Mạc Tầm Quy tỉnh dậy là lúc Chúc Mịch Hồi đang tựa vào đầu giường hút thuốc, không khí vẫn còn hương vị tình dục chưa tan, cả người cô trần trụi, trong phòng tối tăm tàn thuốc sáng đến chói mắt. Chúc Mịch Hồi nghiện thuốc lá cũng không nặng, ra cửa không có thói quen mang theo, cô vẫn lấy thuốc từ túi quần của cậu, thuốc lá của đàn ông, cô hút hai ba lần nên đã không còn cảm thấy sặc mũi.
Mạc Tầm Quy cũng nâng người ngồi dậy, thân trên lười biếng dựa vào đầu giường, giọng nói với dây thanh mang theo sự thỏa mãn, khàn khàn: “Mấy giờ?”
Chúc Mịch Hồi phun ra một vòng khói, liếc qua điện thoại: “Sắp 6 giờ.”
Mạc Tầm Quy ôm người cô lại, đoạt đi mẩu thuốc lá trong tay, đưa vào trong miệng mình mẩu thuốc cô đã ngậm qua, hít sâu một hơi, tha thiết cảm nhận được: “Xong việc một hơi thuốc, sung sướng đến tận xương.”
Một tay cậu cầm điếu thuốc, một tay vòng qua cổ cô dừng lại phủ kín dấu cắn trước ngực, không nặng không nhẹ xoa nắn.
Vừa ngứa vừa đau, Chúc Mịch Hồi bị nắn bóp vài cái liền ướt, vừa vặn Mạc Tầm Quy hít vào một hơi, cúi đầu truyền sang cho cô. Chúc Mịch Hồi cướp mẩu thuốc trong tay cậu dập tắt ở gạt tàn trên đầu giường, xoay người ngồi lên cậu, cửa vào của cô gái đặt lên du͙© vọиɠ của chàng trai, từ trên cao nhìn xuống:
“Sao cậu vẫn đói khát như xử nam thế?”
Mạc Tầm Quy không bày tỏ ý kiến, dưới thân bắt đầu nâng lên, nhẹ nhàng chọc chọc vào giữa hai cánh hoa kiều nộn, phản kích: “Đệ nhất khoa văn giống như cũng không thể nào no.”
Phỏng đoán trong lòng đã trở thành sự thật, Chúc Mịch Hồi ngẩn người, ngược lại nở nụ cười:
“Cậu cùng Khương Ý ở bên nhau lâu như vậy, chưa làm với cậu ta?”
Mạc Tầm Quy và Khương Ý là trai tài gái sắc được cả các thầy cô công nhận, khẳng định cô cũng sẽ hiểu lầm, ngược lại Mạc Tầm Quy không vội làm sáng tỏ, dán vào cổ cô cắn một miếng:
“Cậu ấy thanh thuần thật sự, đâu có giống người ngày thường thanh cao nhưng ngầm phóng đãng, đứng đầu khoa văn.”
Chúc Mịch Hồi cứng đờ, đẩy người cậu ra đi vào phòng tắm.
Mạc Tầm Quy nghe tiếng nước trong phòng tắm, cánh cửa thủy tinh trong suốt mơ hồ thấy được khung cảnh bên trong, cây gậy của cậu vẫn còn dính nước của cô, ướt dầm dề.
Vậy là giận rồi? Mạc Tầm Quy cúi đầu cười, xoay người bước xuống giường, đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Cô nghe tiếng cửa được đẩy ra cũng không quay đầu lại, vẫn đưa lưng quay về phía cậu, đứng dưới vòi sen xoa xoa cơ thể, mái tóc dài ướt nhẹp, ánh nước dội trên vai, cậu bước đến gần, một tay chụm lại xoa một bên ngực, cây gậy th*t dưới thân dâng trào thẳng tắp chọc vào giữa nơi ấm áp ướt át của cô.
Cậu rất thích ngang ngược đấu đá lung tung, tư thế này làm cây gậy chọc vừa tàn nhẫn vừa rất sâu, trong chớp mắt khi cậu thúc vào, cẳng chân cô liền mềm nhũn, hai tay gian nan chống vào cánh tay cậu đang đỡ mới có thể đứng vững.
Cả đồ vật cứng rắn chìm sâu, chàng trai phía sau đỉnh mạnh vào, ngoài miệng không nhanh không chậm nói:
“Tôi cùng Khương Ý không phải một đôi, từ nhỏ đã quen biết, ở cùng một khu nhà, mẹ tôi và mẹ cậu ấy là bạn bè.”
“À” Chúc Mịch Hồi cố gắng duy trì dây thanh quản rõ ràng: “Thanh mai trúc mã.”
Một giây này lại bị chọc mạnh, chỉ có thể phun ra tiếng rêи ɾỉ vỡ nát.
“Cậu nhẹ thôi……” Móng tay cô véo lên cơ bắp trên cánh tay cậu.
Vậy mà Mạc Tầm Quy cũng chậm lại, nhưng chỉ là thay đổi cách thức tra tấn cô, đúng là học sinh giỏi nhất khối khoa học tự nhiên, trí nhớ tự nhiên cũng tốt, chuẩn xác không tìm sai chỗ mẫn cảm nhất của cô, chậm rì rì đưa đẩy đánh vào đó.
“Cậu vẫn nên kêu lên đi, nói chuyện chỉ chọc người khác bực.”
“Ưʍ…… a!” Cô lại hóa thành một bãi nước dưới thân cậu, nũng nịu kêu lên, nghiêng người quay lại, mềm mại ướt át dán vào cánh môi mỏng:”Cậu nhanh lên đi ……”
Lúc này Mạc Tầm Quy càng không muốn cô được toại nguyện, đầu lưỡi câu lấy đầu lưỡi cô, mân mê liếm láp, tiếng hôn mờ ám quẩn quanh, đẩy người cô dán lên tường, hung hãn thọc vào rút ra, đưa đẩy lúc nhanh lúc chậm.
Cô hôn đã mệt, rút môi lại, dưới thân nâng mông lên vểnh về phía sau, thút tha thút thít mà cầu xin: “Cậu cho tôi đi…… Mạc Tầm Quy, A Tầm……”
Cây gậy th*t của Mạc Tầm Quy chôn ở bên trong rõ ràng có cảm giác lại lớn thêm vài phần, cậu ôm chặt cô, thẳng lưng chọc vào với tần suất nhanh hơn.
Vòi hoa sen vẫn đang mở, nước lạnh từ trên đầu dội xuống, tiếng nói bị tiếng nước xối vào nhưng vẫn rõ ràng, mùi thuốc lá, mùi tình dục hoà quyện, trong phòng mơ hồ tạo ra một cơn lốc xoáy.
“Cho cậu, tôi đều cho cậu.
Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng
Chương 5: Tôi đều cho cậu (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương