Trong mắt Chúc Mịch Hồi ánh nước, lần đầu tiên vì những điều không duyên cớ mà mình gặp phải tủi nhục khóc nghẹn, nước mắt thấm ướt áo sơ mi trắng tinh của chàng trai.
Mạc Tầm Quy cúi xuống hôn đỉnh đầu, sau đó nâng mặt cô lên, hôn gương mặt đầy nước mắt, trán cậu dán vào trán cô, dịu dàng thành kính:
“Chúc Mịch Hồi, em biết không, đúng là trước đó tôi đã biết em, nhưng không phải vì những tin đồn nhàm chán vô căn cứ, là bởi vì em rất xinh.”
Chúc Mịch Hồi nhìn vào mắt cậu, ánh sáng trong mắt chạm nhau, cậu nói tiếp:
“Em thật sự rất xinh đẹp, buông tóc xinh đẹp, buộc tóc xinh đẹp, dáng vẻ lãnh đạm cũng đẹp, dáng vẻ quật cường cũng đẹp, giả vờ không thèm để ý chuyện gì, kiêu căng ngạo mạn cũng xinh đẹp.
“Không cần lo quá khứ hay tương lai người khác sẽ nói gì về em, em trong mắt tôi luôn là cô gái xinh đẹp nhất.”
……
Năm ấy Mạc Tầm Quy 17 tuổi, lần đầu tiên cậu thích một người.
Cậu vẫn luôn là chàng trai kiêu căng, mặt ngoài khiêm tốn, đối đãi ôn hòa, nhưng tràn đầy kiêu ngạo từ trong xương cốt.
Lần đầu tiên ở trung học Số 3, khi nhìn thấy Chúc Mịch Hồi, lúc đó rõ ràng cô ở hoàn cảnh xấu nhất, nhưng ánh mắt cô khinh thường nhìn lại, đối với những người xem kịch vui, ác ý, ánh mắt châm chọc, cô phản hồi bằng sự miệt thị.
Sau đó gặp lại ở trường trung học Triệu Châu, tuy đã thu về mũi nhọn, nhưng vẫn không giấu được sự kiêu ngạo trong xương, rõ ràng hòa trong đám người, nhưng càng giống như lẻ loi một mình.
Cô độc, kiêu ngạo, xinh đẹp.
Từ đây cậu tin rằng có một định luật đồng loại thu hút lẫn nhau.
Sẽ không nhịn được chú ý đến cô, tò mò lần này thi có đứng thứ nhất hay không, chú ý xem cô đi học sẽ đi đường nào, chú ý hôm nay cô có buộc tóc hay không.
Cậu đã gặp dáng vẻ cô đứng trên sân thượng hút thuốc một mình, nhìn sườn mặt cô đang cúi xuống viết đề một mình trong phòng học, gặp được bóng dáng một mình lẻ loi trên đường.
Câu muốn chạy đến bên người cô, giống một người săn thú kiên nhẫn núp trong rừng cây, chờ đợi một cơ hội bắt được con mồi.
Lúc biết cô điền nguyện vọng vào trường Đại học Triệu Châu, cậu không hề do dự điền giống như chí nguyện.
Cậu đã nhịn lâu lắm, cho nên lần đυ.ng vào đêm đó cùng hôn môi ở toilet nam, cũng là chủ mưu đã lâu, cũng là tâm tình khó có thể kiềm chế.
Cậu không để bụng người khác nói gì, nói như thế nào, nói được nhiều khó nghe, chỉ tin tưởng những gì chính mắt mình nhìn thấy, thân thiết cảm nhận được.
Cô là cô gái vừa kiêu ngạo vừa mẫn cảm, ôm hay nắm tay sẽ mỉm cười, hôn môi mặt sẽ đỏ, ở trên giường ngây thô thẳng thắn thành khẩn, người ngoài nói cô lặng băng, nhưng khi nhìn thẳng vào cậu ánh mắt nóng bỏng dịu dàng.
……
Buổi chiều Chúc Mịch Hồi đi theo Mạc Tầm Quy tìm bạn cậu chơi bóng, Đại học Triệu Trâu nằm ở giữa làng đại học ở thành phố này, các trường trung học tụ tập về đây, bạn của Mạc Tầm Quy cũng đến đây học đại học.
Bọn họ hẹn nhau ở sân bóng rổ.
Chắc rằng đã lâu không chơi bóng cùng nhau, trận này rõ ràng số người không đủ nhưng họ đánh vẫn hăng say, tại tiết mùa mùa thu mát mẻ mà mồ hôi như mưa.
Đây là lần đầu tiên Chúc Mịch Hồi nghiêm chỉnh xem cậu chơi bóng, trước đây đi học ngẫu nhiên gặp, cũng trả vờ như không thấy, mắt nhìn thẳng đi qua. Cô chưa bao giờ biết, cậu giống như ngàn vạn chàng trai bình thường lấy đà ném bóng vào rổ, cũng có thể bắt mắt như vậy. Cơ thể vì vận động ra mồ hôi, ánh mắt vì chơi bóng mà tỏa sáng, cũng vì thắng lợi quay đầu khí phách hăng hái khoe với cô.
Cậu tuổi trẻ lóa mắt, cắm rễ trong lòng cô.
Đánh khoảng hai giờ, sau khi xong đi đến bên cạnh cô, Chúc Mịch Hồi vặn nắp chai nước khoáng đưa vào tay cậu, nghe được hơi thở chàng trai phì phò gọi mình:
“Chúc Mịch Hồi.”
Chúc Mịch Hồi ngẩng đầu, trên trán cậu có mồ hôi, trong mắt có tia sáng, con ngươi phản chiếu gương mặt trắng nõn của cô.
“Em biết không? Hai năm cấp ba, tôi thường xuyên chơi bóng một mình sau giờ học, bởi vì em luôn ở phòng học một mình đến khuya, tôi nhìn em đi mới có thể đi. Tôi nhìn em một mình trong bóng tối, khi đó rất muốn đến bên cạnh em, lần đầu tiên tôi có khát vọng trở thành người có ánh sáng.”
“Tuy rằng đã nói rất nhiều chuyện, nhưng vẫn muốn nói với em, Chúc Mịch Hồi, tôi thích em.”
Vô số lần tôi nhìn xung quanh, vô số lần ánh mắt nhìn theo, vô số lần ước nguyện, nguyện em ngẩng cao đầu mà bước, cúi xuống thân mình, nhặt tôi lên.
Đây là lần đầu tiên tôi khát vọng trở thành người có ánh sáng đến thế, là em thắp sáng lên tôi.
Hoàn Toàn Văn.
BỘ TRUYỆN MÀ NHIỀU CHỊ EM MUỐN ĐỌC THÊM NHẤT =)) VÌ CHƯƠNG QUÁ NGẮN =))
Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng
Chương 20: Chúc Mịch Hồi, tôi thích em!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương