Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa
Chương 6
Kể từ ngày hôm đó, Trương Lân không đến trước mặt cậu gây khó dễ nữa. Ngược lại, cậu thấy Trương Lân trở nên chật vật hơn, dường như là bị đánh nên khắp người đều có chỗ đen tím.
Cậu nghĩ có lẽ là đám người đó không lấy được tiền từ chỗ cậu nên đã chuyển qua tức tối với Trương Lân, đánh cậu ta một trận. Đều là cậu ta tự làm tự chịu. Trương Lân không đến trước mặt cậu gây khó dễ nữa làm cho không khí xung quanh trở nên thoải mái hơn, nhưng cũng không một ai bước ra nói chuyện với cậu.
Cậu nằm gục xuống bàn, dùng tay phải gối đầu nhìn sách chất đầy trước mặt. Lúc nghĩ giải lao cậu có qua lớp của Du Thanh tìm cô bé nhưng cô bé bị bệnh nên nghỉ học, chỉ có thể chờ vào ngày mai. Thứ cậu lo lắng bây giờ chính là chỗ ở của mình.
Vào tối hôm trước cậu đã dọn dẹp quần áo gọn gàng vào va li rồi, nhưng cậu vẫn chưa tìm được chỗ nào để nương thân vào hôm nay. Nếu đăng kí ký túc xá cũng phải mất đến một tuần mới có thể dọn vào, còn ở bên những người môi giới thì với thân phận là một học sinh, trên người cậu cũng không có nhiều tiền. Việc tìm ra một nơi thích hợp cũng không thể hoàn thành vào hôm nay.
Hạ Cẩn Du thở dài một hơi, cảm thấy có lẽ hôm nay phải ngủ ở ghế công viên rồi.
Buổi học kết thúc, Hạ Cẩn Du theo lối cũ về Hạ gia. Khi đến trước cửa đã thấy một chiếc xe vô cùng sang trọng, nhìn qua như mới, vô cùng đắt tiền. Hạ Cẩn Du nghĩ có lẽ Hạ Linh trở về rồi.
Cậu bước vào cửa, chỉ thấy chiếc va li của mình đặt ở đó, phía phòng khách đã vang lên tiếng cười khanh khách trong trẻo, tiếng hỏi thăm dồn dập, tiếng thương nhớ tràn đầy. Nghe vô cùng ồn ào nhưng cũng vô cùng vui vẻ.
Hạ Cẩn Du và họ, sống cùng một ngôi nhà lại dường như rất cách xa, cứ như cách nhau nữa vòng trái đất.
Trước khi nhận lấy cái chết, ở kiếp trước, cậu đã luôn tự hỏi mình đã làm sai cái gì, bản thân xấu xí? không có tài năng? Hay là vì không nổi bật? Hạ Cẩn Du khi đó đã làm mọi thứ, học mọi thứ có thể học. Cậu đã nghĩ chỉ cần mình thật giỏi, thật tốt thì cha mẹ sẽ nhìn mình. Cậu có thể cảm nhận cái ôm ấm áp của mẹ, lời tán thưởng của cha nhưng cậu sai rồi.
Đứa con ruột sống cùng 5 tháng làm sao có thể so với đứa con nuôi sống cùng 18 năm?
Bây giờ nhìn rõ hiện thực, hiện thực nói cậu rằng muốn có một ngôi nhà chỉ có thể tự mình cố gắng tạo ra nó.
Nhưng cậu là gay, cậu còn có bệnh, cậu không thể sinh con. Ai có thể ở bên cạnh một người như vậy suốt 80 năm? Chẳng ai cả!.
Dì nấu ăn từ trong bếp đi ra, muốn tìm một người hầu lên gọi mọi người xuống ăn cơm. Dì thấy cậu cứ nhìn vào chiếc va li ở cửa mãi cùng lặng lẽ thở dài. Bà thừa biết đứa trẻ này ngoan ngoãn, lễ phép. Trong lòng bà luôn không hề có ác ý với cậu, ngược lại còn rất thương xót. Dì chỉ nghĩ đơn giản rằng đứa trẻ này tuổi còn rất nhỏ, đáng lẽ không nên chịu hoàn cảnh như vậy.
Dì từ từ bước đến trước Hạ Cẩn Du, cái ôm bất chợt khiến cậu giật mình tỉnh lại. Cậu hơi hoang mang hỏi:" Dì ơi, có chuyện gì vậy ạ?".
Dì nấu ăn buông cậu ra, hiền lành xoa đầu đứa nhỏ trước mặt:" Sau này sống tốt nhé, sẽ có người yêu thương con thật lòng". Suy cho cùng bà cũng chỉ là một người giúp việc, những việc của chủ nhà bà không có quyền được quản, nếu không có lẽ bà cũng có thể che chở cho đứa trẻ này một chút.
Hạ Cẩn Du nhìn bà, đôi mắt đã đỏ lên, long lanh đầy nước nhưng lại không có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cậu nhìn bà, ôm bà một cái thật chặt:" Cảm ơn ạ, món bà nấu thật sự rất ngon".
Thì ra trên đời này vẫn sẽ còn có người chúc cậu hạnh phúc, nói rằng sẽ có người yêu thương cậu. Cậu thật sự vô cùng vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Hạ Cẩn Du buông bà ra, kéo va li rời đi. Cánh cửa lớn đóng lại chấm dứt toàn bộ mọi thứ liên quan đến Hạ gia.
Ở trên lầu, Hạ Tinh Cầm đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện. Anh thấy Hạ Cẩn Du đau lòng, đôi mắt vụn vỡ nhìn chiếc va li của mình, thấy đôi mắt đỏ âu lại kiên cường không khóc, thấy tấm lưng gầy gò quyết tâm. Hạ Tinh Cầm ngẩn người hồi lâu, anh xoay người nhìn vào căn phòng bên cạnh. Cha mẹ và Hạ Linh vẫn đang nói cười vui vẻ, anh trai của mình còn vô cùng quan tâm cô bé.
Hạ Tinh Cầm như đã muộn màng nhận ra, em trai ruột của mình, đứa con ruột của cha mẹ đã không còn ở đây nữa rồi. Đứa trẻ hoạt bát luôn như chiếc đuôi nhỏ quan tâm anh đã trở thành một người lạnh nhạt, đôi mắt mất ánh sáng, chỉ có bi thương.
Mà tất cả sự thay đổi đó, đều do Hạ gia gây ra.
Bắt đầu từ khi nào, chữ "ruột thịt" lại không thể so sánh được với "nhận nuôi"?
Cậu nghĩ có lẽ là đám người đó không lấy được tiền từ chỗ cậu nên đã chuyển qua tức tối với Trương Lân, đánh cậu ta một trận. Đều là cậu ta tự làm tự chịu. Trương Lân không đến trước mặt cậu gây khó dễ nữa làm cho không khí xung quanh trở nên thoải mái hơn, nhưng cũng không một ai bước ra nói chuyện với cậu.
Cậu nằm gục xuống bàn, dùng tay phải gối đầu nhìn sách chất đầy trước mặt. Lúc nghĩ giải lao cậu có qua lớp của Du Thanh tìm cô bé nhưng cô bé bị bệnh nên nghỉ học, chỉ có thể chờ vào ngày mai. Thứ cậu lo lắng bây giờ chính là chỗ ở của mình.
Vào tối hôm trước cậu đã dọn dẹp quần áo gọn gàng vào va li rồi, nhưng cậu vẫn chưa tìm được chỗ nào để nương thân vào hôm nay. Nếu đăng kí ký túc xá cũng phải mất đến một tuần mới có thể dọn vào, còn ở bên những người môi giới thì với thân phận là một học sinh, trên người cậu cũng không có nhiều tiền. Việc tìm ra một nơi thích hợp cũng không thể hoàn thành vào hôm nay.
Hạ Cẩn Du thở dài một hơi, cảm thấy có lẽ hôm nay phải ngủ ở ghế công viên rồi.
Buổi học kết thúc, Hạ Cẩn Du theo lối cũ về Hạ gia. Khi đến trước cửa đã thấy một chiếc xe vô cùng sang trọng, nhìn qua như mới, vô cùng đắt tiền. Hạ Cẩn Du nghĩ có lẽ Hạ Linh trở về rồi.
Cậu bước vào cửa, chỉ thấy chiếc va li của mình đặt ở đó, phía phòng khách đã vang lên tiếng cười khanh khách trong trẻo, tiếng hỏi thăm dồn dập, tiếng thương nhớ tràn đầy. Nghe vô cùng ồn ào nhưng cũng vô cùng vui vẻ.
Hạ Cẩn Du và họ, sống cùng một ngôi nhà lại dường như rất cách xa, cứ như cách nhau nữa vòng trái đất.
Trước khi nhận lấy cái chết, ở kiếp trước, cậu đã luôn tự hỏi mình đã làm sai cái gì, bản thân xấu xí? không có tài năng? Hay là vì không nổi bật? Hạ Cẩn Du khi đó đã làm mọi thứ, học mọi thứ có thể học. Cậu đã nghĩ chỉ cần mình thật giỏi, thật tốt thì cha mẹ sẽ nhìn mình. Cậu có thể cảm nhận cái ôm ấm áp của mẹ, lời tán thưởng của cha nhưng cậu sai rồi.
Đứa con ruột sống cùng 5 tháng làm sao có thể so với đứa con nuôi sống cùng 18 năm?
Bây giờ nhìn rõ hiện thực, hiện thực nói cậu rằng muốn có một ngôi nhà chỉ có thể tự mình cố gắng tạo ra nó.
Nhưng cậu là gay, cậu còn có bệnh, cậu không thể sinh con. Ai có thể ở bên cạnh một người như vậy suốt 80 năm? Chẳng ai cả!.
Dì nấu ăn từ trong bếp đi ra, muốn tìm một người hầu lên gọi mọi người xuống ăn cơm. Dì thấy cậu cứ nhìn vào chiếc va li ở cửa mãi cùng lặng lẽ thở dài. Bà thừa biết đứa trẻ này ngoan ngoãn, lễ phép. Trong lòng bà luôn không hề có ác ý với cậu, ngược lại còn rất thương xót. Dì chỉ nghĩ đơn giản rằng đứa trẻ này tuổi còn rất nhỏ, đáng lẽ không nên chịu hoàn cảnh như vậy.
Dì từ từ bước đến trước Hạ Cẩn Du, cái ôm bất chợt khiến cậu giật mình tỉnh lại. Cậu hơi hoang mang hỏi:" Dì ơi, có chuyện gì vậy ạ?".
Dì nấu ăn buông cậu ra, hiền lành xoa đầu đứa nhỏ trước mặt:" Sau này sống tốt nhé, sẽ có người yêu thương con thật lòng". Suy cho cùng bà cũng chỉ là một người giúp việc, những việc của chủ nhà bà không có quyền được quản, nếu không có lẽ bà cũng có thể che chở cho đứa trẻ này một chút.
Hạ Cẩn Du nhìn bà, đôi mắt đã đỏ lên, long lanh đầy nước nhưng lại không có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cậu nhìn bà, ôm bà một cái thật chặt:" Cảm ơn ạ, món bà nấu thật sự rất ngon".
Thì ra trên đời này vẫn sẽ còn có người chúc cậu hạnh phúc, nói rằng sẽ có người yêu thương cậu. Cậu thật sự vô cùng vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Hạ Cẩn Du buông bà ra, kéo va li rời đi. Cánh cửa lớn đóng lại chấm dứt toàn bộ mọi thứ liên quan đến Hạ gia.
Ở trên lầu, Hạ Tinh Cầm đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện. Anh thấy Hạ Cẩn Du đau lòng, đôi mắt vụn vỡ nhìn chiếc va li của mình, thấy đôi mắt đỏ âu lại kiên cường không khóc, thấy tấm lưng gầy gò quyết tâm. Hạ Tinh Cầm ngẩn người hồi lâu, anh xoay người nhìn vào căn phòng bên cạnh. Cha mẹ và Hạ Linh vẫn đang nói cười vui vẻ, anh trai của mình còn vô cùng quan tâm cô bé.
Hạ Tinh Cầm như đã muộn màng nhận ra, em trai ruột của mình, đứa con ruột của cha mẹ đã không còn ở đây nữa rồi. Đứa trẻ hoạt bát luôn như chiếc đuôi nhỏ quan tâm anh đã trở thành một người lạnh nhạt, đôi mắt mất ánh sáng, chỉ có bi thương.
Mà tất cả sự thay đổi đó, đều do Hạ gia gây ra.
Bắt đầu từ khi nào, chữ "ruột thịt" lại không thể so sánh được với "nhận nuôi"?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương