Chương 114
Tất nhiên không thể giết trực tiếp, nhưng trong “Khóa trường sinh” có rất nhiều cơ hội có thể khiến người khác “chết ngoài ý muốn”, cho nên đa phần nhóm người chơi lão luyện đến vì trường sinh, rành rẽ quy tắc của Khóa trường sinh đều sẽ đảm bảo sự tồn tại của mình dưới tiền đề… cố gắng giải quyết đối thủ.
Nghĩ đến đây, Tạ Ấn Tuyết bỗng nghe thấy tiếng gầm quái dị, y cất kiếm laser đi, ngẩng đầu nhìn lên phía trước nói: “Hình như nó tới rồi.”
“Đúng thế.”
Bộ Cửu Chiếu cầm súng, đè ngón trỏ giữ cò, nhìn bóng đen xuất hiện bên suối phun nước cạn khô: “Nó tới.”
Vừa dứt lời, bóng mờ vừa như mây đen vừa như bùn loãng tụ lại chợt vọt lên lao tới chỗ Tạ Ấn Tuyết, đồng thời hoàn toàn lộ ra trước mặt họ: Cơ thể nó gầy gò khô quắt, tay chân mọc vuốt dài sắc nhọn, cái đầu to nặng nhưng lại rất nhanh, nó đi tới đâu, dù là đá, thủy tinh, giấy hoặc cỏ dại, chỉ cần bị nhìn thấy, cầm lấy được đều sẽ bị nó cho vào bụng.
Nhưng dường như cổ họng nó rất hẹp, dù đẩy hết “đồ ăn” vào miệng nhai cắn cỡ nào vẫn rất khó nuốt, thậm chí người ta có thể thấy số “đồ ăn” kia trôi trong cổ họng nhăn nheo thế nào, khiến làn da căng ra như muốn nổ tung, thế nhưng nó không thể chống lại cơn đói trong bụng, chỉ có thể ăn một cách đau đớn, mãi tới khi bụng to như núi mới hơi dừng lại, đứng đờ ra nôn hết thức ăn vừa nuốt, trở lại hình dáng gầy trơ xương.
Đây chính là ngạ quỷ Pishacha.
Nó phải chịu đựng nỗi đau đồ ăn trôi qua cổ họng lớn bằng lỗ kim, ăn tất cả những thứ mình nhìn thấy nhưng không thể lấp đầy cái bụng rỗng, vĩnh viễn chịu cơn tra tấn của đói khát.
Âm thanh Tạ Ấn Tuyết nghe thấy chính là tiếng nôn của nó.
Con Pishacha xuất hiện trong công viên bỏ hoang vừa nôn hết đồ ăn trong bụng ra nhưng không bị suy yếu, vì nó nôn “đồ ăn” trước đó ra để ăn thứ ngon hơn —— Ví dụ tay người để trong bình thủy tinh.
“Kréccccc…”
Đôi mắt đỏ ngầu của Pishacha nhìn chằm chằm bình thủy tinh trên suối phun, phát ra tiếng rít dài, lập tức cong lưng, há to miệng lao tới cánh tay như thú dữ vồ mồi, chỉ trong chớp mắt đã tới bên suối phun.
Chỉ tiếc giây tiếp theo, đầu nó bị khẩu súng trong tay Bộ Cửu Chiếu bắn nát.
Cùng lúc đó, cơ thể Bộ Cửu Chiếu giơ súng máy cũng thay đổi, nhưng Tạ Ấn Tuyết thấy hình dáng hắn không giống Pishacha, tuy đều mọc vuốt nhọn, lông như mây đen, thế nhưng tay chân hóa thú của Bộ Cửu Chiếu vừa to vừa vạm vỡ, khác hẳn Pishacha phải chịu đói khát nên gầy khô.
Y cũng nói thẳng: “Tôi thấy anh không giống Pishacha.”
Bộ Cửu Chiếu thản nhiên: “Tôi là Kama, tất nhiên không giống rồi.”
“Vậy à?” Tạ Ấn Tuyết không tỏ ý kiến: “Chắc đều xấu như nhau.”
Bộ Cửu Chiếu: “…”
Tạ Ấn Tuyết không dò hỏi chuyện này quá nhiều, chờ Bộ Cửu Chiếu trở lại hình người, y liền bước đến bên xác Pishacha, Bộ Cửu Chiếu cũng cất súng đi theo y.
Khoảng cách không quá dài, chưa tới một phút họ đã tới cạnh suối.
Tạ Ấn Tuyết vung kiếm điện, mũi kiếm chĩa xuống đất, khi quan sát Pishacha thì khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tốc độ của nó quá nhanh.”
Bộ Cửu Chiếu nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Ảnh hưởng tới chúng ta không?”
Bàn về tốc độ, dù Pishacha nhanh tới đâu cũng không bằng con quái vật do đám khách tụ lại trên Hel’s Dream, mấy thứ đó y còn chưa thèm để vào mắt, sao Pishacha có thể khiến y quan tâm?
“Không ảnh hưởng tới chúng ta.” Tạ Ấn Tuyết lắc đầu: “Nhưng người khác thì có.”
Pishacha nhanh như vậy, nếu không phải là tay thiện xạ sẽ rất khó một phát ăn ngay. Tuy bắn nhiều lần khiến Pishacha mất sức chiến đấu rồi bắn chết cũng có thể giết, nhưng Kurt đã từng nhấn mạnh: Phần bị súng bắn trúng không thể chế tạo vaccine.
Điều này sẽ dẫn đến kết quả cực kỳ xui xẻo: Pishacha bị g**t ch*t, nhưng cả cơ thể đều bị súng bắn trúng, không dùng được chi thịt nào.
Vì vậy Tạ Ấn Tuyết không cắt chân tay Pishacha ngay mà quay lại nói với Bộ Cửu Chiếu: “Chúng ta săn thêm con nữa được không?”
Dù không có Bộ Cửu Chiếu, Tạ Ấn Tuyết vẫn có thể dễ dàng g**t ch*t Pishacha, chẳng qua tiền đề để “giết” là có con mồi hay không.
Nếu có thể không ngừng săn giết Pishacha, vậy phó bản này quá đơn giản.
Vì trong tình huống như vậy, chỉ cần có một người có khả năng ngắm bắn chuẩn là có thể giữ lại toàn bộ tính mạng người chơi.
Quả nhiên Bộ Cửu Chiếu trả lời đúng như y đoán: “Không được.”
“Nằm trong dự kiến.”
Tạ Ấn Tuyết cười nhạt, y nhắm mũi kiếm vào xác Pishacha, chỉ một đường kiếm đã tách nó thành “năm chi” gọn gàng, nhưng ngay sau đó, tay nắm chuôi kiếm của y hơi run lên.
Bởi vì sau khi bị kiếm cắt vào, cơ thể Pishacha đã không còn giữ hình dáng của ngạ quỷ: Tay, chân và cơ thể nó đều là của con người.
Bộ Cửu Chiếu đi tới trước Tạ Ấn Tuyết, che đi xác chết của Pishacha: “Chúng nó đã là quỷ rồi, không còn là người nữa, cậu đừng bị chấp tướng.”
Tạ Ấn Tuyết khẽ lẩm bẩm: “Chấp tướng?”
“Chấp tướng” là ngôn ngữ của Phật giáo, mang nghĩa căn cứ vào vẻ bề ngoài, suy nghĩ ảo tưởng hoặc ý thức cá nhân mà lệch khỏi bản chất quỹ đạo. Bộ Cửu Chiếu đang nhắc y đừng vì Pishacha hóa thành người mà quên mất bản chất của chúng là quỷ đói.
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy không khỏi nhếch môi cười, thu kiếm laser về, khẽ nhướng mày: “Phạn văn anh đọc còn không hiểu mà cũng hiểu từ này?”
Dứt lời, y vòng qua người Bộ Cửu Chiếu ngồi xuống, bình thản nhặt từng khúc thi thể Pishacha bỏ vào bình thủy tinh.
Nào ngờ lại nghe Bộ Cửu Chiếu bất đắc dĩ nói trên đầu mình: “… Vì trước kia từng muốn đi tu.”
“…”
Quả thật Tạ Ấn Tuyết chưa từng ngờ tới đáp án này.
Y khựng mất mấy giây mới đứng lên, nhìn con ngươi nhạt màu của người đàn ông, giọng nói đầy phức tạp: “Anh? Đi tu?”
Bộ Cửu Chiếu nâng tay ấn giữa trán, lẳng lặng thở dài: “Cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ đang chứng minh tôi có thể ăn chay, không sát sinh mà thoi.”
“Được.” Tạ Ấn Tuyết làm bộ tin hắn: “Về sau thì sao? Sao không đi tu nữa?”
“Vì thích ăn thịt nướng?”
“Hay vì…”
Y vừa hỏi Bộ Cửu Chiếu vừa được đà lấn tới, như Kama muốn nhiễu loạn đầu óc Phật tử đang ngồi thiền, ngẩng mặt tới gần người đàn ông, dán sát môi lên yết hầu hắn hỏi: “Thích tôi?”
Bộ Cửu Chiếu cụp mắt nhìn thanh niên, cũng thoáng cúi xuống gần sát y, dựa gần vào cánh môi mềm mại nhạt màu của thanh niên, khàn giọng nói: “Lúc tôi muốn đi tu, cậu còn chưa ra đời đâu.”
“Thế cũng may anh chưa đi tu.” Tạ Ấn Tuyết không tránh, giao hòa hơi thở với hắn, nhướn mày cười nói: “Bằng không có lẽ anh đã phá giới rồi.”
Bộ Cửu Chiếu đứng lên, lạnh nhạt nói: “Không đi tu là vì dù tôi không sát sinh vẫn có trăm ngàn vạn người muốn giết tôi.”
Sau đó hắn lảng sang chuyện khác: “Kiếm pháp của cậu rất tốt. Trong trí nhớ của tôi chỉ có một người có thể sánh với cậu.”
Tạ Ấn Tuyết không hỏi người nọ là ai, chỉ xem như Bộ Cửu Chiếu đang ôn lại chút chuyện cũ với mình, y cũng kể lại cho hắn nghe: “Thầy tôi dạy tôi, ông ấy tên Trần Ngọc Thanh, tất cả huyền thuật của tôi đều học từ ông ấy.”
“Vậy chắc chắn ông ấy rất…”
Bộ Cửu Chiếu vừa khen được một nửa bỗng im bặt khi đi ngang qua bãi “đồ ăn” do con Pishacha ban nãy họ săn được nôn ra, bởi vì trong đống cặn đó có mấy mảnh thủy tinh nhỏ, chứng minh chắc chắn con Pishacha này đã từng ăn hết mồi, chỉ không biết nó đã ăn từ hôm trước hay hôm nay mới ăn, mãi tới khi bọn họ nhìn thấy cái đầu người lẫn trong đống cặn.
Bọn họ còn quen biết với cái đầu kia, là người chơi trong nhóm “lính mới”: Diệp Chu.
Đó là cộng sự của Thôi Hạo Thành.
Ban nãy họ còn cùng ra khỏi phòng nghỉ, chỉ không đi chung thang máy mà thôi, nếu Tạ Ấn Tuyết nhớ không nhầm thì Diệp Chu, Thôi Hạo Thành, Phùng Kính Sam và Trác Trường Đông cùng chung một đội.
Kết quả bây giờ đầu Diệp Chu lại xuất hiện trong bụng Pishacha.
Không phải Tạ Ấn Tuyết chưa từng gặp phó bản khởi động từ ngày đầu tiên, nhưng y không ngờ người chơi lão luyện sống tới những màn sau có thể chết nhanh tới vậy.
Tạ Ấn Tuyết không khỏi lo cho Liễu Bất Hoa, lập tức vội vàng quay về tinh hạm cùng Bộ Cửu Chiếu.
Nhắc cũng khéo, khi hai người quay về tinh hạm đã bắt gặp Thôi Hạo Thành, Phùng Kính Sam và Trác Trường Đông từ ngoài về.
Thôi Hạo Thành và Phùng Kính Sam là lính kỳ cựu, cho nên trong tay họ chỉ cầm súng, lính mới Trác Trường Đông ôm bình thủy tinh trong ngực. Trừ cánh tay người ban đầu ra, bình của họ còn có thêm “năm chi” mới giống bình của Tạ Ấn Tuyết, chẳng qua năm chi của bọn họ vân da đối xứng, da tươi thịt chắc, khác hẳn năm chi khô gầy xám xịt mà Tạ Ấn Tuyết chặt xuống từ Pishacha.
Khiến người ta không thể không nghi ngờ… rốt cuộc năm chi của bọn họ lấy từ trên Pishacha xuống, hay lấy từ… Diệp Chu.
Khi những người khác lục tục quay về, phát hiện thiếu mất một người chơi, đáp án cũng được công bố: “Sao các người chỉ còn ba người?”
Người hỏi là Viên Tư Ninh: “Diệp Chu đâu?”
Nghe Viên Tư Ninh hỏi, khuôn mặt Thôi Hạo Thành không khỏi chột dạ, Trác Trường Đông lại dứt khoát trả lời: “Chết rồi.”
Phùng Kính Sam im lặng một lát, sau đó kể lại cái chết của Diệp Chu một cách kỹ càng: “Vì không biết Pishacha nguy hiểm tới đâu nên bốn chúng tôi đã đi cùng nhau. Diệp Chu, Trác Trường Đông phụ trách đặt mồi, tôi và Thôi Hạo Thành ngắm bắn…”
Vì để đảm bảo xác suất săn giết thành công, nhóm Phùng Kính Sam không đặt mồi một lần mà quyết định thả mồi của Trác Trường Đông trước, nếu săn giết thất bại thì vẫn còn mồi của Diệp Chu dự phòng.
Nhưng bốn người kia không ngờ tốc độ của Pishacha quá nhanh.
Trác Trường Đông dẫn mồi cho Pishacha, Thôi Hạo Thành và Phùng Kính Sam bắn liền mười mấy phát cũng chỉ có thể khiến nó nát nửa người bên trái, không thể bắn trúng đầu, vì vậy họ chỉ có thể trơ mắt nhìn con Pishacha kia bỏ chạy.
Nếu vậy cũng không có gì.
Điều chí mạng là… bọn họ quên mất hai tổ sẽ có hai phần mồi, bọn họ không chỉ dụ được một con Pishacha.
Khi Phùng Kính Sam và Thôi Hạo Thành nổ súng, sự chú ý của họ đã hoàn toàn tập trung vào con Pishacha đầu tiên, quên đi ở đây vẫn còn Diệp Chu ôm bình mồi khác.
Diệp Chu cũng chỉ nhìn chằm chằm con Pishacha kia, hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng động từ phía sau kéo tới.
Tác giả có lời muốn nói:
(1) “Chấp tướng” là ngôn ngữ của Phật giáo, mang nghĩa căn cứ vào vẻ bề ngoài, suy nghĩ ảo tưởng hoặc ý thức cá nhân mà lệch khỏi bản chất quỹ đạo. (Nguồn: Baidu)
NPC: Tôi không giống đám Pishacha.
Tạ tay to: Không xấu như nhau?
NPC: ?