đi rửa cho anh một trái dưa chuột không?”Giang Hoài nói không cần, mệnh lệnh nói:”Im lặng chút đi, đừng phát ra tiếng kỳ quái nữa.”Hoàng Đan im lặng uống wahaha.Giang Hoài nghe tiếng nuốt kia, cả người không được tự nhiên, giống như là có người nằm sấp lại sau đó hướng bên lỗ tai hắn thổi khí, còn lấy đầu ngón tay dùng lực rất nhẹ xẹt qua xẹt lại trên lưng hắn,rất muốn nửa cái mạng của hắn đây mà.Mẹ kiếp,sao còn chưa uống xong nữa?Hoàng Đan sửa sang lại manh mối, thình lình phát giác có một đường ánh mắt quét đến,cậu ngẩng đầu, ánh mắt hỏi thăm.Ánh mắt Giang Hoài hừng hực:”Nhóc con,em rất có năng lực nha.”Hoàng Đan lại gần, sắc mặt khẽ biến, lúc ấy cậu xóa hết mấy bộ phim của nguyên chủ nhưng lại quên làm trống thùng rác.Lúc này toàn bộ đã trở lại như cũ đều đang trong một ổ đĩa, một bộ cũng không thiếu.Chỉ cần xem tên mỗi bộ phim thì sẽ biết đặc điểm nhân vật chính,có thể là nội dung câu chuyện.Giang Hoài sờ mặt cậu:”Nhìn không ra nha,em có thể cất giấu nhiều như vậy.”Hoàng Đan nhíu mi:”Anh sờ nhẹ chút.”Hô hấp Giang Hoài hơi ngưng, không nhịn xuống,hắn sáp đến cắn một cái lên chóp mũi có chút vểnh của thanh niên.Mắt Hoàng Đan đỏ lên.Giang Hoài sửng sốt,vậy mà muốn khóc rồi sao? Hắn nắm mặt thanh niên, hừ cười nói:”Làm sao bây giờ,em mà như vậy,anh nhìn lại muốn bắt nạt em.”Hoàng Đan buông xuống mắt, lông mi ẩm ướt.Một giọt nước mắt từ má Hoàng Đan trượt xuống, run rẩy lăn xuống dưới,rơi ở trên mu bàn tay của Giang Hoài, tràn ra một đóa bọt nước.Trong lòng Giang Hoài cũng mở đóa bọt nước, mỗi một cánh hoa đều như vậy mà mềm mại ấm áp.Hắn làm động tác nuốt vài lần,dùng sức kéo thanh niên vào trong lòng.Hai gò má Hoàng Đan đỏ bừng,hơi thở hỗn loạn,túm vào cánh tay của người đàn ông nhưng không cẩn thận chạm đến miệng vết thương của hắn.Giang Hoài hừ nhẹ một tiếng, đem người ấn vào trong ngực, bàn tay vỗ lưng cậu như đang đè nén, trong giọng nói cuốn theo nhẫn nhịn:”Hôn môi cũng không biết điều.”Hoàng Đan thở phì phò:”Miệng vết thương có chảy máu không?”Giang Hoài hôn lỗ tai cậu,môi hướng lên trên cổ cậu cọ:”Đừng động tới.”Hoàng Đan muốn xem cánh tay bị thương của hắn.Giang Hoài cho cậu xem:”Đau lòng anh sao?”Hoàng Đan phát hiện vải thưa có một chổ xuất hiện một chút máu,là do bị cậu túm,cậu nhếch miệng:”Ừ.”Khóe môi Giang Hoài câu lên, hôn hôn lên trán cậu:”Bé ngoan.”Hoàng Đan đẩy mặt người đàn ông ra,cậu lấy con chuột di chuyển một chút thì tay bị đè lại, bên tai là tiếng cười trêu tức:”Xóa cái gì, cất giữ nhiều như vậy cũng không dễ dàng đi,xóa đi rất đáng tiếc.”Giang Hoài xoa lỗ tai cậu, tâm tình rất tốt.Hoàng Đan nói:”Em đã xóa rồi.”Giang Hoài nhướn mày:”Xóa nhầm,anh biết chứ.”Hoàng Đan không nói gì,cậu uống một ngụm Wahaha cuối cùng, đem chai ném vào trong giỏ rác, nghĩ đến chuyện này:”Lần trước em mua một trái dưa hấu, để trong tiệm cơm quên lấy rồi.”Giang Hoài nghiêng mắt:”Trách anh sao?”Hoàng Đan nói:”Anh không giả say em cũng không cần phải đỡ anh.”Giang Hoài ngửa ra sau một chút dựa vào lưng ghế dựa,khi đó hắn là say thật,khi đến cư xá mới tỉnh rượu được hơn một nữa.Hoàng Đan từ máy tính lui ra,định ra ban công hóng gió.Giang Hoài kéo người đến trên đùi, một cánh tay vòng qua:”Đi cái gì, đến đây giới thiệu cho anh trai mấy bộ phim,để anh trai mở rộng tầm mắt xem nào.”Nửa người trên Hoàng Đan nghiêng về phía trước,cậu chỉ chậu tiên nhân cầu* bên cạnh máy tính:”Đất điều khô hết rồi, không tưới nước sẽ chết đó.”*Tiên nhân cầu: Tiên nhân cầu (nắm tay tiên) còn gọi là tiên nhân chưởng (bàn tay tiên- xương rồng) là loại thực vật có thân hình cầu bầu dục,có các màu xanh, nâu, đỏ, vàng v.v… rất nhiều màu sắc đẹp. Tiên nhân cầu trông ngốc nghếch dễ thương nên dễ khiến người khác yêu thích. Mỗi khi tới mùa xuân – thu còn nở ra hoa đỏ, trắng với nhiều màu sắc và kích cỡ khác nhau.Bàn tay Giang Hoài vung lên đánh mông cậu:”Đừng nói sang chuyện khác.”Chổ Hoàng Đan bị đánh tê liệt,cậu bắt lấy tay người đàn ông,gẩy gẩy mấy tầng kén trong lòng bàn tay đối phương:”Điện ảnh đều là những bộ sáo lộ võ thuật, không có gì để xem.”Đôi mắt Giang Hoài nheo lại”A? Cái gì sáo lộ?”Hoàng Đan nói:”Anh biết mà.”Giang Hoài đầy mặt đơn thuần:”Anh không biết.”Hoàng Đan đụng tới tiên nhân cầu bị đâm tay:”Em ra ban công hóng gió một chút.”“Hóng cái gì gió chứ, ngày mai có mưa, đêm nay một chút gió cũng không có đâu.”Giang Hoài nắm cằm thanh niên, híp mắt mở miệng:”Nói cho anh nghe,mấy bộ phim này em xem cùng với ai?”Hoàng Đan nói:”Xem một mình.”Giang Hoài lấy ngón cái vuốt ve cằm cậu:”Thật đáng khinh.”Hoàng Đan không muốn nói.Giang Hoài cũng không nói chuyện.Trong phòng im lặng trở lại, có cái gì không tiếng động nhảy ra, cùng bụi bặm xung quanh hợp cùng một chỗ, độ nóng thoáng cái tăng lên,toàn thân người nóng đến khó chịu.Hoàng Đan đẩy tiên nhân cầu ra, tiên nhân cầu lại lung lay trở về,cậu lại gẩy thì tay bị bắt trụ lại.Bắt được tay cậu là bàn tay rộng rãi, thô ráp và nóng bỏng.Giang Hoài thấp giọng,hơi thở đục ngầu:”Chơi đủ chưa?Hử?”Hoàng Đan nói:”Không có chơi.”Giang Hoài cắn hắn lỗ tai, tay thò vào trong quần áo cậu, theo sống lưng sờ lên trên, chế trụ bờ vai cậu, lòng bàn tay thô ráp có chút nóng ướt.Hoàng Đan có chút đau,cậu áp chế tiếng khóc:”Giang Hoài, đêm nay không được.”Tích phân đủ nhưng hệ thống tiên sinh nói người nội bộ trong nhà đang xảy ra bạo loạn lớn, tình thế nghiêm trọng dẫn đến cúc hoa linh thiếu hàng,phải hai ngày nữa mới có.Hoàng Đan không hiểu lắm,một người trong nội bộ bạo động với cúc hoa linh tồn kho có liên hệ gì với nhau chứ.Thấy người đàn ông không nói một tiếng, Hoàng Đan lại gọi thêm một tiếng.Mí mắt Giang Hoài hơi khép, hắn không đáp, dục vọng đáy mắt đã sôi trào.Cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, Hoàng Đan khóc xin tha.Giang Hoài hít sâu một hơi, đem người trên đùi ôm đến một bên, hắn đứng lên bước nhanh như bay đi ra ngoài.Cửa vừa đóng, thần kinh đang căng của Hoàng Đan được xoa dịu,cậu lau nước mắt trên mặt, ngồi vào trên ghế, hai chân cuộn lại,đầu buông xuống một chút, lưng hơi hơi cong lên.Một lát sau,chân Hoàng Đan duỗi ra đặt xuống đất, cả người cậu ngồi phịch ở trong ghế dựa.Một hồi lâu, Hoàng Đan mới khôi phục lại,cậu kéo mấy mảng lớn giấy vệ sinh,lau bàn, bàn phím, màn hình máy tính.Hơn mười một giờ,Giang Hoài từ cửa sổ buồng vệ sinh leo qua ban công nhỏ, tiếng đáp đất rất nhẹ, hắn ngựa quen đường cũ vào phòng Hoàng Đan.Hoàng Đan còn chưa ngủ:”Em tưởng hôm nay anh không đến.”Giang Hoài đá giày xuống rồi lên giường, trên người có mùi sữa tắm,ngọn tóc vẫn còn ướt,vừa tắm qua không bao lâu, hắn ôm này người mới có thể ngủ, nếu không đến đây, khẳng định lại sẽ đi qua mỗi buổi tối như trước, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu mơ hồ sẽ lập tức bừng tỉnh, đầy mặt khủng hoảng,sợ hãi.Nghĩ đến đây,sắc mặt Giang Hoài quái dị,bệnh của hắn đến bác sĩ tâm lý trị liệu và uống thuốc cũng không có một chút tác dụng, người này lại cố tình có thể làm được.Không thể giải thích cũng không có liên quan, nên cứ đem người cột vào bên cạnh là được rồi.Ánh mắt Giang Hoài kiên định.Hoàng Đan không biết cảm xúc người đàn ông biến hóa,cậu tìm một bộ điện ảnh trên trang web.Giang Hoài đốt điếu thuốc, lạch cạch ấn bật lửa,hút một hơi thuốc nói:”Cho điểm thấp như vậy nhất định rất khó coi.”Hoàng Đan nói:”Cái này không chính xác đâu.”Hai người ngồi trên giường, lưng dựa vào cửa sổ, một hút thuốc, một chăm chú xem phim.Phim điện ảnh tên [ Tuyết tan ].Đoạn phim thứ nhất trên màn ảnh là đoạn đặc tả, chính là một thầy thuốc lấy cái nhíp gắp từ trên trán cô gái kéo ra một con sâu màu đen.Giang Hoài nhất thời đầy mặt ghê tởm.Hoàng Đan nói:”Giả thôi,đừng sợ.”Sắc mặt Giang Hoài nhất thời đen, phun ra một đoàn khói nói:”Anh mà sợ à!”Hoàng Đan khoanh chân ngồi,cầm lấy cái tay không của người đàn ông, vừa xem phim vừa nói:”Em muốn ăn thịt heo khô.”Giọng điệu Giang Hoài không được thương lượng:”Không được ăn trên giường.”Hoàng Đan nói:”Đây là giường của em.”Giang Hoài lạnh mặt nói:”Em muốn ăn cái gì,thì tự em ngủ một mình đi.”Hoàng Đan không phản ứng.Giang Hoài nhìn thanh niên cầm gói lớn từ dưới đất ở bên giường thì tức giận cắn răng:”Giường là chỗ để ngủ, em ở trên đây ăn cái gì lại vươn vãi khắp nơi,em không cảm thấy bẩn à?”Hắn nhấc chân đạp một cái đến thanh niên đang chổng mông,dùng lực không lớn:”Có nghe anh nói không?”Hoàng Đan vẫn không phản ứng,cậu ôm gói lớn vào trong ngực, thò tay lấy thịt heo khô ăn.Thái dương Giang Hoài gân xanh nổi lên, quay đầu đi cướp:”Đưa cái gói cho anh!”Hoàng Đan không cho.Giang Hoài không riêng gì chân dài,tay cũng dài,sức lực cũng lớn, thoải mái đem người giam cầm trước ngực, hắn cúi đầu, thở phì phò:”Không nghe lời.”Hoàng Đan nhìn điếu thuốc trên tay người đàn ông:”Anh hút thuốc rên giường.”Giang Hoài quét mắt nhìn gạt tàn bên cạnh.Hoàng Đan nói không lại người đàn ông này,cậu đem kinh đen bị rớt xuống một chút trên mũi đẩy đẩy lên trên một chút:”Em đói bụng.”Ba chữ này đi dạo trong lòng Giang Hoài một vòng rồi mềm lòng, hắn ấn ấn thái dương, buông tay đen mặt nói:”Ăn đi ăn đi, ăn xong nhớ đi đánh răng đó.”Hoàng Đan ăn sạch thịt heo khô bên trong gói to,vẫn không đủ.Giang Hoài gẩy thuốc vào trong gạt tàn,nhìn cậu cười cười, ánh mắt câu người:”Chổ anh có đồ ăn nè,muốn ăn không?”Hoàng Đan lắc đầu:”Không cần.”Giang Hoài thất vọng thở dài,hôn nhẹ lên môi cậu:”Trẻ con kén ăn là không ngoan đâu.”Cằm Hoàng Đan bị bóp, miệng mở ra,trong nước bọt nhiều thêm một vị thuốc lá.Nội dung trong phim càng ngày càng phấn khích,thi thể gấu Bắc Cực xảy ra biến hóa cực lớn,nó bị đàn sâu chi chít bao vây lấy,những con sâu không ngừng rớt xuống đất,khắp nơi điều là xác của chúng.Dạ dày Giang Hoài quay cuồng.Hoàng Đan nhìn về phía người đàn ông:”Lúc anh xử lý miệng vết thương, đều là máu thịt mơ hồ,anh cũng không có chuyện gì,sao giờ lại phản cảm với sâu như vậy?”Giang Hoài đem nửa điếu thuốc ấn vào trong gạt tàn, dùng sức nghiền tắt:”Hai chuyện khác nhau.”Hắn chỉ máy tính:”Nó không phải một hai con mà là một cái ổ, chui vào trong da ấp trứng,em không cảm thấy da đầu tê dại sao?”Hoàng Đan nói:”Không có.”Giang Hoài giơ ngón tay cái lên:”Em lợi hại.”Hoàng Đan nghe bên trong toilet truyền đến tiếng nước, không biết có phải A Ngọc không,cửa lớn chính cũng chưa thấy mở ra,chứng tỏ cô còn ở nhà, đêm nay sẽ không đi làm:”A Ngọc hình như không được thoải mái.”Giang Hoài liếc nhìn cậu:”Anh đã nói với em thế nào?”Hoàng Đan nói:”Nhớ rồi,anh nói em đừng xen vào việc của người khác.”Giang Hoài đem tóc trên trán thanh niên vuốt sang trái sang phải:”Biết là được.”Từ trong lỗ mũi hắn phát ra một tiếng lười nhác, trêu chọc nói:”Em đang rảnh đến nhức cả trứng như vậy thì để anh giúp em xoa xoa cái đầu.”“……”Hoàng Đan đi lấy hộp thuốc trên bàn rồi ngồi trở lại bên cạnh người đàn ông, cậu xem chữ trên hộp:”Thuốc giảm nhiệt?”Giang Hoài gật đầu:”Ừ.”Hoàng Đan bày ra giọng nói tùy ý:”A Ngọc nói cô ấy gặp anh ở tiệm thuốc.”Giang Hoài vuốt vuốt bật lửa, từng chút lạch cạch ấn mở:”Là chạm mặt, chào hỏi thì đi cũng không nói chuyện gì.”Hoàng Đan nói:”Vậy làm sao cô ấy biết anh muốn mua thuốc giảm nhiệt? Còn biết anh không mua được? Có phải cô ấy nghe anh hỏi người trong tiệm thuốc không?”“Có lẽ vậy.”Giang Hoài nhún nhún vai,nói không nổi bao nhiêu hứng thú:”Để ngày mai anh hỏi cô ấy bao nhiêu tiền rồi trả tiền lại cho cô ấy.”Hoàng Đan:”Anh nói A Ngọc……”Câu nói kế tiếp chưa nói ra, miệng của cậu đã bị cắn.Giang Hoài cau mày, sắc mặt âm trầm:”Từ hôm nay trở đi,khi em ở cùng một chổ với anh mà nói đến người khác một lần thì anh cắn em một cái.”Hoàng Đan đau khóc, không muốn nói chuyện với hắn nữa.Giang Hoài chọt chọt thanh niên,người lại không phản ứng, hắn lại chọt,vẫn không phản ứng:”Vừa rồi anh cắn hơi mạnh một chút,em cắn anh lại đi.”Hoàng Đan nức nở,miệng bị cắn nát trong miệng có mùi máu tươi nữa.Cậu không thò đầu lưỡi ra liếm,như vậy sẽ càng đau thêm.Giang Hoài lau nước mắt cho thanh niên, màu mắt hắn đã sớm am hiểu sâu, khàn giọng nó:”Đừng khóc,nếu em khóc nữa,anh sẽ làm em thật đó.”Hoàng Đan kéo giấy vệ sinh lau nước mũi.Giang Hoài:”……”Tình tiết bên trong phim không hấp dẫn được Giang Hoài,hắn không xem,tay ôm eo thanh niên,cằm cọ qua.Hoàng Đan eo bị bóp, mắt và mũi cậu vẫn đỏ:”Đau,nhẹ chút.”Giang Hoài dứt khoát dở khóc dở cười:”Anh chỉ bóp em có một chút thôi.”Hoàng Đan nói:”Vậy cũng đau.”Giang Hoài không dám tin lắc đầu:”Nhóc con,sao em lại yếu ớt như vậy chứ?”Hoàng Đan nhíu mi,lấy tay trên thắt lưng ra:”Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi,em không phải yếu ớt,em chỉ là sợ đau.”Giang Hoài trố mắt:”Em đã nói rất nhiều lần?Sao anh lại không ấn tượng?”Hoàng Đan sờ sờ đầu người đàn ông:”Nơi này của anh có vấn đề, hỏng rồi.”Giang Hoài:”……”Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nói một lời.Hoàng Đan vừa muốn hỏi làm sao thì nghe được một chuỗi tiếng bước chân tới gần,dừng trước cửa phòng cậu, theo sau là tiếng đập cửa.“Ai vậy?”Ngoài cửa vang lên giọng A Ngọc:”Lâm Ất, là em, vừa rồi em tải đồ xuống, máy tính vô duyên vô cớ biến thành màu xanh,hiện tại anh có thể qua xem giúp em một chút không?”Hoàng Đan lên tiếng trả lời,cậu nhìn nhìn mặt người đàn ông, trình độ cảnh giác của đối phương vượt xa cậu rất nhiều.Vừa rồi A Ngọc tới cửa thì cậu mới phát giác được.Hoàng Đan hạ giọng nói bên tai người đàn ông:”Em đi xem một chút.”Giang Hoài khó chịu, trầm trầm mắng một tiếng, hắn nhíu mày nói;”Cho em mười lăm phút nếu em không trở lại,anh sẽ qua gõ cửa.”Hoàng Đan nói:”Được rồi.”Giường được đặt đối diện với cửa, chỉ cần mở cửa ra, A Ngọc sẽ thấy Giang Hoài trên giường.Giang Hoài không ngồi trên giường,hắn đi ra ban công nhỏ.Hoàng Đan mang dép lê xỏ ngón đi mở cửa, không để A Ngọc nhìn vào trong phòng một chút nên trở tay đóng nhanh cửa lại.Lần trước Hoàng Đan đến phòng ngủ của Giang Hoài, là vì có em họ ở đây,giường nhỏ ngủ hai người không thoải mái.Người khác biết cũng không cảm thấy kỳ quái.Hiện tại em họ đã về nhà rồi,cái cớ cũng biến mất,bản thân mình có phòng còn đi đến nơi người khác nhìn thế nào cũng không thích hợp.Trước khi Giang Hoài đến đều khóa cửa phòng mình sau đó lén lút đến phòng ngủ Hoàng Đan, ngày hôm sau lại thừa dịp lúc người ta không chú ý rời đi.Hoàng Đan ở cùng A Ngọc, trong đầu bỗng nhiên lóe qua cái gì:”Hệ thống tiên sinh,kẻ nhìn lén có khả năng lắp máy nghe lén hoặc camera trong phòng hay không?”Cậu ý thức được một điểm, nếu người kia sớm ở góc nào đó gắn camera hóa trang để theo dõi,chỉ sợ là trong phòng khách cũng có một cái,đối phương luôn quan sát hành động mỗi ngày của Giang Hoài.Tình hình như vậy cũng rất nghiêm trọng rồi.Nếu giả thuyết đó là thật, đối phương không làm hành động gì mà chỉ tiếp tục ngầm nhìn lén,có phải cảm giác đó rất thú vị hay không?Chung quy thích nhìn lén sinh hoạt người khác,bản thân tâm lý cũng không bình thường cho lắm.Có lẽ người kia cảm giác cuộc sống của mình quá nhàm chán nên muốn tìm cái đó thú vị để làm.Hệ thống:”Tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”Hoàng Đan đối với này trả lời bình thường này rất không hài lòng,cậu lại hỏi:”Tôi đây có thể để Giang Hoài làm cho tôi một cái để đặt ở trong phòng không?”Hệ thống:”Đầu tiên, người nhà thuê chung không có quyền trang bị thứ này, chủ nhà sẽ không cho phép, tiếp theo, tại hạ cảm giác, dù cho ngài lừa dối, vay tiền mua một cái rồi lén lút lắp lên cũng sẽ hỏng mất thôi.”Hoàng Đan rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân:”Các người cho rằng đây là đang gian lận, cho nên sẽ can thiệp phá hư sao?”Hệ thống:”Trên nguyên tắc là như vậy.”Hoàng Đan,”……”“Tôi có thể hỏi một chút, nhiệm vụ lần này mục tiêu là mấy người không?Sao tôi có cảm giác quỷ dị,nhìn lén không phải chỉ có một người vậy.”Hệ thống:”Ngài có thể lưu ý nhiệm vụ màn hình một chút.”Theo yêu cầu của Hoàng Đan, màn hình nhiệm vụ xuất hiện ở trước mắt cậu, một khung cần điền phía dưới không nhỏ, tuy rằng cậu không xác định có thể điền vào mấy cái tên nhưng tuyệt đối không phải một tên.Hệ thống tiên sinh vẫn giúp cậu:”Cám ơn.”Hệ thống:”Hoàng tiên sinh không cần khách khí.”Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, người đã đứng ở trong phòng A Ngọc.Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến phòng A Ngọc,trước đó có đến vài lần vào, liếc nhìn liền nhìn thấy giày cao gót màu đỏ dưới gầm giường,cậu theo bản năng nhìn, phát hiện có hai đôi giày cao gót màu sắc khác nhau trong một hàng giày màu đỏ trong nháy mắt.Giá hai đôi giày đó cộng lại cũng đủ một năm tiền lương của cậu.Hoàng Đan như có suy nghĩ, A Ngọc hẳn là gặp được khách có tiền nên được cho nhiều thêm.A Ngọc phát hiện tầm mắt của Hoàng Đan, ngược lại cũng không có lộ ra biểu cảm mất tự nhiên nào,cô cũng nhìn về phía chổ giày cao gót quý giá đó,mắt lại không có một tia dao động.Hoàng Đan không nhìn chằm chằm,người đàn ông chỉ cho cậu có mười lăm phút, nhiều hơn một phút cũng không được,cậu phải nhanh chóng làm chính sự mới được.Máy tính A Ngọc mua năm 2006, cho tới hôm nay đã là năm thứ 4 rồi,bo mach chủ và card đồ họa đều có bệnh nhỏ,nên chú ý thì chú ý, đừng lộn xộn ép buộc thì có lẽ còn có thể chống đỡ thêm một chút nữa.Hoàng Đan kiểm tra qua, lại hỏi hỏi A Ngọc, hoài nghi khi cô tải này tải nọ về máy bị nhiễm virus,kêu cô cầm đĩa hệ điều hành sau đó cài lại hệ điều hành cho cô.A Ngọc rất xin lỗi nói:”Bây giờ muộn quá em không nên đến tìm anh,nhưng tại em đang tải đồ quan trọng nên không làm khác được.”Hoàng Đan nói không sao:”Anh cũng chưa ngủ.”“Em biết,em thấy trong phòng anh có ánh sáng nên mới đi qua.”A Ngọc đứng ở sau ghế dựa:”Vốn em muốn tìm Giang Hoài xem xem, không nghĩ bình thường giờ này anh ta còn hoạt động, đêm nay lại ngủ mất.”Mí mắt Hoàng Đan giật giật, A Ngọc không biết Giang Hoài ở trong phòng cậu.Có thể nói là A Ngọc không có rình lén không?Không đúng!Hoàng Đan lau mồ hôi lấm tấm trên trán, bình thường vào giờ này, A Ngọc đang đi làm ở trung tâm massage,cô ấy làm sao biết được chuyện trong nhà thuê chung chứ?Là có người nói cho cô ấy biết,hay là……Tim Hoàng Đan đập nhanh, sau lưng tiếng hít thở đụng tới cổ cậu, rất gần,cô gái gần như sắp ghé sát vào trên lưng cậu rồi.Là A Ngọc sao?Cô ấy vẫn luôn nhìn lén mọi người sao?Buổi tối A Ngọc đều đi làm,nếu thật sự là cô ấy, như vậy bên trong nhà thuê chung nhất định có camera hóa trang.Đầu Hoàng Đan hỗn loạn, bị chính suy đoán của mình làm cho chóng mặt, bên tai vang lên giọng nói:”Cài lại hệ thống,màn hình thật khó nhìn.”Cậu nuốt nuốt nước miếng,”Đúng vậy”Sắc mặt A Ngọc có chút tái nhợt:”Sao phần mềm diệt virus của em lại không còn?”Hoàng Đan hỏi cô để ở ổ đĩa nào.A Ngọc nói quên:”Phần mềm diệt virus đó em cũng không cần.”Nói chuyện vài câu,cảm giác khẩn trương của Hoàng Đan chậm rãi biến mất,cậu xóa hết một núi độc hại cho A Ngọc, đổi thành 360:”Trong ổ C cố gắn đừng để gì vào cả.”A Ngọc khép mi tâm, nói mình không nhớ được.Hoàng Đan ghi một tờ giấy nhỏ để bên cạnh bàn:”Mỗi ngày cố ý nhìn thêm vài lần thì có thể gia tăng được trí nhớ.”A Ngọc nhẹ nhàng cười:”Lâm Ất,anh là người tốt.”Đây là A Ngọc lần thứ hai nói,vài chữ đó giống như đối với cô mà nói đó là một loại nhận thức được đánh giá cao.Hoàng Đan ngẩn người,cậu quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái đang cười, không phải loại mím môi cười, mà là cười ra lộ ra hàm răng không ngay ngắn.Ý cười trên mặt A Ngọc nhạt đi:”Như thế nào? Rất dọa người sao?”Cô có lẽ là biết răng mình khó coi cho nên rất ít cười, cũng có khả năng đã bị người ta cười nhạo nên dần dà không cười nữa.Hoàng Đan nói:”Sẽ không,người nên cười cười nhiều một chút.”A Ngọc lại cười lên, nói đùa:”Anh còn không biết thẹn nói em, tiếp xúc với anh lâu như vậy em vẫn chưa thấy anh cười bao giờ.”Hoàng Đan phát hiện sắc mặt cô gái rất không tốt, phía dưới mi mắt có màu xanh, mặt hiện ra không khỏe trắng nhợt, nói là cảm mạo,khi vừa vào cửa sau liền cởi giày ra, để chân trần đi trên mặt đất.Rất quái lạ.Không tới mười lăm phút, Hoàng Đan đã về phòng.Khoảng 4h, đồng hồ báo thức vang, A Ngọc không dậy.Đồng hồ báo thức đánh thức Giang Hoài, hắn mò đến di động ấn tắt đồng hồ báo thức, nghiêng người chuẩn bị ôm người bên cạnh, phát hiện đối phương đang tỉnh,mắt mở thật to:”Em không ngủ đi, mở mắt làm gì?”Hoàng Đan nói:”Bốn giờ rồi.”Nhắc tới cái này, Giang Hoài liền tức:”Em cài báo thức giờ này là muốn đi ăn trộm sao?”Hoàng Đan ngáp:”Em muốn xem mặt trời mọc.”Giang Hoài đem chân đặt trên người cậu, nhắm mắt lại nói:”Anh thấy,đồng hồ báo thức của em cài không phải chỉ có hôm nay, là mỗi ngày,từ thứ hai đến chủ nhật.”Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy:”Có thể lúc em cài không để ý lắm.”Giang Hoài than thở câu gì sau đó cọ cọ lên cổ Hoàng Đan,hô hấp dần dần đều đều.Hoàng Đan thả lỏng,cậu nhanh chóng mò đến kính mắt đeo vào, chống tay lấy di động trên bàn,đem các cài đặt báo thức xóa đi sau đó tựa vào trong lòng người đàn ông ngủ.Không biết qua bao lâu, có tiếng ho khan từ toilet truyền đến.Triệu Phúc Tường đang tắm rửa.Trước lúc cậu nghỉ ngơi cũng như vậy, không có gì thay đổi.Giang Hoài lại bị đánh thức, hắn nóng nảy mắng một tiếng:”Móa, phòng này của em dựa sát vào buồng vệ sinh,quả thực không có cách nào ở được.”Hoàng Đan nói quen rồi:”Ông chú ho dữ dội như vậy, còn luôn phun đàm,bệnh nuốt viêm rất nghiêm trọng.”Giang Hoài ngẩng đầu, trong tiếng nói buồn ngủ chưa lui:”Sao người nào em cũng quan tâm hết vậy?”Hoàng Đan che miệng người đàn ông:”Đừng ồn, ngủ đi.”Hai ngày sau, A Ngọc cũng không đi làm, cũng không giống như bình thường, khoảng 4h đến ngồi WC.Hoàng Đan còn chưa loại trừ tình nghi đối với Giang Hoài, A Ngọc khác thường đã làm suy nghĩ của cậu rối loại.Hay hoàn toàn không liên quan đến chuyện nhìn lén, A Ngọc ở nhà là do công việc cô có vấn đề?Hoàng Đan cố ý vô tình thử mấy đồng nghiệp kia,gần đây bọn họ bận rộn như chó chết, người người đều khổ không nói nên lời, nói thân thể bị công ty vắt khô nên không sức lực để ngủ cô gái.A Ngọc gần như đều ở trong phòng chỉ ngẫu nhiên đi ra một lần,không phải đi WC thì chính là rửa mặt.Hoàng Đan nói vài câu với cô, cũng xem xét không ra được gì.Thời điểm loạn như vậy, Vương Hải về nhà.Hoàng Đan vẫn từ chổ Lý Ái Quốc biết được,nói là đi về nhà mấy ngày rồi trở lại.Vương Hải nói cho Lý Ái Quốc, là vì khi đóng phí điện nước ông ta trừ mấy ngày anh ta về nhà,có thể đóng ít được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.Vài ngày sau, Vương Hải trở lại, còn mang theo Trần Thanh Thanh.Trần Thanh Thanh thoạt nhìn hoạt bát yêu cười cũng giống như trước vậy, trên người cô ta hoàn toàn nhìn không ra dấu vết cuồng loạn lúc trước nữa.Hoàng Đan tan tầm trở về thì nhìn thấy Trần Thanh Thanh ngồi ở trên ghế nhựa ăn dưa hấu,phun hạt dưa đầy trên đất.Vương Hải đang khom lưng quét rác.Một màn này truyền lại cho Hoàng Đan một tin tức,sau khi trải qua sóng gió ầm ĩ chuyện tìm cô gái bị phát hiện, đôi vợ chồng này bởi vì đủ loại nguyên nhân hiện thực nên lại cố gắng sống qua ngày với nhau.Vương Hải ở trước mặt Trần Thanh Thanh càng thêm hèn mọn, nội tâm anh ta cũng càng thêm áp lực.Giữa hai người đã tồn tại một khe hở dù có dán dính lại thì nó vẫn tồn tại.Trần Thanh Thanh cầm nước củ sen đi ra,nhìn Hoàng Đan cười nói:”Trong nhà mang tới được,cậu lấy hai bình đi uống thử đi.”Hoàng Đan đưa tay đi tiếp:”Cám ơn.”Trong lòng cậu hiểu rõ,Trần Thanh Thanh cần phải có người đứng ở bên cạnh mình.Lần đó phát hiện Vương Hải tìm cô gái, toàn bộ quá trình Trần Thanh Thanh đều nổi nóng, cái gì cũng không quan tâm cũng không kiểm soát được bản thân mình và gần như phát điên lên,sau chuyện đó cô ta nghĩ lại, mới biết được mình không thể để cho người khác chê cười một cách vô ích được.Lần này trở về, Trần Thanh Thanh sợ người khác sẽ quẳng ánh mắt khác thường để nhìn mình,nghe được nhàn ngôn toái ngữ* gì, nếu có người tiếp xúc với một mình cô ta thì cô ta sẽ không quá lúng túng.* nhàn ngôn toái ngữ: lời nói vô căn cứ,nói nhảm,nói tào lao.Hoàng Đan để hai bình nước củ sen chờ đến khi Giang Hoài đến sẽ đưa hắn một bình.Giang Hoài đem chai bóp bẹp ném vào trong giỏ rác sau đó bóp Hoàng Đan.Hoàng Đan lên trên giường,cậu bỗng nhiên dừng lại, không biết sao thế này, tuy rằng không có nghe thấy tiếng mở cửa toilet nhưng lại cảm giác có người bên trong, lại còn đứng ở chỗ cửa sổ.Sau một hai phút sau,loại cảm giác quỷ dị này không còn.Hoàng Đan nắm tay người đàn ông, đang muốn nói chuyện,thì cậu nghe được tiếng cửa sổ toilet đóng lại,vừa rồi quả nhiên có người.Giang Hoài cũng sợ bóng sợ gió một hồi, hắn hùng hùng hổ hổ:”Tìm thời gian đi ra ngoài mướn phòng đi.”Hoàng Đan nói:”Được.”Giang Hoài nghiêng đầu:”Em nghe rõ nha?Anh nói là mướn phòng, không phải lái thuyền, lái xe hay mở cửa.”Mặt Hoàng Đan kéo nhẹ:”Mướn phòng ngủ, em biết mà.”Nửa ngày Giang Hoài cười nhẹ lên, ôm eo cậu hướng trên giường nhấn một cái sau đó phủ lên người hôn xuống.Trần Thanh Thanh mới vừa trở về, tìm Hoàng Đan, nói là trời càng ngày càng nóng, không có điều hòa căn bản ngủ không được.Hoàng Đan cũng hiểu được nóng,lật cái lưng điều toát đầy mồ hôi,cậu và Trần Thanh Thanh đi tìm chủ nhà để nói chuyện điều hòa.Chị Trương nói lắp điều hòa cần 700,là hàng second-hand,có thể tính một lần rõ ràng, cũng có thể mỗi tháng tiền thuê nhà tăng thêm 150.Nếu như ở lâu dài, một lần giao thì tương đối có lời, nhưng nếu không định ở lâu, chỉ một khoản thời gian thì chuyển đi thì nên chọn phía sau.Trần Thanh Thanh và Vương Hải trực tiếp giao 700.Triệu Phúc Tường không lắp điều hòa,ông chú chỉ ở buổi tối, thổi quạt là được,số tiền đó không bằng đi tìm cô gái còn hơn.A Ngọc cũng không lắp.Hoàng Đan hỏi cô vì sao không lắp.A Ngọc nói:Em thể chất lạnh, không sợ nóng.”Hoàng Đan nhìn cô gái,sắc mặt càng kém:”Em đang có chuyện gì phải không?”A Ngọc nói không có chuyện gì,cô cười cười,”Đừng nghĩ quá nhiều, còn có thể thở ra một hơi thì chứng minh không có chuyện gì xấu rồi.”Hoàng Đan từ trên người cô gái này cảm thấy được bi quan, tiêu cực,cậu mở miệng chưa nói ra,đã bị A Ngọc đánh gãy.“Lâm Ất, lần trước em có nói với anh đừng đến gần Giang Hoài,anh hỏi em nguyên nhân,em nói là trực giác phụ nữ.” A Ngọc hỏi:”Anh còn nhớ không?”Hoàng Đan nhớ rõ:”Ừ.”A Ngọc nói đến đó thì dừng, không nói thêm một chữ với Hoàng Đan.Hoàng Đan đứng tại chỗ, nghi hoặc đầy đầu.A Ngọc vẫn không đi làm,cô ấy thật sự xảy ra chuyện nhưng lại không chịu nói ra.Hoàng Đan gãi tóc, trở về phòng chờ người đàn ông,khi đối phương đến,cậu liền nhìn chằm chằm xem.Giang Hoài bị nhìn khiến cả người sợ hãi:”Em làm gì?”Hoàng Đan nói:”Em không lắp điều hòa.”Giang Hoài cởi áo, để trần đối diện cậu:”Là chuyện này?”Hoàng Đan ừ nói:”Em đến chỗ anh ngủ.”Giang Hoài ghé sát vào chút:”Nói anh nghe,sao lại quyết định như vậy?”Hoàng Đan nói:”Có thể tiết kiệm một chút tiền.”Giang Hoài búng trán cậu một cái:”Đứa nhỏ ngốc,tiền không nên tiết kiệm quá.”Hoàng Đan xoa trán:”Anh có tiền không?”Khuỷu tay Giang Hoài chống đầu gối:”Không có tiền,nghèo muốn chết.”Hoàng Đan khó hiểu hỏi:”Vậy sao anh lại mua di động đắt tiền cho em?”Giang Hoài nhấc mí mắt,anh mắt như nhìn ngu ngốc mà nhìn cậu:”Còn không phải vì mua di động cho em nên mới nghèo à.”Hoàng Đan nói:”Samsung mắc như vậy, không bằng mua Little Pepper*.”*Little Pepper: loại điện thoại giá rẻ của Trung QuốcMặt Giang Hoài trầm trầm:”Ớt với nhỏ cái gì, anh dùng samsung thì đương nhiên em cũng phải dùng samsung chứ.”Hoàng Đan a một tiếng:”Di động tình nhân à.”Bên tai Giang Hoài nóng lên:”Suy nghĩ nhiều quá,do anh đã sử dụng qua cảm thấy chức năng với giá tiền cũng không tệ nên mua thôi.”Hoàng Đan biến ma thuật từ trong túi cầm ra một thứ:”Cho anh nè.”Giang Hoài nhìn thấy một vật trang sức chiếc lá nhỏ.Hoàng Đan quơ di động của mình, vật trang sức phía dưới cũng đung đưa:”Em mua một đôi.”Giang Hoài cầm vật trang sức xem:Mua ở chợ Lưỡng Nguyên Siêu sao?”Hoàng Đan nói:”Không phải,mau ở quán ven đường.”Giang Hoài liếc cậu:”Có phân biệt sao?”Hoàng Đan không đáp mà hỏi lại,”Anh lấy hay không? Không cần thì trả lại cho em để em treo luôn hai cái.”“Đưa cho người ta còn muốn lấy về?Da mặt em dày thật đấy.”Giang Hoài lấy điện thoại ra, nhanh nhẹn đem dây mảnh màu đen xuyên qua tiến vào trong lỗ nhỏ, ngón tay quét hai cái phía trên vật trang trí:”Xấu chết.”Hoàng Đan nói:”Sẽ không, em cảm thấy cũng được mà.”Giang Hoài kéo động khóe miệng:”Do mắt em quá kém.”Hoàng Đan ngẩng đầu nhìn người đàn ông, thật lâu sau nói:”Nhìn nó không được thật.”Giang Hoài:”……”Hiệu xuất làm việc của chị Trương rất cao,ngày hôm sau đã có người đến lắp điều hòa, vừa lúc cuối tuần nên mọi người điều ở nhà.Hoàng Đan mở cửa ra lướt trang web, lực chú ý đặt ở phòng khách,cậu nhìn thấy Lý Ái Quốc đến chổ Trần Thanh Thanh, đứng ở cửa gọi”Tiểu muội,người lắp điều hòa đến rồi.”Ý giống như nhắc nhở Trần Thanh Thanh,đem đồ riêng tư thu xếp lại một chút.Trần Thanh Thanh không quan trọng,cô ta mặc áo ngủ quần ngủ mở cửa còn là loại khá mỏng,có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nội y bên trong.“Chủ nhà, điều hòa lắp chỗ nào vậy?”Hoàng Đan thấy Lý Ái Quốc đi vào, tầm mắt bị vách tường ngăn chặn, chỉ có thể dựa vào lỗ tai để nghe.Cậu nghe được tiếng Trần Thanh Thanh,nói cái gì trong phòng lộn xộn,thứ linh tinh nhiều lắm không thu dọn thì không có chỗ ngồi.Phòng đó Hoàng Đan đã đi qua, xác thật rất lộn xộn.Lò vi ba dựa vào giường, trên chăn đều bám vị khói dầu,trên tường treo một loạt quần áo giống nhau tuy nhìn sạch sẽ nhưng khi sờ sẽ tay sẽ bị dinh dính.Cho dù là đem cửa mở ra lúc xào rau thì đại bộ phận mùi vị cũng còn bám lại ở trong phòng.Hơn nữa Trần Thanh Thanh đặc biệt thích mua sắm, mua không cũng không định sẽ mặc, không mặc nhưng vẫn muốn mua.Vương Hải lại là người tiết kiệm,không xài đến cũng để lại, trong phòng còn dư chổ nào nên nhồi được bao nhiêu thì cứ nhồi.Hoàng Đan cẩn thận nghe Lý Ái Quốc và Trần Thanh Thanh nói chuyện, hỏi vị trí lắp điều hòa.Lý Ái Quốc một tiếng tiểu muội giống như bình thường vậy, nghe giọng ông ta nói chuyện đều sẽ cảm giác là người trung thực.Vương Hải không ở đây,anh ta đã đi ra ngoài mua nho cho Trần Thanh Thanh.Không bao lâu,chị Trương đi qua gọi Lý Ái Quốc trở về phòng chính, cửa vừa đóng tiếng bọn họ cãi nhau truyền ra.Là tiếng địa phương, Hoàng Đan nghe một câu cũng không hiểu.Hơn mười phút sau, công nhân vác túi trên lưng đi vào phòng lắp đặt điều hòa Trần Thanh Thanh.Hoàng Đan phải chú ý đến hai bên, bận rộn muốn chết.Lý Ái Quốc và Trương tỷ còn đang cãi,giống như đang cãi về chuyện cũ năm xưa,không thì cũng sẽ không dùng đến tiếng địa phương.Rõ ràng không muốn cho người ngoài biết.Hoàng Đan vừa thu hồi tầm mắt, xoay người rót ly nước lại nghe được tiếng bước chân,cậu quay đầu thì thấy Trần Thanh Thanh.Trần Thanh Thanh đi vào đến nói:”Lâm Ất, cậu không lắp điều hòa, sao mà qua nổi mùa hè chứ?”Hoàng Đan nói:”Nhịn một chút là được.”Cậu chỉ ban công:”Cùng lắm thì buổi tối mở cửa ra ngủ.”“Muỗi không cắn cậu à.” Trần Thanh Thanh nói:”Chúng tôi cũng không có dư dã nhiều tiền, nếu không còn có thể cho cậu mượn mấy trăm.”Hoàng Đan nghĩ,người phụ nữ này không tha thứ Vương Hải.Nhưng mà, đối phương là đối tượng thứ nhất cậu loại trừ nghi ngờ, tình cảm sinh hoạt không liên quan đến nhiệm vụ của cậu.Hoàng Đan sở dĩ còn lưu ý là vì Vương Hải vẫn còn hiềm nghi.Sau khi Trần Thanh Thanh đi không bao lâu, Hoàng Đan nhận tin nhắn của Giang Hoài nói là điều hòa lắp xong rồi, kêu cậu buổi tối qua bên đó ngủ.Cậu trả lời được.Thời điểm chạng vạng,Trần Thanh Thanh cảm thấy da đầu ngứa ngấy nên đến buồng vệ sinh gội đầu, thuận tiện tắm rửa một cái.Lúc này,buồng vệ sinh không ai dùng.Gạch men sứ là khô ráo, trên mặt đất có tóc ngắn tóc dài,màu vàng là của chị Trương,chỉ có một mình chị ta nhuộm tóc, chồng chất ở chỗ cống thoát nước.Trần Thanh Thanh chán ghét,lấy giày chà xát, chỉ chà ra được một chút tóc.Cô ta lấy vòi phun xuống, đối với mấy cái tóc đó hầm hầm:”Còn nói mỗi ngày đều quét tước vệ sinh, cống thoát nước nghẹt cũng không quan tâm.”Trong phòng vệ sinh ngoài tiếng vang dòng nước rào rào,còn lại là tiếng trách móc của Trần Thanh Thanh.Nước không biết khi nào đã ngập đến bàn chân, Trần Thanh Thanh nhìn thấy tóc trôi ở trên nước, càng ghê tởm,cô ta mắng câu thô tục, đem vòi phun đặt về chỗ cũ.Điều chỉnh nước ấm xong, Trần Thanh Thanh đem đầu đưa đến dưới vòi nước,làm ướt tóc,cô thò tay đi sờ dầu gội đầu bên trong bồn rồi nặn ra một miếng thoa lên tóc vừa gãi vừa gội.Ngay sau đó,Trần Thanh Thanh dừng lại.Không đúng nha.Dầu gội đầu dùng sắp hết rồi,đổ nửa ngày mới có thể ra một chút bọt, thế nhưng cái chai trong tay này lại đầy một chai.Trần Thanh Thanh càng nghĩ càng thấy không đúng, cả người nổi da gà.Không gội tiếp nữa, Trần Thanh Thanh lấy khăn mặt quấn lên tóc ướt, chạy bước nhỏ rời buồng vệ sinh, vào cửa liền hỏi:”Anh có mua dầu gọi đầu không?”Vương Hải đang quay lưng lại cửa cắt ớt xanh:”Đúng vậy,em không phải nói đã dùng hết rồi sao.”Anh ta đem ớt cắt thành ớt xanh sau đó bỏ vào trong dĩa:”Hai ngày này anh nhớ mua,lúc trở về phải mua này mua kia nên quên mất, hôm nay tan tầm mới nhớ đến.”Giọng nói Trần Thanh Thanh trở lại như cũ:”Thật là,mua cũng không nói với tôi một tiếng nữa.”“Công ty bận rộn,anh muốn nói nhưng vừa vào cửa là không nhớ gì hết”,Vương Hải nói:”Vợ à,hiện tại em cần dùng sao? Dầu gội đầu ở trong túi,để anh đi lấy cho em.”Trần Thanh Thanh đi trước Vương Hải một bước,nhanh chóng đem cặp đen kéo khóa ra, bên trong quả thực có một chai dầu gội đầu.Một nháy mắt này,biểu cảm trên mặt cô ta liền thay đổi.Vậy bình bên trong thau là ai mua?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương