Tôi Có Vẻ Đẹp Vô Biên
Chương 13: Đầy đặn girl
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Rangg hôm nay ngoi lên rồi đây
Nghe bà chủ nói muốn mời hai anh giai dân công đối diện cùng ăn tối, Tiểu Gia cũng chẳng ôm hy vọng xa vời gì với chuyện này.
Vì dù hormone biết đi này tuy có đẹp trai, nhưng trong mấy ngày tiếp xúc thì ai cũng hiểu —— người khác thì một vạn câu hỏi vì sao còn anh thì 1 vạn NO NO NO!
—— Không diễn.
—— Không quen.
—— Không cho vượt qua dải phân cách.
Cho nên sau khi bày đầy nguyên liệu nấu ăn ra bàn, Tiểu Gia liền móc điện thoại ra, tìm kiếm từ khóa: 'Những câu an ủi bà chủ thông dụng.'
Đã bắt đầu ủ mưu để làm sao có thể an ủi bà chủ sắp bị từ chối bởi bậc thầy 1 vạn 'nố nồ nô'.
Mãi đến khi cửa mở ra.
Bà chủ tiến vào.
Úi vãi từ đã, sao sau lưng lại có hai người đi theo thế kia!
Uầy, thành công luôn cơ á?
Tiểu Gia: Mắt chó ngu ngốc trừng lớn. JPG
Chiêu Tịch: "Còn ngớ ra đó làm gì, dọn cơm thôi."
Lúc này Tiểu Gia mới như vừa tỉnh mộng để điện thoại xuống, gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng."
Nói mời khách thì đương nhiên không phải ý chỉ nói cho xong chuyện. Nhân viên công tác cộng với diễn viên, cả đoàn kịch tổng cộng trên trăm người, Chiêu Tịch thực sự kéo cả một xe tải nguyên liệu về.
Trừ nguyên liệu, mỗi phòng còn có riêng một bếp lẩu nướng [1].
[1] 一台涮烤一体机
Nhiệm vụ phục vụ bên đó cô giao cho người phụ trách, nghe nói chỉ riêng đồ uống với bia thôi mà cũng phải dùng cả một chiếc xe tải.
Cho nên vừa vào phòng, La Chính Trạch đã hãi hồn: "Vãi cức, mãn hán toàn tịch à [2]!"
[2] Mãn hán toàn tịch: xuất hiện vào thời nhà Thanh, là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66 của mình. Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất cũng phải có 108 món. Đại tiệc được chia ra tiệc trong cung và ngoài cung dành cho Vua và các đại thần cấp bậc khác nhau.
Tiểu Gia phì cười.
Ngay cả một người luôn giữ vững bình tĩnh như Trình Hựu Niên khi vừa nhìn thấy một bàn thức ăn này cũng ngẩn người.
Tiểu Gia đắc ý, hớn ha hớn hở nói: "Hoan nghênh tiến tới thế giới của bà chủ tôi."
Chiêu Tịch vốn tưởng rằng nếu có vị 'Hormone biết đi' này thì không khí sẽ yên tĩnh nhạt nhẽo lắm, ai ngờ bốn người họ ở chung một phòng lại hài hòa đến bất ngờ.
Có lẽ 'cắn người miệng mềm' nên anh giai dân công cũng không tiện từ chối nhiều.
Trong phòng bật điều hòa và hệ thống máy sưởi.
Chiêu Tịch cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng màu be, tùy ý búi tóc lên, vén tay áo, "Tôi không khách sáo với mấy người đâu đấy, tự mình làm đi, cơm no áo ấm."
Cô xé túi đựng nước nấu lẩu, muốn đổ nó vào nồi nhưng lại sợ nước canh văng lên áo.
Ngước lên nhìn Trình Hựu Niên, "Giúp tôi nhé?"
Trình Hựu Niên tạm ngừng, nhưng cũng không từ chối, cởi áo khoác xuống rồi treo lên trên móc treo áo ở cửa. Cả người mặc áo len màu xám nhạt, đi tới cạnh bàn, lấy túi đồ từ trong tay cô, thành thạo đổ vào nồi, sau đó cầm muỗng canh khuấy đều.
Một lát sau, anh trả lại muỗng cho Chiêu Tịch.
"Tôi đi rửa tay, chốc nữa lại khuấy tiếp."
Chiêu Tịch nhìn theo anh, ánh mắt nửa kinh ngạc nửa xúc động.
Sức mạnh của mĩ thực đúng là vô hạn trời đất.:)))
*
Bốn người ngồi quanh nồi lẩu, tiếng TV ồn ào vang lên.
Trình Hựu Niên liếc nhìn vị đại gia chi tiền đang phủi tay mặc kệ lại liếc sang cô trợ lý Tiểu Gia đang không có chút nhận thức công việc trợ lý của mình. Hai cái người này, từ khi anh cầm thìa canh là mặc nhiên kệ anh, cứ như thể việc nấu lẩu là việc anh phải làm vậy.
Rõ ràng chúng ta có thể thấy rằng hai vị này đã quên rằng ai là chủ ai là khách luôn rồi.
La Chính Trạch thấy anh bận bịu làm đồ, tự giác ý thức được việc mình không thể há miệng chờ sung, cũng chủ động gánh vác chức trách nướng đồ.
Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn nên cũng chẳng khó khăn gì.
Nhất thời, trong phòng toàn là những lời khen ngợi ba hoa của cậu ta ——
"Vãi luôn, đầu con tôm này phải to ngang con cua í chứ."
"Nhìn lát bò [3] này nè, mỏng như cánh ve, miếng thịt tươi ngon, cái này chẳng lẽ chính là thịt bò Kobe trong truyền thuyết!?"
[3] 肥牛: đây là loại thịt bò thường thấy khi ăn lẩu, siêu mỏng luôn, mà ăn cũng oke phết:vv
"Ah, hạnh phúc tới đột ngột quá đê QAQ."
Chiêu Tịch cười, "Có phải mấy anh muốn hỏi ngày hôm nay là ngày tốt gì không không?"
La Chính Trạch đang nhai thịt, dừng lại, yên lặng giương mắt nhìn Trình Hựu Niên.
Trình Hựu Niên dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ta: Im, ăn đi.
Chiêu Tịch không hề chú ý tới biểu cảm hai người.
"Trước đó tôi bị bôi đen, không phải sao? Trình Hựu Niên nói cậu suốt ngày lên Weibo để theo dõi diễn biến ——" Cô nháy nháy mắt với La Chính Trạch, "Vậy nên chắc không cần tôi phải giải thích nhiều đúng chứ?"
La Chính Trạch: "... Không, không cần."
Nước trong nồi sôi ùng ục, thịt nướng tí tách chảy mỡ.
Chiêu Tịch chưa ăn được mấy miếng đã bắt đầu hớn hở kể chuyện. Từ việc mọi người trên mạng nghiêng về một phía bôi đen cô, cho đến việc hôm nay có một anh hùng vô danh thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, đột nhiên lật ngược tình thế, xoay chuyển càn khôn, cả cư dân mạng đều lên tiếng bất bình thay cô.
Tiểu Gia vừa gặm miếng sườn vừa thay bà chủ kể rành mạch mọi chuyện ——
"Người đó còn có chủ nghĩa thực tế và tinh thần phê phán đặc biệt, dùng thủ pháp châm biếm để phản pháo, đăng luôn video vào trong Super Topic của tên Lâm chó, mấy anh thấy ghê chưa ghê chưa?"
Trình Hựu Niên tỉnh bơ, lạnh nhạt đá: "Ừ, ghê, rất xuất sắc."
La Chính Trạch vừa gặm đùi gà, vừa phì cười: "Hahahahaha."
Chiêu Tịch thao thao bất tuyệt hồi lâu, La Chính Trạch vẫn không ngừng cười như điên dại.
Cô nghi ngờ giương mắt nhìn, đang muốn hỏi chuyện gì kì vậy thì giây sau, Trình Hựu Niên ngồi đối diện đã lạnh nhạt cho cô một thìa dạ dày bò nóng hổi: "Ăn chút đi rồi lại nói tiếp."
Chiêu Tịch sững sờ, liếc dạ dày bò rồi lại liếc sang anh.
Trình Hựu Niên: "Không có độc đâu."
Chiêu Tịch: "..."
Cô phá lên cười, sau đó lắc lắc đầu, "Tôi không ăn cái này."
Trình Hựu Niên hơi ngừng, ánh mắt đánh sang Tiểu Gia, cô bé cười toe toét vơ lấy hết mọi thứ: "Em ăn, em cái gì cũng ăn được."
Trình Hựu Niên nhìn cái bát trống trơn trước mặt Chiêu Tịch. Trước mặt ba người bày không ít xương xẩu đồ thừa, chỉ riêng cô dường như mới chỉ gắp lấy hai đũa cải xanh.
Bình thường thì anh không hay xen vào chuyện người khác, nhưng coi như nể mặt cô đã mời khách...
Trình Hựu Niên lại múc một thìa lát bò nóng đưa cho Chiêu Tịch.
Ai biết lần này lại biến thành Chiêu Tịch mới là người không ngừng từ chối ——
"Tôi cũng không ăn cái này."
Chẳng mấy chốc ngay cả thịt viên và cổ họng vàng [4] cũng bị từ chối, từ cực thảm.
[4] 黄喉
Anh giương mắt nhìn cô, "Cô mời khách nên sợ nếu mình ăn thì khách không đủ no à?"
Tiểu Gia nói leo: "Không phải đâu. Chị ấy đang giảm cân thôi."
La Chính Trạch bất ngờ, "Đùa à, gầy đến mức này rồi còn đòi giảm cân???"
Vẻ mặt Chiêu Tịch như thể sống không còn gì luyến tiếc nữa, "Tôi 93 cân rồi đấy!"
*93 cân = 46.5kg
La Chính Trạch: "..."
Trình Hựu Niên: "..."
Phút chốc, cả bàn cơm đều lặng như tờ.
La Chính Trạch yếu ớt hỏi: "93 cân là béo lắm hả?"
Chiêu Tịch: "Không béo lắm."
Cậu vỗ vỗ ngực, vừa muốn thở phào thì lại nghe thấy câu sau ——
"Mà là cực kì béo!"
La Chính Trạch: "...":))
Một bịch máu chặn trước ngực.
Tiểu Gia bật cười, tốt bụng giải thích: "Cái nghề này vốn đã như vậy rồi, không thể suy xét bằng cái nhìn của người thường được đâu. Bảy tám chục cân [5] đều là chuyện thường, quá 90 cân thì thành heo là đúng rồi —— "
[5] 1 cân bên Trung = 0.5kg => bảy tám chục cân khoảng 35 40kg bên mình
"Heo?" Chiêu Tịch nguy hiểm nhướng mày.
Tiểu Gia vội vàng ho khan, "Ý của em là... em tận 103 cân, em mới là con heo thứ thiệt QAQ!"
Trình Hựu Niên liếc nhìn vị 93 cân 'mập mạp' đối diện, cuối cùng mở miệng nói: "Không phải cô là đạo diễn à? Tôi tưởng chỉ có mấy diễn viên nữ mới phải khống chế cân nặng chứ?"
Chiêu Tịch hùng hồn đáp: "Đạo diễn thì sao? Tôi chỉ lui về sau màn ở ẩn thôi. Anh thử hỏi La Chính Trạch xem, số lần tôi xuất hiện trên hotsearch có khi nào kém mấy cô diễn viên đang ăn khách không?"
La Chính Trạch cực kỳ phối hợp, mạnh mẽ đáp: "Dĩ nhiên là không rồi, cô là hot nhất!"
"Đó, thế nên tôi không thể béo được."
Nói mà không biết xấu hổ, lại còn trông rõ tự hào nữa chứ...
Trình Hựu Niên yên lặng một chốc, "Cô này, hình như cô quên là mỗi lần cô xuất hiện trên hotsearch đều là bị bôi đen rồi nhỉ?"
"Thì thế đấy, cũng bởi vì bị bôi đen mới càng không thể tốt che xấu khoe được. Phải cho lũ ngu X kia biết là, tôi, dù thế nào thì cũng sẽ sống tốt hơn bọn họ, vừa có gia tài bạc triệu vừa có vẻ đẹp tuyệt trần lại vừa sẹc xi động lòng người, mấy người bọn họ không theo kịp!"
"...."
"..."
La Chính Trạch còn đang há miệng, đũa vẫn đang kẹp một miếng thịt viên, ăn không được mà thả ra cũng chẳng xong.
Là một trợ lý trung trinh hết lòng, Tiểu Gia không thể để tình huống đóng băng hoành hành, liền vội vàng dẫn đầu nịnh nọt, vỗ tay bôm bốp, "Boss nói hay lắm!"
La Chính Trạch vội vàng để đũa xuống, cũng vỗ tay nhiệt liệt, dù sao cứ nịnh theo cổ là oke rồi.
Chỉ có Trình Hựu Niên nghiêm túc hỏi: "Hay chỗ nào?":))
Tiểu Gia: "..."
Tôi nào có biết hay chỗ nào, dù sao bà chủ nói gì cũng đúng, sao anh này tỏ vẻ thế này chứ QAQ!
*
Một bữa cơm này coi như cả chủ lẫn khách đều vui vẻ (?)*
*cái này là tác giả cố ý để, khum phải t đâu
Nhìn bọn họ ăn uống vui vẻ như vậy, cuối cùng Chiêu Tịch cũng không thể không mặc cho số phận dày vò, mặc cho em cân níu kéo.
Lại thêm La Chính Trạch không ngừng thuyết phục: "Ăn một chút cũng không sao đâu. Nữ thần này, trông cô nhiều lắm cũng chỉ tầm 83 cân, không béo tí nào luôn!"
Mấy lời đường mất không ngừng xâm chiếm, câu dẫn linh hồn nghiêm cẩn của Chiêu Tịch. Cô nghiến răng nghiến lợi, lôi một cái cân điện tử nhà bếp mini từ trong ngắn kéo ra.
"Thôi tôi ăn một chút vậy."
Chỉ một chúttttttt thôi!
Cô bạn tinh tế khéo léo Chiêu Tịch thành kính đặt cân điện tử lên bàn, so sánh danh sách calo, đo chính xác một lát thịt bò 20 calo, một lát cổ họng vàng 50 calo và một bát nhỏ, tổng cũng gần bằng một giờ đốt cháy chất béo trên máy chạy bộ.
Vừa làm nóng lẩu vừa lẩm bà lẩm bẩm.
"Cái này 30 calo."
"Này 25."
"Mình đã ăn 148 calo rồi nên còn lại 52 calo."
Hai vị 'dân công' ngồi đối diện: "..."
Y như đang trực tiếp thưởng thức một vở hài kịch.
Tóm lại, bữa cơm này khiến cả đám nén cười cực khổ sở, còn Chiêu Tịch lại ăn rất nặng nề.
Nặng không chỉ là tâm trạng, mà còn cả cân nặng của cô...
Ăn được một nửa, trên tivi bắt đầu có chương trình tạp kỹ, một nữ minh tinh đang ăn khách xuất hiện trên màn hình.
Chiêu Tịch vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy, không vui nói: "Mau đổi kênh đi!"
Tiểu Gia cũng đã ra tay, vừa nhìn thấy màn hình tivi đã gấp gáp tìm điều khiển, bấm bấm vài cái liền chuyển kênh.
La Chính Trạch không hiểu, hỏi: "Sao phải đổi kênh?"
Tiểu Gia giải thích: "Mối quan hệ của Boss với Phạm Hiểu Nghệ rất tệ.Trước hai người cùng tham gia một cuộc phỏng vấn, thái độ của cô nghệ sĩ kia cực kém, ỷ vào việc mình đang nổi tiếng còn boss thì đang tránh bóng mà không coi chúng tôi ra gì, mặt toàn kiểu chị đây đếch care."
Kết quả kênh bị đổi, một khuôn mặt non nớt đáng yêu xuất hiện trên màn hình ——
Không đợi Chiêu Tịch mở miệng, Tiểu Gia đã nhanh chóng chuyển sang kênh tiếp theo.
La Chính Trạch: "... Lần này thì sao thế?"
Tiểu Gia tận tình giải đáp: "Vị này là Phương Giai Giai, mười sáu tuổi, debut với vai trò là ngôi sao nhí, tuổi còn trẻ nhưng không được hiểu chuyện cho lắm. Lần trước gặp nhau ở Hoàng Điếm, vừa mở mồm đã kêu Boss của chúng tôi là dì. Chuyện này có thể nhịn được chắc?"
"..."
"..."
Lời còn chưa dứt, Chiêu Tịch lại kêu đổi kênh tiếp.
Lần này ngay cả Tiểu Gia cũng ngẩn ngơ, nhìn màn hình một lúc rồi quay sang nhìn bà chủ, "Người này cũng có thù oán với chúng ta nữa hả??"
"Không có." Chiêu Tịch cũng không ngẩng đầu lên, im lặng đặt miếng thịt bò nóng hổi xuống, "Lần trước có một chương trình, cô ấy đã tiết lộ cân nặng của mình."
"Ồ?"
"Tám mươi cân." Chiêu Tịch hít một hơi thật sâu, những rồi vẫn không nhịn được căng mặt nói, "Nhẹ hơn chị 13 cân!"
"..."
Trong một rừng tĩnh lặng, duy chỉ có Trình Hựu Niên phát ra một tiếng cười vô cùng nhẹ, vô cùng ngắn ngủi.
Tiểu Gia với La Chính Trạch dè dặt nhìn sang, bấy giờ anh tựa như mới ý thức được mình vừa làm gì, từ từ thu lại ý cười.
Chiêu Tịch dấu hỏi đầy đầu, "Anh cười cái gì?"
"93 cân rất tốt."
"Tốt chỗ nào?"
Trình Hựu Niên ung dung đáp: "Con gái đều thích cái đẹp, mùa đông cũng vậy. Mấy hôm trời đông lạnh lẽo này, cô thân mang mười ba cân mỡ, có thể giúp bớt đi một cái áo khoác lông vũ."
Tiểu Gia: "Phụt —— "
La Chính Trạch: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Chiêu Tịch: "?????"
Editor có lời muốn nói:
Anh giai à, trời đông có lạnh lẽo bằng mấy lời anh vừa nói không:))
Xứng đáng không có cô bạn gái nào:)))
Đây là tâm trạng khi giảm cân nhưng vẫn ăn đồ ngon của các cô nàng: Chỉ ăn chút xíuuu thôiii!!
Editor: Rangg hôm nay ngoi lên rồi đây
Nghe bà chủ nói muốn mời hai anh giai dân công đối diện cùng ăn tối, Tiểu Gia cũng chẳng ôm hy vọng xa vời gì với chuyện này.
Vì dù hormone biết đi này tuy có đẹp trai, nhưng trong mấy ngày tiếp xúc thì ai cũng hiểu —— người khác thì một vạn câu hỏi vì sao còn anh thì 1 vạn NO NO NO!
—— Không diễn.
—— Không quen.
—— Không cho vượt qua dải phân cách.
Cho nên sau khi bày đầy nguyên liệu nấu ăn ra bàn, Tiểu Gia liền móc điện thoại ra, tìm kiếm từ khóa: 'Những câu an ủi bà chủ thông dụng.'
Đã bắt đầu ủ mưu để làm sao có thể an ủi bà chủ sắp bị từ chối bởi bậc thầy 1 vạn 'nố nồ nô'.
Mãi đến khi cửa mở ra.
Bà chủ tiến vào.
Úi vãi từ đã, sao sau lưng lại có hai người đi theo thế kia!
Uầy, thành công luôn cơ á?
Tiểu Gia: Mắt chó ngu ngốc trừng lớn. JPG
Chiêu Tịch: "Còn ngớ ra đó làm gì, dọn cơm thôi."
Lúc này Tiểu Gia mới như vừa tỉnh mộng để điện thoại xuống, gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng."
Nói mời khách thì đương nhiên không phải ý chỉ nói cho xong chuyện. Nhân viên công tác cộng với diễn viên, cả đoàn kịch tổng cộng trên trăm người, Chiêu Tịch thực sự kéo cả một xe tải nguyên liệu về.
Trừ nguyên liệu, mỗi phòng còn có riêng một bếp lẩu nướng [1].
[1] 一台涮烤一体机
Nhiệm vụ phục vụ bên đó cô giao cho người phụ trách, nghe nói chỉ riêng đồ uống với bia thôi mà cũng phải dùng cả một chiếc xe tải.
Cho nên vừa vào phòng, La Chính Trạch đã hãi hồn: "Vãi cức, mãn hán toàn tịch à [2]!"
[2] Mãn hán toàn tịch: xuất hiện vào thời nhà Thanh, là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66 của mình. Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất cũng phải có 108 món. Đại tiệc được chia ra tiệc trong cung và ngoài cung dành cho Vua và các đại thần cấp bậc khác nhau.
Tiểu Gia phì cười.
Ngay cả một người luôn giữ vững bình tĩnh như Trình Hựu Niên khi vừa nhìn thấy một bàn thức ăn này cũng ngẩn người.
Tiểu Gia đắc ý, hớn ha hớn hở nói: "Hoan nghênh tiến tới thế giới của bà chủ tôi."
Chiêu Tịch vốn tưởng rằng nếu có vị 'Hormone biết đi' này thì không khí sẽ yên tĩnh nhạt nhẽo lắm, ai ngờ bốn người họ ở chung một phòng lại hài hòa đến bất ngờ.
Có lẽ 'cắn người miệng mềm' nên anh giai dân công cũng không tiện từ chối nhiều.
Trong phòng bật điều hòa và hệ thống máy sưởi.
Chiêu Tịch cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng màu be, tùy ý búi tóc lên, vén tay áo, "Tôi không khách sáo với mấy người đâu đấy, tự mình làm đi, cơm no áo ấm."
Cô xé túi đựng nước nấu lẩu, muốn đổ nó vào nồi nhưng lại sợ nước canh văng lên áo.
Ngước lên nhìn Trình Hựu Niên, "Giúp tôi nhé?"
Trình Hựu Niên tạm ngừng, nhưng cũng không từ chối, cởi áo khoác xuống rồi treo lên trên móc treo áo ở cửa. Cả người mặc áo len màu xám nhạt, đi tới cạnh bàn, lấy túi đồ từ trong tay cô, thành thạo đổ vào nồi, sau đó cầm muỗng canh khuấy đều.
Một lát sau, anh trả lại muỗng cho Chiêu Tịch.
"Tôi đi rửa tay, chốc nữa lại khuấy tiếp."
Chiêu Tịch nhìn theo anh, ánh mắt nửa kinh ngạc nửa xúc động.
Sức mạnh của mĩ thực đúng là vô hạn trời đất.:)))
*
Bốn người ngồi quanh nồi lẩu, tiếng TV ồn ào vang lên.
Trình Hựu Niên liếc nhìn vị đại gia chi tiền đang phủi tay mặc kệ lại liếc sang cô trợ lý Tiểu Gia đang không có chút nhận thức công việc trợ lý của mình. Hai cái người này, từ khi anh cầm thìa canh là mặc nhiên kệ anh, cứ như thể việc nấu lẩu là việc anh phải làm vậy.
Rõ ràng chúng ta có thể thấy rằng hai vị này đã quên rằng ai là chủ ai là khách luôn rồi.
La Chính Trạch thấy anh bận bịu làm đồ, tự giác ý thức được việc mình không thể há miệng chờ sung, cũng chủ động gánh vác chức trách nướng đồ.
Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn nên cũng chẳng khó khăn gì.
Nhất thời, trong phòng toàn là những lời khen ngợi ba hoa của cậu ta ——
"Vãi luôn, đầu con tôm này phải to ngang con cua í chứ."
"Nhìn lát bò [3] này nè, mỏng như cánh ve, miếng thịt tươi ngon, cái này chẳng lẽ chính là thịt bò Kobe trong truyền thuyết!?"
[3] 肥牛: đây là loại thịt bò thường thấy khi ăn lẩu, siêu mỏng luôn, mà ăn cũng oke phết:vv
"Ah, hạnh phúc tới đột ngột quá đê QAQ."
Chiêu Tịch cười, "Có phải mấy anh muốn hỏi ngày hôm nay là ngày tốt gì không không?"
La Chính Trạch đang nhai thịt, dừng lại, yên lặng giương mắt nhìn Trình Hựu Niên.
Trình Hựu Niên dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ta: Im, ăn đi.
Chiêu Tịch không hề chú ý tới biểu cảm hai người.
"Trước đó tôi bị bôi đen, không phải sao? Trình Hựu Niên nói cậu suốt ngày lên Weibo để theo dõi diễn biến ——" Cô nháy nháy mắt với La Chính Trạch, "Vậy nên chắc không cần tôi phải giải thích nhiều đúng chứ?"
La Chính Trạch: "... Không, không cần."
Nước trong nồi sôi ùng ục, thịt nướng tí tách chảy mỡ.
Chiêu Tịch chưa ăn được mấy miếng đã bắt đầu hớn hở kể chuyện. Từ việc mọi người trên mạng nghiêng về một phía bôi đen cô, cho đến việc hôm nay có một anh hùng vô danh thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, đột nhiên lật ngược tình thế, xoay chuyển càn khôn, cả cư dân mạng đều lên tiếng bất bình thay cô.
Tiểu Gia vừa gặm miếng sườn vừa thay bà chủ kể rành mạch mọi chuyện ——
"Người đó còn có chủ nghĩa thực tế và tinh thần phê phán đặc biệt, dùng thủ pháp châm biếm để phản pháo, đăng luôn video vào trong Super Topic của tên Lâm chó, mấy anh thấy ghê chưa ghê chưa?"
Trình Hựu Niên tỉnh bơ, lạnh nhạt đá: "Ừ, ghê, rất xuất sắc."
La Chính Trạch vừa gặm đùi gà, vừa phì cười: "Hahahahaha."
Chiêu Tịch thao thao bất tuyệt hồi lâu, La Chính Trạch vẫn không ngừng cười như điên dại.
Cô nghi ngờ giương mắt nhìn, đang muốn hỏi chuyện gì kì vậy thì giây sau, Trình Hựu Niên ngồi đối diện đã lạnh nhạt cho cô một thìa dạ dày bò nóng hổi: "Ăn chút đi rồi lại nói tiếp."
Chiêu Tịch sững sờ, liếc dạ dày bò rồi lại liếc sang anh.
Trình Hựu Niên: "Không có độc đâu."
Chiêu Tịch: "..."
Cô phá lên cười, sau đó lắc lắc đầu, "Tôi không ăn cái này."
Trình Hựu Niên hơi ngừng, ánh mắt đánh sang Tiểu Gia, cô bé cười toe toét vơ lấy hết mọi thứ: "Em ăn, em cái gì cũng ăn được."
Trình Hựu Niên nhìn cái bát trống trơn trước mặt Chiêu Tịch. Trước mặt ba người bày không ít xương xẩu đồ thừa, chỉ riêng cô dường như mới chỉ gắp lấy hai đũa cải xanh.
Bình thường thì anh không hay xen vào chuyện người khác, nhưng coi như nể mặt cô đã mời khách...
Trình Hựu Niên lại múc một thìa lát bò nóng đưa cho Chiêu Tịch.
Ai biết lần này lại biến thành Chiêu Tịch mới là người không ngừng từ chối ——
"Tôi cũng không ăn cái này."
Chẳng mấy chốc ngay cả thịt viên và cổ họng vàng [4] cũng bị từ chối, từ cực thảm.
[4] 黄喉
Anh giương mắt nhìn cô, "Cô mời khách nên sợ nếu mình ăn thì khách không đủ no à?"
Tiểu Gia nói leo: "Không phải đâu. Chị ấy đang giảm cân thôi."
La Chính Trạch bất ngờ, "Đùa à, gầy đến mức này rồi còn đòi giảm cân???"
Vẻ mặt Chiêu Tịch như thể sống không còn gì luyến tiếc nữa, "Tôi 93 cân rồi đấy!"
*93 cân = 46.5kg
La Chính Trạch: "..."
Trình Hựu Niên: "..."
Phút chốc, cả bàn cơm đều lặng như tờ.
La Chính Trạch yếu ớt hỏi: "93 cân là béo lắm hả?"
Chiêu Tịch: "Không béo lắm."
Cậu vỗ vỗ ngực, vừa muốn thở phào thì lại nghe thấy câu sau ——
"Mà là cực kì béo!"
La Chính Trạch: "...":))
Một bịch máu chặn trước ngực.
Tiểu Gia bật cười, tốt bụng giải thích: "Cái nghề này vốn đã như vậy rồi, không thể suy xét bằng cái nhìn của người thường được đâu. Bảy tám chục cân [5] đều là chuyện thường, quá 90 cân thì thành heo là đúng rồi —— "
[5] 1 cân bên Trung = 0.5kg => bảy tám chục cân khoảng 35 40kg bên mình
"Heo?" Chiêu Tịch nguy hiểm nhướng mày.
Tiểu Gia vội vàng ho khan, "Ý của em là... em tận 103 cân, em mới là con heo thứ thiệt QAQ!"
Trình Hựu Niên liếc nhìn vị 93 cân 'mập mạp' đối diện, cuối cùng mở miệng nói: "Không phải cô là đạo diễn à? Tôi tưởng chỉ có mấy diễn viên nữ mới phải khống chế cân nặng chứ?"
Chiêu Tịch hùng hồn đáp: "Đạo diễn thì sao? Tôi chỉ lui về sau màn ở ẩn thôi. Anh thử hỏi La Chính Trạch xem, số lần tôi xuất hiện trên hotsearch có khi nào kém mấy cô diễn viên đang ăn khách không?"
La Chính Trạch cực kỳ phối hợp, mạnh mẽ đáp: "Dĩ nhiên là không rồi, cô là hot nhất!"
"Đó, thế nên tôi không thể béo được."
Nói mà không biết xấu hổ, lại còn trông rõ tự hào nữa chứ...
Trình Hựu Niên yên lặng một chốc, "Cô này, hình như cô quên là mỗi lần cô xuất hiện trên hotsearch đều là bị bôi đen rồi nhỉ?"
"Thì thế đấy, cũng bởi vì bị bôi đen mới càng không thể tốt che xấu khoe được. Phải cho lũ ngu X kia biết là, tôi, dù thế nào thì cũng sẽ sống tốt hơn bọn họ, vừa có gia tài bạc triệu vừa có vẻ đẹp tuyệt trần lại vừa sẹc xi động lòng người, mấy người bọn họ không theo kịp!"
"...."
"..."
La Chính Trạch còn đang há miệng, đũa vẫn đang kẹp một miếng thịt viên, ăn không được mà thả ra cũng chẳng xong.
Là một trợ lý trung trinh hết lòng, Tiểu Gia không thể để tình huống đóng băng hoành hành, liền vội vàng dẫn đầu nịnh nọt, vỗ tay bôm bốp, "Boss nói hay lắm!"
La Chính Trạch vội vàng để đũa xuống, cũng vỗ tay nhiệt liệt, dù sao cứ nịnh theo cổ là oke rồi.
Chỉ có Trình Hựu Niên nghiêm túc hỏi: "Hay chỗ nào?":))
Tiểu Gia: "..."
Tôi nào có biết hay chỗ nào, dù sao bà chủ nói gì cũng đúng, sao anh này tỏ vẻ thế này chứ QAQ!
*
Một bữa cơm này coi như cả chủ lẫn khách đều vui vẻ (?)*
*cái này là tác giả cố ý để, khum phải t đâu
Nhìn bọn họ ăn uống vui vẻ như vậy, cuối cùng Chiêu Tịch cũng không thể không mặc cho số phận dày vò, mặc cho em cân níu kéo.
Lại thêm La Chính Trạch không ngừng thuyết phục: "Ăn một chút cũng không sao đâu. Nữ thần này, trông cô nhiều lắm cũng chỉ tầm 83 cân, không béo tí nào luôn!"
Mấy lời đường mất không ngừng xâm chiếm, câu dẫn linh hồn nghiêm cẩn của Chiêu Tịch. Cô nghiến răng nghiến lợi, lôi một cái cân điện tử nhà bếp mini từ trong ngắn kéo ra.
"Thôi tôi ăn một chút vậy."
Chỉ một chúttttttt thôi!
Cô bạn tinh tế khéo léo Chiêu Tịch thành kính đặt cân điện tử lên bàn, so sánh danh sách calo, đo chính xác một lát thịt bò 20 calo, một lát cổ họng vàng 50 calo và một bát nhỏ, tổng cũng gần bằng một giờ đốt cháy chất béo trên máy chạy bộ.
Vừa làm nóng lẩu vừa lẩm bà lẩm bẩm.
"Cái này 30 calo."
"Này 25."
"Mình đã ăn 148 calo rồi nên còn lại 52 calo."
Hai vị 'dân công' ngồi đối diện: "..."
Y như đang trực tiếp thưởng thức một vở hài kịch.
Tóm lại, bữa cơm này khiến cả đám nén cười cực khổ sở, còn Chiêu Tịch lại ăn rất nặng nề.
Nặng không chỉ là tâm trạng, mà còn cả cân nặng của cô...
Ăn được một nửa, trên tivi bắt đầu có chương trình tạp kỹ, một nữ minh tinh đang ăn khách xuất hiện trên màn hình.
Chiêu Tịch vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy, không vui nói: "Mau đổi kênh đi!"
Tiểu Gia cũng đã ra tay, vừa nhìn thấy màn hình tivi đã gấp gáp tìm điều khiển, bấm bấm vài cái liền chuyển kênh.
La Chính Trạch không hiểu, hỏi: "Sao phải đổi kênh?"
Tiểu Gia giải thích: "Mối quan hệ của Boss với Phạm Hiểu Nghệ rất tệ.Trước hai người cùng tham gia một cuộc phỏng vấn, thái độ của cô nghệ sĩ kia cực kém, ỷ vào việc mình đang nổi tiếng còn boss thì đang tránh bóng mà không coi chúng tôi ra gì, mặt toàn kiểu chị đây đếch care."
Kết quả kênh bị đổi, một khuôn mặt non nớt đáng yêu xuất hiện trên màn hình ——
Không đợi Chiêu Tịch mở miệng, Tiểu Gia đã nhanh chóng chuyển sang kênh tiếp theo.
La Chính Trạch: "... Lần này thì sao thế?"
Tiểu Gia tận tình giải đáp: "Vị này là Phương Giai Giai, mười sáu tuổi, debut với vai trò là ngôi sao nhí, tuổi còn trẻ nhưng không được hiểu chuyện cho lắm. Lần trước gặp nhau ở Hoàng Điếm, vừa mở mồm đã kêu Boss của chúng tôi là dì. Chuyện này có thể nhịn được chắc?"
"..."
"..."
Lời còn chưa dứt, Chiêu Tịch lại kêu đổi kênh tiếp.
Lần này ngay cả Tiểu Gia cũng ngẩn ngơ, nhìn màn hình một lúc rồi quay sang nhìn bà chủ, "Người này cũng có thù oán với chúng ta nữa hả??"
"Không có." Chiêu Tịch cũng không ngẩng đầu lên, im lặng đặt miếng thịt bò nóng hổi xuống, "Lần trước có một chương trình, cô ấy đã tiết lộ cân nặng của mình."
"Ồ?"
"Tám mươi cân." Chiêu Tịch hít một hơi thật sâu, những rồi vẫn không nhịn được căng mặt nói, "Nhẹ hơn chị 13 cân!"
"..."
Trong một rừng tĩnh lặng, duy chỉ có Trình Hựu Niên phát ra một tiếng cười vô cùng nhẹ, vô cùng ngắn ngủi.
Tiểu Gia với La Chính Trạch dè dặt nhìn sang, bấy giờ anh tựa như mới ý thức được mình vừa làm gì, từ từ thu lại ý cười.
Chiêu Tịch dấu hỏi đầy đầu, "Anh cười cái gì?"
"93 cân rất tốt."
"Tốt chỗ nào?"
Trình Hựu Niên ung dung đáp: "Con gái đều thích cái đẹp, mùa đông cũng vậy. Mấy hôm trời đông lạnh lẽo này, cô thân mang mười ba cân mỡ, có thể giúp bớt đi một cái áo khoác lông vũ."
Tiểu Gia: "Phụt —— "
La Chính Trạch: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Chiêu Tịch: "?????"
Editor có lời muốn nói:
Anh giai à, trời đông có lạnh lẽo bằng mấy lời anh vừa nói không:))
Xứng đáng không có cô bạn gái nào:)))
Đây là tâm trạng khi giảm cân nhưng vẫn ăn đồ ngon của các cô nàng: Chỉ ăn chút xíuuu thôiii!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương