Tôi Có Trúc Mã

Chương 10: Chương 10



Tôi bước vào phòng, Tuấn Khải cũng vừa cúp máy.

Tôi xị mặt đá hắn sang một bên, trèo lên giường trùm chăn lên đầu hậm hực. Tên Tuấn Khải chết tiệt, hại tôi khó chịu như vậy.

Ăn một cái đạp rõ đau nhưng hắn không tỏ vẻ khó chịu, chỉ nhìn tôi khó hiểu. Chính tôi còn thấy mình khó hiểu chứ đừng nói đến hắn.

Tôi nằm trong chăn, nghe rõ tiếng bàn phím laptop lạch cạch.

Khó chịu, tôi vùng ra khỏi chăn, quát:

– Tên điên nhà anh, về phòng anh mà làm việc. Em muốn đi ngủ, muốn đi ngủuuu!

Tuấn Khải chằm chằm nhìn tôi, nhíu mày:

– Nhóc con, mấy ngày hôm nay em bị làm sao vậy?

– Làm sao?- tôi vênh mặt.

Tuấn Khải ngập ngừng nhìn tôi:

– Không phải đến kì chứ?

“……”

Tôi hóa đá.

Hắn tưởng tôi “đến kì”.

Tôi nghiến răng, ném cái gối vào mặt hắn:

– Anh mới đến kì ấy! Đồ điên nhà anh!

Tuấn Khải bắt lấy cái gối, giữ lấy đôi tay loạn xạ của tôi. Hắn giữ chặt lấy, tôi càng giãy dụa. Chúng tôi cứ như thế vật lộn một lúc. Đến lúc định thần lại thì mặt hắn đã cực gần mặt tôi, hơi thở của hắn hỗn loạn bên tai tôi:

– Nhóc con, rốt cuộc dạo này em giận cái gì?

Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn. Vì sao tôi giận ư? Tôi nên nói thế nào đây? Nói tôi không thích hắn bên cô gái khác, yêu cô gái khác sao? Có phải hay không rất buồn cười?

Tôi đẩy hắn ra. Nằm xuống giường, quay lưng lại phía hắn, tôi chỉ nói một câu : ” Không có gì”

Tôi nằm một lúc, rồi ngủ mất.

Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình được đắp chăn cẩn thận, tôi thầm nghĩ đến Tuấn Khải. Hắn quả thật chu đáo hơn tôi tưởng.

___________________

Công ty hôm nay không có gì khởi sắc. Chỉ tiêu khen thưởng cuối năm gây xôn xao nho nhỏ. Nhật Dạ vẫn chăm chỉ theo đuổi Vương Minh. Tuấn Khải đi khảo sát 2 ngày ở 2 công ty con. Huy bê đê vẫn bê đê, trưởng phòng Hưng vẫn ầm ầm phun nước miếng, chị Kim Yến vẫn đưa kế hoạch cho chúng tôi. Thư kí Thư Liên- cô gái chết mê chết mệt Tuấn Khải vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn. Trời vẫn xanh, chim vẫn bay và tôi vẫn chưa đến kì kinh nguyệt. Tuấn Khải không nói trước với tôi chuyện hắn phải đi công tác 2 ngày, cũng có thể là tối qua tôi ngủ quên, hoặc do hắn vẫn còn giận nên không nói.

Mọi chuyện êm đềm trôi qua giống như người ta đóan trước được nó dễ dàng. Không thách thức, không chuyển biến, không thay đổi. Ngày đầu tiên Tuấn Khải đi công tác trôi qua đều đều và đần đần.

Tôi định hẹn Nhật Dạ đi shopping, đáng tiếc a đầu này chăm chỉ đi mang cơm cho luật sư Vương Minh rồi. Tôi cảm thấy Vương Minh cuối cùng cũng sử dụng đến thẻ bảo hiểm y tế được rồi.

Cứ cái đà nấu ăn của Nhật Dạ với mấy món nha đầu đó mang lên cho tôi ăn thử, tôi thực lo lắng sẽ có ngày Nhật Dạ sẽ bị kết tội ngộ sát.

Nhưng rồi nỗi lo của tôi không được bao lâu, tôi đã bị Vương Minh mắng té tát vì dám cho Nhật Dạ số điện thoại của Vương Minh. Lại còn hại anh ta ngày nào cũng bị gửi cơm đến công ty. Tôi vỗ vỗ vai anh ta, ngậm ngùi nói:

– Thật ra em đã nói anh không nên quyến rũ nha đầu đấy!

Vương Minh:”…..”

Suy cho cùng, không phải anh ta đầu têu sao? Tự tin vào mị lực của mình như vậy? Đừng đem nó áp vào cô gái cứng đầu Nhật Dạ.

Suy cho cùng, không phải anh ta đầu têu sao? Tự tin vào mị lực của mình như vậy? Đừng đem nó áp vào cô gái cứng đầu Nhật Dạ.

Tôi thành công tống cổ Vương Minh về.

Dù sao ai làm thì người nấy chịu, tôi không có liên quan!

À, thực ra thì có chút liên quan!

_______________

Tối, tôi đột nhập sang nhà Tuấn Khải, mở tủ lạnh lấy đồ ăn, vắt chân chữ ngũ xem ti vi. Hắn đi công tác, tôi sẽ sử dụng nhà hắn, coi như là bù cho những lần hắn đột nhập nhà tôi.

Đang nhiên thì chuông cửa vang lên inh ỏi. Tôi nhìn đồng hồ, không biết ai đến tìm Tuấn Khải. Nếu như là mấy bô lão trong công ty, thấy tôi ra mở cửa có nghĩ là tôi và Tuấn Khải sống chung?

Tôi hé mắt qua lỗ cửa. Không phải chứ, là thiếu nữ của Tuấn Khải, là cô gái hắn ôm ở đám cưới Linh Chi, là cô gái hắn dẫn về Valentine năm đó. Thứ gì đó thôi thúc tôi, tôi đàng hoàng mở cửa bước ra.

Tôi hả hê nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô ta, tôi giả vờ hỏi:

– Chị là?

– Chị là Huyền Mai, bạn của Tuấn Khải.

Tôi biết là bạn Tuấn Khải, nhưng dù sao thì tôi nhớ rồi, cái tên Huyền Mai. Đẹp đấy!

Tôi đáp:

– Tuấn Khải không có nhà! Anh ấy đi công tác rồi!

Tôi đang định tiễn khách thì Huyền Mai quay ra nói một câu, mỉm cười tươi như hoa:

– Tuệ Tâm, chị có thể nói chuyện với em một chút được không?

Tôi đơ tại trận? Danh tính của tôi bị bại lộ khi nào?

_________

Tôi và cô ta đi vào một quán cafe. Tôi khuấy khuấy ly nước, chả hiểu sao chị ta cùng tôi ra đây để nói chuyện.

Cả hai cùng im lặng. Khó chịu, tôi mở miệng, ra vẻ hết sức lịch sự:

– Chị có chuyện gì muốn nói với Tuấn Khải à?

Đừng có lừa bản cung. Bản cung biết thừa hai ngươi định tằng tịu. Mặc nỗi Tuấn Khải bận công tác mà không báo, chắc đang tiếc lắm chứ đùa! Còn biết tên bản cung trước khi bản cung giới thiệu, không phải tên Tuấn Khải giới thiệu thì ai.

Huyền Mai lắc đầu, chị ta nói:

– Chị chỉ đến tạm biệt Tuấn Khải thôi. Mai chị sẽ cùng vị hôn phu đi sang Pháp kết hôn. Ai ngờ anh ấy đi công tác mất rồi.

– Cái gì?- tôi dựng ngược lên.

Tuấn Khải bị cắm sừng rồi, bị đá đau đớn như vậy. Không thể được. Tuấn Khải của tôi vô cùng yếu đuối đấy, biết không?

Tôi phát cáu:

– Này, không phải chứ? Chị dây dưa với Tuấn Khải từ ngày anh ta còn học đại học cho đến giờ. Đùng một phát kêu là sang Pháp, lại còn có vị hôn phu gì đó. Rõ ràng hôm đám cưới Linh Chi, chị và anh ta còn ôm ôm ấp ấp. Chị nói rõ ràng đi, rốt cuộc chị muốn gì?

Có lẽ bị khí thế bừng bừng của tôi dọa sợ, Huyền Mai nheo đuôi mắt:

– Em nhìn thấy sao?

Lại còn hỏi tôi. Ờ, tôi nhìn thấy thì sao?

– Đúng, là tôi nhìn thấy. Nhìn thấy hai người tình nồng ý đượm ôm nhau. Chị nói đi, sao chị lại đối xử với Tuấn Khải như vậy?

– Đúng, là tôi nhìn thấy. Nhìn thấy hai người tình nồng ý đượm ôm nhau. Chị nói đi, sao chị lại đối xử với Tuấn Khải như vậy?

Huyền Mai nhìn tôi rồi bật cười. Đến lượt tôi nghệt mặt ra. Chị ta cười cái gì? Chị ta uống nước cam chua quá chăng?

– Chị cười cái gì?

– Hóa ra em cũng chưa biết gì cả!- Huyền Mai cười nhẹ. Gương mặt giãn ra, hai má lúm rạng lên một chút- Được, vậy chị kể cho em nghe!

Tôi vì tò mò, ngoan ngoãn ngồi xuống. Dù sao thì chị ta cũng có năng khiếu dẫn chuyện đấy chứ.

Huyền Mai khuấy ly nước cam, nhẹ nhàng kể:

– Năm đó chị rất hâm mộ Tuấn Khải. Anh ấy là tình đầu của chị. Theo đuổi anh ấy rất lâu, anh ấy luôn lạnh nhạt, đùng một phát, hôm ấy Valentine anh ấy dẫn chị về nhà. Chị đã rất vui. Trên đường về nhà anh ấy đối với chị rất lạnh nhạt. Nhưng về đến nhà, trước mặt em, anh ấy lại tỏ ra thân mật với chị, như yêu nhau thật vậy. Anh ấy khoác vai chị mà mắt cứ nhìn em. Tối hôm đó, anh ấy dẫn chị đi chơi, chị hỏi anh ấy có phải đồng ý quen chị chỉ vì muốn thử em hay không. Anh ấy nói xin lỗi. Nhưng một lời xin lỗi thôi, cũng đủ nói cho tất cả. Khi nhận điện thoại của em, anh ấy chỉ mong em phản ứng, nhưng rồi em không nói gì cả. Cả tối, anh ấy đưa chị dạo quanh bờ hồ ngày xưa em và anh ấy thường đến ngày nhỏ. Anh ấy xin lỗi chị rất nhiều, và cũng kể về em rất nhiều. Chị đã nghĩ, rốt cuộc em hay Tuấn Khải mới là kẻ ngốc?

Ngón tay tôi hơi run, đầu óc hỗn loạn.

Huyền Mai tiếp tục:

– 4 năm đại học, chị chỉ mong anh ấy sẽ quay lại nhìn chị một chút. Một chút. Nhưng không. Anh ấy chưa bao giờ chú tâm đến chị. Năm anh ấy 24, anh ấy muốn tỏ tình với em, nhưng cũng là ngày em đồng ý làm bạn gái người khác. Anh ấy đã uống rất nhiều. Lúc chị đưa anh ấy từ quán bar về, chưa bao giờ chị thấy anh ấy say như vậy. Anh ấy nói một câu, một câu cắt bỏ toàn bộ ý nghĩ theo đuổi của chị :” Tuệ Tâm, từ nhỏ đến lớn vẫn là anh thua em!” Chị đã chạy trốn, suốt 4 năm sau để quên anh ấy. Hôm đám cưới Linh Chi, chị đã đến. Nhìn anh ấy bên em, chị thực sự khó chịu mặc dù chị đã có vị hôn phu. Chị nói với Tuấn Khải: cho chị một cái ôm, để chị có thể bỏ lại tất cả, để chị có thể đi kết hôn, để chúc phúc cho anh ấy và em. Anh ấy đồng ý. Lúc nhắc đến em, ánh mắt anh ấy rất dịu dàng. Ánh mắt mà chị đã khao khát suốt 6 năm mà không thể nào có được.

Tôi giống như đóng băng tại chỗ…

Tôi lắp bắp:

– Vì..vì sao lại nói với em?

– Đời người có bao nhiêu 6 năm, cũng có bao nhiêu hai mấy năm? Chị muốn trước khi sang Pháp, hi vọng Tuấn Khải sẽ có được hạnh phúc.

Tôi lặng im, rất lâu. Chuyện này khiến tôi không tin nổi, cũng không dám tin. Tôi nhìn Huyền Mai, không biết nói gì. Chỉ thấy Huyền Mai cười gượng với tôi:

– Tuệ Tâm, chị thực sự rất ngưỡng mộ em!

Tôi mấp máy môi. ” Ngưỡng mộ tôi”? Vì cái gì?

Tôi xua xua tay:

– Chị Mai, thực ra….

– Thực ra…- Huyền Mai ngắt lời tôi- người đàn ông chị sắp kết hôn thực sự rất tốt với chị. Chị sẽ cố quên Tuấn Khải, vì anh ấy, vì chồng chưa cưới của chị và…vì cả bản thân chị nữa.

Tôi nhìn Huyền Mai, chị thực sự là cô gái kiên cường.

Tình đầu khó quên, nhưng rồi cũng sẽ phải quên. Nước mắt rồi sẽ ngừng rơi, vết thương rồi sẽ lành miệng. Chỉ không biết khi nào vết thương mới lành, nước mắt mới thôi rơi.

Huyền Mai, thực sự mong chị sẽ hạnh phúc!

Tôi tiễn Huyền Mai về. Trong đầu rối như tơ vò. Huyền Mai nhìn thấy dáng vẻ của tôi, trêu chọc:

– Không cần suy nghĩ nhiều vậy? Em rốt cuộc là cũng thích Tuấn Khải có phải không?

Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn cứng mồm:

– Thật ra chuyện này rất đơn giản. Giống như chị từ nhỏ đến lớn coi mình không xứng với một chàng trai, do mặt mũi chị rất xấu. Đến một ngày, chị phát hiện ra mình không xấu, chỉ là do chị chưa dậy thì!

Huyền Mai:”….”

Tôi thở phào. Logic như vậy có lẽ chỉ một mình tôi hiểu.

Nhưng đứng hình khoảng vài giây, Huyền Mai vỗ vai tôi, mỉm cười:

– Rốt cuộc chị hiểu vì sao Tuấn Khải thích em rồi! Quả nhiên em rất thú vị!

Tôi bật hỏi lại:

Tôi bật hỏi lại:

– Vậy chị có thích em không?

Huyền Mai:”…..”

Lúc chia tay Huyền Mai, tôi thấy một chiếc siêu xe đỗ lại. Một người đàn ông siêu cấp soái ca bước ra. Anh ta bước lại gần Huyền Mai, trách:

– Muộn như vậy mới xong chuyện?

– Mới có chín giờ mà!

Người đàn ông yêu chiều nhìn Huyền Mai, qua giới thiệu tôi biết đó là vị hôn phu của chị ấy. Tôi cảm thán, ông trời quả nhiên có mắt!

Tiễn Huyền Mai xong, tôi đi bộ về nhà. Đầu óc vẫn rối bù. Dù sao thì tâm hồn phơi phới của tôi vẫn không chấp nhận nổi sự thật Tuấn Khải thích tôi. Tôi nhớ lại tỉ mẩn tuổi trẻ của tôi và Tuấn Khải.

Năm hắn 18, tôi mới 13.

Hắn gửi tôi ở phòng bảo vệ trường hắn. Tôi có nhiệm vụ đợi hắn tan ca học thêm chiều tối. Tôi nhớ có một lần bác bảo vệ nói trong vô thức với tôi: ” Thằng Tuấn Khải nói nó gửi vợ tương lai ở chỗ bác!”. Tôi nhìn xuống xiên gà trên tay. Bộ óc nhỏ tí của tôi mách bảo: hóa ra Tuấn Khải định kết hôn với gà sao? Cuồng gà đến vậy.

Đừng trách tôi, ngu là do trời sắp đặt!

Năm tôi 15, hắn là thanh niên 20.

Hắn lặn lội từ thành phố về thăm tôi. Hắn mua cho tôi một chiếc vòng cổ. Hắn đeo cho tôi, mỉm cười ấm áp.

Năm tôi 19, hắn 24.

Tôi nhận lời một cậu bạn trai. Sau khi về kí túc xá, tôi nhận điện thoại của hắn. Hắn chỉ hỏi một câu: ” Em thực sự thích cậu ta chứ?”

Năm tôi 22, ra trường, hắn giúp đỡ tôi, dạy tôi kiến thức để ngon lành qua vòng phỏng vấn. Tôi vào làm công ty hắn, một tuần đầu bị bỏ lại giữa những nhân viên mới vào. Tôi có khả năng không qua nổi thời gian thử việc.

Đêm nào tôi cũng tăng ca, bồi đắp lỗ hổng, cố gắng gấp đôi người khác.

Một hôm, tôi tăng ca rồi ngủ quên trong phòng làm việc. Tôi nửa mơ nửa tỉnh thấy có người bước vào đắp áo cho tôi. Giọng nói quen thuộc vang lên: ” Nhóc con, có phải anh làm khó em rồi không?”

Bây giờ, tôi đã 24, còn hắn đã 29.

Tôi nhớ có lần hắn ôm tôi vào lòng, thì thầm: ” Nhóc con, anh mệt quá!”

Tôi nhớ có lần tôi nấu súp cay cho hắn. Hắn ăn ngon lành sau đó bị đau dạ dày. Hỏi ra trước đó hắn đi chiêu đãi phải uống rất nhiều rượu, lại thêm nồi súp cay của tôi. Nhìn hắn nhợt nhạt trên giường bệnh, tôi gục đầu vào tay hắn xin lỗi. Hắn cười: ” Tâm To anh không sao!”. Tôi nức nở: ” Anh nói dối”. Hắn xoa đầu tôi :” Ngày bé hôm nào em cũng nấu mì gói cho anh ăn anh còn chịu được. Huống gì là bát súp cay vớ vẩn!”

Tôi nhìn hắn, hắn búng trán tôi: ” Anh thực sự không sao, không cần lo lắng!”

Tôi nhớ cả 3 lần chia tay bạn trai, tôi đều đến chỗ hắn kể lể, mắng mỏ bạn trai cũ. Hắn ôm đầu, chép miệng: ” Anh chàng đó thực sự rất bất hạnh”

Tôi nhớ rất lâu về trước, chơi trò đuổi bắt với những đứa trẻ khác. Tôi có lần bị ngã trầy chân. Tuấn Khải đi học về, tôi í ới gọi hắn, mếu máo khoe vết thương ở chân, hắn cõng tôi lên ghế ngồi, hắn nói : ” Tâm To, dù thế nào cũng không được ngốc nghếch tự làm đau mình.”

Hắn vẫn còn định chơi trò đuổi bắt ngày xưa đến bao giờ?

Rốt cuộc nếu hắn thích tôi, vì sao không nói? Hay hắn nói thích tôi với Huyền Mai, chỉ để trốn tránh tình cảm của cô ấy.

Tôi ngước lên trời. Tôi nhớ ngày lễ Valentine năm đó, tôi cũng nhìn lên trời, nắm chặt hộp chocolate trong tay. Tôi nhìn theo một ngôi sao xa xôi trên nền trời, mọi kí ức như cuộn phim ùa về ào ạt.

_________________

Lời tác giả: chương sau hẳn sẽ rất thú vị đi =))) xin lỗi vì tuần qua không up truyện do bận bù đầu. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Gigikiki có cuộc bỏ phiếu nho nhỏ: các bạn thích nhân vật nào nhất? Nhân vật được bình chọn nhiều nhất sẽ có một chương nói riêng nhé! Thanks cả nhà! Cmt nào =))))
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...