Tôi Là Đạo Sĩ
Quyển 5 - Chương 1: Bước về phía trước
Các bạn có bao giờ tin vào số phận? Số phận là gì? Là do ông trời sắp đặt hay là do bản thần mình nắm lấy? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là dù muốn hay không thì tôi vẫn phải bước tiếp con đường của cuộc đời mình.Nhìn sang bên cạnh, nàng đang dựa đầu vào vai tôi ngủ một cách nhẹ nhàng. Cảm giác này thật là êm dịu và hạnh phúc làm sao, tôi muốn nó trôi mãi.... trôi mãi....Mọi người chắc đang thắc mắc là hiện tại chúng tôi đang đi đâu, có lẽ đó là một nơi chứa đựng linh khí của việt nam... Xã chí linh tỉnh Hải Dương... Vâng! Điểm đến của chúng tôi chính là côn sơn kiếp bạc.Chúng tôi xuống xe tại một thị trấn nhỏ gần khu di tích, nhìn nàng có vẻ tùy tiệu và mệt mỏi. Tôi lo lắng nhẹ nhành hỏi:- Em mệt à? Chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước nhé...!Nàng khẽ gật đầu như thuận ý, chúng tôi lại bước tiếp trên con đường nhỏ cố gắng tìm xem có một khách sạn hay nhà nghỉ nào không. Tất nhiên chỗ này gần khu di tích nên việc kiếm nơi nghỉ chân cũng không khó khăn mấy.Sau khi đã sắp xếp đồ đạc, tôi và nàng đi xuống khu phòng khách kiếm cái gì lót dạ. Sau khi gọi một đĩa gà rang muối, thịt bò xào hành tây và một bát cánh măng, chúng tôi vui vẻ nói chuyện chờ đợi thức ăn bưng lên.Ngồi gần đó là mấy tay thanh niên bản xứ đang cười nói khá to, hình như họ đang bàn luận gì đó rôm rả lắm. Tay áo vàng cười hênh hếch rồi đưa chuyện làm quà:- Chúng mày biết không? Tài phép của thầy Hoạt cực kì ảo diệu, nghe mấy người dân kể lại là ổng đã từng một mình tả xung hữu đột bắt hàng chục oán hồn một lúc...!Tay áo xanh như có ý coi thường rồi chề môi cắt lời:- Sao bằng thầy Vi! Bọn mày đã từng nghe nói ai bắt quỷ nhập tràng ở xóm trên chưa? Chính ổng đấy!Tay áo đỏ gạt tay như không đồng tình với 2 tay kia:- Thua.. Thua hết! Ai là người đứng đầu gia tộc họ Trần? Thầy Toàn... tài phép của ổng phải nói là đứng đầu miền bắc này...! À không... Đứng đầu cái Việt Nam này luôn...!Có thật như vậy không... Tôi cũng không biết nữa... Nhưng rõ ràng mấy tay thanh niên này đang say mèm... Mà đối với người say thì chỉ nên tin một nửa... Tay áo đỏ lờ đờ nhìn về phía chúng tôi, đôi mắt y có vẻ như đang xoáy về phía nàng cũng với nụ cười tỏ vẻ dâm ô:- Người đẹp...! Không ngờ... ở đây cũng có người đẹp...!Hai tay kia cũng quay lại nhìn về phía chúng tôi rồi nở nụ cười hềnh hệch. Tôi vẫn nhẹ nhàng nhấm nháp ngụm trà tỏ vẻ không quan tâm, để xem chúng mày định dở trò gì.Tay áo đỏ định sờ vào vai nàng nhưng nàng nhanh tay gạt ra rồi đấm thẳng giữa ngực hắn. Hắn lảo đảo về phía sau mấy bước rồi ngã vật xuống kêu đau đớn, có vẻ lần này thì được xem kịch hay rồi đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương