Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
Chương 2322: Lửa giận của các Hồng Mông Thần linh (2)
- Ngươi muốn đi đâu? Cửu Cực Càn Đế truy hỏi. - Thần giới cao nhất! - Chỉ bằng ngươi? Ngươi không phải đi chịu chết sao? - Không gặp nguy hiểm, có thể nào tuyệt địa đột phá! Thái Dịch Hỗn Độn cùng Cửu Cực Càn Đế bị trấn trụ, lập tức hai thần cắn răng theo sau. Hiện nay, bọn họ cùng Tần Quân đều có ngăn cách, cho nên không yêu cầu xa vời Tần Quân có thể giúp bọn hắn. - Chờ chút! Nhậm Ngã Tiếu bỗng nhiên mở miệng nói. Ba thần quay đầu, Thái Dịch Hỗn Độn nhíu mày nói: - Ngươi muốn ngăn cản chúng ta? - Không, ta đi cùng các ngươi, nhưng phải mang theo giúp đỡ. Nhậm Ngã Tiếu khoát tay cười nói, chỉ là ánh mắt rất lạnh. Hiển nhiên, Cửu Cung Thủy Đế chết cũng chọc giận hắn! - Ai? Cửu Cực Càn Đế ngạc nhiên hỏi, nếu có giúp đỡ tốt nhất, nếu không chỉ dựa vào bọn họ, hiển nhiên là chịu chết. - Con trai ta. Nhậm Ngã Tiếu tự tin nói, nghe vậy, ba thần động dung. Lý Họa Hồn! Trong Thiên Đế Thần cung. Tần Quân cũng phát giác được cử động của các Hồng Mông Thần linh, nhưng hắn không có ngăn cản. Dù sao Thần giới cao nhất có Thiên Đế bảo bọc. - Cực Đế a Cực Đế, vì sao mệnh của ngươi nhiều thăng trầm như vậy. Tần Quân cảm thán nói, nhìn chung hắn nhiều lần xuyên qua thời không, cũng không ai có tâm cầu tiến mạnh như Cực Đế. Cực Đế mạnh không phải vì để so sánh với người khác, mà là chân chính hướng tới cường đại. Trong lòng hắn, không có mạnh nhất, chỉ có càng mạnh. Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên có chút nhớ Tô Đế. Bất quá từ khi biết Tô Đế chính là con trai của Hình Hủy Diệt, hắn cũng cảm giác là lạ. Không hiểu có loại cảm giác cạnh tranh với hậu nhân. Nghĩ xong, Tần Quân lách mình rời đi. Nguyên Vị Diện thứ tám. Tô Đế đang du tẩu thế gian, tay hắn nắm bảo kiếm, áo trắng như tuyết, như kiếm khách lang thang thiên nhai. Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên dừng bước lại. Chỉ thấy cuối con đường xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là Tần Quân. Hai người cách xa nhau một con đường, người đến người đi, nhưng đều trở ngại không được ánh mắt của bọn hắn. Gió nhẹ thổi qua, gợi lên góc áo của hai người. Tô Đế cúi đầu cười một tiếng, dạo bước đi về phía Tần Quân. Lúc trước hắn hãm sâu gông xiềng, ở trong chư thiên vũ trụ truy theo Tần Quân, khi đó hắn cùng hiện tại hoàn toàn khác biệt. - Làm sao? Ở thế gian giả trang kiếm khách chơi vui không? Tần Quân cười tủm tỉm hỏi, vẻ mặt đăm chiêu. Tô Đế đi vào trước mặt hắn, khóe miệng khẽ cong, lộ ra tiếu dung như có như không, nói: - Ta không giả, rất sớm trước kia, ta chính là dùng kiếm. - Há, thật sao? Tần Quân theo dõi hắn, dò xét một phen, tán thưởng nói: - Tiểu tử ngươi thật lợi hại, đã sắp đạt tới Vô Thượng Nguyên Thần, xem ra ngươi cùng Lý Họa Hồn đều có đại cơ duyên. - Cơ duyên lớn hơn nữa cũng không sánh bằng gặp gỡ ngươi. Tô Đế lắc đầu cười nói, để Tần Quân ngẩn người, chẳng lẽ tiểu tử này đã biết thân phận của hắn? - Đi thôi, tìm một gian khách sạn vừa uống rượu vừa trò chuyện, năm đó Nhậm Ngã Tiếu liền thích uống rượu nhất. Tô Đế quay người, đi đến một con đường khác. Tần Quân đuổi theo cước bộ của hắn, nói: - Lần này trẫm tìm tới ngươi, ngươi đoán cần làm chuyện gì? - Người hoặc sự tình có thể liên quan tới ngươi và ta cũng không nhiều, chẳng lẽ có quan hệ tới Cực Đế? Tô Đế trực tiếp liền đoán được đáp án, năm đó sau khi Tần Quân rời đi, hắn cùng Cực Đế liên tiếp tung hoành Cổ Thánh đế đạo, chúng sinh không biết, kỳ thật bọn hắn thường xuyên giao thủ, cho nên tình nghĩa cực kỳ thâm hậu. - Ừm, hiện tại hắn đã là khôi lỗi, bất quá không có việc gì, trẫm có biện pháp cứu hắn, chỉ là muốn cùng ngươi luận đạo một phen. Tần Quân gật đầu cười nói, tu vi của Tô Đế kém xa hắn, nhưng hắn muốn cùng Tô Đế luận đạo, có lẽ có thể thu hoạch trên tâm cảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương