Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 37



Chương 37

Tạ Ấn Tuyết vẫn luôn ngồi trong phòng 109 đến bảy giờ sáng, lúc tia nắng bình minh đầu tiên luồn qua cửa sổ tròn trên tường khoang tàu mới đứng dậy khỏi ghế mát xa, tới gần cửa sổ nhìn ra ngoài.

Dù trời đã sáng, thế nhưng ánh sáng vẫn bị mây đen vần vũ chắn mất như hôm qua, chỉ có vài tia sáng mờ mịt như sương len lỏi qua tầng mây cho người ta biết: Trời đã sáng.

Từ sau khi y rời đi, phòng 117 không còn âm thanh nào nữa, Tạ Ấn Tuyết đi tới cửa, chỉ thấy Dịch Tiểu Lệ ôm tay Dịch Trung Kiệt ngủ trên mặt thảm lông ngắn trong phòng.

Tạ Ấn Tuyết vừa định vào xem thử Dịch Trung Kiệt còn thở hay không, chỉ thấy anh ta mở mắt, ôm con gái bên cạnh hỏi: “Bé Lệ, bé Lệ?”

“Bố?” Có lẽ Dịch Tiểu Lệ ngủ không sâu, bị Dịch Trung Kiệt lay mấy lần cũng tỉnh theo, thấy Dịch Trung Kiệt có thể cử động thì ngạc nhiên tròn mắt: “Bố, bố di chuyển được rồi à?”

“Đúng vậy, bố không sao.”

Dịch Trung Kiệt gật đầu, nghĩ có lẽ trời sáng rồi sẽ không còn nguy hiểm nữa nên bế Dịch Tiểu Lệ lên giường cho cô bé ngủ thêm.

Anh ta vừa làm xong, những người khác dưới tầng một cũng ra khỏi cửa, thấy Tạ Ấn Tuyết đứng trước phòng 117 thì tụ tập tới, Cường Chí Viễn thấy Dịch Trung Kiệt vẫn ổn, không bị thương, chỉ là đáy mắt có quầng thâm xanh đen, chậc một tiếng: “Sao mày còn chưa chết?”

Dương Mạn Thanh phát hiện Dịch Trung Kiệt không mảy may xây xước cũng ngạc nhiên: “Anh không bị thương hả?”

Tạ Ấn Tuyết để ý trên cổ tay cô quấn một đường băng vải, dưới lớp băng còn có máu rỉ ra, lại nhớ đến quái vật gây ra tiếng động không nhỏ trước cửa phòng cô đêm qua, như vậy không cần nói cũng biết vết thương này từ đâu ra.

Huống hồ trừ Dương Mạn Thanh ra, trên mặt Thư Quảng Hiên cũng có ít vệt màu, dường như cũng đã vật lộn một phen với quái vật.

Nhưng điều khiến Tạ Ấn Tuyết bất ngờ nhất là trong số những người này, trừ y kiếm được nhiều tiền nhất, người bị thương nặng nhất không phải Thư Quảng Hiên hay Dương Mạn Thanh mà là Thẩm Tuấn.

Bởi vì cửa phòng hắn chỉ khá hơn cửa Tạ Ấn Tuyết một chút, chỉ còn lại khung cửa, đi lại khập khiễng, rõ ràng chân bị thương nên không tiện hoạt động.

Các đồng nghiệp thấy tình trạng của hắn không khỏi ngạc nhiên, liên tục hỏi; “Sao anh bị thương nặng vậy?”

“Tôi cũng không biết.” Thẩm Tuấn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Chắc do tôi xui.”

Vừa dứt lời, Thẩm Tuấn nghe có người hỏi mình: “Anh Thẩm này, xin hỏi hôm qua anh kiếm được bao nhiêu đồng vàng?”

Giọng người này nhẹ nhàng bình tĩnh, chậm như gió nhẹ, không khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm, Thẩm Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đó là Tạ Ấn Tuyết đã thay bộ trường sam màu trắng ngà.

“Không phải hôm qua tôi đã nói rồi à?” Thẩm Tuấn trả lời, trong giọng để lộ sự nóng nảy: “Hai mươi đồng vàng chứ sao.”

Tạ Ấn Tuyết giật giật khóe môi, cười như không cười: “Vậy à.”

Y không truy hỏi rốt cuộc Thẩm Tuấn kiếm được bao nhiêu đồng vàng, chỉ là trong tình hình như vậy, câu hỏi của Tạ Ấn Tuyết và thái độ có tật giật mình của Thẩm Tuấn rất khó để người khác không nghĩ nhiều.

Thư Quảng Hiên là đồng nghiệp của Thẩm Tuấn, hơn nữa quan hệ rất tốt, hắn hiểu tính Thẩm Tuấn, cho nên ánh mắt nhìn hắn mang theo nghi ngờ đầu tiên.

Thẩm Tuấn lập tức vặc lại: “Chẳng lẽ tôi còn cần phải giấu mấy người mình kiếm được bao nhiêu tiền hay sao?”

“Nhưng đêm qua quái vật tấn công phòng anh Tạ dữ dội nhất, vì anh ấy kiếm được nhiều tiền nhất.” Văn Nhân Yến không phải loại vòng vo, cậu ta nói thẳng: “Sau đó là anh, Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đều bị thương.”

Hàn Tư cũng hùa theo cậu ta: “Với lại đối với mấy người kiếm được ít tiền như chúng tôi, quái vật gần như chỉ gõ vài tiếng lên cửa rồi đi, không làm chúng tôi bị thương.”

Người đã chơi mấy màn chưa chắc đã thông minh, nhưng ít nhất IQ cũng phải online, góc độ suy nghĩ cũng kín kẽ hơn những người mới, quan trọng nhất là mức độ tấn công của quái vật quả thật được tiến hành theo quy luật, điều này không khó phát hiện.

“Thế Dịch Trung Kiệt thì sao?” Thẩm Tuấn chỉ tay vào Dịch Trung Kiệt vào trong phòng 117: “Tôi không tin các người không nghe thấy tiếng động đêm qua, rõ ràng đêm qua anh ta kiếm được ít nhất, vậy sao quái vật cũng tấn công anh ta?”

Mạnh Bội nói: “Nhưng anh ta không bị thương.”

“Đó là vì anh Tạ đã cứu bố em.” Nhiều người tụ tập nói chuyện trước cửa phòng như vậy làm Dịch Tiểu Lệ không ngủ được: “Anh Tạ còn bị thương nữa, đêm qua em thấy anh ấy dính nhiều máu lắm!”

Ánh mắt mọi người lại tập trung lên Tạ Ấn Tuyết.

Nói thật với tiếng động lớn như vậy, không một ai có thể yên giấc, thậm chí có người còn thức trắng đến sáng giống Tạ Ấn Tuyết —— Nhưng trước khi bình minh đến, không ai muốn mở cửa xem thử tình hình bên ngoài như thế nào.

Tạ Ấn Tuyết lại dám rời khỏi phòng mình, còn cứu Dịch Trung Kiệt không mảy may xây xước ra khỏi tay quái vật là chuyện không thể, ít nhất người bình thường không thể làm được.

Huống gì quái vật còn tấn công Tạ Ấn Tuyết dữ dội như thế, mọi người đều thấy rõ tình trạng thảm hại của cửa và vách tường phòng Tạ Ấn Tuyết, y không chết đã rất kỳ lạ rồi, thế mà y còn cứu hai cha con Dịch Trung Kiệt, sang hôm sau còn có tâm trạng thay bộ đồ sạch sẽ hơn.

Cho nên dù hôm nay mặt cậu Tạ tái nhợt đi, cơ thể vốn đã gầy yếu càng yếu đuối hơn, đến cả Dịch Tiểu Lệ nói thấy Tạ Ấn Tuyết bị thương, mọi người vẫn nghi ngờ y.

Hàn Tư nhỏ giọng hỏi Hạ Diệu: “Người đưa đò có thể là người tham gia không?”

“Có.” Hàn Diệu trả lời: “Dù chúng tôi chưa bao giờ gặp nhưng tôi nghe nói đã từng có một phó bản có người đưa đò giả thành người tham gia, trà trộn vào người chơi.”

Hàn Tư không cho rằng Tạ Ấn Tuyết là người đưa đò, hỏi tiếp: “Lỡ là boss phó bản kia thì sao?”

“Trong bối cảnh linh dị có thể sẽ có tình huống đó.” Văn Nhân Yến ngước nhìn Tạ Ấn Tuyết: “Nhưng tôi nghĩ phó bản này không phải kiểu linh dị.”

Cường Chí Viễn mắng: “Mẹ nó đến đêm còn có cả quái vật, chưa đủ linh dị à?”

“Quái vật là quái vật, không phải quỷ.” Văn Nhân Yến rất chướng mắt tên đàn ông bắt nạt trẻ con này, lập tức quay ra phủ đầu gã: “Nếu chia theo thể loại phim, phó bản của chúng ta cùng lắm chỉ được tính là kinh dị hoặc khoa học viễn tưởng, không thể tính là linh dị, được chưa?”

“Tôi không phải NPC đưa đò.”

Mà từ khi Tạ Ấn Tuyết “giả” làm NPC đưa đò trong phó bản tiệc lần trước, kết quả vì không đoán ra tác dụng phụ sẽ bị trò chơi nhắm vào khi giao dịch với người đưa đò nên suýt nữa đã tự nện đá lên chân mình, không vớt được mối làm ăn nào, cho nên lần này y sẽ không phạm sai lầm nữa, thẳng thắn phủ nhận: “Tôi cũng chỉ là người chơi như mọi người thôi.”

Thẩm Tuấn vừa bị Tạ Ấn Tuyết nhắm vào, vì vậy lúc này cũng học theo y, ẩn ý nói: “Vậy à.”

“Công nhận người khác rất mạnh khó đến thế sao? “Tạ Ấn Tuyết thở dài, bất đắc dĩ nhìn hắn, giọng nói ngập tràn vị tha: “Tôi chỉ giỏi hơn người bình thường một chút thôi.”

Cả đám: “…”

Hình như không phải chỉ mạnh hơn một chút.

Mà sao nghe Tạ Ấn Tuyết nói chuyện bình thường nhưng gợi đòn thế nhỉ?

“Anh Dịch, anh còn nhớ cảm giác trước khi mất khả năng hành động tối qua không?” Tạ Ấn Tuyết lười lảm nhảm với họ, quay qua Dịch Trung Kiệt hỏi: “Tôi có suy đoán cần anh hợp tác chứng minh chính xác hay không.”

“Tôi nhớ.” Dịch Trung Kiệt biết mình được Tạ Ấn Tuyết cứu nên có gì nói nấy cho y: “Suy nghĩ duy nhất lúc ấy của tôi là đói, rất rất đói, đói đến mức tôi không còn chút sức nào, hệt như sắp chết, thậm chí không có sức nói chuyện.”

“Lố đến vậy à?” Dương Mạn Thanh xoa cánh tay bị thương: “Dù cả ngày hôm qua anh chưa ăn cơm cũng không thể đói đến vậy được chứ? Với lại không phải bây giờ anh còn đang đứng đây nói chuyện hay sao?”

Dịch Trung Kiệt xòe tay: “Tôi cũng đang thắc mắc đấy.”

“Cơm.” Tạ Ấn Tuyết nghe đến đó lại nói: “Vấn đề nằm ở cơm.”

“Đúng, chiều qua Dịch Trung Kiệt chỉ ăn một miếng bánh bao, số còn lại đều để Dịch Tiểu Lệ ăn hết.”

Chẳng qua người nói câu này không phải Tạ Ấn Tuyết mà do Vân Thiến đi từ thang máy ra, cô cũng vừa thay bộ váy khác, dù vẫn là màu đen nhưng không còn là kiểu bồng bềnh như hôm qua mà là váy dài chấm đất, sau lưng cô là bạn thân Nại Nại, còn có Chu Dịch Côn ở khoang hạng nhất.

Vân Thiến đi đến trước Dich Trung Kiệt, nhìn anh ta rồi quay về phía mọi người, tiếp tục nói cho hết: “Tôi nghĩ mỗi người chỉ có thể ăn đồ mình tiêu tiền để mua, đồ người khác tặng cũng phải dùng số tiền khác, bởi vì “một phần” chỉ đủ cho một người ăn no, nếu bị phán định là chưa no sẽ rơi vào trạng thái “đói” đến mức không thể động đậy giống Dịch Trung Kiệt đêm qua, tất nhiên quái vật sẽ tấn công con mồi không có năng lực phản kháng.”

“Thật ra Dịch Tiểu Lệ cũng sẽ bị tấn công.” Nại Nại bổ sung thêm cho Vân Thiến: “Nhưng đêm qua Tạ Ấn Tuyết bỏ tiền mua một ly sữa cho cô bé, mà cô bé đã uống hết nên thoát được một lần.”

Vạn Vũ trầm ngâm nói: “Cho nên ăn cơm thừa của người khác cũng không được?”

Cô nhớ Dịch Trung Kiệt ăn số bò bít tết còn lại của Tạ Ấn Tuyết.

Nói tóm lại, có thể chia phòng trên Hel’s Dream nhưng không thể chia đồ ăn, số người cùng ở một phòng không được quá hai người, bằng không sẽ dẫn “linh hồn” như lái chính Enoch đã nói.

Suy cho cùng chiếc du thuyền này đang dùng đủ mọi cách để moi tiền bọn họ.

Dịch Trung Kiệt vì để tiết kiệm tiền nên khi mua bánh bao chỉ cắn một miếng, còn lại đều đưa cho Dịch Tiểu Lệ, dù về sau còn ăn bít tết thừa của Tạ Ấn Tuyết, nhưng vì không trả tiền riêng nên vẫn bị phán định là “chưa no”.

Thẩm Tuấn nghe vậy lại bắt đầu nhắm vào Tạ Ấn Tuyết: “Thế Tạ Ấn Tuyết đã ăn hết đồ của mình đâu?”

“Cậu đừng có nói cậu ta nữa được không? Cậu ta bỏ tiền mua chỗ đồ ăn đó đấy.” Trong thế giới hiện thực, Phương Long là cấp trên của Thẩm Tuấn, cho nên anh ta lên tiếng dạy dỗ: “Với lại đêm qua cậu ta bị tấn công vì kiếm nhiều tiền hay ăn không hết đồ có gì khác nhau?”

Mọi người nghĩ kỹ lại, phát hiện quả thật không có gì khác biệt, dù sao quái vật nhắm vào y là chính.

Chu Dịch Côn lớ ngớ nghe bọn họ trò chuyện, lại nhìn thấy vết máu xanh lá văng khắp hai vách tường và cửa gỗ vỡ vụn, vừa phiền lòng vừa ngạc nhiên hỏi: “Này, đêm qua tất cả mọi người đều gặp quái vật à? Trông như tầng thứ nhất vừa trải qua đêm đồ sát vậy.”

“Ơ?” Tô Tầm Lan nhìn gã, nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua anh Chu cũng gặp phải quái vật à?”

“Không, tôi ngủ một giấc đến sáng trong khoang hạng nhất, không gặp chuyện gì cũng không nghe thấy gì.” Chu Dịch Côn lắc đầu: “Nại Nại và Vân Thiến gặp quái vật, vừa nãy ở trong thang máy đã nói với tôi.”

Nại Nại nghe vậy gật đầu: “Đúng vật, đêm qua chúng tôi cũng nghe thấy tiếng quái vật đập cửa, nhưng cửa phòng tầng hai rất chắc, quái vật không để lại nổi vết lõm trên đó.”

Hạ Diệu trầm giọng nói: “Hôm qua Enoch nói phòng càng cao sẽ càng an toàn.”

Thì ra cái gọi là an toàn có ý như vậy.

Cũng vì như thế nên Chu Dịch Côn ở khoang hạng nhất tầng thứ tám mới trải qua một đêm yên bình.

Mà nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Bọn họ vừa nhắc đến tên Enoch, chỉ một giây sau khi tiếng chuông vang lên rồi mở ra, người bước tới là Enoch tóc vàng óng, đôi mắt xanh thẳm, xinh đẹp như thiên sứ.

Anh ta ra khỏi thang máy, nhìn thấy tình huống trong hành lang tầng thứ nhất thì hoảng sợ trợn mắt, che miệng thảng thốt: “Ôi trời ơi!”

“Tầng này có chuyện gì vậy? Đêm qua mọi người cũng gặp phải việc lạ ư?” Enoch vọt tới cạnh Dương Mạn Thanh, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, nhíu mày thương xót: “Cô còn bị thương nữa, thật đáng thương.”

Nhưng hành động của thiếu niên hôm qua trông vẫn còn lương thiện sáng nay chỉ còn lại vẻ giả dối kệch cỡm trong mắt mọi người.

“Đúng vậy.” Hàn Tư tiến lên một bước, chất vấn Enoch: “Lái chính Enoch, anh không biết trên du thuyền của các anh có quái vật à? Tối qua chúng tôi bị nó tấn công đấy.”

“Không, không thể nào!” Enoch há miệng, khó tin phủ nhận: “Trên đời này làm gì có quái vật?”

Chu Dịch Côn nghe anh ta nói như vậy, nhịn không được mắng: “Hôm qua cậu còn nói với chúng tôi nếu ở quá đông người trong phòng sẽ dẫn linh hồn đáng sợ tới mà.”

“Đó chỉ là một truyền thuyết đáng sợ trên Hel’s Dream mà thôi.” Enoch nghe vậy cười to, ôm bụng cười lanh lảnh: “Tôi chưa từng thử ở một phòng đông người nên cũng chưa biết thật hay giả, nếu mọi người tò mò thì có thể thử.”

“Tôi rút lại lời hôm qua.” Chu Dịch Côn lùi ra sau lưng Tạ Ấn Tuyết, nói với y: “Không có NPC nào bình thường trong trò chơi này.”

Rõ ràng Enoch đang khích bọn họ ở đông người trong phòng, nhưng ai dám chứng thực hậu quả sẽ như thế nào?

“Vậy chất lỏng màu xanh lục này là sao?” Vạn Vũ không chịu thua, chỉ vào vết máu xanh trên tường hỏi: “Đây là máu chảy ra từ trên người quái vật, anh định giải thích thế nào?”

Enoch mở to đôi mắt xanh lam vô tội, chối: “Mấy thứ này là rong biển thôi.”

“Được rồi được rồi, thời gian rất quý giá.” Enoch vỗ tay, vui vẻ đổi chủ đề, hối thúc mọi người nhanh chóng đi làm việc kiếm tiền: “Đêm nay không còn miễn phí tiền phòng nữa, mọi người phải tranh thủ đi làm kiếm tiền đi, ít nhất cũng phải kiếm được mười đồng vàng mới được ở lại tầng thứ nhất, bằng không chỉ có thể ngủ trong hành lang, than đá trên thuyền càng ngày càng ít, mà bọn tôi không phải nhà từ thiện…”

Không ai nghiêm túc nghe anh ta lảm nhảm, bởi vì ai cũng hiểu thời gian gấp rút —— Chắc chắn trên Hel’s Dream có quái vật, nếu trước tám giờ bọn họ không kiếm được mười đồng vàng, chỉ có thể ngủ trên hành lang, vậy thứ chào đón bình minh hôm sau sẽ là cái xác của bọn họ.

“Mạnh Bội, Mã Hân Đồng, nhìn xem hành lang bẩn tới mức nào rồi, mau lấy chổi với khăn lau nhà đến quét dọn sạch sẽ rong biển trên đất đi! Còn Dịch Trung Kiệt nữa, anh mau đi lấy sơn màu xanh lam quét lại tường đi, nếu để khách thấy tường bẩn vậy sẽ không tốt.” Enoch chống hông sai bảo những người tham gia trở thành thuỷ thủ tạm thời để kiếm tiền: “Lượng công việc hôm nay khá nhiều, nhưng đừng lo, ai chăm chỉ đều sẽ có quả ngọt, hôm nay tôi sẽ tăng lương cho mọi người.”

Số đồng vàng kiếm được từ làm thuỷ thủ tạm thời luôn ít nhất, mà những người lên tầng bảy phục vụ khách lại có thể dễ dàng kiếm được rất nhiều, hôm qua đám Dịch Trung Kiệt còn ngưỡng mộ, nghĩ xem hôm nay có nên bỏ làm thuỷ thủ tạm thời đi phục vụ khách hay không, kết quả sáng nay biết càng kiếm được nhiều tiền, đến đêm sẽ bị quái vật tấn công thì không còn mặn mà với suy nghĩ này nữa.

Nhưng bọn họ vẫn còn áp lực tiền phòng, cho nên trong tình huống ấy, Enoch nói sẽ tăng lương cho bọn họ là một tin tốt, có thể khiến Dịch Trung Kiệt, Mạnh Bội và Mã Hân yên tâm tiếp tục làm thuỷ thủ tạm thời.

Dịch Trung Kiệt khá nhanh nhẹn, trước kia anh ta đã từng làm công việc quét vôi cho tượng nên nhanh chóng quét hết toàn bộ mặt tường hành lang tầng một thành màu xanh lam.

Nhưng sau đó Enoch lại giao nhiệm vụ mới cho anh ta: Gỡ tất cả giấy hỏng trên tường từng phòng xuống rồi dán lại, dán xong lại đến tìm anh ta, anh ta sẽ giao cho nhiệm vụ khác.

Dịch Trung Kiệt không nghĩ nhiều, vận chuyển giấy dán tường mới từ kho hàng mới, lau mồ hôi rồi bắt đầu làm việc, con gái Dịch Tiểu Lệ ở một bên giúp đỡ, pha nhựa cao su dán giấy dính tường cho anh ta, đồng thời tiết kiệm chút thời gian, làm tăng tốc độ dán tường.

Những người còn lại cũng làm công việc giống hôm qua, chẳng qua mấy người tham gia đi phục vụ khách chỉ có thể vào sảnh Dream’s Cradle vào ba giờ chiều.

Cho nên đúng ba giờ chiều, Tạ Ấn Tuyết mới sai Chu Dịch Côn đi kéo cái ghế mát xa kia đến cửa sảnh Dream’s Cradle trên tầng bảy, những vị khách thưởng thức ca múa, nâng chén nâng ly hưởng thụ đồ ăn ngon dường như đã chờ chiếc ghế của y rất lâu, thấy ghế mát xa vừa xuất hiện liền dừng lại, cùng nhau nhìn Tạ Ấn Tuyết và Chu Dịch Côn.

“Cậu Tạ này, sao tôi có cảm giác ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta lạnh lẽo hơn hôm qua nhỉ.” Chu Dịch Côn xoa tay, trốn ra sau Tạ Ấn Tuyết: “Tôi nghĩ nhầm ư?”

Tạ Ấn Tuyết nhếch môi: “Đương nhiên không phải.”

Chu Dịch Côn thấy Tạ Ấn Tuyết cười đã thấy có điềm, sợ hãi hỏi: “Có phải tối qua sau khi tôi lên khoang hạng nhất, cậu đã làm chuyện xấu gì không?”

“Sao tôi lại làm chuyện xấu được?” Tạ Ấn Tuyết học ngoan không học, học theo Enoch trợn mắt nói dối: “Tôi mang đến trải nghiệm tuyệt vời cho bọn họ đấy chứ.”

Nói xong, Tạ Ấn Tuyết lấy tay vỗ nhẹ lên ghế mát xa.

Các vị khách kia rất nâng niu chiếc ghế của y, thấy Tạ Ấn Tuyết đập nó thì ngước cổ, chỉ sợ Tạ Ấn Tuyết đập mạnh hơn sẽ phá hỏng nó.

Tạ Ấn Tuyết cười tươi hơn nữa, y khó có khi nói lớn: “Thưa các vị khách quý hôm qua đã trải nghiệm chiếc ghế mát xa này, tôi đang nghĩ liệu hôm nay các vị còn thích chiếc ghế này nữa không?”

“Thích chứ.” Người phụ nữ tóc vàng hôm qua muốn mua chiếc ghế lại là người đầu tiên cất tiếng, sốt sắng hỏi: “Vậy hôm nay cậu bằng lòng bán cho tôi không?”

“Tất nhiên…”

Tạ Ấn Tuyết gật nhẹ đầu, thấy người phụ nữ tỏ ra mừng rỡ mới nói hết câu, chọc thủng giấc mộng hão huyền của cô ta: “Là không.”

“Bây giờ tôi có thể khẳng định đây không phải ảo giác của tôi.” Chu Dịch Côn càng sợ hơn, gã chỉ hận mình không thể gầy đi, như vậy mới hoàn toàn nấp được sau lưng Tạ Ấn Tuyết: “Trong mắt người phụ nữ kia có sát ý, cô ta muốn giết cậu kìa.”

Tạ Ấn Tuyết lại “A” một tiếng: “Cô ta nghĩ hơi sớm.”

Chu Dịch Côn còn chưa hiểu Tạ Ấn Tuyết nói vậy là có ý gì đã nghe thấy thanh niên thở dài: “Các người còn thích, vậy tôi yên tâm rồi, bởi vì hoạt động bỏ mười đồng vàng được mát xa mười giây hôm qua đã kết thúc. Nhưng mà tin tốt là mọi người có thể được trải nghiệm mười phút mát xa, mỗi lần chỉ cần…”

Một linh cảm không lành bỗng lảng vảng giữa mọi người, tất nhiên chỉ giới hạn trong nhóm khách quý.

Mà một giây sau, lời nói của thanh niên đã khiến linh cảm ấy ngưng thành vật thực, hệt như cây búa lớn gõ boong boong vào đầu khách, thanh niên vươn tay tạo thành số “ba”, mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Ba trăm đồng vàng.”

Đám khách quý: “?”

Chu Dịch Côn cũng giật mình, run rẩy nói: “Sao cậu còn giống gian thương hơn tôi vậy?”

“Nói thế là sai rồi.” Tạ Ấn Tuyết nhăn mày, liếc xéo Chu Dịch Côn, dạy dỗ: “Trải nghiệm hôm qua mười giây tốn mười đồng vàng, nếu hôm nay tôi vẫn tính tiền theo giá cũ, vậy bọn họ muốn dùng mười phút sẽ phải bỏ sáu trăm đồng vàng, mà bây giờ tôi chỉ lấy ba trăm đồng vàng, đây không phải giá ưu đãi, càng không phải giá chiết khấu mà là bán phá giá.”

Tạ Ấn Tuyết nghe được mấy lời này từ Liễu Bất Hoa, bởi vì Liễu Bất Hoa rất thích nói chuyện điều hoà cửa hàng nào đang được giảm giá, điều hoà nhà nào đang bán phá giá không thể bỏ qua với đứa em Thẩm Thu Kích, mà trí nhớ y rất tốt, nghe một lần sẽ nhớ, lại không ngờ có một ngày sẽ mang ra sử dụng.

Chu Dịch Côn: “…”

Không phải chứ, sáu trăm giảm giá xuống ba trăm thì là giảm 50%, đâu ra mà bán phá giá?

Nhưng Tạ Ấn Tuyết thây kệ, y ngồi xuống chiếc ghế Chu Dịch Côn vừa bưng tới, tay phải đặt lên tay vịn, lười biếng chống trán, giọng nói trong trẻo lạnh lùng trông càng dễ ghét hơn vẻ cầm kiếm đêm qua, hình dáng như tiên thốt ra lời quái đản: “Đừng trách tôi không nhắc các người, giá cả như vậy đang là giá hời đấy, ngày mai tôi sẽ tăng giá, bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn nữa.”

“Buổi chiều chỉ có hai tiếng, ai sẽ là người đầu tiên đây?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Dịch Côn: Tôi xin lỗi, tôi thua rồi.

Liễu Bất Hoa: Kích, điều hoà nhà này đang chiết khấu này! Bán phá giá đấy! Mai tan học anh sẽ dẫn em đi mua!

******************

Cứ nhắc đến Thẩm Thu Kích là lại thấy bần không chịu nổi =))))))

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...