Nghe lời chúc phúc đầy thiện ý của bác tài, Thẩm Niệm khẽ cong môi cười.
Không thể phủ nhận rằng lời nói của bác tài đã chạm đến cô, đây chính là cuộc sống mà cô từng, và thậm chí là bây giờ, luôn mơ ước.
Được hạnh phúc bên cạnh Lục Lăng Xuyên mãi mãi.
Lời chúc phúc đẹp đẽ như vậy Thẩm Niệm thực sự không nỡ từ chối, cô mỉm cười với bác tài.
"Cảm ơn chú."
Khi đến nơi, xe dừng lại ở cổng khu chung cư.
"39 tệ, thôi lấy 30 đi, gặp các cháu là có duyên."
"Cảm ơn chú."
Thẩm Niệm lấy 30 tệ tiền lẻ từ trong túi ra và đưa cho bác tài, sau đó cô mở cửa xe, tự mình bước xuống trước, rồi cẩn thận giúp Lục Lăng Xuyên ra ngoài.
May mà Lục Lăng Xuyên rất hợp tác, Thẩm Niệm đỡ anh mà không tốn quá nhiều sức.
Bảo vệ trực ở cổng khu chung cư nhận ra Thẩm Niệm, liền chào hỏi cô rồi giúp cô mở cửa.
Đỡ Lục Lăng Xuyên vào khu chung cư, thuận lợi đi vào tòa nhà, lên thang máy, và an toàn về đến nhà.
Đưa Lục Lăng Xuyên vào phòng ngủ, đặt anh lên giường, không ngừng nghỉ, Thẩm Niệm mệt đến thở hổn hển.
Dù cô không say, nhưng cũng đã uống không ít rượu, đầu óc cô choáng váng.
Đứng yên một lúc để lấy lại hơi, Thẩm Niệm mới tháo giày cho Lục Lăng Xuyên, rồi giúp anh cởi áo vest, và nới lỏng cà vạt.
Khi cô định kéo chăn bên cạnh để đắp cho anh, thì người đàn ông đang ngủ bỗng nắm chặt cổ tay cô.
Chưa kịp để Thẩm Niệm hoàn hồn, thân thể cô đã mất kiểm soát và ngã xuống giường, va mạnh vào người đàn ông.
Thẩm Niệm cố gắng đứng dậy, nhưng rồi mọi thứ xoay tròn, đến khi cô nhận ra thì đã bị Lục Lăng Xuyên ghì chặt.
“Lục…”
Thẩm Niệm định gọi anh, nhưng anh không cho cô cơ hội nói chuyện, mà mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi cô.
Một tay anh luồn vào mái tóc cô, ôm lấy gáy cô, tay còn lại siết chặt eo cô, hôn cô một cách tham lam, cuồng nhiệt.
Anh dễ dàng mở toang đôi môi cô, điên cuồng thưởng thức vị ngọt độc đáo của cô, khắc họa từng chi tiết nhỏ nhất.
Lục Lăng Xuyên hôn rất sâu, rất dịu dàng, không cần phải bận tâm quá nhiều như khi tỉnh táo, mượn cơn say để thể hiện con người chân thật nhất của mình.
Anh ôm chặt cô vào lòng.
Không biết đã bao lâu, Lục Lăng Xuyên mới lưu luyến buông ra.
Thẩm Niệm cuối cùng cũng được tự do, cô hít thở mạnh để lấy không khí.
Đầu của người đàn ông gục vào cổ cô, đôi môi mỏng chạm nhẹ vào dái tai cô.
"Anh phải đi gặp luật sư Từ..."
Anh bất ngờ lên tiếng, giọng nói có chút say.
Giống như đang nói chuyện với Thẩm Niệm, lại giống như đang thì thầm với chính mình.
Thẩm Niệm im lặng lắng nghe anh nói khẽ.
"Thẩm Niệm..."
Anh lại bắt đầu gọi tên cô.
"Thẩm Niệm..."
Thẩm Niệm không vùng vẫy, chỉ đờ đẫn nhìn anh, chăm chú quan sát anh.
Anh thực sự đã say.
Hôm nay, để đạt được dự án này, anh uống rượu như uống nước.
Anh như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, miệng liên tục gọi tên Thẩm Niệm, chỉ khi ôm cô vào lòng, anh mới có được chút cảm giác an toàn hiếm hoi.
Thẩm Niệm, Thẩm Niệm...
"Em đây." Không biết đã nghe anh gọi tên mình bao nhiêu lần, cuối cùng Thẩm Niệm cũng đáp lại.
Thẩm Niệm.
Em đây.
Rồi sao? Anh sẽ nói gì?
Thẩm Niệm chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng người đàn ông chỉ khẽ mấp máy môi, không phát ra âm thanh.
"Gì cơ?"
Thẩm Niệm không nghe rõ anh đang nói gì, phòng thì không bật đèn, cô thậm chí không thể nhìn rõ hình dáng đôi môi anh.
Thế nhưng, giây tiếp theo, người đàn ông lại lần nữa chiếm lấy đôi môi cô, còn dữ dội hơn lúc trước.
Thẩm Niệm nằm đó, không thể né tránh, cũng không thể trốn chạy, như một con mồi nằm trên thớt, mặc anh xử lý.
Mọi thứ xung quanh im lặng, không có một âm thanh nào, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rọi lên chiếc giường lớn, chiếu sáng lên hai người.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Niệm mệt mỏi thiếp đi, Lục Lăng Xuyên thỏa mãn ôm cô vào lòng, cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô, đôi môi mỏng lại khẽ động.
Vẫn là khẩu hình miệng giống lúc trước.
Nói không thành tiếng, anh nói: "Anh yêu em.”
…………………………………
Ngày hôm sau, khi Thẩm Niệm tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa. Cô với lấy điện thoại, nhìn thời gian rồi lại nhắm mắt dưỡng thần thêm một lúc, sau đó mới chậm rãi tỉnh táo.
Cô ngồi dậy, không ngoài dự đoán, không thấy Lục Lăng Xuyên đâu.
Cô đã đặt cho anh chuyến bay lúc mười giờ rưỡi sáng nay đi đến thành phố W, giờ này chắc anh đang ở trên máy bay.
Cô vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ quần áo mới rồi trang điểm nhẹ, sau đó mới đến công ty.
Cô là trợ lý của Lục Lăng Xuyên, thường ngày làm việc bên cạnh anh. Giờ Lục Lăng Xuyên đi công tác, cô hiếm khi được thảnh thơi.
Lục Lăng Xuyên đã dặn dò công việc trong mấy ngày tới, dù anh không có ở công ty, mọi việc vẫn vận hành bình thường. Thẩm Niệm vẫn như mọi khi, làm việc, ăn cơm, làm việc rồi về nhà.
Thời gian cứ thế trôi qua hai ngày.
Lại một buổi chiều khác, còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm.
Một nhân viên có mối quan hệ tốt với Thẩm Niệm tên là Lý Nam đến giao tài liệu, khi cô đang kiểm tra, anh hỏi: "Niệm Niệm, ngày mai cậu có rảnh không?"
"Ngày mai à?" Thẩm Niệm nhìn vào lịch trên bàn, sững người một giây, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Cô hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì to tát đâu." Lý Nam lè lưỡi: "Ngày mai là thứ bảy mà, bọn mình định đi leo núi, cắm trại ngoài trời. Mình thấy cậu ngày nào cũng đi làm rồi về nhà, cuộc sống như vậy quá buồn chán, nên muốn mời cậu tham gia cùng bộ phận bọn mình."
Thẩm Niệm cười, từ chối: "Nghe cũng hay đó, nhưng ngày mai tớ có chút việc rồi, không đi được, xin lỗi nhé."
"Có việc à..." Lý Nam cảm thấy tiếc, nhưng cũng hiểu được.
"Không sao đâu, việc quan trọng hơn mà, lần sau nếu có thời gian nhất định phải cùng đi chơi nhé."
"Ừ."
Sửa xong báo cáo dự án của Lý Nam, vừa đúng giờ tan làm.
Cô thu dọn đồ đạc, chấm công rồi tan làm. Hôm nay cô không về nhà ngay mà ghé qua tiệm hoa gần công ty.
"Đinh linh linh…"
Vừa mở cửa, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, tiếp đó là giọng nói dịu dàng của cô chủ tiệm.
"Chào cô, cô cần loại hoa nào?"
Ánh mắt Thẩm Niệm lướt qua những bó hoa, rồi dừng lại ở cô chủ tiệm, hỏi:
"Cho tôi hỏi, có hoa hướng dương không?"
"Hoa hướng dương à?" Cô chủ tiệm mỉm cười: "Tiệm tôi có một ít, nhưng không nhiều lắm. Cô muốn dùng để trang trí trong bó hoa khác phải không?"
"Không." Thẩm Niệm lắc đầu: “Tôi cần một bó hướng dương nguyên."
"Vậy thì xin lỗi, không đủ nhiều như vậy."
"Không sao." Thẩm Niệm gật đầu, rồi rời đi.
Cô ghé qua vài tiệm hoa khác, nơi thì không có, nơi thì loại hoa không vừa ý, mất hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua được bó hoa mà cô mong muốn.
Cô ôm một bó hướng dương về nhà trong sự hài lòng.
Việc đầu tiên khi về nhà là đặt bó hoa hướng dương lên bàn ăn, tìm bình xịt trong ngăn kéo, đổ đầy nước, rồi phun nước cho hoa.
Hướng dương cũng có nhiều loại, hướng dương lông xù Teddy, hướng dương màu sắc sang trọng như tranh sơn dầu, Thẩm Niệm chọn loại hướng dương chanh tươi mát, còn gọi là hướng dương kem.
Màu sắc của hoa thiên về vàng nhạt, mang đến cảm giác rất dịu dàng.
[Mình quay lại rồi đây, đúng vậy, mình chưa chết]
Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian
Chương 29: Mượn cơn say để làm chính mình - Ôm lấy cô
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương