Tôi Là Đạo Sĩ
Quyển 1 - Chương 9: Kì tài học đạo
Đùa hay thật vậy? Đó là điều tôi muốn biết nhất hiện tại. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông bác già thì tôi nghĩ là ổng không đùa, nhưng dựa vào gì mà tôi có thể diệt được cương thi vương, một thằng nhóc mới học đạo chưa đầy 3 tháng?Sư phụ nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười, rồi ổng lại nhấp thêm miếng trà nữa, tất nhiên một thằng sợ chết như tôi sao có thể liều mạng mà đối đầu với cương thi. Tôi bóp vai cho ổng rồi tỉ tê hỏi:– Sư phụ ơi, đừng đùa con mà! Trình độ của con sao có thể áp chế con cương thi đó được!Ổng nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:– Vì con là kì tài học đạo, nếu là người khác thì ta không chắc, nhưng với con thì khả năng là có thể tiêu diệt được cương thi vương!Tôi quỳ xuống năn nỉ ổng ( Đương nhiên la tôi đếch tin lời ông bác già rôi, kì tài võ học hay đạo nhạc thì cũng không ngu đến mức đi liều mạng):– Người tha cho con đi sư phụ, con làm gì có cách áp chế cương thi vương chứ?Ổng chỉ tay về phía balo của tôi và nói:– Con không có cách, nhưng ” Phá Hồn Kiếm ” thì có cách!Trấn phái chi bảo của Mao Sơn là bảo vật có thể khử tà diệt ma, dù cho là đại ma hắc đạo cho đến cương thi vương thì cũng bại dưới tay nó! Tuy nhiên không phải ai cũng có thể sử dụng nó, chỉ có kì tài học đạo trăm năm có một mới có thể sử dụng nó mà thôi! Và người đó không ai khác ngoài con!Lời ổng nói liệu có thật không? ( hay chém gió) tôi không biết được, chỉ biết là mũi tôi cảm thấy to dần lên. Nhưng không thể để những lời đường mật đó mà tự đưa mình vào cửa tử được ( bài học về thằng chăn dê của LVT vẫn còn đó -_-). Đương nhiên là dù có dù có giết được con ác linh ở căn nhà hoang ( đọc lạì ai dám bảo đảm tôi có thể làm điều tương tự với cương thi vương chứ? tôi kiên quyết phản đối, nhất định phản đối thề không đồng ý….– Nếu con diệt được cương thi vương, Ta sẽ gả cái H cho con…!Đã mang danh đạo sĩ lấy bổn phận làm đầu là khử tà diệt ma sao có thể ham sống sợ chết mà để yêu ma tác oai tác quái, nhất là loài ma tàu khựa thì càng phải diệt cỏ tận gốc ( Anh em đừng hiểu lầm tôi đồng ý là vì gái nhé, tất cả là vì dân chúng, vì đất nước, vì nghĩa khí….). Ngay đêm hôm đó tôi cùng sư phụ và bác béo làm nhiệm vụ dẫn đường đến hang động năm xưa đã nhốt con cương thi vương.Tất nhiên là sau khi đến nơi thì ông bác béo đã lủi đi mất như cơn gió, chỉ còn lại hai chúng tôi lập đàn chuẩn bị cho một trận sinh tử mà không biết có nắm chắc phần thắng hay không.Sau khi lập đàn xong, sư phụ rắc gạo nếp xung quanh ngoài hang động rồi bảo tôi cầm “Phá Hồn Kiếm” trốn vào góc núi ngay gần đó. Rồi ổng bắt đầu niệm chú, cắt tiết gà rải khắp đàn phép.Sương gió lạnh ban đêm, tiếng chó sói hú và tiếng quạ réo khắp nơi làm không khí trong rừng càng thêm lạnh lẽo và đáng sợ. Đương nhiên cảm giác của tôi lúc này là vô cùng…. vô cùng hối hận. Biết trước thì đã không đồng ý với ông bác già đi diệt cương thi vương rồi! :(Trong lúc đang mải suy nghĩ thì đột nhiên có biến lạ, những lá bùa và chỉ đỏ hóa vàng đột nhiên bốc cháy dữ dỗi, một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, những viên đá lấp kín ở cửa hang động bị nổ vỡ tung tóe khắp nơi…Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện giang thẳng hai tay ra đằng trước với những bước đi nằng nề kèm theo đó là mùi hôi thối tỏa ra khắp xung quanh…Một con quái vật mà cả đời tôi chắc sẽ không bao giờ quên được… Cương Thi Vương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương