Tôi là Ê-ri
Chương 14
Tôi thầm nghĩ chắc Ót vẫn giữ tính cách như cũ giống như hồi ở với tôi, lười biếng, không chịu làm việc. Ai mà lấy phải hắn làm chồng cũng đen đủi cả một đời. May mắn thay, tôi đã thoát khỏi hắn và mặc dù phải trở thành gái điếm nhưng vẫn còn hơn là ngu dại bám theo hắn, kẻ đã làm tổn thương tâm hồn tôi hết lần này đến lần khác và có lẽ cũng chưa bao giờ yêu tôi thật lòng.Kẻ mặt dày ấy lại cố gắng đến van xin tôi quay lại sống với hắn thêm một lần nữa. Hắn nói rằng hắn sẵn sàng đi ngay bây giờ nếu tôi cho hắn thêm một cơ hội. Nhưng tôi vẫn khẳng định là sẽ không bao giờ có ngày đó. Đường ai nấy đi thế này là tốt rồi. Tôi nghĩ rằng việc Ót năn nỉ tôi quay lại ở với hắn là vì bố của người đàn bà kia chắc cũng không thích hắn và không muốn hắn ở với con gái mình. Vì thế, Ót không còn sự lựa chọn nào khác nên mới cố gắng làm lành với tôi. Nếu tôi còn quay lại với hắn thêm một nữa thì chắc chắn tôi chẳng khác gì một con bò!Ót đưa tôi đến bến xe để bắt xe đi Bangkok. Hắn cố gắng xin được nắm tay tôi, được ôm tôi nhưng tôi không chịu cho ôm, chỉ cho phép cầm tay. Tôi có cảm giác rất ghê tởm hắn. Tôi muốn làm một cái gì đó thô lỗ, như là nhổ nước bọt vào mặt hắn chẳng hạn. Như thế có vẻ hơi quá đáng. Nhưng những gì mà hắn đã đối xử với tôi suốt thời gian qua còn xấu xa hơn nhiều so với việc nhổ nước bọt vào mặt hắn. Khi tôi đã lên xe ngồi. Ót đứng canh cửa sổ và hỏi tôi:“Nỉnh sẽ đi Nhật thật à?”.Tôi trả lời:“Đúng thế, khoảng ba, bốn ngày nữa tôi sẽ đi”.Hắn ngỏ ý muốn tôi thi thoảng viết thư cho hắn vì hắn cũng muốn biết tôi sống như thế nào. Tôi trả lời là sẽ thử xem sao. Hắn hỏi tiếp:“Nỉnh có người yêu mới chưa?”.Tôi đáp:“Tôi chưa từng có suy nghĩ đó. Vì lần yêu đầu tiên trong đời tôi gặp phải một người như anh đã là quá đủ. Anh đã đem lại cho tôi quá nhiều điều xấu xa, đen đủi rồi”.Tôi nói tiếp:“Suốt thời gian qua tôi đã cố gắng một mình kiếm tiền nuôi con, nhưng anh lại bỏ rơi mẹ con tôi mà đi. Anh cũng không cố gắng làm bất cứ điều gì cho con. Cho dù đến tận bây giờ anh cũng vẫn như xưa. Anh khốn nạn lắm, Ót ạ!”.Nhưng tôi vẫn cố hỏi hắn lần cuối trước khi xe chạy:“Anh không nghĩ là sẽ về chăm sóc con hả?”.Và câu trả lời của hắn là:“Tôi muốn đi, nhưng làm gì có tiền xe”.Tôi nghe đến đây cũng đủ biết hắn đang định xin tôi tiền.Hắn than vãn rằng hắn thậm chí còn không có tiền mua cơm mà ăn. Tôi nghe xong thấy đáng đời, đáng kiếp cho hắn lắm. Tôi lấy ba trăm bạt ra nhưng không đưa tận tay hắn mà ném xuống dưới đất bắt hắn phải cúi xuống nhặt. Tôi bảo hắn rằng đó là tiền xe về Nakhon Sawan. Tôi biết hắn không hài lòng và tỏ ý không chịu cúi xuống nhặt, có lẽ vì ngượng hoặc có thể do sợ mất sĩ diện. Nhưng bản thân tôi thấy hả lòng hả dạ đến mức không thể diễn đạt thành lời. Thật sung sướng! Tôi hả hê nói với hắn:“Đây là tiền tôi đã đi bán thân mà có đấy. Hàng ngày, tôi phải ngủ với hàng chục người đàn ông để kiếm tiền nuôi con. Có nhặt lên tiêu hay không, đó là việc của anh”.Hắn nhìn tôi giận dữ. Tôi biết, nhưng tôi không quan tâm. Cuối cùng hắn cũng nhặt lên nhưng lại hỏi thêm:“Ba trăm bạt vẫn chưa đủ, thêm một ít nữa được không?”.Tôi trả lời:“Nếu anh chịu về nhà chăm con, tôi sẽ cho anh số tiền mà anh muốn”.Nếu muốn cho hắn thêm ngay lúc đó, tôi cũng có thể cho được. Nhưng tôi không muốn cho hắn, vì tôi biết chắc hắn sẽ không bao giờ quay về với con đơn giản như thế đâu. Tôi cũng sợ hắn sẽ lấy tiền của tôi để ăn chơi thoải mái với vợ bé của hắn. Thế thì tội gì mà tôi phải cho hắn chứ?Tôi về đến Bangkok. Số tiền kiếm được cũng sắp hết. Tôi quyết định đi tìm anh Tùn ở Batpong để nói về chuyện sẽ đi làm việc ở Nhật. Anh Tùn thấy tôi đến tìm thì vui mừng và hỏi:“Thế nào? Tiền hết rồi phải không?”.Tôi cũng trả lời thẳng thắn:“Đúng là gần hết rồi và em muốn đi Nhật nữa. Bao giờ em có thể đi được? Có phải chờ lâu không?”.Anh Tùn trả lời:“Cũng không lâu lắm đâu, nếu em sẵn sáng thì có thể đi luôn ngay ngày mai”.Tôi bèn xin anh thêm ba ngày. Anh nói:“Ok, Nỉnh chuẩn bị thu xếp quần áo ba ngày nữa đến đây tìm anh vào buổi tối”.Tôi liền đồng ý rồi trở về nói với bố mẹ và các anh chị rằng ba ngày nữa tôi sẽ đi Nhật, mọi người không phải lo lắng gì. Bố đòi tiễn tôi ra sân bay nhưng tôi nói bố không thể đi vì như thế không tiện, sẽ có rất nhiều người đi cùng, lại còn có cả ông chủ nữa. Thấy tôi giải thích quá nhiều, bố cũng chịu để tôi tự đi một mình. Trước ngày bay, tôi đưa bố mẹ và chị Cày đi ăn ở một nhà hàng khá sang trọng. Tôi còn nhớ đó là một nhà hàng Trung Quốc tên là Rin-răm, nằm gần khu Chit Lom. Khi đến nơi, bố quay sang nói với tôi đầy lo lắng:“Ở đây chắc là đắt lắm đó, đi ăn ở nơi khác tốt hơn con à”.Tôi cố trấn an bố:“Không sao đâu mà. Lâu lâu mới được đi ăn một lần. Nỉnh muốn làm một điều gì đó để báo hiếu bố mẹ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương