Vì vậy chỉ làm theo bản năng, dễ như trở bàn tay áp cô lên bàn sách, Chúc Mịch Hồi không có sức làm gì, dưới thân là mặt bàn lạnh lẽo, trên người là lửa nóng của cậu.
Cứng rắn như nhau, lửa băng giao triền.
Bàn tay Chúc Mịch Hồi đi xuống, cho đến lúc dừng lại vùng đất nguy hiểm, cô chậm rãi kéo khóa quần của cậu, kéo xuống chiếc qυầи ɭóŧ màu xám, móc cây gậy nóng bỏng kia ra. Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá cẩn thận nơi đó, trước đó chỉ sờ qua, lúc ở trên giường bị cậu làm cho không rảnh để bận tâm, giờ phút này một cây gậy to dài dược nắm trong tay, không khỏi cảm thấy mới lạ.
Tay cô quá nhỏ, một bàn tay không cầm hết được, vừa to vừa nóng, cô giống như học sinh tiểu học ham học hỏi, cẩn thận điều chỉnh lòng bàn tay muốn nắm lấy nó, theo động tác gian nan, cây gậy kia còn dữ tợn nảy nảy lên, đầy một nắm tay.
“Thật xấu.” Cô thấp giọng lải nhải, bĩu môi.
Mạc Tầm Quy: “……”
Bỗng nhiên cô nắm chặt, bị bất ngờ không kịp đề phòng, cậu hít sâu một hơi: “Hừ…”
Mạc Tầm Quy cắn một miếng lên vành tai nhỏ nhắn, hơi dùng sức, cậu hung hăng nói:
“Muốn làm tôi chết à?”
Hai mắt cô giảo hoạt, tăng thêm lực, nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu, Chúc Mịch Hồi cắn môi, cười nói: “Thú vị thật.”
Mạc Tầm Quy cương đến khó chịu, kéo cả hai tay cô đặt trên bàn, tuột chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh xuống, vân vê chơi đùa hai cánh hoa kiều nộn. Một ngón tay cậu đưa vào thăm dò, nơi đó vừa ướŧ áŧ lại thít chặt, đầu ngón tay vừa đưa vào đã bị gắt gao hút lấy, cậu nảy ra ý xấu dọc đường đi đánh vòng, lại cúi đầu xuống cách một lớp vải tơ tằm hôn lên bộ ngực cao thẳng.
Trước ngực lớp vải mỏng bị cậu liếʍ ướt một mảnh, dưới thân cô cũng tiết nước đầy một bàn tay.
Chắc vì cô sinh bệnh, hôm nay Mạc Tầm Quy rất kiên nhẫn, màn dạo đầu cũng dài hơn, Chúc Mịch Hồi khó nhịn đưa đẩy dưới thân hùa theo động tác cánh tay cậu, càng muốn hút ngón tay thon dài vào sâu bên trong, cơ thể có cảm giác hư không ngứa ngáy, cơn nứиɠ che trời lấp đất ăn mòn lý trí.
“Mạc Tầm Quy…… có thể.”
Thật ra Mạc Tầm Quy đang nhẫn đến khó chịu, dưới thân cứng đến phát đau, nhìn dáng vẻ yêu mị mê man của cô, du͙© vọиɠ càng thêm khó nhịn. Cậu rút tay ra, dòng mật dịch trong suốt được kéo theo, lấy chất lỏng đó bôi lên trên đầu cây nấm cứng rắn của mình. Hình ảnh dâʍ ɖu͙© phóng đãng, Chúc Mịch Hồi chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay đầu không dám nhìn thêm.
Mạc Tầm Quy cười nhẹ một tiếng, kéo gương mặt cô lại hôn môi, tay nắm đồ vật dưới thân nhắm thẳng chậm rãi tiến vào, tiếng rêи ɾỉ của cô bị cậu nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi bị hút đến tê dại.
Hôm nay, thật sự cô quá yếu, Mạc Tầm Quy chỉ vào nửa cây, cô đã đau đến nhíu mày, vách trong tự giác kẹp chặt lấy nó, cậu bị hút vào thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng. Mạc tầm Quy đành dừng lại bất động, môi hôn lên mí mắt cô, một tay đưa xuống nơi hai người đang kết hợp, xoa lên hạch nhỏ đang run rẩy, làm cô thả lỏng. Cô không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, dòng nước dưới thân chảy ra, tưới lên trên đầu cây nấm, cậu nhân cơ hội này chọc vào tận gốc.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài sảng khoái, hai chân Chúc Mịch Hồi gắt gao vòng lấy eo cậu, nâng lên đón ý hùa theo từng cú thúc mạnh, từng cú thúc, từng chút một.
Trong không gian này nhất thời chỉ còn vang lên tiếng thở dốc của đôi bạn trẻ, tiếng va chạm của thân thể mờ ám vang vọng.
Đột nhiên, dưới cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đứng đối diện cửa phòng cô thì dừng lại, hơi thở Chúc Mịch Hồi cứng đờ, Mạc Tầm Quy cũng nghe thấy, hai người như bị điểm huyệt, một cử động nhỏ cũng không dám.
“A Hồi, con ở nhà không?” Là người mẹ sáng nay nói ra ngoài gặp bạn.
Trái tim Chúc Mịch Hồi phảng phất như nghẹn tới cổ họng, cố gắng bình tĩnh, trả lời: “Con ở thư phòng.”
“Ừm, bạn học đến đây hả? mẹ thấy có giày dưới kia.”
“Vâng…cậu ấy đến mượn sách.”
“Tốt, các con chơi đi, mẹ xuống dưới làm cơm trưa cho hai đứa.”
……
Tiếng bước đi chân xa, lòng cô đang treo lên lại rớt xuống dưới, ngửa đầu nhìn, chàng trai đang nằm trên người cô cười đến xấu xa.
“Hửm? bạn học giỏi nhất khoa văn của chúng ta, có rất nhiều người tìm đến mượn sách?” Cậu dùng sức đỉnh vào.
“A…” Chúc Mịch Hồi cắn môi, sợ mình kêu thành tiếng.
Cậu chuyên chú khai cương trên người cô, vừa nhanh vừa mạnh, mỗi cú thúc vào tận sâu bên trong, Chúc Mịch Hồi kéo cổ áo thun cậu ra, tàn nhẫn cắn lên vai, nuốt vào tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra khỏi cổ họng.
Cậu thấp thở gấp hỏi cô: “Có mấy người đến tìm mượn sách rồi?”
Cơ thể Chúc Mịch Hồi tựa muốn tan thành từng mảnh, theo cậu phập phập phồng phồng, đường đi bị cậu lấp đầy, ngang ngược cắm vào rút ra, dường như muốn chơi hỏng cô.
“Không có… a! chậm một chút…… chỉ có cậu, chỉ có cậu thôi……”
Mạc Tầm Quy rất vừa lòng, cúi đầu hôn cô như một phần thưởng, biết cô sắp đến rồi, tốc độ dưới thân không giảm, mãnh liệt đưa đẩy chục lần, đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu rút ra, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn hết vào trong bắp đùi cô.
Mạc Tầm Quy ôm chặt lấy cô, hôn lên bờ vai mồ hôi ròng ròng.
Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng
Chương 7: Chỉ có cậu thôi (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương