Chương 49
Trong nhà người bình thường có ai chứa đèn xác người không?
Nhất thời mọi người không biết rốt cuộc Tạ Ấn Tuyết hay tòa Văn Hinh đáng sợ hơn.
Mắt thấy vì mình mà bước chân của Lê Hoằng, Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc lên cầu thang chậm lại, Tạ Ấn Tuyết mới nhận ra vừa nói gì, biết ngay bọn họ đang hiểu nhầm, vội giải thích: “Người bình thường giữ thứ tà ma này chỉ sợ gặp hoạ lớn, tôi và thầy tôi đều là người thuộc giới Huyền Môn, cho nên giữ nó thay mọi người, đề phòng gây hoạ nhân gian.”
Lý do này lập tức trấn an cả nhóm.
Lê Hoằng thở phào một hơi nhẹ nhõm, năm người nhanh chóng lên tầng cao nhất tòa Văn Hinh. Chẳng qua cửa sắt lên tầng vẫn bị khóa, Lê Hoằng bước tới quan sát ổ khoá một lát, nói với mọi người: “Khóa được thay rồi.”
Thay khóa chứng tỏ trừ đám học sinh bọn họ ra thì còn người khác tới tầng này, đồng thời có quyền khóa cửa, có vẻ là người có quyền nhất định quản lý tòa nhà —— Ví dụ như bảo vệ, dì lao công, đến cả thầy cô cũng có thể.
“Đám các cậu thật là, khóa cửa là đang nói các cậu đừng tới đây.” Liễu Bất Hoa thấy thế tặc lưỡi, nói: “Các cậu thì hay rồi, còn cạy khóa chạy vào.”
Lê Hoằng cũng hối hận không thôi: “… Lúc ấy tôi bị tình yêu làm mụ cả đầu.”
Về sau mới biết thì ra dạo này Lý Lộ Minh, Đoạn Dĩnh và Ngu Thấm Văn đang say mê truyền thuyết kinh dị vườn trường, trước khi lên tầng cao nhất tòa Văn Hinh, các cô đã từng chơi rất nhiều trò chơi gọi quỷ, ví dụ như bút tiên, trò chơi bốn góc, đồng thời thăm dò một số nơi vắng vẻ ít người biết trong trường.
Mà tầng cao nhất tòa Văn Hinh là tầng giảng dạy duy nhất bị khoá lại trong khuôn viên đại học bọn họ.
Nhưng các cô thấy tòa Văn Hinh không có gì đặc biệt, dù sao tầng cao nhất các tòa nhà khác đều chỉ để két nước hoặc để mấy món tạp nham, các nữ sinh bèn đoán: Chẳng lẽ tầng cao nhất tòa Văn Hinh có thứ gì không phải người ư?
Bọn họ mỗi người một câu, nói chắc chắn tầng cao nhất khóa lại không cho học sinh vào có gì đó mờ ám, có lẽ có người từng nhảy lầu ở đây.
Đồng thời càng đoán, các cô càng tò mò về tầng trên cùng, chẳng qua bọn họ không gan dạ đến mức đi lên đó, lỡ có chuyện gì thật thì sao? Cho nên Đoạn Dĩnh mới kéo người yêu mình theo, Lý Minh Lộ cũng tìm Lê Hoằng can đảm đi cùng.
Các cô tìm Lê Hoằng, lấy cớ trên tầng cao nhất tòa Văn Hinh có phòng tập múa bỏ không, thế nhưng thật ra cái cớ này chỉ là bịa, cho nên khi các cô thấy có một phòng tập múa trên tầng cao nhất thật cũng không khỏi bất ngờ.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, sau bất ngờ… còn có sự đáng sợ vô tận.
Vì trừ Lê Hoằng ra, những người hôm đó lên tầng trên cùng tòa Văn Hinh bắt đầu gặp xui —— Cằm Lê Hoằng có vết bỏng, mất đồ đạc, Lý Minh Lộ gặp tai nạn xe gãy tay trái, hiện còn đang nằm viện, Ngu Văn Thấm bị đau đầu buồn nôn mỗi ngày, về đêm cũng gặp phải mấy thử quỷ dị bẩn thỉu giống Lê Hoằng, ban đầu Đoạn Dĩnh và Từ Sâm đã bàn chuyện cưới xin, chờ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng dạo này không biết vì sao mà hai người như ăn phải thuốc nổ, ngày nào cũng cãi nhau, tình cảm vỡ tan, gần như chia tay.
Liễu Bất Hoa nghe xong, vừa dùng dây thép mở khoá vừa bình thản nói: “Cũng thường thôi, đây đều là vận rủi khi dám chọc đến tà ma, xui xẻo là hiện tượng bình thường.”
Vừa dứt lời, khóa cửa sắt theo tiếng mở ra.
Căn phòng tập múa âm u rộng lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Lê Hoằng sợ sệt đứng trước cửa không dám tiến lên, Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa dẫn đầu đi vào phòng tập múa, những người còn lại thấy thế mới run rẩy theo sau bọn họ.
Mà ánh sáng u ám trong phòng tập múa cũng chứng minh lời Lê Hoằng nói là thật —— căn phòng này rất quỷ dị.
Lúc bọn họ đến đây mới hơn ba giờ chiều, sớm hơn buổi chiều tà lần trước Lý Lộ Minh tới nhiều, ánh nắng dưới tầng rất sáng, vừa bước vào phòng học múa lại như bước một chân vào trời mưa đầy mây, khắp nơi đều phủ một lớp bụi lạnh lẽo.
Đồng thời sau khi đi vào phòng tập múa, bọn họ lại ngửi thấy mùi giống mùi thơm trên người Tạ Ấn Tuyết – mùi dầu xác người.
Lê Hoằng lần trước đã ăn đủ, sau khi vào phòng không còn ngẩng lên nhìn gương, chỉ nhìn chằm chằm chân mình, không đủ can đảm để quan sát lung tung.
“Oa, phòng tập múa này thú vị quá.” Liễu Bất Hoa nhìn tấm gương, ngạc nhiên nói: “Cha nuôi nhìn này, trong gương con là một đoá hoa mẫu đơn đó.”
Tạ Ấn Tuyết đi đến bên cạnh Liễu Bất Hoa, nhìn vào gương mấy giây, sau đó hỏi anh ta: “Bất Hoa, bây giờ con đang nghĩ gì?”
“Con đang nghĩ tấm gương này có thể soi ra kiếp trước của con không, sau đó con thấy con là một đóa mẫu đơn trong gương.” Liễu Bất Hoa thật thà nói: “Vậy kiếp trước con là hoa mẫu đơn thật ư?”
Tạ Ấn Tuyết mỉm cười từ chối cho ý kiến, sau đó đi đến gần Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ, hỏi: “Các cậu thì sao? Các cậu có thấy gì không?”
“Tôi thấy tôi đang đi vệ sinh trong trung tâm thương mại.” Lã Sóc tái mặt, lúc xanh lúc trắng: “… Ở gần đó xảy ra hoả hoạn, đốt cháy bình gas cửa hàng tầng một, sau đó bình gas phát nổ, nổ chết luôn tôi đang ngồi trên bồn cầu.”
“Tôi cũng thấy.” Liễu Bất Hoa chỉ vào gương nói: “Trạng thái chết của cậu còn thảm hơn Tiêu Tư Vũ nữa.”
“Đúng vậy, tôi gặp tai nạn xe cộ, cơ thể văng ra khỏi xe đứt làm ba.” Tiêu Tư Vũ nghĩ mình không khác gì những người gặp tai nạn xe khác, quan trọng nhất là không hiếm gặp.
Dù sao đầu Lã Sóc trong gương bị bồn cầu bay lên chặt đứt.
Tạ Ấn Tuyết thuận miệng hỏi: “Các cậu nghĩ nếu mình không đi vào “Khoá trường sinh”, vậy các cậu sẽ chết như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ gật đầu: “Còn anh Tạ thì sao? Anh thấy gì?”
Bọn họ hỏi, chuyển sang nhìn phía trước Tạ Ấn Tuyết, lại phát hiện trong gương không có hình y, giây tiếp theo, Tạ Ấn Tuyết trả lời họ: “Tôi không thấy gì cả.”
Tạ Ấn Tuyết trở tay, kẹp tờ giấy vàng dùng chu sa vẽ phù triện.
Y ném nó lên không trung, phù triện lập tức bay lên, không lửa mà cháy.
Ai ngờ khung cảnh xung quanh cũng bốc cháy như bị lửa nóng thiêu đốt, phòng tập múa dần biến mất, chỉ một giây sau, mọi người mới phát hiện ở đây không có phòng tập múa nào cả, bọn họ đang đứng trong một phòng kho chật hẹp chưa tới mười mét vuông, ánh sáng âm u.
Bên trong chứa mấy thứ vặt vãnh như chổi, dụng cụ lau nhà, còn có thùng sơn thừa vứt lại, dù trên tường có gương thật nhưng là loại gương treo bọc nhựa xung quanh kiểu cũ chỉ lớn bằng hai bàn tay, mà dưới chiếc bàn đựng gương có một bức tượng trẻ con dính đầy bùa vàng vẽ hoa văn đỏ.
Khi Lê Hoằng, Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ nhìn rõ khuôn mặt đứa bé thì không khỏi giật mình bàng hoàng, bên tai bỗng vang lên tiếng cười chói tai của trẻ con, bắp chân bọn họ như bị một đôi tay nhỏ vỗ một cái, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên chân có mấy cái kẹo đủ màu sắc vừa ngừng lăn.
“Chẳng phải đây là Kumanthong à?” Liễu Bất Hoa tiến lên, không dám chạm bừa vào đứa bé, chỉ nhăn mày nghi ngờ hỏi: “Sao lại để ở đây?”
Dù Kumanthong có tác dụng đổi vận tăng phúc, nhưng vì mang theo tà tính nên phải cung phụng cẩn thận, đặt ở nơi sạch sẽ trang nghiêm, ngày nào cũng thắp hương bày bánh kẹo trẻ con thích ăn làm đồ cúng. Bằng không Kumanthong sẽ cắn trả, mang vận xui đến cho chủ, nghiêm trọng hơn còn trúng họa sát thân.
Nghe vậy, Lê Hoằng, Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều ngẩng lên nhìn Liễu Bất Hoa, phát hiện đôi mắt đen của Tạ Ấn Tuyết đứng cạnh Liễu Bất Hoa bây giờ đã nhạt đi, chỉ còn màu bạc như tuyết.
Bọn họ hỏi: “Anh Tạ, mắt anh sao vậy?”
Tạ Ấn Tuyết khẽ nói: “Không sao, tôi mở mắt âm dương mà thôi.”
Dứt lời, y chớp chớp mắt, đôi mắt màu tuyết lại trở về bình thường.
—— Lúc tầng trên cùng mở cửa, ban đầu Tạ Ấn Tuyết cũng nhìn thấy một căn phòng tập múa.
Chỉ là y thấy căn phòng tập múa rất hư ảo, không chân thực như ảo ảnh trong sương mù nên đã mở mắt âm dương, quan sát ảo cảnh nên mới không bị huyễn tưởng do Kumanthong tạo ra đánh lừa.
Hơn nữa…
Tạ Ấn Tuyết cười lạnh: “Đây không phải Kumanthong.”
Y nói, vươn tay cầm lấy đứa bé màu vàng trên bàn, nhíu mày nói: “Để làm được Kumanthong thật sự trong chùa miếu cần dùng đất bảy ngôi mộ và bảy tổ kiến khác nhau, mà con Kumanthong giả này lại dùng tro cốt, cương và dầu xác trẻ em, âm khí quá nặng khiến mọi người đều rơi vào ảo ảnh.”
“Vậy phòng tập múa chúng ta nhìn thấy…” Lê Hoằng lúng túng nói: “Đều là ảo ảnh cả sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Ấn Tuyết nói: “Trong đầu các cậu nghĩ gì sẽ thấy cái đó, hơn nữa vì bị hương dầu ảnh hưởng nên các cậu sẽ chỉ nghĩ đến những cảnh kinh dị.”
Nghe đến đó, cuối cùng Lê Hoằng đã hiểu.
Nhóm Lý Lộ Minh lấy lý do ở đây có phòng tập múa để dụ cậu ta tới, suy nghĩ trước khi vào khiến bọn họ nhìn thấy một phòng tập múa, ba nữ sinh nghĩ ở đây có chuyện tà ma, các cô cũng nhìn thấy bóng ngược trong gương có động tác khác hoàn toàn với mình. Mà sở dĩ ánh sáng trong phòng tập múa âm u là vì ở đây không có phòng tập nào cả, chỉ có một phòng kho chứa cửa sổ lắp chiếc quạt thông gió nhỏ, ánh sáng không tốt cho lắm.
“Sao lại có người để thứ này trên gác mái trường vậy chứ?” Tiêu Tư Vũ tức giận: “Khác nào hại người ta không?”
“Dù hành động ấy là sai.” Liễu Bất Hoa nói nhỏ: “Nhưng người ta đã khóa cửa lại rồi.”
Là do nhóm Lý Lộ Minh cạy khóa đi vào.
Tiêu Tư Vũ: “…”
Hình như đúng thật.
“Con Kumanthong này âm khí rất nặng, nhưng chỉ cần chúng ta không lên tầng cao nhất sẽ không bị ảnh hưởng.” Tạ Ấn Tuyết cũng dịu giọng nói: “Tôi nghĩ… chủ nhân của con Kumanthong phát hiện mình thỉnh nhầm nhưng không thể tiễn nó đi, chỉ có thể đặt nó ở đây, muốn mượn thế trấn áp sự tà ma của nó.”
Lã Sóc khó hiểu: “Hả? Là sao?”
“Cậu đã từng nghe về một truyền thuyết trong dân gian chưa? Rất nhiều trường được xây gần bãi nghĩa địa vì trường đông học sinh, nặng dương khí nên tà vật không thể quấy phá.” Liễu Bất Hoa vỗ vai Lã Sóc nói: “Đặt Kumanthong ở đây là vì vậy.”
Dân gian có câu: Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó cũng mang nghĩa như vậy.
Kumanthong là một loại hình tâm linh đặc biệt ở Đông Nam Á, Kumanthong trong chùa có tác dụng đổi vận tăng phúc hiệu quả hay không còn phải xem xét, nhưng Kumanthong do thầy pháp chế tạo không thể thoát khỏi chữ “tà”, dù sau khi thỉnh về có được may mắn tạm thời nhưng tương lai sẽ phải trả cái giá lớn hơn.
Lê Hoằng nghe xong im lặng hồi lâu, cụp vai ủ rũ: “Sau này tôi sẽ không đi lung tung nữa, cũng sẽ không chơi mấy trò tâm linh.”
“Nếu cậu giác ngộ được như vậy là chuyện tốt. Chẳng qua nếu để con Kumanthong này ở đây tiếp sẽ không chỉ dừng lại ở đám học sinh tò mò cạy khóa vào xem, nếu đã phải trấn áp, chi bằng để tôi làm việc thiện, mang về Minh Nguyệt Nhai vậy.” Nói xong, Tạ Ấn Tuyết định cất Kumanthong vào túi tay áo, nhưng khi y giơ đứa bé lên, quan sát hoa văn bùa đỏ trên người nó lại cau mày nói: “Không đúng, tôi nói sai rồi, có người đặt con Kumanthong giả này ở đây, bùa trên người nó có tác dụng tăng sức mạnh.”
Tăng sức mạnh cho nó sẽ giúp đổi vận cho chủ, đặt nó trấn áp ở nơi nhiều dương khí để đề phòng nó cắn trả.
“Biết đặt tà vật lên gác mái trường cấp ba, mượn dương khí học sinh trấn áp tất có cao nhân chỉ điểm.”
Tạ Ấn Tuyết lẩm bẩm, y càng nghĩ càng tò mò rốt cuộc chủ nhân của con Kumanthong này là ai?
Cuối cùng Tạ Ấn Tuyết thả Kumanthong màu vàng xuống, nói: “Tôi không thể đưa Kumanthong đi.”
“Hả? Anh Tạ, chẳng lẽ cứ để mặc nó ở đây ư?” Tiêu Tư Vũ nghe Tạ Ấn Tuyết nói vậy không khỏi sốt ruột, nói: “Không phải anh nói lỡ các học sinh khác đến sẽ gây hoạ cho nhiều người hơn sao?”
“Đúng vậy.”
“Nên chuyện các cậu cần làm là…” Tạ Ấn Tuyết vỗ vỗ tượng trẻ con, ngước lên cười nói: “Báo công an.”
Những người khác: “?”
“Báo công an?” Lê Hoằng ngẩn ra, hoàn hồn hỏi: “Nhưng cảnh sát quan tâm mấy chuyện này không?”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Không quan tâm, nên cậu vẫn phải tiếp tục đeo dây đỏ tôi đưa, bằng không sẽ bị Kumanthong giả luyện lấy dầu xác người.”
“Nhưng báo cảnh sát cũng có ưu điểm: Đó là khiến trường học để mắt, cảnh sát cũng sẽ cảnh báo học sinh không được làm mấy thứ mê tín, giết gà dọa khỉ, đề phòng người kia tiếp tục bỏ mấy thứ tà ma trên gác mái trường các cậu, bằng không nếu tôi mang con Kumanthong này đi, người kia lại mang cái khác tới, vậy chẳng phải chúng ta phí công rồi ư?”
“Cho nên chúng ta báo công an thôi.”
Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc từng chứng kiến dáng vẻ cổ hủ, còn thực hiện huyền pháp của y không khỏi cảm thấy vi diệu, nhưng không thể không công nhận Tạ Ấn Tuyết nói rất có lý.
“Vậy nếu cảnh sát mang Kumanthong đi, kết quả bọn họ dính vận xui thì sao đây?” Lê Hoằng không hổ là bạn của Tiêu Tư Vũ, đến bản thân còn lo chưa xong đã lo cho cảnh sát: “Tôi không muốn bọn họ đều bị luyện thành dầu xác người.”
“Cậu yên tâm.” Tạ Ấn Tuyết giơ tay lên, dùng móng ngón cái rạch một vết lên đầu ngón trỏ, sau đó quệt lên tượng đứa bé: “Vậy là xong.”
Máu của y có thể chặn sự tà ma của Kumanthong giả, khiến cho người chạm vào nó không gặp tai hoạ về sau, chẳng qua như vậy cũng sẽ dẫn đến việc mất đi tác dụng tăng tài vận.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết thây kệ.
Kẻ dùng cách tà ma để tăng vận may, còn gây tai hoạ cho học sinh có phải loại tốt đẹp gì đâu? Y không vặn gãy cổ Kumanthong, giúp nó cắn trả chủ nhân đã nương tay lắm rồi.
Chuyện của Kumanthong xem như đã được giải quyết, cả nhóm rời khỏi gác mái, tìm chỗ râm mát trong sân trường ngồi xuống, sau đó gọi cảnh sát đến toà Văn Hinh mang Kumanthong trên tầng cao nhất đi.
Trong lúc đó bọn họ quan sát cửa ra vào tòa Văn Hinh, không thấy ai khả nghi tới.
Vì thế Tiêu Tư Vũ, Lã Sóc và Lê Hoằng rất khó hiểu: “Rốt cuộc là ai đặt con Kumanthong trên đó?”
“Tóm lại không phải người tốt đẹp gì.” Liễu Bất Hoa nhíu mày, nói: “Tôi nghĩ các cậu cũng nên cẩn thận hơn, chỉ cần hỏi thăm sẽ biết chuyện các cậu ra vào tòa Văn Hinh, lỡ người kia ghi hận, trả thù các cậu thì sao?”
Lê Hoằng tưởng mọi chuyện đã kết thúc, trái tim vốn đã thả lỏng nay lại căng lên, sợ hãi nói: “… Không, không thể nào?”
“Cẩn thận vẫn hơn.” Tạ Ấn Tuyết cũng nói: “Cậu kết bạn Wechat với Bất Hoa đi, có việc gì cứ tìm nó, tôi sẽ biết thôi.”
Lê Hoằng nơm nớp làm theo.
Về sau còn đến cửa hàng trà sữa mua cho Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa mỗi người một ly trà sữa trân châu xem như quà đáp lễ thêm.
Trước khi quay về Minh Nguyệt Nhai, Tạ Ấn Tuyết không quên quan tâm tình hình vị khách trước đây, hỏi Tiêu Tư Vũ: “Đúng rồi, cậu Tiêu, dạo này chị cậu sao rồi?”
“Anh Tạ gọi tôi Tư Vũ là được rồi.” Nghe xưng hô của Tạ Ấn Tuyết với mình, Tiêu Tư Vũ được quý hóa lo: “Bây giờ chị tôi ăn ngon ngủ kỹ, nghe nói ở nhà một mình vẫn không thấy sợ, còn nói gì mà chị em tri kỷ mới… Nhưng mà thủ tục ly hôn vẫn chưa xong, có thể sẽ phải đi tố tụng.”
Liễu Bất Hoa thấy bất bình thay Tiêu Như Thi: “Cái gì? Còn định tố tụng nữa à?”
“Đúng vậy, anh ta sợ chuyện vợ trước sẽ bị vạch trần, Tô Khiêm không đồng ý ly hôn.” Tiêu Tư Vũ cứ nghĩ đến tên đàn ông mình đã từng gọi là anh rể lại thấy ghê tởm: “Chị tôi đúng là vô phước mới gặp phải loại cặn bã thế này.”
Sau khi Tạ Ấn Tuyết rời khỏi nhà họ Tiêu, không lâu sau Tiêu Như Thi cũng quay về “nhà” của cô và Tô Khiêm, nhờ có nội ứng, Tiêu Như Thi thành công tìm ra bùa hộ thân của Tô Khiêm, làm bộ lỡ huỷ đi.
Vì vậy vào đêm đó, Tô Khiêm nhìn thấy người vợ cũ đã lâu không gặp.
Nghe Tiêu Như Thi nói Tô Khiêm bị bệnh nặng một trận, giày vò đến mức gầy sọp, rất giống xác chết biết đi, thậm chí còn tiều tụy hơn Tiêu Như Thi ngày ấy gặp quỷ, vì vậy về quê dưỡng bệnh. Đến đây hai vợ chồng họ xem như hoàn toàn trở mặt, Tô Khiêm trốn ở quê không chịu về, càng không chịu ly hôn với Tiêu Như Thi, hệt như muốn đấu đến cùng với cô.
Nói thật Tô Khiêm không vượt quá giới hạn càng không đồng ý ly hôn, muốn tòa xử án phán quyết cho bọn họ ly hôn là điều không thể, dù hai vợ chồng ở riêng hai năm là có thể tuyên án nhưng không đáng để Tiêu Như Thi tốn thời gian với tên khốn nạn như Tô Khiêm lâu như vậy.
“Chị em mới?” Tạ Ấn Tuyết đọc từ này, bật cười sâu xa, hút một hơi trà sữa, nói khẽ: “Để tôi chỉ cho cô ấy một cách. Cậu quay về nói với chị cậu, bảo cô ấy nói với Tô Khiêm sắp đến tiết Thanh Minh rồi, Tô Khiêm muốn sau này cột trạng thái của cô ấy viết là góa chồng hay là đã ly hôn? Tôi nghĩ Tô Khiêm nghe xong sẽ có lựa chọn chính xác.”
Tiêu Tư Vũ nghe xong, biểu cảm chấn động: “Anh Tạ, quả nhiên anh…”
Gã vốn muốn khen Tạ Ấn Tuyết nhưng nghĩ mãi không biết nên dùng từ gì, cuối cùng chỉ thốt ra mấy chữ: “Là người tốt.”
Tạ Ấn Tuyết được phát thẻ người tốt tự bỏ tiền túi mua hai ly trà sữa trân châu mới ngồi lên Lamborghini của Liễu Bất Hoa về Minh Nguyệt Nhai. Sau khi quay về, Tạ Ấn Tuyết chia trà sữa cho dì Trần và học trò Thẩm Thu Kích.
Về sau y bảo Liễu Bất Hoa dẫn Thẩm Thu Kích đến đình hóng mát một chuyến.
Hai thầy trò tay nâng trà sữa ngồi đối diện nhau trong đình.
Trước mặt bọn họ là một ngọn đèn xác người trắng như ngọc.
“Nào, Kích, để thầy cho con xem một báu vật.”
Tạ Ấn Tuyết thả trà sữa xuống, lấy que diêm châm lửa đèn xác người khiến mùi thơm tỏa ra, lại lấy hai miếng lá liễu khỏi tay áo, dấp nước sượt lên mí mắt trên khuôn mặt vô cảm của Thẩm Thu Kích, sau đó hỏi nó: “Con thấy quỷ không?”
Thẩm Thu Kích: “…”
Đây là báu vật Tạ Ấn Tuyết muốn cho nó xem?
Thẩm Thu Kích không nói gì, Liễu Bất Hoa thấy thế cũng cầm lá liễu dấp nước lau mắt, tự mở mắt âm dương.
Anh ta nhìn xung quanh, đừng nói là quỷ, trừ ba người bọn họ ra, trong sân không còn bóng người nào khác, Liễu Bất Hoa nghĩ mình đã làm đến nước này rồi vẫn không thấy quỷ đâu, thật khó chịu, cầu xin Tạ Ấn Tuyết trợ giúp: “Cha nuôi, con cũng không thấy quỷ đâu, có phải con quỷ trong nến chạy rồi không?”
“Không biết.”
Tạ Ấn Tuyết cũng không nhịn được nhíu mày, y đang muốn dạy Thẩm Thu Kích nên tự vệ thế nào nếu gặp quỷ, nhưng nếu muốn học thì phải gặp quỷ thật làm tư liệu mới được.
“Ngọn nến xác người này vô dụng rồi, con cầm đi phẩm hương đi.” Tạ Ấn Tuyết hơi thất vọng, dập lửa nến vứt cho Liễu Bất Hoa, lại nói với Thẩm Thu Kích: “Bây giờ không có quỷ, con về học vẽ bùa trước đi Kích, chờ đến giữa tháng bảy, chúng ta chơi vài trò tâm linh vào giờ tý chắc có thể gặp quỷ, đến lúc đó thầy sẽ dạy con cách tự vệ.”
Liễu Bất Hoa sung sướng: “Được!”
Thẩm Thu Kích: “…”
Tạ Ấn Tuyết quan sát khuôn mặt của học trò, nghĩ nó hẳn sẽ không chờ mong đến giữa tháng bảy, nhưng Liễu Bất Hoa lại rất chờ mong, Tạ Ấn Tuyết xem lịch, phát hiện giữa tháng bảy chính là lần tiếp theo y và Liễu Bất Hoa tiến vào “Khóa trường sinh”.
Vì vậy Tạ Ấn Tuyết nghĩ: Chẳng lẽ y lại vào trò chơi đúng mười hai giờ đêm nữa?
Cũng may vào mười hai giờ đêm đó, y và Liễu Bất Hoa vẫn ở trong đình hóng gió.
“Tốt lắm.” Tạ Ấn Tuyết gật đầu, nghĩ có thể đêm nay y và Liễu Bất Hoa sẽ đi vào trò chơi, vẫn còn thời gian chơi gọi quỷ: “Bây giờ âm khí đang dày, thầy và anh Bất Hoa của con không có nhiều thời gian, chúng ta tranh thủ chơi thôi.”
Nhưng bọn họ nên chơi trò nào mới được?
Cuối cùng Tạ Ấn Tuyết nghe theo đề xuất của Liễu Bất Hoa, quyết định chơi bút tiên trước, dù sao trò chơi gọi hồn này rất kinh điển, thường gọi ra quỷ, còn là nữ quỷ —— Cái sau mới là nguyên nhân Liễu Bất Hoa đòi chơi.
Nhưng Thẩm Thu Kích nhìn đống giấy lộn bọn họ chuẩn bị dùng, cau mày nói: “Thầy, mấy chữ trên này giáo viên chưa dạy, con đọc không hiểu.”
“Chúng ta chơi thứ này không phải để hỏi thật.” Tạ Ấn Tuyết mím môi, gõ nhẹ bút xuống trán nó nói: “Gặp được quỷ là được.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy càng câm nín.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa đã cùng cầm bút, bày sẵn tư thế, hối thúc nó: “Kích, chỉ còn con nữa thôi, mau…”
Chữ “tới đây” còn chưa lọt ra khỏi miệng, Tạ Ấn Tuyết đã thấy cảnh vật trong đình hóng mát trước mắt xảy ra biến đổi quen thuộc —— Đã đến lúc y và Liễu Bất Hoa đi vào phó bản.
Tình huống đi vào phó bản lần này cũng giống hai lần trước, những thứ tiếp xúc với bản thân sẽ bị kéo theo vào phó bản.
Vì vậy Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa vẫn giữ nguyên động tác chơi bút tiên, mang theo giấy bút, bàn và đệm bồ đoàn cùng xuất hiện trên một chiếc thuyền đánh cá cũ.
Chiếc thuyền đánh cá này quá nhỏ, sau khi Tạ Ấn Tuyết nhìn thấy cảnh vật xung quanh liền kết luận đây không phải là địa điểm bọn họ tham gia trò chơi. Sau đó y ngước lên nhìn xung quanh, muốn biết có người chơi nào khác không.
Ai ngờ Tạ Ấn Tuyết lại thấy một gương mặt khiến y rất bất ngờ.
Y nhìn qua bên kia, đôi mắt mở lớn, mấp máy môi: “Cậu…”
Người đàn ông mặc áo đen, tóc dài thả sau gáy nửa cột nửa nới, khuôn mặt lạnh lùng nghe vậy ngẩng lên nhìn Tạ Ấn Tuyết.
Tạ Ấn Tuyết lại không thèm nhìn hắn, ánh mắt tập trung lên thanh niên mặc áo thun trắng ngồi bên cạnh người đàn ông, hỏi: “Lê Hoằng, sao cậu cũng ở đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
NPC: Cậu không nhìn tôi à?
Tạ tay to: Anh là ai?
NPC: ?
*************************
Trời ơi tui đã biết cái nết nham nhở của Thẩm nghèo nó từ đâu mà ra rồi =))))))))))))) Đúng là chẳng có cái gì tự nhiên mà ra cả =)))))))))))