Tôi Đã Cược, Và Tôi Thắng

Chương 6



"Làm xong sẽ lập tức đi tắm ngay."

Mỗi lần như thế, tôi lại nhớ đến con chó mà bà nội từng nuôi trong sân.

Nó tên là A Phúc.

Tính tình hung dữ nhưng lại luôn quấn quýt bên chân tôi.

Tôi khẽ nâng tay, xoa nhẹ mái tóc mình.

Có lẽ cuộc sống này cũng không tệ đến mức không thể tiếp tục.

Sau khi đổi hết trang sức thành tiền mặt, tôi bắt đầu sửa sang lại gara.

Trong sân có một con chó nhỏ.

Thuê thêm hai thợ sửa xe.

Còn tôi, mỗi ngày chỉ loanh quanh ở gara, ngồi một góc nhìn Thịnh Dã làm việc.

Hoặc là, cứ thế nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

Làn da màu lúa mạch, đường nét cơ bắp sắc bén, mỗi khi dồn sức đều trở nên căng chặt.

Chính cái cảm giác căng chặt ấy lại khiến người ta có ảo giác tràn đầy sức sống.

Thịnh Dã bị tôi nhìn đến mức không chịu nổi.

Hắn tùy tiện lấy một chiếc kính râm đeo vào, lạnh nhạt hỏi:

"Nhìn đủ chưa?"

Tôi lắc đầu.

Đưa tay phác một đường dọc theo cánh tay hắn, chậm rãi nói:

"Anh giống như một chiếc xe cũ nát. Nếu cứ tiếp tục lăn bánh, có lẽ sẽ chạy xa thêm một đoạn nữa."

Đáy mắt Thịnh Dã lóe lên một tia đau đớn rất nhanh.

Sau đó, hắn đưa tôi một chiếc khăn, bảo tôi lau mồ hôi giúp.

Tôi lau cánh tay.

Lau trán.

Lau cả eo.

Thậm chí, còn thử lau cơ bụng.

Nửa đêm, tôi chẳng còn mất ngủ nữa.

Đến sáng, tôi nói với ánh mặt trời rằng—cuộc sống này thật sự rất thú vị.

Thịnh Dã nghe xong, nheo mắt, giọng trầm thấp mang theo chút cảnh giác:

"Thú vị chỗ nào?"

Tôi lặng người.

Chưa kịp trả lời, hắn đã quăng công cụ trong tay xuống, cúi người ôm lấy tôi, kéo vào trong phòng, khóa cửa lại.

Sau đó, vừa cởi áo khoác vừa tiến về phía tôi, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.

Tôi bị dồn vào góc tường, chẳng còn đường lui.

Hắn cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai:

"Giản Ninh, cô dám thử không?"

9.

Ánh chiều tà phủ lên không gian một tầng mờ ảo, nhuốm sắc hoàng hôn dịu nhẹ mà ám muội.

Bóng dáng Thịnh Dã bị viền nắng dát lên một đường sáng nhạt, giống như bức tranh sơn dầu với những đường nét tuyệt đẹp.

Không hiểu vì sao, tôi bỗng buột miệng hỏi:

"Anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?"

Thịnh Dã ngước mắt nhìn tôi, không nói gì, chỉ chậm rãi cởi bỏ lớp áo dính sát lưng.

"Thử rồi nói sau." Hắn bình thản, mang theo vài phần tự tin.

Hắn nắm lấy cổ tay tôi, đặt lên lồng ngực rắn chắc của mình.

Sau đó, một tay ôm eo tôi, kéo sát vào người hắn.

Cơ thể chúng tôi chạm nhau, lướt qua từng đường nét săn chắc nơi bụng dưới.

Khoá thắt lưng bằng kim loại ma sát tạo ra tiếng lách cách khe khẽ.

Bầu không khí như bị kéo căng.

Mùi hormone tràn ngập, nguy hiểm mà cám dỗ.

Tôi không nhịn được mà khẽ run.

"Cạch—"

Khoá thắt lưng rơi xuống.

Ngay giây tiếp theo, Thịnh Dã cúi xuống, mạnh mẽ hôn lấy tôi.

Hơi thở hắn dồn dập, vòng tay siết chặt lấy eo tôi, vừa thăm dò vừa nhẫn nại, vừa trấn áp vừa chinh phục.

Từng đợt run rẩy kéo đến, những cảm giác mãnh liệt khiến tôi bỗng dưng nhận ra—

Hoá ra, cuộc sống này vẫn còn rất sống động.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...