Tôi Có Thể Sờ Tinh Thần Thể Của Cậu Được Không
Chương 7
Edit + Beta: V
Nếu là người hơi hiểu Thích Diêm một chút thì khi nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của cậu sẽ thức thời lui binh.
Nhưng hiển nhiên Lệ Trang không phải người như vậy, hắn vẫn đưa tay ra, sau một lúc lâu không thấy Thích Diêm phản ứng thì hơi nghi hoặc liếc cậu một cái: "Sao vậy?"
Thích Diêm thề, nếu tên này nói nhiều thêm một câu thì cậu sẽ cho hắn xem cái gì gọi là bị vặn gãy tay.
Nhưng tiếp theo Lệ Trang không mở miệng, mà người hướng dẫn không chờ được thúc giục: "Thất thần gì đó? Mau sờ đi! Cũng không cần quá thân mật, chỉ cần chạm da thịt là được."
Thích Diêm liếc nhìn cái tay kia.
Không thể không thừa nhận, nếu không phải chủ nhân của nó ó đâm quá thì cái tay này có thể nói là đẹp tuyệt vời.
Nghe câu "không cần quá thân mật" của người hướng dẫn, Thích Diêm chậm rãi thở ra một hơi, cậu nhịn.
Thích Diêm hơi cử động cổ tay và các đốt ngón tay, sau đó cậu chìa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay trắng nõn lên mu bàn tay đang đưa ra trước mặt, cứ như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Lệ Trang không thể tin nhìn cậu: "Cậu gọi cái này là sờ hả?"
Người hướng dẫn bên cạnh đứng ra chủ trì công đạo: "Đúng thật không tính là sờ."
Thích Diêm: "..."
Những tân binh phía dưới vốn đang xem náo nhiệt, nghe vậy thì nhịn không được cười ầm lên.
Chỉ có Thời Diệc Tư quá hiểu Thích Diêm, cậu ta nhìn bộ dạng của bạn tốt là biết ngay, phỏng chừng giá trị kiên nhẫn của người này đã gần tới mức cực hạn rồi.
Thời Diệc Tư rụt cổ, cậu ta đè trái tim đang đập thình thịch túm Ô Võ bên cạnh, sợ hãi nói: "Nếu dưới tình huống như này mà đánh người thì có bị xử phạt xóa tên hay không?"
Thật ra Ô Võ thích mấy màn tấu hề này lắm, cậu ta nghe vậy thì nở nụ cười: "Có thể đó."
Thời Diệc Tư: "!"
Cũng may Thích Diêm không làm ra mấy chuyện máu me, có lẽ đã chuẩn bị tư tưởng xong rồi nên cuối cùng, dưới ánh nhìn của mọi người, cậu đặt tay lên mu bàn tay của Lệ Trang.
Nhiệt độ cơ thể của hai người chênh lệch một cách vi diệu như nước sông với nước biển, điều này làm khuếch đại xúc cảm khi tiếp xúc. Ngay khi tay chạm tay, tinh thần lực bắt đầu khởi động trong cơ thể Lệ Trang như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, dần dần bình ổn lại.
Lần đầu tiên Lệ Trang có cảm giác như vậy nên hắn hơi sửng sốt.
Người hướng dẫn cảm thấy vô cùng hài lòng với sự phối hợp của Thích Diêm, anh ta cười vỗ vai cậu, sau đó đặt dụng cụ trắc lực đã sử dụng ở giữa và đẩy đến trước mặt Lệ Trang: "Dùng hết toàn lực một lần nữa xem."
Vừa nãy Lệ Trang đã kiểm tra rồi, giá trị bùng nổ của hắn đạt đến mức bằng tổng sát thương của mười người đàn ông cường tráng bình thường. Bàn tay đang tiếp xúc với Thích Diêm không tiện lộn xộn nên hắn âm thầm vận lực bên tay còn lại.
Kết quả kiểm tra đã có, toàn trường khiếp sợ - chỉ bằng một nửa giá trị vừa rồi!
Người hướng dẫn mỉm cười nhìn xung quanh, anh ta lấy tình huống trước mặt làm ví dụ và chậm rãi giải thích: "Cho nên, như các cậu đã thấy, tuy tinh thần lực của dẫn đường không thể hiện ra ngoài như lính gác, nhưng nó có tác dụng trấn an rất tốt. Dưới tình huống lính gác không thể khống chế được năng lực tự thân mà tiến vào trạng thái cuồng bạo thì dẫn đường có thể thông qua phương thức tiếp xúc này để đưa tinh thần lực của mình vào khống chế trạng thái hỗn loạn của lính gác."
Mặt Thích Diêm không chút thay đổi đứng nghe, cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Lệ Trang truyền đến từ vị trí tiếp xúc, dường như nó đang thẩm thấu vào lòng bàn tay cậu vậy.
Thích Diêm hơi cong ngón tay, vừa định thu về thì người hướng dẫn chợt kết thúc việc thao thao bất tuyệt mớ lý luận và chuyển đề tài: "Đương nhiên, thường thì hệ số khống chế sẽ không chỉ còn một nửa, chúng ta lại thử thí nghiệm thâm nhập sâu hơn xem kết quả thế nào nhé."
Thích Diêm: "..." Mịa, chưa hết nữa à?
Cậu ngẩng đầu nhìn người hướng dẫn, đang định từ chối thì đối phương dứt khoát hành động.
Có lẽ không thể trông cậy Thích Diêm phối hợp nên người hướng dẫn đành phải tự ra tay, anh ta kéo tay hai người và ấn vào nhau.
Xúc giác trong nháy mắt bị phóng đại lên gấp mấy lần.
Người hướng dẫn còn vỗ mu bàn tay của hai người, tiếp tục tiến hành chỉ đạo: "Loại tiếp xúc này là cơ bản nhất, các cậu sờ nhiều hơn chút, Thích Diêm, cậu thử triển khai tinh thần lực xem. Ví như dung hợp bản thân với Lệ Trang, dụng tâm cảm thụ sự tồn tại của cậu ta, bao dung cậu ta, tiếp nhận cậu ta, dẫn đường cho cậu ta... Tốt nhất là làm được đến mức trong cậu có cậu ta và trong cậu ta có cậu. Đương nhiên, thường thì chỉ sau khi hoàn thành ghép đôi thì dẫn đường mới có thể đạt tới trình độ này, vậy nên bây giờ chưa thực hiện được cũng không cần phải sốt ruột, đây là chuyện bình thường."
"..." Thích Diêm hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này, cậu nghe mà đau cả đầu.
Thật vất vả đợi đến khi người hướng dẫn buông ra, Thích Diêm còn chưa kịp thu tay về thì đã bị Lệ Trang nhanh tay lẹ mắt cầm lấy.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cậu, Lệ Trang hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt khó coi của Thích Diêm mà hơi đăm chiêu, dụng tâm cảm thụ: "Hóa ra cảm giác dẫn đường là vậy à?"
Thích Diêm chỉ cảm thấy sợi dây thần kinh lý trí trong đầu đứt cái bặc.
Ngay lúc nó đứt ra, trên mặt cậu nở một nụ cười vô hại: "Thích không? Chi bằng cảm thụ sâu hơn chút ha?"
Việc cả hai làm mẫu cho buổi học chấm dứt vô cùng hoàn mỹ.
Lần này, tinh thần lực của Thích Diêm xâm nhập để "trấn an" không mang một chút tình cảm nào, kết quả của việc tận sức là cường độ công kích của Lệ Trang chỉ còn hai phần mười so với trạng thái bình thường.
Nhờ Thích Diêm làm mẫu một cách tiêu chuẩn như sách giáo khoa nên lúc Lệ Trang xuống bục thì ngay cả bước đi hắn cũng cảm thấy lâng lâng cả người.
Thích Diêm bình thản đi về chỗ ngồi của mình, không hề có ý định muốn đỡ Lệ Trang, cậu kêu Thời Diệc Tư cho tờ khăn ướt rồi cụp mắt chùi tay.
Một lát sau, Lệ Trang mới lê bước trở về rồi choáng váng nằm úp sấp lên bàn.
Chờ khôi phục được một chút thì hắn hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là cảnh tượng Thích Diêm đang cẩn thận và tỉ mỉ lau từng tấc, từng ngóc ngách trên bàn tay.
Thấy Thích Diêm ngay cả kẽ ngón tay cũng không buông tha thì rốt cuộc hắn mở miệng: "Có làm lố quá không vậy?"
Bởi vì đang ở tư thế nằm sấp nên giọng của hắn cũng hơi ồm ồm.
Thích Diêm khôn quay đầu sang mà thản nhiên nói: "Ngại quá, trời sinh khiết phích."
Lệ Trang há miệng thở dốc, rốt cuộc hắn cũng không nói gì, sức cùng lực kiệt ngã đầu đánh một giấc.
Tiết hướng dẫn tinh thần lực hôm nay đã khiến Thời Diệc Tư mở to mắt.
Sau khi rời khỏi hội trường và về ký túc xá, xác nhận Thích Diêm đã khôi phục lại bộ dạng bình thường thì Thời Diệc Tư không thể kìm chế nổi tò mò trong lòng, cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay lên làm mẫu hơi đột ngột, nhưng từ góc độ nào đó mà nói thì tụi mình không có mấy cơ hội để luyện tập như này đâu. Thích Diêm, mày tiết lộ chút coi, lúc sờ lính gác có cảm giác gì vậy?"
Thời Diệc Tư vừa nhắc thì cảm giác tinh thần lực cuốn vào nhau lúc trên bục mơ hồ xuất hiện trở lại.
Thích Diêm hơi nheo mắt, cậu khựng lại rồi hỏi một câu không rõ đầu đuôi: "Mày từng sờ phân bao giờ chưa?"
Thời Diệc Tư: "Hả?"
"Cảm giác nó dính dính, ngoại trừ không ngửi được mùi ra thì xúc cảm giống nhau như đúc." Thích Diêm nói một cách thản nhiên, cậu thành thật quay đầu qua và đề nghị: "Nếu mày thật sự tò mò thì sau khi trở về tìm cơ hội thử cái đi."
Thời Diệc Tư: "..." Má mày, cái đết chi mày cũng có thể lấy làm ví dụ hết!
Nếu không phải chửi lộn không lại thì có đôi khi, Thời Diệc Tư rất muốn ân cần hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Thích Diêm.
Nhờ phúc của thằng bạn mà bức tranh "thơm phức" kia không xóa đi được, nó đoạn tuyệt hẳn hết thảy ảo tưởng của cậu ta về việc cộng tác với lính gác trong tương lai.
Thời Diệc Tư hít mạnh thở đều mới khiến bản thân không suy nghĩ đến phương diện kia.
Vừa định nói thêm gì nữa thì phía sau chợt truyền đến một tiếng cười vang: "Không phải chứ Lệ Trang, mày không định tìm lại chút mặt mũi à?"
Biểu cảm của Thời Diệc Tư nhất thời trở nên cứng đờ.
Không trùng hợp vậy chớ?
Cậu ta âm thầm nhìn sắc mặt của Thích Diêm, sau đó cứng ngắc quay đầu lại thì thấy phía sau là một đám lính gác mặc quân trang. Thật trùng hợp làm sao, cái tên bị khoác vai chính giữa đúng là Lệ Trang vừa rồi mang đến thể nghiệm chân thật cho Thích Diêm.
Tuy hắn đã ngủ một giấc rồi nhưng thoạt nhìn vẫn hơi mệt mỏi, nghe mấy đứa xung quanh trêu chọc hắn cũng không có phản ứng gì, không phản bác cũng không cảm thấy mất hứng mà vẻ mặt hơi đăm chiêu, không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.
Chắc không lao lại đây đâu ha... sau khi Thời Diệc Tư xác định Lệ Trang thật sự không có động thủ thì cảm thấy yên tâm một chút. Nhưng bất chợt, cậu ta nhìn thấy Lệ Trang đẩy mấy cánh tay đang khoác trên vai ra rồi cất bước đi tới: "!"
Thích Diêm vẫn đi bình thường như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả bước đi cũng không hề khựng lại. Mãi đến khi bị người ta chặn đường thì cậu mới giương mắt lên: "Có chuyện gì?"
Những lời này là biết rõ mà còn cố hỏi, Lệ Trang cũng không muốn truy cứu.
Hắn yên lặng nhìn gương mặt này, sau đó thành thật xắn tay áo lên rồi đưa ra trước mặt Thích Diêm như ở trên bục khi nãy: "Vừa rồi nhiều người quan sát nên khó tránh khỏi khẩn trương, ở phương diện cảm thụ ít nhiều gì cũng có sai lệch. Thừa dịp không có nhiều người cậu sờ tôi một chút nữa xem?"
Từng câu từng chữ tràn đầy săn sóc.
Gân xanh trên trán Thích Diêm chợt nảy lên.
Nhưng cái tên này không sợ chết, Lệ Trang lại bổ sung một câu: "Nhưng nói thật, đôi lúc tôi cũng ngửi được mùi thơm đó, cậu có biết một loại thực phẩm tên là bột ốc sên không?"
Rõ ràng Thích Diêm sắp nổi điên rồi, Thời Diệc Tư không đành lòng che kín mắt lại, nhưng sau đó không kìm được hé một cái khe trộm nhìn ra ngoài.
Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy Thích Diêm dứt khoát nhấc một chân lên đá cái tên có mắt không tròng này một cước, sau đó bước đi mà không xoay đầu lại.
"Thật ra thì tao thấy tính tình mày ngày càng tốt." Trên đường quay về ký túc xá, Thời Diệc Tư cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì Thích Diêm không tẩn cho đối phương một trận tơi bời.
Nếu trước kia thì e là cái tên Lệ Trang này sẽ bị đánh cho không xuống giường được, sao có thể như mới nãy một cước là xong?
Thích Diêm không tỏ thái độ, cậu mở đoan não ra, đang chuẩn bị lên hệ thống xem thời gian sắp xếp cho hạng mục thức tỉnh tinh thần thể thì thiết bị truyền tin chợt nhảy ra một yêu cầu kết bạn.
Mở lên thì thấy đây là một tài khoản tân binh vừa mới đăng ký.
ID vô cùng gây chú ý: [Phân thơm phức]
Không cần hỏi cũng biết là ai, kết hợp với chuyện mới xảy ra thì cậu không thể bình tĩnh được nữa.
Thích Diêm xoa huyệt thái dương đang đau nhức.
... Mẹ nó, thằng này bị ngu à?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cái tên độc nhất vô nhị trong toàn vũ trụ, chưa có ai đăng ký bản quyền đâu nha.
Đừng sợ, ID này mỗi ngày có thể đổi một lần.
- --
V: Cười khùng:))))
Thời Diệc Tư belike:
Nếu là người hơi hiểu Thích Diêm một chút thì khi nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của cậu sẽ thức thời lui binh.
Nhưng hiển nhiên Lệ Trang không phải người như vậy, hắn vẫn đưa tay ra, sau một lúc lâu không thấy Thích Diêm phản ứng thì hơi nghi hoặc liếc cậu một cái: "Sao vậy?"
Thích Diêm thề, nếu tên này nói nhiều thêm một câu thì cậu sẽ cho hắn xem cái gì gọi là bị vặn gãy tay.
Nhưng tiếp theo Lệ Trang không mở miệng, mà người hướng dẫn không chờ được thúc giục: "Thất thần gì đó? Mau sờ đi! Cũng không cần quá thân mật, chỉ cần chạm da thịt là được."
Thích Diêm liếc nhìn cái tay kia.
Không thể không thừa nhận, nếu không phải chủ nhân của nó ó đâm quá thì cái tay này có thể nói là đẹp tuyệt vời.
Nghe câu "không cần quá thân mật" của người hướng dẫn, Thích Diêm chậm rãi thở ra một hơi, cậu nhịn.
Thích Diêm hơi cử động cổ tay và các đốt ngón tay, sau đó cậu chìa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay trắng nõn lên mu bàn tay đang đưa ra trước mặt, cứ như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Lệ Trang không thể tin nhìn cậu: "Cậu gọi cái này là sờ hả?"
Người hướng dẫn bên cạnh đứng ra chủ trì công đạo: "Đúng thật không tính là sờ."
Thích Diêm: "..."
Những tân binh phía dưới vốn đang xem náo nhiệt, nghe vậy thì nhịn không được cười ầm lên.
Chỉ có Thời Diệc Tư quá hiểu Thích Diêm, cậu ta nhìn bộ dạng của bạn tốt là biết ngay, phỏng chừng giá trị kiên nhẫn của người này đã gần tới mức cực hạn rồi.
Thời Diệc Tư rụt cổ, cậu ta đè trái tim đang đập thình thịch túm Ô Võ bên cạnh, sợ hãi nói: "Nếu dưới tình huống như này mà đánh người thì có bị xử phạt xóa tên hay không?"
Thật ra Ô Võ thích mấy màn tấu hề này lắm, cậu ta nghe vậy thì nở nụ cười: "Có thể đó."
Thời Diệc Tư: "!"
Cũng may Thích Diêm không làm ra mấy chuyện máu me, có lẽ đã chuẩn bị tư tưởng xong rồi nên cuối cùng, dưới ánh nhìn của mọi người, cậu đặt tay lên mu bàn tay của Lệ Trang.
Nhiệt độ cơ thể của hai người chênh lệch một cách vi diệu như nước sông với nước biển, điều này làm khuếch đại xúc cảm khi tiếp xúc. Ngay khi tay chạm tay, tinh thần lực bắt đầu khởi động trong cơ thể Lệ Trang như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, dần dần bình ổn lại.
Lần đầu tiên Lệ Trang có cảm giác như vậy nên hắn hơi sửng sốt.
Người hướng dẫn cảm thấy vô cùng hài lòng với sự phối hợp của Thích Diêm, anh ta cười vỗ vai cậu, sau đó đặt dụng cụ trắc lực đã sử dụng ở giữa và đẩy đến trước mặt Lệ Trang: "Dùng hết toàn lực một lần nữa xem."
Vừa nãy Lệ Trang đã kiểm tra rồi, giá trị bùng nổ của hắn đạt đến mức bằng tổng sát thương của mười người đàn ông cường tráng bình thường. Bàn tay đang tiếp xúc với Thích Diêm không tiện lộn xộn nên hắn âm thầm vận lực bên tay còn lại.
Kết quả kiểm tra đã có, toàn trường khiếp sợ - chỉ bằng một nửa giá trị vừa rồi!
Người hướng dẫn mỉm cười nhìn xung quanh, anh ta lấy tình huống trước mặt làm ví dụ và chậm rãi giải thích: "Cho nên, như các cậu đã thấy, tuy tinh thần lực của dẫn đường không thể hiện ra ngoài như lính gác, nhưng nó có tác dụng trấn an rất tốt. Dưới tình huống lính gác không thể khống chế được năng lực tự thân mà tiến vào trạng thái cuồng bạo thì dẫn đường có thể thông qua phương thức tiếp xúc này để đưa tinh thần lực của mình vào khống chế trạng thái hỗn loạn của lính gác."
Mặt Thích Diêm không chút thay đổi đứng nghe, cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Lệ Trang truyền đến từ vị trí tiếp xúc, dường như nó đang thẩm thấu vào lòng bàn tay cậu vậy.
Thích Diêm hơi cong ngón tay, vừa định thu về thì người hướng dẫn chợt kết thúc việc thao thao bất tuyệt mớ lý luận và chuyển đề tài: "Đương nhiên, thường thì hệ số khống chế sẽ không chỉ còn một nửa, chúng ta lại thử thí nghiệm thâm nhập sâu hơn xem kết quả thế nào nhé."
Thích Diêm: "..." Mịa, chưa hết nữa à?
Cậu ngẩng đầu nhìn người hướng dẫn, đang định từ chối thì đối phương dứt khoát hành động.
Có lẽ không thể trông cậy Thích Diêm phối hợp nên người hướng dẫn đành phải tự ra tay, anh ta kéo tay hai người và ấn vào nhau.
Xúc giác trong nháy mắt bị phóng đại lên gấp mấy lần.
Người hướng dẫn còn vỗ mu bàn tay của hai người, tiếp tục tiến hành chỉ đạo: "Loại tiếp xúc này là cơ bản nhất, các cậu sờ nhiều hơn chút, Thích Diêm, cậu thử triển khai tinh thần lực xem. Ví như dung hợp bản thân với Lệ Trang, dụng tâm cảm thụ sự tồn tại của cậu ta, bao dung cậu ta, tiếp nhận cậu ta, dẫn đường cho cậu ta... Tốt nhất là làm được đến mức trong cậu có cậu ta và trong cậu ta có cậu. Đương nhiên, thường thì chỉ sau khi hoàn thành ghép đôi thì dẫn đường mới có thể đạt tới trình độ này, vậy nên bây giờ chưa thực hiện được cũng không cần phải sốt ruột, đây là chuyện bình thường."
"..." Thích Diêm hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này, cậu nghe mà đau cả đầu.
Thật vất vả đợi đến khi người hướng dẫn buông ra, Thích Diêm còn chưa kịp thu tay về thì đã bị Lệ Trang nhanh tay lẹ mắt cầm lấy.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cậu, Lệ Trang hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt khó coi của Thích Diêm mà hơi đăm chiêu, dụng tâm cảm thụ: "Hóa ra cảm giác dẫn đường là vậy à?"
Thích Diêm chỉ cảm thấy sợi dây thần kinh lý trí trong đầu đứt cái bặc.
Ngay lúc nó đứt ra, trên mặt cậu nở một nụ cười vô hại: "Thích không? Chi bằng cảm thụ sâu hơn chút ha?"
Việc cả hai làm mẫu cho buổi học chấm dứt vô cùng hoàn mỹ.
Lần này, tinh thần lực của Thích Diêm xâm nhập để "trấn an" không mang một chút tình cảm nào, kết quả của việc tận sức là cường độ công kích của Lệ Trang chỉ còn hai phần mười so với trạng thái bình thường.
Nhờ Thích Diêm làm mẫu một cách tiêu chuẩn như sách giáo khoa nên lúc Lệ Trang xuống bục thì ngay cả bước đi hắn cũng cảm thấy lâng lâng cả người.
Thích Diêm bình thản đi về chỗ ngồi của mình, không hề có ý định muốn đỡ Lệ Trang, cậu kêu Thời Diệc Tư cho tờ khăn ướt rồi cụp mắt chùi tay.
Một lát sau, Lệ Trang mới lê bước trở về rồi choáng váng nằm úp sấp lên bàn.
Chờ khôi phục được một chút thì hắn hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là cảnh tượng Thích Diêm đang cẩn thận và tỉ mỉ lau từng tấc, từng ngóc ngách trên bàn tay.
Thấy Thích Diêm ngay cả kẽ ngón tay cũng không buông tha thì rốt cuộc hắn mở miệng: "Có làm lố quá không vậy?"
Bởi vì đang ở tư thế nằm sấp nên giọng của hắn cũng hơi ồm ồm.
Thích Diêm khôn quay đầu sang mà thản nhiên nói: "Ngại quá, trời sinh khiết phích."
Lệ Trang há miệng thở dốc, rốt cuộc hắn cũng không nói gì, sức cùng lực kiệt ngã đầu đánh một giấc.
Tiết hướng dẫn tinh thần lực hôm nay đã khiến Thời Diệc Tư mở to mắt.
Sau khi rời khỏi hội trường và về ký túc xá, xác nhận Thích Diêm đã khôi phục lại bộ dạng bình thường thì Thời Diệc Tư không thể kìm chế nổi tò mò trong lòng, cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay lên làm mẫu hơi đột ngột, nhưng từ góc độ nào đó mà nói thì tụi mình không có mấy cơ hội để luyện tập như này đâu. Thích Diêm, mày tiết lộ chút coi, lúc sờ lính gác có cảm giác gì vậy?"
Thời Diệc Tư vừa nhắc thì cảm giác tinh thần lực cuốn vào nhau lúc trên bục mơ hồ xuất hiện trở lại.
Thích Diêm hơi nheo mắt, cậu khựng lại rồi hỏi một câu không rõ đầu đuôi: "Mày từng sờ phân bao giờ chưa?"
Thời Diệc Tư: "Hả?"
"Cảm giác nó dính dính, ngoại trừ không ngửi được mùi ra thì xúc cảm giống nhau như đúc." Thích Diêm nói một cách thản nhiên, cậu thành thật quay đầu qua và đề nghị: "Nếu mày thật sự tò mò thì sau khi trở về tìm cơ hội thử cái đi."
Thời Diệc Tư: "..." Má mày, cái đết chi mày cũng có thể lấy làm ví dụ hết!
Nếu không phải chửi lộn không lại thì có đôi khi, Thời Diệc Tư rất muốn ân cần hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Thích Diêm.
Nhờ phúc của thằng bạn mà bức tranh "thơm phức" kia không xóa đi được, nó đoạn tuyệt hẳn hết thảy ảo tưởng của cậu ta về việc cộng tác với lính gác trong tương lai.
Thời Diệc Tư hít mạnh thở đều mới khiến bản thân không suy nghĩ đến phương diện kia.
Vừa định nói thêm gì nữa thì phía sau chợt truyền đến một tiếng cười vang: "Không phải chứ Lệ Trang, mày không định tìm lại chút mặt mũi à?"
Biểu cảm của Thời Diệc Tư nhất thời trở nên cứng đờ.
Không trùng hợp vậy chớ?
Cậu ta âm thầm nhìn sắc mặt của Thích Diêm, sau đó cứng ngắc quay đầu lại thì thấy phía sau là một đám lính gác mặc quân trang. Thật trùng hợp làm sao, cái tên bị khoác vai chính giữa đúng là Lệ Trang vừa rồi mang đến thể nghiệm chân thật cho Thích Diêm.
Tuy hắn đã ngủ một giấc rồi nhưng thoạt nhìn vẫn hơi mệt mỏi, nghe mấy đứa xung quanh trêu chọc hắn cũng không có phản ứng gì, không phản bác cũng không cảm thấy mất hứng mà vẻ mặt hơi đăm chiêu, không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.
Chắc không lao lại đây đâu ha... sau khi Thời Diệc Tư xác định Lệ Trang thật sự không có động thủ thì cảm thấy yên tâm một chút. Nhưng bất chợt, cậu ta nhìn thấy Lệ Trang đẩy mấy cánh tay đang khoác trên vai ra rồi cất bước đi tới: "!"
Thích Diêm vẫn đi bình thường như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả bước đi cũng không hề khựng lại. Mãi đến khi bị người ta chặn đường thì cậu mới giương mắt lên: "Có chuyện gì?"
Những lời này là biết rõ mà còn cố hỏi, Lệ Trang cũng không muốn truy cứu.
Hắn yên lặng nhìn gương mặt này, sau đó thành thật xắn tay áo lên rồi đưa ra trước mặt Thích Diêm như ở trên bục khi nãy: "Vừa rồi nhiều người quan sát nên khó tránh khỏi khẩn trương, ở phương diện cảm thụ ít nhiều gì cũng có sai lệch. Thừa dịp không có nhiều người cậu sờ tôi một chút nữa xem?"
Từng câu từng chữ tràn đầy săn sóc.
Gân xanh trên trán Thích Diêm chợt nảy lên.
Nhưng cái tên này không sợ chết, Lệ Trang lại bổ sung một câu: "Nhưng nói thật, đôi lúc tôi cũng ngửi được mùi thơm đó, cậu có biết một loại thực phẩm tên là bột ốc sên không?"
Rõ ràng Thích Diêm sắp nổi điên rồi, Thời Diệc Tư không đành lòng che kín mắt lại, nhưng sau đó không kìm được hé một cái khe trộm nhìn ra ngoài.
Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy Thích Diêm dứt khoát nhấc một chân lên đá cái tên có mắt không tròng này một cước, sau đó bước đi mà không xoay đầu lại.
"Thật ra thì tao thấy tính tình mày ngày càng tốt." Trên đường quay về ký túc xá, Thời Diệc Tư cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì Thích Diêm không tẩn cho đối phương một trận tơi bời.
Nếu trước kia thì e là cái tên Lệ Trang này sẽ bị đánh cho không xuống giường được, sao có thể như mới nãy một cước là xong?
Thích Diêm không tỏ thái độ, cậu mở đoan não ra, đang chuẩn bị lên hệ thống xem thời gian sắp xếp cho hạng mục thức tỉnh tinh thần thể thì thiết bị truyền tin chợt nhảy ra một yêu cầu kết bạn.
Mở lên thì thấy đây là một tài khoản tân binh vừa mới đăng ký.
ID vô cùng gây chú ý: [Phân thơm phức]
Không cần hỏi cũng biết là ai, kết hợp với chuyện mới xảy ra thì cậu không thể bình tĩnh được nữa.
Thích Diêm xoa huyệt thái dương đang đau nhức.
... Mẹ nó, thằng này bị ngu à?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cái tên độc nhất vô nhị trong toàn vũ trụ, chưa có ai đăng ký bản quyền đâu nha.
Đừng sợ, ID này mỗi ngày có thể đổi một lần.
- --
V: Cười khùng:))))
Thời Diệc Tư belike:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương