Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt
Chương 12
21. Lựa chọn
Ba giờ sáng, mưa như trút nước.
Trong màn đêm dài vô tận, ngọn đèn hiu quạnh lặng lẽ thắp sáng soi bóng một gương mặt đang đắm chìm trong trầm tư.
Hoa Dương rút ra một điếu thuốc, gác chân lên bàn, bất động nhìn chằm chằm bóng tối trước mặt.
Một lúc lâu sau, anh cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên rồi bấm gọi một dãy số.
Ngay sau khi đổ chuông, phía bên kia đã bắt máy.
"Alo, lão Hoa đấy à?"
"Anh Lưu, anh chưa ngủ à?"
"Chưa."
"Anh đang làm gì thế?"
"Giống cậu thôi."
Hoa Dương cười hai tiếng.
"Em vừa nhận được báo cáo giám định từ Trung tâm Pháp y. Ether* được tìm thấy trong máu của Lục Phong." Anh rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói. "Ông ta đã bị gây mê trước khi ch.ết."
(*Ether (Diethyl Ether) là thuốc gây mê toàn thân theo đường thở. Ether cũng có tác dụng giảm đau và giãn cơ. Các thuốc gây mê ngăn cản dẫn truyền tại synap thần kinh (đặc biệt là tại vùng đồi thị) chủ yếu bằng cách ức chế giải phóng chất dẫn truyền thần kinh và ngăn cản tương tác của nó với các thụ thể sau synap. Ether tương đối dễ tan trong máu. Nồng độ ở phế nang sau khi hít vào đạt độ gây mê chậm, nên khởi mê chậm và tỉnh muộn. Nồng độ tối thiểu trong phế nang của ether là 1,92%.)
"Ồ... Quả nhiên là thế."
"Quả nhiên?"
"Tối nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều về một chuyện, tại sao Lục Phong lại tăng tốc chạy lấy đà rồi nhảy khỏi ban công tầng 26." Lưu Đại Dũng nói ở đầu bên kia điện thoại. "Nếu đúng là như vậy... thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rồi."
Hoa Dương lập tức ngồi thẳng lưng: "Anh mau nói cho em biết đi."
“Những ngày nằm trên giường bệnh, tôi chẳng có việc gì làm, chán lắm. Bác sĩ không cho tôi đọc sách vì hại não nhưng tôi vẫn không nhịn được mà bí mật xem rất nhiều."
Lưu Đại Dũng cười nhẹ và tiếp tục. "Cậu có biết “ bố cục hai phòng” không?"
"Đó là gì?"
"Một thủ thuật kinh điển trong tiểu thuyết trinh thám. Sắp xếp hai căn phòng giống hệt nhau khiến người khác nhầm lẫn. Ví dụ, cậu đưa một người vào phòng A ở tầng cao, nhưng lại khiến người đó lầm tưởng rằng họ đang ở phòng B ở tầng một. Lúc này, cậu tạo ra một số yếu tố hỗn loạn khiến đối phương hoảng sợ bỏ chạy. Khi cố gắng trốn thoát qua cửa ra vào hoặc cửa sổ, người kia sẽ tưởng rằng mình đang ở trên mặt đất bằng phẳng nhưng thực tế là hắn ta nhảy ra ngoài không trung và rơi xuống vực sâu không đáy.”
"Để đạt được mục đích như vậy, điều cần thiết là tạo ra một thời gian hôn mê ngắn. Vì vậy, Ether được phát hiện trong cơ thể của Lục Phong là hợp lý. Vào đêm xảy ra vụ án, tên hung thủ đã mời ông ta đến phòng 101 ở tầng 1, sau đó khiến ông ta bất tỉnh bằng Ether, rồi bế ông ta lên cầu thang đến phòng 2601 trên tầng 26.”
"Dấu vân tay của Lục Phong trên tường hành lang không bị xóa đi, bởi vì Lục Phong không tự mình đi lên. Hơn nữa, hung thủ đã tự mình vác Lục Phong trên lưng cho nên hắn không thể bám vào tường.”
"Phòng 101 và phòng 2601 là những căn nhà thô sơ, có bài trí giống nhau. Cậu thậm chí không cần tốn công trang trí thêm gì vì chúng đã hoàn toàn giống nhau rồi. Khi Lục Phong tỉnh dậy trong phòng 2601, kẻ kia có lẽ đang đứng ở cửa ra vào. Và trong tiềm thức Lục Phong vẫn cho rằng mình còn ở tầng một nên ông ta hoảng sợ chạy đến ban công phòng khách để trốn, sau khi trèo tường nhảy ra, mới phát hiện phía dưới trống không, khi ấy đã quá muộn. Ông ta hét lên và ngã xuống nền xi măng ở dưới rồi ch.ết ngay vài giây sau đó.”
"Hung thủ đã sử dụng các công cụ dọn dẹp mà hắn ta mang theo để xóa dấu chân của chính mình và các dấu vết khác nhưng cố tình để lại dấu chân khi Lục Phong tăng tốc chạy ra để tạo cảm giác như ông ta đã t.ự s.át bằng cách nhảy lầu. Mặt khác, đó là để gây nhầm lẫn cho cảnh sát, cũng là để công khai việc Triệu Phán Hưng trả thù thành công.”
"Chủ nhà sống ở tầng 18 nghe thấy tiếng hét liền xuống tầng dưới kiểm tra. Lúc này, tên hung thủ cũng lặng lẽ đi xuống từ tầng 26. Hắn đi ngược xuống dưới, quét sạch dấu chân của chính mình trên cầu thang.”
"Trong khi mọi người đang tò mò nhìn thi thể của Lục Phong ở dưới lầu, hắn lặng lẽ lẻn ra khỏi tòa nhà, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Hắn trốn khỏi khu dân cư trong bóng tối và biến mất không dấu vết."
Sau khi nghe Lưu Đại Dũng phân tích, Hoa Dương cau mày, suy nghĩ rất lâu, cho đến khi ngón tay anh bị tàn thuốc đốt cháy, anh chợt tỉnh táo lại.
"Điều này có quá vô lý không?"
"Tội ác nào của “hắn ta” mà không vô lý?" Lưu Đại Dũng cười nói.
"Vậy, hung thủ là…”hắn ta”?"
"100%."
"Em nên làm gì?"
"Báo cho tổ chuyên án."
Hoa Dương hít sâu mấy hơi, trầm mặc một hồi, mới nói: "Không! Vụ án này em sẽ tự mình điều tra!"
"...Lão Hoa, hà cớ phải như thế?"
“Hai mươi năm làm điều tra tội phạm, em đã trải qua hàng nghìn vụ án, không có vụ nào điều tra nửa vời rồi bỏ lửng." Hoa Dương kiên quyết nói. "Nếu vụ án này đã vào tay, em sẽ không bỏ qua! Chính tay em sẽ bắt hắn, tự tay thẩm vấn hắn, nghe hắn thú nhận mọi chuyện! Sau đó, chính tay em sẽ tống hắn vào tù!"
Lưu Đại Dũng ho dữ dội.
“Vì sao?” Một lúc sau, ông khàn giọng hỏi. “Điều này rất quan trọng với cậu sao?”
Vì sao?
Nó quan trọng?
Hoa Dương bị hai câu hỏi này làm cho sửng sốt.
Anh đột nhiên thấy trán đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp, cảm xúc gần như mất kiểm soát.
Đúng, rất quan trọng.
Anh nhắm mắt lại, nhớ tới hương hoa, tiếng vỗ tay, chiếc micro trên bục và tương lai tươi sáng.
"Nếu nó quan trọng với cậu thì cậu hãy cứ làm theo cách của mình." Lưu Đại Dũng nói.
Một sự hổ thẹn tràn ngập trong lòng Hoa Dương, anh xấu hổ cúi đầu, nhất thời cảm thấy không còn mặt mũi nào.
Trong những năm qua, mọi vụ án lớn trong đội đều được giải quyết nhờ sự sáng suốt và hướng dẫn của Lưu Đại Dũng - ông ấy mới là người thực sự xứng đáng được tặng hoa và tán thưởng.
Nhưng bởi vì điều kiện sức khỏe không thể tiếp tục làm việc với cường độ cao, ông ấy thường phải xin nghỉ phép để nhập viện tái khám và điều trị. Vì thế trong hệ thống cạnh tranh cao như hiện giờ, ông ấy gần như không có cơ hội thăng tiến.
“Lão Hoa, nếu cậu được thăng chức lên làm cục trưởng thành phố, tôi sẽ rất nhớ cậu.” Lúc này ông ho khan vài tiếng, cười nói. “Cho nên tôi đã ích kỷ không muốn cậu thăng chức. Nếu cậu rời đi, tôi còn biết nói chuyện với ai trong đội nữa? Tôi không thể hiểu được những đứa trẻ hiện giờ đang nói gì. Khi chúng đang trò chuyện cùng nhau mà nhìn thấy tôi thì tất cả đều vội im lặng. Người này dè dặt hơn người kia...khụ khụ...khụ khụ..."
Lúc này, trong lòng Hoa Dương là một cảm giác khó chịu thấu tim chưa từng có.
"Sức khỏe của anh hai ngày nay như thế nào rồi?" Anh hỏi.
"Khụ khụ... khụ khụ... thời tiết chuyển mùa quá khó chịu. Sáng mai tôi có hẹn với bác sĩ, tôi sẽ giao công việc trong tay cho Tiểu Sài. Cậu ấy là một chàng trai có trách nhiệm và tốt bụng... khụ khụ... khụ khụ... Sang năm, tôi có thể rút lui rồi, có Tiểu Sài ở trong đội, tôi cũng yên tâm hơn... khụ khụ..."
"Được rồi, anh ngủ sớm một chút đi, đừng thức khuya."
Sau khi cúp điện thoại, Hoa Dương ngồi một mình trong phòng làm việc trống rỗng, cả đêm yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi.
Anh lại nhớ về quá khứ đau thương kia.
Khi đó, Lưu Đại Dũng bị kẻ mất trí đó dùng dao gọt hoa quả đâm suýt mất mạng, sự nghiệp cũng điêu tàn.
Tuy nhiên, kẻ đó lại không bị trừng phạt hình sự vì điều này.
Trong phiên tòa, luật sư đã đưa ra một báo cáo tâm thần và hồ sơ bệnh án, chứng minh người đàn ông này mắc chứng trầm cảm và rối loạn lưỡng cực lâu năm rồi tuyên bố rằng hắn ta đã tấn công cảnh sát trong tình trạng mất nhận thức nên không thể nhận biết và kiểm soát hành vi của chính mình.
Sau đó, người đàn ông đó bị đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị bắt buộc.
Thật khó tin rằng con trai của một ông trùm kinh doanh từng ép các cô gái quan hệ tình dục với uống rượu trong các bữa tiệc ở quán bar lại mắc chứng trầm cảm và rối loạn lưỡng cực.
Hiện thực khó hiểu như thế đấy.
Hoa Dương dập điếu thuốc, nhìn lá cây rung rinh trong gió mưa ngoài cửa sổ. Hai con đường mở ra trước mặt anh, rốt cuộc thì anh phải đi theo con đường nào.
22. Tiền từ đâu ra?
Sáng hôm sau.
Mặt trời dần lên tựa như quả bóng đỏ rực treo ngược trên cành cây liễu, những giọt mưa trên lá phản chiếu ánh sáng bình minh.
Bà nội Chúc cõng một cái thúng trên lưng rồi chống một cây gậy gỗ, đi ra ngoài vào lúc bình minh như thường lệ. Đứa cháu ngoại bốn tuổi nằm cuộn tròn trong chiếc thúng đằng sau, tựa trên vai bà ngủ ngon lành.
Sáng sớm luôn là thời điểm thu hoạch nhiều nhất - lon, chai bia, chai nước giải khát... Nếu may mắn thì bà còn có thể nhặt được cả thùng các tông.
Những thứ rác thải được ném ở trước quầy thịt nướng và lối vào quán rượu vào đêm hôm trước là nguồn cung cấp tiền ăn cho bà nội Chúc mỗi sáng.
Khi mặt trời hoàn toàn chiếu sáng khắp nơi, chiếc túi da rắn của bà đã chứa đầy các loại ve chai lớn nhỏ. Bà khập khiễng đi đến một trạm thu gom rác thải gần đó. Sau khi giao dịch thành công, bà nhận được 4 tệ và 3 hào, điều này khiến bà rất hài lòng và bất giác nở một nụ cười trên môi.
Hơi nóng từ các gian hàng ăn sáng bốc lên, bà nội Chúc mua hai chiếc bánh vừng, thêm một bát đậu hủ non nóng hổi cho cháu trai.
Hai bà cháu ngồi xuống chiếc ghế nhựa, đứa cháu trai dụi dụi đôi mắt ngái ngủ còn bà lão cẩn thận đặt chiếc bát nhỏ được bọc trong túi ni lông lên bàn gỗ, sợ đổ canh đậu phụ ra ngoài.
Cả khu chợ trở nên sôi động, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng xe ben dỡ hàng, tiếng còi xe đạp điện hòa vào nhau, gióng lên hồi chuông báo thức cho cả thành phố.
"Mau ăn đi, Lạc Lạc, ăn xong còn phải đi nhà trẻ." Bà nội Chúc thúc giục.
Ngay khi nghe thấy câu này, cậu bé liền bật khóc. "Lạc Lạc không đi đâu, con không muốn đi nhà trẻ!"
Bà lão vội vàng an ủi. "Con đi nhà trẻ thì bà ngoại cũng phải đi kiếm tiền, mỗi người đều có việc riêng phải làm. Nhà trẻ tốt như vậy, bà nội khi còn nhỏ cũng không được đi."
"Vậy... con có thể ăn kẹo mút không?" Cậu bé vừa khóc vừa nức nở nói. "Lạc Lạc sau khi ăn kẹo mút sẽ trở nên dũng cảm, cậu ấy sẽ không sợ trường mẫu giáo."
"Được! Được!" Bà cười gật đầu, sờ cái mũi của cháu trai nhỏ. "Con đúng là cái đồ tinh quái!"
Ăn sáng xong, bà cõng chiếc thúng trên lưng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cháu trai, chậm rãi đi đến cửa một siêu thị thuốc lá và rượu.
Đứng trước cửa tiệm, bà thoáng nhìn thấy những cây kẹo mút nhiều màu sắc trên quầy thủy tinh, hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền vậy?"
“1 tệ 5 hào.” Chủ tiệm đứng sau quầy nói.
Ánh mắt bà nội Chúc hơi tối lại, quay đầu nhìn hộp kẹo sô cô la bên cạnh, hỏi: “Cái này thì sao?”
"3 tệ 5 hào đó."
Đôi mắt bà càng tối sầm lại.
Người bán hàng nhìn bà, chỉ vào hộp kẹo mút nhãn hiệu khác trên quầy bên trong nói: "Cái kia rẻ hơn, 5 hào một cái."
"A..." Hai mắt bà nội Chúc đột nhiên sáng lên.
Bà vội lần mò trong túi lấy ra ba tờ tiền nhàu nát; lại mò trong túi quần tìm thấy một đồng xu bằng thép. Rồi lại lục lọi trong chiếc túi da rắn nhưng không tìm thấy gì.
Bà ấy sắp xếp lại số tiền lẻ trong tay nhưng tổng cộng chỉ còn 4 hào.
Bà đứng đó, do dự một lúc lâu rồi thì thầm: "Bớt 1 hào có được không?"
"Không." Người bán hàng nói.
“Tôi chỉ có 4 hào, thiếu 1 hào thôi, cô bán rẻ hơn chút được không?”
"Đương nhiên không được!" Người bán hàng thẳng thừng cự tuyệt. "5 hào là 5 hào, giá cả ghi rõ ràng, chênh lệch 1 đồng cũng không được."
Bà nội Chúc hơi động đậy, đang định rời đi thì nhìn xuống, chỉ thấy đứa cháu trai nhỏ của mình đang háo hức nhìn chằm chằm vào những cây kẹo mút trên quầy, trong đôi mắt to long lanh của cậu bé có vẻ đầy khao khát và ủy khuất.
“Tôi có thể mua nợ được không?” Giọng bà Chúc có chút run, bà dựa vào khung cửa van xin: “Tôi đưa cho cô 4 hào trước, đến trưa tôi sẽ quay lại bù thêm 1 hào nữa có được không??"
“Không!” Người bán hàng sốt ruột nói “Ở đây chúng tôi không cho mua nợ!”
"Tôi nhất định sẽ trả đủ, sẽ không lừa cô..."
"Ôi, bà già này, sao nghe không hiểu lời người ta vậy hả?!"
Lúc này khách hàng nườm nượp ra vào, bà Chúc vừa vặn chặn cửa lại.
"Không muốn mua thì tránh ra một chút đi!" Người bán hàng ra hiệu mời bà đi ra ngoài "Được rồi, mau đi đi!"
Bà nội Chúc nhét lại tiền lẻ vào túi, một tay chống gậy, tay kia dắt đứa cháu trai nhỏ, quay người chậm rãi bước đi.
Những lời thảo luận xì xào vang lên sau lưng bà.
“1 hào cũng là tiền! Bà thiếu 1 xu, tôi thiếu 1 tệ, cửa tiệm còn kinh doanh được không? Bà già này thực sự là … có 1 hào thôi cũng thiếu? "
Vâng, đúng là chỉ thiếu 1 hào. Bà lặng lẽ đáp trong lòng.
Trong xã hội này, nếu bạn muốn mua một thứ gì đó, dù chỉ thiếu 1 hào, người khác sẽ không bán nó cho bạn.
Cho nên, tiền quan trọng biết bao!
Làm sao bạn có thể nói rằng tiền không quan trọng?
Mặt trời như thiêu đốt, cả người đổ mồ hôi, bà nội Chúc lau mồ hôi trên mặt.
Đứa cháu trai ngước nhìn bà rồi nói. “Bà ơi, cháu không ăn kẹo mút nữa đâu”.
Giờ phút này, bà chỉ ước gì lơ đễnh không nghe thấy. Bà tính toán, dù thế nào thì hôm nay bà cũng sẽ nhặt thêm mấy chai, cho dù chạy xa hơn một chút, buổi tối nhất định sẽ mua một cây kẹo mút cho cháu mình.
……
Bầu trời trong xanh đầy nắng.
12 giờ trưa, mọi người đều ở công viên Nam Thành đi dạo, vui chơi và tận hưởng thời gian rảnh rỗi trong giờ nghỉ trưa.
Bà Chúc đang đứng dưới gốc cây lớn ngoài cổng công viên, bà vừa mới lôi mấy cái chai từ trong thùng rác ra. Mồ hôi chảy dài trên má, bà bám vào thân cây nghỉ một lúc rồi nhìn ra công viên qua lan can sắt.
Một nụ cười hy vọng thấp thoáng trong mắt bà.
Nhìn xem! Những cái xe điện đụng, cầu trượt và chiếc xích đu nhỏ thật thú vị! Bên kia còn có một vòng đu quay ngựa gỗ, mới mẻ làm sao!
Một ngày nào đó, khi tiết kiệm đủ tiền, bà sẽ đưa cháu trai của mình đến chơi một lần.
Thằng bé sẽ rất hạnh phúc!
Giá vé vào sân chơi công viên là 50 tệ, phải tiết kiệm mới được...
Bà chụm ngón tay đếm nhưng đầu óc càng lúc càng rối bời. Bà cảm thấy mắt mình tối sầm lại một lúc, thấy những ngôi sao vàng quay tròn lấp lánh nên bà từ từ ngồi xuống lề đường, dựa vào thân cây.
Những triệu chứng quen thuộc cho thấy bà sắp bị say nắng lần nữa.
Nếu bị say nắng, bà phải uống “Hoắc hương chính khí”* mà một hộp có giá tận 6 tệ.
(*“Hoắc hương chính khí” là một loại thuốc y học cổ truyền của Trung Quốc, nó có thể giải nhiệt và ẩm ướt, và chủ yếu được sử dụng để chữa sốt, tức ngực, đầy bụng, nôn mửa và tiêu chảy do ẩm ướt ngoại sinh của mùa hè gây ra.)
Còn nửa tháng nữa mới đến lần tiếp theo nhận trợ cấp cho người tàn tật, nhưng tiền ăn ở trường mẫu giáo sẽ được thanh toán vào thứ 2 tuần tới. Thời tiết ngày càng lạnh, quần dài tay của cháu trai đều bị ngắn, đã đến lúc phải mua cái mới. Chiếc khoác lót bông năm ngoái đã bị mối mọt làm hỏng, đã đến lúc phải sửa chữa nó. Các khớp chân phải được điều trị thường xuyên nếu không sẽ không thể đứng dậy đi lại được, đến lúc đó bà thậm chí không thể đi nhặt ve chai kiếm tiền.
Mỗi ngày đều phải ăn cơm, không ăn cơm sẽ ch.ết đói. Mỗi đêm đều phải ngủ, không ngủ sẽ mệt ch.ết. Mỗi ngày đều phải sống, sống một ngày thì cần tiền một ngày.
Mà tiền thì đến từ đâu?
Bà mở đôi mắt choáng váng, chống người vào thân cây để chuẩn bị đứng dậy tiếp tục làm việc.
Lúc này, một tờ hồng nhạt lướt qua mắt bà chậm rãi rơi xuống.
Bà ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một tờ, hai tờ, ba tờ... màu hồng nhạt, giống như một con bướm lớn lơ lửng trong nắng vàng, cuộn mình bay bay.
Một trong số chúng rơi xuống chân bà.
Bà cầm lên xem, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Đây là tờ 100 tệ.
Bà sửng sốt, thật lâu sau cũng không quay đầu lại.
Thứ đánh thức bà khỏi cơn mê là một tiếng động——
"Tiền từ trên trời rơi xuống!"
"Tiền tiền!"
"Mẹ kiếp!"
"Ông trời ném tiền xuống!"
"Mưa tiền! Ha ha! Ha ha! Mưa tiền!"
……
Người đi bộ lao xuống lòng đường, xe cộ thì dừng lại giữa đường, du khách chạy ra khỏi công viên.
Siêu thị, nhà hàng, cửa hàng tiện ích, bưu điện, tiệm rửa xe, tòa nhà thương mại bên đường... Từng đoàn người chen chúc nhau ra từng ô cửa, xô đẩy nhau ra đường để ngước nhìn.
Sốc, vui mừng, sững sờ, bối rối... những biểu cảm thay đổi liên tục hiện trên khuôn mặt mọi người.
Có người vội vàng cúi xuống nhặt, có người đuổi theo như bắt bướm, có người hào hứng giơ điện thoại chụp ảnh, có người gọi cho bạn bè.
"Nhìn này, trên tiền có chữ!"
"Tờ này cũng có!"
"Cái gì? Cái gì?"
"Viết gì?"
"Nó viết... một món quà tự nguyện, peace and love!"
……
Bà Chúc cũng thấy tám ký tự trên tờ tiền mà bà nhặt được nhưng bà không biết chữ và chỉ nhận ra ký tự đầu tiên là "tôi" trong "bản thân tôi", và ký tự cuối cùng là "lạc" trong "Lạc Lạc".
Bà chậm rãi đi vào đám đông và nghe những người khác nói——
Hóa ra mỗi tờ tiền đều có tám ký tự được viết trên đó:
Món quà tự nguyện
Hòa bình và niềm vui
……
Đây là cơn mưa tiền chưa từng có kể từ khi thành lập thành phố Vân Châu.
Những đám mây mưa di chuyển từ tây sang đông, từ công viên đến quảng trường, chợ bán buôn nông sản, bến xe buýt, nhà ga, đi qua một ngôi làng nhỏ trong thành phố, trôi đến một thị trấn tồi tàn và đến một điểm phân phối hậu cần, bay qua một con sông rộng (khi đi qua đó thì mưa tạnh), sau đó qua một cánh đồng lúa mì đang được cấy rồi lại quay về hướng bắc, đến một khu công nghiệp nhẹ...
Ở khu công nghiệp, cảnh sát truy đuổi, chĩa súng gây nhiễu vào đám mây mưa và cuối cùng bắn hạ nó.
Đám mây đen bị bắn rơi.
Mưa của nó cũng đã cạn.
Nhìn từ bên ngoài, nó là một chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ.
Về bản chất, nó thực sự là một máy bay không người lái.
Chỉ là nó đã được sửa đổi, thêm trọng lượng, cài đặt một bộ cơ chế ném và một cái xô nhựa nhỏ - đây là bí mật về khả năng tạo mưa tiền của nó.
Một tờ giấy được dán trên cái xô nhựa với một dòng chữ được viết trên đó ——
"Tôi đã hoàn thành sứ mệnh vinh quang của mình và tự nguyện chấp nhận các biện pháp trừng phạt của pháp luật."
……
Giai thoại "tiền từ trên trời rơi xuống" nhanh chóng lọt vào mục tìm kiếm hot trong thành phố, gây ra nhiều cuộc thảo luận.
Không ai biết tổng số tiền là bao nhiêu, cũng không ai biết chủ nhân của chúng là ai.
Nhưng đã ghi là "quà tặng tự nguyện" thì có gì phải băn khoăn? Không trộm cướp, không thẹn với lương tâm. Mọi người vui vẻ nhận món quà nhỏ xinh xắn và chân thành cảm ơn "người có tiền" đã làm việc thiện không để lại tên tuổi này.
Những tờ tiền này nhanh chóng chảy vào quầy thanh toán của siêu thị, trung tâm mua sắm, nhà hàng, hiệu thuốc, cửa hàng quần áo, cửa hàng tạp hóa và cửa hàng sản phẩm dành cho mẹ và bé để đổi lấy rau, trái cây, bát cơm, quần áo mới, kẹo mút và “Hoắc hương chính khí”. Chúng được trao cho chủ nhà bởi người thuê nhà, cho tài xế bởi hành khách, cho trường học bởi phụ huynh và cho bệnh viện bởi bệnh nhân. Chúng được đổi lấy vô số tiền lẻ, có cái rơi vào thùng xu xe bus, có cái bỏ vào hòm công đức, có cái ném vào heo đất, có cái nhét vào phong bao lì xì.
Chúng tan chảy vào thế giới.
Trong số những người nhặt được tiền, chỉ một số ít vì ý thức đạo đức, tinh thần cảnh giác trước hành vi lừa đảo đã tự nguyện giao nộp số tiền này cho cục cảnh sát.
Cảnh sát đã truy tìm nguồn gốc của những tờ tiền thông qua số sê-ri trên chúng và phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc.
Số tiền này đã được rút từ một chi nhánh phụ ở quận Nam Thành vào khoảng 22:00 đêm hôm kia và người rút là Lục Phong, chủ tịch của Lăng Tiêu. Chỉ vài giờ sau khi rút tiền, ông ta đã ch.ết ở “Khu Vườn Hy Vọng”.
Nói cách khác, những tờ tiền này là tiền chuộc mà Lục Phong đã trao cho kẻ tống tiền vào đêm đó.
Tin tức ngay lập tức được gửi đến đội điều tra hình sự của Chi cục Nam Thành, và "người đàn ông vung tiền" này nhanh chóng được xác định là nghi phạm số một trong vụ án Lục Phong rơi từ tòa nhà xuống.
“Đây là hành vi khiêu khích chúng ta một cách công khai!” Hoa Dương nắm chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh. Anh ta ra lệnh, yêu cầu tất cả các thành viên trong đội lập tức đi điều tra, tên kiêu ngạo này phải bị bắt và đưa ra trước công lý trong vòng 24 giờ.
Nhiệm vụ này không quá khó.
Hành động ném tiền liều lĩnh từ máy bay không người lái chắc chắn đã phơi bày tung tích của tên này giữa thanh thiên bạch nhật. Với công nghệ phát triển hiện tại, việc hắn ta bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Kẻ này là ai?
Chẳng lẽ là "hắn"?
Hoa Dương nắm chặt tờ một trăm tệ, hướng về phía mặt trời, nhìn tám chữ viết ngay ngắn bằng mực xanh - "Tự nguyện cho đi, Trung thu vui vẻ".
Anh cảm thấy nhói đau ở thái dương, một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể.
Lúc này, anh nhận được một tin rất xấu ——
Hôm nay, một vụ án gi.ết người được điều tra cách đây hơn hai tháng đã được mở phiên xét xử tại Tòa án nhân dân trung cấp thành phố, nghi phạm rút lại lời khai trước tòa và nói rằng "tôi không giết người" rồi cung cấp một bằng chứng mới gây sốc.
Vụ án đã được gửi trở lại cục Nam Thành để xét xử lại.
Khi Hoa Dương nhận được cuộc gọi thông báo, đầu tiên là kinh ngạc sau đó trong lòng dâng lên một trận khó chịu. Mới hai tháng trước, nữ nghi phạm còn nước mắt giàn giụa thú tội, sao hôm nay lại đột ngột rút lại lời khai trước tòa?
Vào thời điểm họ đang cố gắng hết sức để điều tra vụ án của Lục Phong, thì đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, khiến lực lượng cảnh sát vốn đã bận rộn lại càng thêm căng thẳng.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh gọi cho Lưu Đại Dũng.
Lúc này Hoa Dương còn chưa biết trong cái "rút lại lời thú nhận" bất ngờ này ẩn chứa bao nhiêu thông tin.
Ba giờ sáng, mưa như trút nước.
Trong màn đêm dài vô tận, ngọn đèn hiu quạnh lặng lẽ thắp sáng soi bóng một gương mặt đang đắm chìm trong trầm tư.
Hoa Dương rút ra một điếu thuốc, gác chân lên bàn, bất động nhìn chằm chằm bóng tối trước mặt.
Một lúc lâu sau, anh cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên rồi bấm gọi một dãy số.
Ngay sau khi đổ chuông, phía bên kia đã bắt máy.
"Alo, lão Hoa đấy à?"
"Anh Lưu, anh chưa ngủ à?"
"Chưa."
"Anh đang làm gì thế?"
"Giống cậu thôi."
Hoa Dương cười hai tiếng.
"Em vừa nhận được báo cáo giám định từ Trung tâm Pháp y. Ether* được tìm thấy trong máu của Lục Phong." Anh rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói. "Ông ta đã bị gây mê trước khi ch.ết."
(*Ether (Diethyl Ether) là thuốc gây mê toàn thân theo đường thở. Ether cũng có tác dụng giảm đau và giãn cơ. Các thuốc gây mê ngăn cản dẫn truyền tại synap thần kinh (đặc biệt là tại vùng đồi thị) chủ yếu bằng cách ức chế giải phóng chất dẫn truyền thần kinh và ngăn cản tương tác của nó với các thụ thể sau synap. Ether tương đối dễ tan trong máu. Nồng độ ở phế nang sau khi hít vào đạt độ gây mê chậm, nên khởi mê chậm và tỉnh muộn. Nồng độ tối thiểu trong phế nang của ether là 1,92%.)
"Ồ... Quả nhiên là thế."
"Quả nhiên?"
"Tối nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều về một chuyện, tại sao Lục Phong lại tăng tốc chạy lấy đà rồi nhảy khỏi ban công tầng 26." Lưu Đại Dũng nói ở đầu bên kia điện thoại. "Nếu đúng là như vậy... thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rồi."
Hoa Dương lập tức ngồi thẳng lưng: "Anh mau nói cho em biết đi."
“Những ngày nằm trên giường bệnh, tôi chẳng có việc gì làm, chán lắm. Bác sĩ không cho tôi đọc sách vì hại não nhưng tôi vẫn không nhịn được mà bí mật xem rất nhiều."
Lưu Đại Dũng cười nhẹ và tiếp tục. "Cậu có biết “ bố cục hai phòng” không?"
"Đó là gì?"
"Một thủ thuật kinh điển trong tiểu thuyết trinh thám. Sắp xếp hai căn phòng giống hệt nhau khiến người khác nhầm lẫn. Ví dụ, cậu đưa một người vào phòng A ở tầng cao, nhưng lại khiến người đó lầm tưởng rằng họ đang ở phòng B ở tầng một. Lúc này, cậu tạo ra một số yếu tố hỗn loạn khiến đối phương hoảng sợ bỏ chạy. Khi cố gắng trốn thoát qua cửa ra vào hoặc cửa sổ, người kia sẽ tưởng rằng mình đang ở trên mặt đất bằng phẳng nhưng thực tế là hắn ta nhảy ra ngoài không trung và rơi xuống vực sâu không đáy.”
"Để đạt được mục đích như vậy, điều cần thiết là tạo ra một thời gian hôn mê ngắn. Vì vậy, Ether được phát hiện trong cơ thể của Lục Phong là hợp lý. Vào đêm xảy ra vụ án, tên hung thủ đã mời ông ta đến phòng 101 ở tầng 1, sau đó khiến ông ta bất tỉnh bằng Ether, rồi bế ông ta lên cầu thang đến phòng 2601 trên tầng 26.”
"Dấu vân tay của Lục Phong trên tường hành lang không bị xóa đi, bởi vì Lục Phong không tự mình đi lên. Hơn nữa, hung thủ đã tự mình vác Lục Phong trên lưng cho nên hắn không thể bám vào tường.”
"Phòng 101 và phòng 2601 là những căn nhà thô sơ, có bài trí giống nhau. Cậu thậm chí không cần tốn công trang trí thêm gì vì chúng đã hoàn toàn giống nhau rồi. Khi Lục Phong tỉnh dậy trong phòng 2601, kẻ kia có lẽ đang đứng ở cửa ra vào. Và trong tiềm thức Lục Phong vẫn cho rằng mình còn ở tầng một nên ông ta hoảng sợ chạy đến ban công phòng khách để trốn, sau khi trèo tường nhảy ra, mới phát hiện phía dưới trống không, khi ấy đã quá muộn. Ông ta hét lên và ngã xuống nền xi măng ở dưới rồi ch.ết ngay vài giây sau đó.”
"Hung thủ đã sử dụng các công cụ dọn dẹp mà hắn ta mang theo để xóa dấu chân của chính mình và các dấu vết khác nhưng cố tình để lại dấu chân khi Lục Phong tăng tốc chạy ra để tạo cảm giác như ông ta đã t.ự s.át bằng cách nhảy lầu. Mặt khác, đó là để gây nhầm lẫn cho cảnh sát, cũng là để công khai việc Triệu Phán Hưng trả thù thành công.”
"Chủ nhà sống ở tầng 18 nghe thấy tiếng hét liền xuống tầng dưới kiểm tra. Lúc này, tên hung thủ cũng lặng lẽ đi xuống từ tầng 26. Hắn đi ngược xuống dưới, quét sạch dấu chân của chính mình trên cầu thang.”
"Trong khi mọi người đang tò mò nhìn thi thể của Lục Phong ở dưới lầu, hắn lặng lẽ lẻn ra khỏi tòa nhà, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Hắn trốn khỏi khu dân cư trong bóng tối và biến mất không dấu vết."
Sau khi nghe Lưu Đại Dũng phân tích, Hoa Dương cau mày, suy nghĩ rất lâu, cho đến khi ngón tay anh bị tàn thuốc đốt cháy, anh chợt tỉnh táo lại.
"Điều này có quá vô lý không?"
"Tội ác nào của “hắn ta” mà không vô lý?" Lưu Đại Dũng cười nói.
"Vậy, hung thủ là…”hắn ta”?"
"100%."
"Em nên làm gì?"
"Báo cho tổ chuyên án."
Hoa Dương hít sâu mấy hơi, trầm mặc một hồi, mới nói: "Không! Vụ án này em sẽ tự mình điều tra!"
"...Lão Hoa, hà cớ phải như thế?"
“Hai mươi năm làm điều tra tội phạm, em đã trải qua hàng nghìn vụ án, không có vụ nào điều tra nửa vời rồi bỏ lửng." Hoa Dương kiên quyết nói. "Nếu vụ án này đã vào tay, em sẽ không bỏ qua! Chính tay em sẽ bắt hắn, tự tay thẩm vấn hắn, nghe hắn thú nhận mọi chuyện! Sau đó, chính tay em sẽ tống hắn vào tù!"
Lưu Đại Dũng ho dữ dội.
“Vì sao?” Một lúc sau, ông khàn giọng hỏi. “Điều này rất quan trọng với cậu sao?”
Vì sao?
Nó quan trọng?
Hoa Dương bị hai câu hỏi này làm cho sửng sốt.
Anh đột nhiên thấy trán đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp, cảm xúc gần như mất kiểm soát.
Đúng, rất quan trọng.
Anh nhắm mắt lại, nhớ tới hương hoa, tiếng vỗ tay, chiếc micro trên bục và tương lai tươi sáng.
"Nếu nó quan trọng với cậu thì cậu hãy cứ làm theo cách của mình." Lưu Đại Dũng nói.
Một sự hổ thẹn tràn ngập trong lòng Hoa Dương, anh xấu hổ cúi đầu, nhất thời cảm thấy không còn mặt mũi nào.
Trong những năm qua, mọi vụ án lớn trong đội đều được giải quyết nhờ sự sáng suốt và hướng dẫn của Lưu Đại Dũng - ông ấy mới là người thực sự xứng đáng được tặng hoa và tán thưởng.
Nhưng bởi vì điều kiện sức khỏe không thể tiếp tục làm việc với cường độ cao, ông ấy thường phải xin nghỉ phép để nhập viện tái khám và điều trị. Vì thế trong hệ thống cạnh tranh cao như hiện giờ, ông ấy gần như không có cơ hội thăng tiến.
“Lão Hoa, nếu cậu được thăng chức lên làm cục trưởng thành phố, tôi sẽ rất nhớ cậu.” Lúc này ông ho khan vài tiếng, cười nói. “Cho nên tôi đã ích kỷ không muốn cậu thăng chức. Nếu cậu rời đi, tôi còn biết nói chuyện với ai trong đội nữa? Tôi không thể hiểu được những đứa trẻ hiện giờ đang nói gì. Khi chúng đang trò chuyện cùng nhau mà nhìn thấy tôi thì tất cả đều vội im lặng. Người này dè dặt hơn người kia...khụ khụ...khụ khụ..."
Lúc này, trong lòng Hoa Dương là một cảm giác khó chịu thấu tim chưa từng có.
"Sức khỏe của anh hai ngày nay như thế nào rồi?" Anh hỏi.
"Khụ khụ... khụ khụ... thời tiết chuyển mùa quá khó chịu. Sáng mai tôi có hẹn với bác sĩ, tôi sẽ giao công việc trong tay cho Tiểu Sài. Cậu ấy là một chàng trai có trách nhiệm và tốt bụng... khụ khụ... khụ khụ... Sang năm, tôi có thể rút lui rồi, có Tiểu Sài ở trong đội, tôi cũng yên tâm hơn... khụ khụ..."
"Được rồi, anh ngủ sớm một chút đi, đừng thức khuya."
Sau khi cúp điện thoại, Hoa Dương ngồi một mình trong phòng làm việc trống rỗng, cả đêm yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi.
Anh lại nhớ về quá khứ đau thương kia.
Khi đó, Lưu Đại Dũng bị kẻ mất trí đó dùng dao gọt hoa quả đâm suýt mất mạng, sự nghiệp cũng điêu tàn.
Tuy nhiên, kẻ đó lại không bị trừng phạt hình sự vì điều này.
Trong phiên tòa, luật sư đã đưa ra một báo cáo tâm thần và hồ sơ bệnh án, chứng minh người đàn ông này mắc chứng trầm cảm và rối loạn lưỡng cực lâu năm rồi tuyên bố rằng hắn ta đã tấn công cảnh sát trong tình trạng mất nhận thức nên không thể nhận biết và kiểm soát hành vi của chính mình.
Sau đó, người đàn ông đó bị đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị bắt buộc.
Thật khó tin rằng con trai của một ông trùm kinh doanh từng ép các cô gái quan hệ tình dục với uống rượu trong các bữa tiệc ở quán bar lại mắc chứng trầm cảm và rối loạn lưỡng cực.
Hiện thực khó hiểu như thế đấy.
Hoa Dương dập điếu thuốc, nhìn lá cây rung rinh trong gió mưa ngoài cửa sổ. Hai con đường mở ra trước mặt anh, rốt cuộc thì anh phải đi theo con đường nào.
22. Tiền từ đâu ra?
Sáng hôm sau.
Mặt trời dần lên tựa như quả bóng đỏ rực treo ngược trên cành cây liễu, những giọt mưa trên lá phản chiếu ánh sáng bình minh.
Bà nội Chúc cõng một cái thúng trên lưng rồi chống một cây gậy gỗ, đi ra ngoài vào lúc bình minh như thường lệ. Đứa cháu ngoại bốn tuổi nằm cuộn tròn trong chiếc thúng đằng sau, tựa trên vai bà ngủ ngon lành.
Sáng sớm luôn là thời điểm thu hoạch nhiều nhất - lon, chai bia, chai nước giải khát... Nếu may mắn thì bà còn có thể nhặt được cả thùng các tông.
Những thứ rác thải được ném ở trước quầy thịt nướng và lối vào quán rượu vào đêm hôm trước là nguồn cung cấp tiền ăn cho bà nội Chúc mỗi sáng.
Khi mặt trời hoàn toàn chiếu sáng khắp nơi, chiếc túi da rắn của bà đã chứa đầy các loại ve chai lớn nhỏ. Bà khập khiễng đi đến một trạm thu gom rác thải gần đó. Sau khi giao dịch thành công, bà nhận được 4 tệ và 3 hào, điều này khiến bà rất hài lòng và bất giác nở một nụ cười trên môi.
Hơi nóng từ các gian hàng ăn sáng bốc lên, bà nội Chúc mua hai chiếc bánh vừng, thêm một bát đậu hủ non nóng hổi cho cháu trai.
Hai bà cháu ngồi xuống chiếc ghế nhựa, đứa cháu trai dụi dụi đôi mắt ngái ngủ còn bà lão cẩn thận đặt chiếc bát nhỏ được bọc trong túi ni lông lên bàn gỗ, sợ đổ canh đậu phụ ra ngoài.
Cả khu chợ trở nên sôi động, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng xe ben dỡ hàng, tiếng còi xe đạp điện hòa vào nhau, gióng lên hồi chuông báo thức cho cả thành phố.
"Mau ăn đi, Lạc Lạc, ăn xong còn phải đi nhà trẻ." Bà nội Chúc thúc giục.
Ngay khi nghe thấy câu này, cậu bé liền bật khóc. "Lạc Lạc không đi đâu, con không muốn đi nhà trẻ!"
Bà lão vội vàng an ủi. "Con đi nhà trẻ thì bà ngoại cũng phải đi kiếm tiền, mỗi người đều có việc riêng phải làm. Nhà trẻ tốt như vậy, bà nội khi còn nhỏ cũng không được đi."
"Vậy... con có thể ăn kẹo mút không?" Cậu bé vừa khóc vừa nức nở nói. "Lạc Lạc sau khi ăn kẹo mút sẽ trở nên dũng cảm, cậu ấy sẽ không sợ trường mẫu giáo."
"Được! Được!" Bà cười gật đầu, sờ cái mũi của cháu trai nhỏ. "Con đúng là cái đồ tinh quái!"
Ăn sáng xong, bà cõng chiếc thúng trên lưng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cháu trai, chậm rãi đi đến cửa một siêu thị thuốc lá và rượu.
Đứng trước cửa tiệm, bà thoáng nhìn thấy những cây kẹo mút nhiều màu sắc trên quầy thủy tinh, hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền vậy?"
“1 tệ 5 hào.” Chủ tiệm đứng sau quầy nói.
Ánh mắt bà nội Chúc hơi tối lại, quay đầu nhìn hộp kẹo sô cô la bên cạnh, hỏi: “Cái này thì sao?”
"3 tệ 5 hào đó."
Đôi mắt bà càng tối sầm lại.
Người bán hàng nhìn bà, chỉ vào hộp kẹo mút nhãn hiệu khác trên quầy bên trong nói: "Cái kia rẻ hơn, 5 hào một cái."
"A..." Hai mắt bà nội Chúc đột nhiên sáng lên.
Bà vội lần mò trong túi lấy ra ba tờ tiền nhàu nát; lại mò trong túi quần tìm thấy một đồng xu bằng thép. Rồi lại lục lọi trong chiếc túi da rắn nhưng không tìm thấy gì.
Bà ấy sắp xếp lại số tiền lẻ trong tay nhưng tổng cộng chỉ còn 4 hào.
Bà đứng đó, do dự một lúc lâu rồi thì thầm: "Bớt 1 hào có được không?"
"Không." Người bán hàng nói.
“Tôi chỉ có 4 hào, thiếu 1 hào thôi, cô bán rẻ hơn chút được không?”
"Đương nhiên không được!" Người bán hàng thẳng thừng cự tuyệt. "5 hào là 5 hào, giá cả ghi rõ ràng, chênh lệch 1 đồng cũng không được."
Bà nội Chúc hơi động đậy, đang định rời đi thì nhìn xuống, chỉ thấy đứa cháu trai nhỏ của mình đang háo hức nhìn chằm chằm vào những cây kẹo mút trên quầy, trong đôi mắt to long lanh của cậu bé có vẻ đầy khao khát và ủy khuất.
“Tôi có thể mua nợ được không?” Giọng bà Chúc có chút run, bà dựa vào khung cửa van xin: “Tôi đưa cho cô 4 hào trước, đến trưa tôi sẽ quay lại bù thêm 1 hào nữa có được không??"
“Không!” Người bán hàng sốt ruột nói “Ở đây chúng tôi không cho mua nợ!”
"Tôi nhất định sẽ trả đủ, sẽ không lừa cô..."
"Ôi, bà già này, sao nghe không hiểu lời người ta vậy hả?!"
Lúc này khách hàng nườm nượp ra vào, bà Chúc vừa vặn chặn cửa lại.
"Không muốn mua thì tránh ra một chút đi!" Người bán hàng ra hiệu mời bà đi ra ngoài "Được rồi, mau đi đi!"
Bà nội Chúc nhét lại tiền lẻ vào túi, một tay chống gậy, tay kia dắt đứa cháu trai nhỏ, quay người chậm rãi bước đi.
Những lời thảo luận xì xào vang lên sau lưng bà.
“1 hào cũng là tiền! Bà thiếu 1 xu, tôi thiếu 1 tệ, cửa tiệm còn kinh doanh được không? Bà già này thực sự là … có 1 hào thôi cũng thiếu? "
Vâng, đúng là chỉ thiếu 1 hào. Bà lặng lẽ đáp trong lòng.
Trong xã hội này, nếu bạn muốn mua một thứ gì đó, dù chỉ thiếu 1 hào, người khác sẽ không bán nó cho bạn.
Cho nên, tiền quan trọng biết bao!
Làm sao bạn có thể nói rằng tiền không quan trọng?
Mặt trời như thiêu đốt, cả người đổ mồ hôi, bà nội Chúc lau mồ hôi trên mặt.
Đứa cháu trai ngước nhìn bà rồi nói. “Bà ơi, cháu không ăn kẹo mút nữa đâu”.
Giờ phút này, bà chỉ ước gì lơ đễnh không nghe thấy. Bà tính toán, dù thế nào thì hôm nay bà cũng sẽ nhặt thêm mấy chai, cho dù chạy xa hơn một chút, buổi tối nhất định sẽ mua một cây kẹo mút cho cháu mình.
……
Bầu trời trong xanh đầy nắng.
12 giờ trưa, mọi người đều ở công viên Nam Thành đi dạo, vui chơi và tận hưởng thời gian rảnh rỗi trong giờ nghỉ trưa.
Bà Chúc đang đứng dưới gốc cây lớn ngoài cổng công viên, bà vừa mới lôi mấy cái chai từ trong thùng rác ra. Mồ hôi chảy dài trên má, bà bám vào thân cây nghỉ một lúc rồi nhìn ra công viên qua lan can sắt.
Một nụ cười hy vọng thấp thoáng trong mắt bà.
Nhìn xem! Những cái xe điện đụng, cầu trượt và chiếc xích đu nhỏ thật thú vị! Bên kia còn có một vòng đu quay ngựa gỗ, mới mẻ làm sao!
Một ngày nào đó, khi tiết kiệm đủ tiền, bà sẽ đưa cháu trai của mình đến chơi một lần.
Thằng bé sẽ rất hạnh phúc!
Giá vé vào sân chơi công viên là 50 tệ, phải tiết kiệm mới được...
Bà chụm ngón tay đếm nhưng đầu óc càng lúc càng rối bời. Bà cảm thấy mắt mình tối sầm lại một lúc, thấy những ngôi sao vàng quay tròn lấp lánh nên bà từ từ ngồi xuống lề đường, dựa vào thân cây.
Những triệu chứng quen thuộc cho thấy bà sắp bị say nắng lần nữa.
Nếu bị say nắng, bà phải uống “Hoắc hương chính khí”* mà một hộp có giá tận 6 tệ.
(*“Hoắc hương chính khí” là một loại thuốc y học cổ truyền của Trung Quốc, nó có thể giải nhiệt và ẩm ướt, và chủ yếu được sử dụng để chữa sốt, tức ngực, đầy bụng, nôn mửa và tiêu chảy do ẩm ướt ngoại sinh của mùa hè gây ra.)
Còn nửa tháng nữa mới đến lần tiếp theo nhận trợ cấp cho người tàn tật, nhưng tiền ăn ở trường mẫu giáo sẽ được thanh toán vào thứ 2 tuần tới. Thời tiết ngày càng lạnh, quần dài tay của cháu trai đều bị ngắn, đã đến lúc phải mua cái mới. Chiếc khoác lót bông năm ngoái đã bị mối mọt làm hỏng, đã đến lúc phải sửa chữa nó. Các khớp chân phải được điều trị thường xuyên nếu không sẽ không thể đứng dậy đi lại được, đến lúc đó bà thậm chí không thể đi nhặt ve chai kiếm tiền.
Mỗi ngày đều phải ăn cơm, không ăn cơm sẽ ch.ết đói. Mỗi đêm đều phải ngủ, không ngủ sẽ mệt ch.ết. Mỗi ngày đều phải sống, sống một ngày thì cần tiền một ngày.
Mà tiền thì đến từ đâu?
Bà mở đôi mắt choáng váng, chống người vào thân cây để chuẩn bị đứng dậy tiếp tục làm việc.
Lúc này, một tờ hồng nhạt lướt qua mắt bà chậm rãi rơi xuống.
Bà ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một tờ, hai tờ, ba tờ... màu hồng nhạt, giống như một con bướm lớn lơ lửng trong nắng vàng, cuộn mình bay bay.
Một trong số chúng rơi xuống chân bà.
Bà cầm lên xem, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Đây là tờ 100 tệ.
Bà sửng sốt, thật lâu sau cũng không quay đầu lại.
Thứ đánh thức bà khỏi cơn mê là một tiếng động——
"Tiền từ trên trời rơi xuống!"
"Tiền tiền!"
"Mẹ kiếp!"
"Ông trời ném tiền xuống!"
"Mưa tiền! Ha ha! Ha ha! Mưa tiền!"
……
Người đi bộ lao xuống lòng đường, xe cộ thì dừng lại giữa đường, du khách chạy ra khỏi công viên.
Siêu thị, nhà hàng, cửa hàng tiện ích, bưu điện, tiệm rửa xe, tòa nhà thương mại bên đường... Từng đoàn người chen chúc nhau ra từng ô cửa, xô đẩy nhau ra đường để ngước nhìn.
Sốc, vui mừng, sững sờ, bối rối... những biểu cảm thay đổi liên tục hiện trên khuôn mặt mọi người.
Có người vội vàng cúi xuống nhặt, có người đuổi theo như bắt bướm, có người hào hứng giơ điện thoại chụp ảnh, có người gọi cho bạn bè.
"Nhìn này, trên tiền có chữ!"
"Tờ này cũng có!"
"Cái gì? Cái gì?"
"Viết gì?"
"Nó viết... một món quà tự nguyện, peace and love!"
……
Bà Chúc cũng thấy tám ký tự trên tờ tiền mà bà nhặt được nhưng bà không biết chữ và chỉ nhận ra ký tự đầu tiên là "tôi" trong "bản thân tôi", và ký tự cuối cùng là "lạc" trong "Lạc Lạc".
Bà chậm rãi đi vào đám đông và nghe những người khác nói——
Hóa ra mỗi tờ tiền đều có tám ký tự được viết trên đó:
Món quà tự nguyện
Hòa bình và niềm vui
……
Đây là cơn mưa tiền chưa từng có kể từ khi thành lập thành phố Vân Châu.
Những đám mây mưa di chuyển từ tây sang đông, từ công viên đến quảng trường, chợ bán buôn nông sản, bến xe buýt, nhà ga, đi qua một ngôi làng nhỏ trong thành phố, trôi đến một thị trấn tồi tàn và đến một điểm phân phối hậu cần, bay qua một con sông rộng (khi đi qua đó thì mưa tạnh), sau đó qua một cánh đồng lúa mì đang được cấy rồi lại quay về hướng bắc, đến một khu công nghiệp nhẹ...
Ở khu công nghiệp, cảnh sát truy đuổi, chĩa súng gây nhiễu vào đám mây mưa và cuối cùng bắn hạ nó.
Đám mây đen bị bắn rơi.
Mưa của nó cũng đã cạn.
Nhìn từ bên ngoài, nó là một chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ.
Về bản chất, nó thực sự là một máy bay không người lái.
Chỉ là nó đã được sửa đổi, thêm trọng lượng, cài đặt một bộ cơ chế ném và một cái xô nhựa nhỏ - đây là bí mật về khả năng tạo mưa tiền của nó.
Một tờ giấy được dán trên cái xô nhựa với một dòng chữ được viết trên đó ——
"Tôi đã hoàn thành sứ mệnh vinh quang của mình và tự nguyện chấp nhận các biện pháp trừng phạt của pháp luật."
……
Giai thoại "tiền từ trên trời rơi xuống" nhanh chóng lọt vào mục tìm kiếm hot trong thành phố, gây ra nhiều cuộc thảo luận.
Không ai biết tổng số tiền là bao nhiêu, cũng không ai biết chủ nhân của chúng là ai.
Nhưng đã ghi là "quà tặng tự nguyện" thì có gì phải băn khoăn? Không trộm cướp, không thẹn với lương tâm. Mọi người vui vẻ nhận món quà nhỏ xinh xắn và chân thành cảm ơn "người có tiền" đã làm việc thiện không để lại tên tuổi này.
Những tờ tiền này nhanh chóng chảy vào quầy thanh toán của siêu thị, trung tâm mua sắm, nhà hàng, hiệu thuốc, cửa hàng quần áo, cửa hàng tạp hóa và cửa hàng sản phẩm dành cho mẹ và bé để đổi lấy rau, trái cây, bát cơm, quần áo mới, kẹo mút và “Hoắc hương chính khí”. Chúng được trao cho chủ nhà bởi người thuê nhà, cho tài xế bởi hành khách, cho trường học bởi phụ huynh và cho bệnh viện bởi bệnh nhân. Chúng được đổi lấy vô số tiền lẻ, có cái rơi vào thùng xu xe bus, có cái bỏ vào hòm công đức, có cái ném vào heo đất, có cái nhét vào phong bao lì xì.
Chúng tan chảy vào thế giới.
Trong số những người nhặt được tiền, chỉ một số ít vì ý thức đạo đức, tinh thần cảnh giác trước hành vi lừa đảo đã tự nguyện giao nộp số tiền này cho cục cảnh sát.
Cảnh sát đã truy tìm nguồn gốc của những tờ tiền thông qua số sê-ri trên chúng và phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc.
Số tiền này đã được rút từ một chi nhánh phụ ở quận Nam Thành vào khoảng 22:00 đêm hôm kia và người rút là Lục Phong, chủ tịch của Lăng Tiêu. Chỉ vài giờ sau khi rút tiền, ông ta đã ch.ết ở “Khu Vườn Hy Vọng”.
Nói cách khác, những tờ tiền này là tiền chuộc mà Lục Phong đã trao cho kẻ tống tiền vào đêm đó.
Tin tức ngay lập tức được gửi đến đội điều tra hình sự của Chi cục Nam Thành, và "người đàn ông vung tiền" này nhanh chóng được xác định là nghi phạm số một trong vụ án Lục Phong rơi từ tòa nhà xuống.
“Đây là hành vi khiêu khích chúng ta một cách công khai!” Hoa Dương nắm chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh. Anh ta ra lệnh, yêu cầu tất cả các thành viên trong đội lập tức đi điều tra, tên kiêu ngạo này phải bị bắt và đưa ra trước công lý trong vòng 24 giờ.
Nhiệm vụ này không quá khó.
Hành động ném tiền liều lĩnh từ máy bay không người lái chắc chắn đã phơi bày tung tích của tên này giữa thanh thiên bạch nhật. Với công nghệ phát triển hiện tại, việc hắn ta bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Kẻ này là ai?
Chẳng lẽ là "hắn"?
Hoa Dương nắm chặt tờ một trăm tệ, hướng về phía mặt trời, nhìn tám chữ viết ngay ngắn bằng mực xanh - "Tự nguyện cho đi, Trung thu vui vẻ".
Anh cảm thấy nhói đau ở thái dương, một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể.
Lúc này, anh nhận được một tin rất xấu ——
Hôm nay, một vụ án gi.ết người được điều tra cách đây hơn hai tháng đã được mở phiên xét xử tại Tòa án nhân dân trung cấp thành phố, nghi phạm rút lại lời khai trước tòa và nói rằng "tôi không giết người" rồi cung cấp một bằng chứng mới gây sốc.
Vụ án đã được gửi trở lại cục Nam Thành để xét xử lại.
Khi Hoa Dương nhận được cuộc gọi thông báo, đầu tiên là kinh ngạc sau đó trong lòng dâng lên một trận khó chịu. Mới hai tháng trước, nữ nghi phạm còn nước mắt giàn giụa thú tội, sao hôm nay lại đột ngột rút lại lời khai trước tòa?
Vào thời điểm họ đang cố gắng hết sức để điều tra vụ án của Lục Phong, thì đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, khiến lực lượng cảnh sát vốn đã bận rộn lại càng thêm căng thẳng.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh gọi cho Lưu Đại Dũng.
Lúc này Hoa Dương còn chưa biết trong cái "rút lại lời thú nhận" bất ngờ này ẩn chứa bao nhiêu thông tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương