Editor: Giừa
-
Trì Diễn ngập ngừng, "Thật ra..."
Anh chuẩn bị tiết lộ sự thật cho Giang Chu.
Thế nhưng Giang Chu không chờ anh lên tiếng đã nói tiếp: "Nhưng mà người đó cũng khá kỳ lạ."
Trì Diễn khựng lại, "Kỳ lạ thế nào?"
Giang Chu lộ vẻ bối rối, "Hình như cậu ấy rất thích nghe em nói chuyện, lúc mới quen nhau còn đòi em mở mic làm nũng."
Trì Diễn tằng hắng một tiếng, "Có thể là vì giọng em rất hay."
"Thật à?" Lúc livestream Giang Chu đã từng thấy rất nhiều fan khen mình như vậy, thế nhưng cậu cho rằng đó là do tai họ có filter hay gì đó thôi, không ngờ Trì Diễn cũng nói như vậy, "Đội trưởng cũng thấy vậy à?"
"Ừ, rất dễ nghe, là giọng nói hay nhất mà anh từng nghe." Trì Diễn hôn nhẹ lên trán Giang Chu, "Anh rất thích."
Giọng Giang Chu nhỏ xíu, "Vậy đội trưởng cũng muốn nghe em làm nũng à?"
"Muốn."
Trì Diễn chậm rãi vuốt ve Giang Chu, nhẹ nhàng nhéo nhéo cậu, khiến thân thể Giang Chu run rẩy, đỏ mặt vùi đầu vào vai Trì Diễn, "Nhưng em không làm đâu."
Trì Diễn cảm thấy Giang Chu như thế này cũng đã dễ thương chết anh rồi, anh tiến lại gần Giang Chu, hôn lên bên tai cậu, "Em chỉ cần ở bên cạnh anh, nói chuyện với anh là được rồi."
"Vậy thôi sao?" Giang Chu nghĩ ngợi, "Anh cứ nói em biết anh muốn nghe gì đi, em sẽ nói cho anh."
"Gì cũng được à?"
Bé Giang Chu ngây thơ hoàn toàn không nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Trong lòng Trì Diễn chợt trào dâng cảm giác nóng bỏng, một vài tâm tư bị đè nén bấy lâu nay lần lượt xuất hiện, nhưng may là anh vẫn còn giữ được chút lý trí, cuối cùng chỉ chọn một cái ít có khả năng dọa sợ Giang Chu nhất, "Lâu rồi em không gọi "anh ơi"."
Vốn dĩ Giang Chu không cảm thấy câu gọi này có gì đặc biệt, trước kia cậu cũng gọi Trì Diễn như vậy, thế nhưng thời khắc này nghe anh nói như vậy, không hiểu sao cậu lại thấy ngượng.
Trì Diễn lấy tay gạt đi phần tóc dán trên cổ Giang Chu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh kia, thấp giọng nói: "Gọi anh một tiếng được không? Anh muốn nghe."
Giang Chu cảm thấy mọi tấc da bị Trì Diễn chạm vào đều trở nên nóng rực, nhiệt độ này nhanh chóng lan ra toàn thân cậu.
Cậu chợt cảm thấy mình hơi vô dụng, sao lại ngại ngùng đến mức này cơ chứ, không phải chỉ là gọi một tiếng thôi sao!
Nghĩ vậy, Giang Chu hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên dựa vào bên tai Trì Diễn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh ơi."
Giây tiếp theo, cậu bị Trì Diễn ấn xuống chiếc gối mềm mại, Trì Diễn phủ lên người cậu, đôi môi ấm áp dán lên môi cậu.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn nụ hôn ban ngày rất nhiều, Giang Chu muốn cựa quậy, nhưng lại phát hiện ra cổ tay mình đã bị giữ chặt, không thể giãy giụa được.
Sau một lúc lâu, Trì Diễn mới hổn hển lui về phía sau một chút, để Giang Chu có cơ hội lên tiếng.
Thế nhưng Giang Chu lại cứ như đang tìm đường chết, hơi thở cậu gấp gáp, nhỏ giọng thì thầm: "Lần này anh sẽ không chảy máu mũi chứ?"
Trì Diễn cắn nhẹ lên môi cậu, "Có chảy máu mũi hay không, cứ thử là biết."
Anh cúi đầu, một lần nữa cái hôn lại nặng nề rơi xuống môi Giang Chu. Dần dần, bàn tay đang nắm cổ tay Giang Chu trườn vào bàn tay cậu, mười ngón tay đan nhau, sau đó siết càng chặt.
Ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ đèn ngủ lúc này lại như đang e thẹn, cái tên "Gấu hồng nhỏ mềm mại" đột nhiên bị nhắc tới cũng bị đôi tình nhân quên bẵng đi, chỉ còn quả dâu tây nhồi bông đang nằm trên chiếc giường kia mỉm cười nhìn trần nhà, xem ra từ nay trở đi nó đã có giường riêng để ngủ rồi.
— Nhớ đọc truyện trên wettped @caphecot_giua nhaaaaaa
"Rain, huy hiệu của cậu đâu? Hôm qua anh đã nhắc là hôm nay phải đeo mà nhở?" Trên chiếc xe buýt di chuyển đến nhà thi đấu, A Khắc sốt ruột nhìn đồng phục đội trống rỗng của Trì Diễn.
Giang Chu yếu ớt giơ tay lên, "Ở đây ạ."
A Khắc quét mắt qua, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc huy hiệu được cài vào đồng phục của Giang Chu.
"Hả? Sao lại là Hound đeo?" A Khắc đang định bảo Giang Chu trả lại huy hiệu cho Trì Diễn, thì An Thành vừa mới bước lên xe đã vội vàng xông tới.
"Trì Diễn! Cả Hound nữa! Hai đứa đang làm cái quái gì thế hả?" An Thành giơ điện thoại lên, chỉ vào bình luận trên Weibo chính thức, hung ác nói: "Hôm qua anh chỉ đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác, không trông chừng mấy đứa có một lát thôi mà sao mấy đứa đã kịp quậy tung giời trên livestream được thế hả?"
"Bọn em chỉ trả lời phỏng vấn trực tiếp bình thường thôi mà."
Giọng điệu của Trì Diễn nghe rất chi là vô tội, nhưng Giang Chu đang ngồi cạnh anh đã rụt cổ vì chột dạ, hầu hết sự cố trong buổi phỏng vấn trực tiếp hôm qua đều từ cậu mà ra, hiện tại kể cả không đọc bình luận trên Weibo chính thức thì cậu cũng biết trên đó đang nói cái gì.
"Phỏng vấn trực tiếp bình thường? Phỏng vấn bình thường kiểu gì mà sao fan lại đổ đầy lên Weibo chính thức hỏi hai cậu có yêu nhau không kìa?" An Thành chỉ vào một cái bình luận hàng đầu: "Cậu nhìn đi, người ta đang hỏi khi nào được uống rượu mừng của hai cậu kìa!"
"Đù má, hấp dẫn vậy sao?" Chanh Tử ngồi bên cạnh nghe thấy vậy bèn vội vàng lấy điện thoại ra mở Weibo chính thức của ST, liếc phần bình luận một lượt xong cảm thán một cách khoa trương, "Ồ, bé Hound, rốt cuộc là cậu với đội trưởng làm gì trên phát sóng trực tiếp hôm qua vậy? Cảm giác Weibo chính thức bị fan CP của hai người chiếm đóng luôn rồi ý, thú vị ghê ta!"
"Có làm gì đâu, chỉ là mặc cái áo thôi mà..." dưới tầm mắt An Thành, giọng Giang Chu càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành ngậm miệng.
Trì Diễn đối mặt với cơn giận của An Thành mà không hề thay đổi sắc mặt, "Giám đốc, anh cũng đừng giận, bọn em cũng coi như là đang quảng bá cho merch mới thôi mà, có tên CP nữa thì lần này đảm bảo huy hiệu sẽ bán chạy lắm."
Nói như vậy cũng không sai, vẻ mặt An Thành khá hơn một chút, "Tóm lại là hôm nay hai đứa đừng có quậy gì nữa! Hound, trả lại huy hiệu cho Trì Diễn đi!"
"Vâng giám đốc." Giang Chu nào dám phản bác lại An Thành nữa, ngoan ngoãn gỡ huy hiệu trên ngực xuống đưa cho Trì Diễn.
Giờ An Thành mới hài lòng gật đầu, quay lại nói với những người khác: "Được rồi, mấy đứa điều chỉnh lại tâm trạng đi, trận hôm nay là với BES, đường dưới của bọn họ vẫn rất mạnh, tuyệt đối không thể chủ quan."
Mọi người đồng loạt hưởng ứng.
Chanh Tử tự tin nói: "Giám đốc An đừng lo, lần trước bọn em thắng họ một lần rồi, lần này em với A Diệu cũng tự tin lắm!"
"Được, đường dưới giao cho hai cậu." An Thành mỉm cười ngồi xuống chỗ của mình.
Không lâu sau, xe buýt khởi hành đến địa điểm thi đấu.
Lúc chuẩn bị đến nơi, An Thành đột nhiên nhớ ra một chuyện. Đợt này huy hiệu là merch bản giới hạn, vốn dĩ số lượng không nhiều nên cũng chẳng lo lượng bán ra, đâu có cần CP quảng bá hay gì đâu.
—
"Rất đẹp mắt! Chanh Tử và Whale phối hợp thật sự ăn ý vô cùng, Thiên Mã và Quân Quân dường như cũng không ngờ được rằng đối thủ của họ lại dám mạo hiểm đến vậy!" Trong phòng bình luận, Tiểu Ni dồn hết sức để khen ngợi.
Vừa rồi Xạ Thủ Hoả Tiễn của Chanh Tử và Tù Nhân Xiềng Xích của Whale đã có một pha combat tuyệt vời, lợi dụng boss tinh anh Đạo tặc của bản đồ để gây tổn thất nặng nề cho Thiên Mã và Quân Quân, kết hợp với sự hỗ trợ của Giang Chu, Chanh Tử đã ăn được doublekill, giành được lợi thế lớn về cho đội.
Jesse cười nói: "Chanh Tử và Whale có được pha combat mãn nhãn như vậy ít nhiều cũng là nhớ có Hound, khả năng đánh dấu của vị tướng này rất mạnh. Cũng trùng hợp là Hound vừa mới đánh dấu Đạo tắc trong rừng xong thì gặp phải hai người đường dưới."
A Không nói, "Đây cũng là điểm đặc biệt của bí cảnh Thành phố tội ác, xem ra đây là bàn đồ mà ST đã dày công nghiên cứu, có điều bên phía BES cũng không phải là không có sự chuẩn bị, Piece lựa chọn tướng Chiến Sĩ Máy, hiện tại đã hơn Hound một chút về lượng quái rừng farm được."
Jesse phân tích: "Chiến Sĩ Máy là một vị tướng có khả năng đảo đường rất tốt dù là chơi ở vị trí Top laner hay là Jungler, có vẻ lúc banpick ST đã cho rằng Chiến Sĩ Máy là dành cho đường trên, thêm vào đó Hound đã bị ban mất ba tướng rừng, vậy nên mới để Hound lựa chọn Chó Săn, quả thật chó hơi thiệt thòi về mặt tốc độ farm rừng, dù sao thì ưu thế của Chiến Sĩ Máy cũng chính là tốc độ."
A Không gật đầu: "Bối cảnh của bản đồ Thành phố tội tác rất phù hợp với kiểu tướng rừng thích khách, Hound bị nhắm vào cũng là chuyện rất bình thường. Có điều nhân vật Chó Săn này quả thật hơi yếu, ngoài khả năng đánh dấu có một chút lợi thế trên bản đồ này ra, những phương diện khác đều không có gì quá nổi trội. Chó Săn và Linh Miêu đều là kiểu tướng rất linh hoạt, thế nhưng Chó Săn lại không có tác dụng lớn trong combat tổng như Linh Miêu, chỉ là khả năng truy bắt và solo burst mạnh hơn Linh Miêu một chút."
"Tuy nhiên thì tôi vẫn đánh giá cao Chó Săn của Hound," Tiểu Ni nhìn chằm chằm Chó Săn đang farm rừng trên màn hình, nói: "Hound trong tiếng Anh có nghĩa là chó săn mà đúng không? Cậu ấy đặt tên như vậy ắt là có lý do đặc biệt nào đó."
Cùng lúc đó, trong voicechat của ST, nhìn Giang Chu đang đi cướp rừng gần đường dưới của địch, Chanh Tử cũng hỏi câu này.
"Hound, tên của cậu có phải là từ tướng Chó Săn này không?"
"Đúng rồi, vì Chó Săn là nhân vật đầu tiên tôi sử dụng." Chờ Chó Săn giết chết quái rừng trước mặt, Giang Chu mới nói tiếp: "Với cả truy đuổi và săn bắt, là điều mà tôi thích làm nhất trong game này."
Đây là ván đấu thứ hai trong trận ST vs BES, ván đầu tiên ST đã giành chiến thắng, chỉ cần họ thắng ván đấu này, họ sẽ thắng được cả trận.
Và bản đồ của ván này là Thành phố tội ác.
Đúng như tên gọi, đây là một thành phố đầy rẫy tội ác, đồng thời cũng là một hang ổ tràn ngập dục vọng.
Trong màn đêm, ánh đèn neon đầy màu sắc bao phủ tất cả các tòa nhà trong thành phố, trung tâm mua sắm lớn, sòng bạc xa hoa, vũ trường nguy nga tráng lệ, tất cả đều ngập ngụa hương vị vàng son.
Người dân tại đây rất tận hưởng cuộc sống đầy lạc thú, bọn họ ham mê tiền tài và cạn những ly rượu ngon, từng phút từng giây trên vùng đất này đều có thể nghe được tiếng họ vui cười.
Thế nhưng đằng sau tất cả những điều tốt đẹp đó là vô số tội ác đang diễn ra.
Ở bí cảnh này, dù là NPC bên địch, bên ta, hay trung lập, đều không thể tin tưởng hoàn toàn.
Có một số người trong số họ vô cùng tham lam, người chơi có thể dùng đá năng lượng để mua bất kỳ thông tin tình báo gì từ họ, ví dụ như vị trí của đối thủ, hoặc là mắt của ai đó cắm ở nơi nào đó.
Có một số NPC thích đánh bạc, ví dụ như NPC bán trang bị, người chơi trong lúc mua trang bị có thể lựa chọn chơi xúc xắc với hắn. Nếu thắng, trang bị của bạn sẽ được tặng thêm một thuộc tính rất tốt, nhưng nếu thua, thì các thuộc tính của trạng bị này sẽ bị giảm đi rất nhiều, như vậy có nghĩa là trang bị đó gần như sẽ biến thành rác, mất cả vốn lẫn lãi.
Ngoài chuyện này ra, trong bí cảnh còn có ba boss tinh anh đặc biệt: Đạo tặc, Kẻ giết người và Kẻ cướp.
Trong mỗi trận đấu, ngẫu nhiên một trong số ba boss này sẽ spawn trên bản đồ.
Ngoài đặc điểm giống với boss tinh anh ở các bí cảnh khác, khi giết chết họ có thể nhận được phần thưởng lớn, bọn họ còn có thể chủ động tìm kiếm và tấn công các nhân vật do người chơi điều khiển.
Kẻ giết người và Kẻ cướp thường sẽ ẩn nấp ở một góc của bản đồ, tìm thời điểm thích hợp để tấn công người chơi, còn Đạo tặc thì đặc biệt nhất, hắn sẽ ngụy trang thành quái rừng hoặc là lính đường bên cạnh người chơi, sau đó đánh cắp đá năng lượng hoặc trang bị của người chơi mà chẳng một ai hay biết gì hết.
Tất nhiên, ngụy trang của hắn cũng không phải là vô địch, người chơi cẩn thận quan sát là có thể phân biệt được, chỉ có điều trong lúc chơi game, hầu hết mọi người sẽ không nhìn chằm chằm NPC và sinh vật xung quanh, vậy nên sẽ thường bị Đạo tặc quấy phá.
Cũng may là Đạo tặc là kẻ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, hắn sẽ không chỉ rình mỗi một nhân vật để ăn trộm, cũng sẽ không chỉ rình mỗi một đội. Sau mỗi lần ra tay, cho dù là thành công hay không thì trong vòng năm phút hắn sẽ không ăn cắp của người chơi của đội này nữa, mục tiêu kế tiếp sẽ chuyển sang người chơi của đội khác.
Đạo tặc tỏ vẻ hắn là một kẻ rất công bằng.
Thế nhưng dù công bằng đến đâu, với cái sở thích trộm cắp này mà hắn cũng được coi là NPC bị người chơi ghét nhất ở map này.
Mà sự khó chịu của Đạo tặc vẫn chưa dừng lại ở đó, bởi vì hắn còn cải trang thành lính của đội mình, chạy vào căn cứ để ăn cắp năng lượng trung tâm.
Không phải vì hắn thường xuyên ăn cắp năng lượng trung tâm mà người chơi mới ghét hắn, trên thực tế, rất ít khi người chơi bị hắn trộm năng lượng trung tâm.
Khi hắn cải trang thành lính đường để ăn cắp năng lượng trung tâm, vì hành động của hắn trái ngược với các con lính khác nên rất dễ để người chơi nhận ra, thế nhưng vì để ngăn cản hắn mà người chơi phải dừng hết hoạt động của mình để quay về căn cứ, nhiều khi còn không thể không dùng skill teleport, quả thật vừa phí tiền lại vừa tốn sức.
Có điều mặc dù hắn khó chịu như vậy, nhưng người chơi lại không thể tùy ý giết hắn, bởi vì hắn là một kẻ rất biết ghi thù, sẽ trực tiếp quấy nhiễu những người đã từng tấn công hắn, vậy cách tốt nhất để đối phó với hắn đó là đi thẳng đến trước mặt hắn và xác định thân phận của hắn.
Bất hạnh thay, boss tinh anh trong trận này của đám Giang Chu chính là tên đạo tặc bị người người nhà nhà ghét cay ghét đắng này.
Có điều, đối với ST, do tướng rừng mà Giang Chu lựa chọn trong trận này là Chó Săn, nên khi đối đầu với Đạo tặc họ gặp ít rắc rối hơn BES một chút.
-
Hết chương 51.
Tôi Không Làm Nũng Đâu! - Icemoon
Chương 51: Thành phố tội ác
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương