Tôi Là Một Nữ Quỷ
Chương 7
74.
Mạnh Bà còn nói với tôi, có lẽ tôi sắp thất nghiệp rồi.
“Tôi chính là nô bộc duy nhất của Minh vương đại nhân, nếu tôi mà thất nghiệp thì chủ nhân tôi phải làm sao?”
Mạnh Bà trề môi, ra dấu bảo tôi nhìn phía trước:
“Nữ quỷ đó gần đây vô cùng ân cần với Minh vương đại nhân.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái dáng người thon dài, trang điểm lòe loẹt, từ rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi lẳng lơ.
Nhìn thấy tôi, cô ta liền đi thẳng đến:
“Phiêu Phiêu?”
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt cô ta, tôi bị dọa giật cả mình.
Đây đích thực là phiên bản cao cấp của tôi.
Cô ta gần như là tôi sau khi đi sửa mặt nâng ngực.
Giống như dựa trên hình dáng của tôi mà kéo chân, cắt mí, chống mũi, gọt cằm, nâng ngực.
Ngoại trừ trang điểm lòe loẹt, phong cách ăn mặc của cô ta cũng khác tôi hoàn toàn.
Cô ta mặc một bộ sườn xám đỏ rực, cổ áo khoét sâu tới rốn, đường xẻ tà cao đến eo, cả người trông chả khác gì khoả thân.
Tôi bóp chặt mũi, mặt đầy chán ghét: “Hồ ly dâm đãng từ đâu tới, mà nồng nặc mùi lẳng lơ.”
Con hồ ly lẳng lơ kia không giận mà còn cười: “Có thời gian đứng đây nói chuyện, còn không bằng cô đi ngắm Minh vương đại nhân thêm mấy lần đi, sau này sợ là cô không còn cơ hội ngắm nữa đâu.”
Nói xong, cô ta uốn éo mông đi về phía chỗ ở của Minh vương đại nhân.
“Minh vương đại nhân sẽ không thích loại hình này đâu nhỉ?”
75.
Cho dù tôi cảm thấy phẩm vị của chủ nhân không sa đoạ đến mức độ này, nhưng tôi vẫn cho rằng không thể khoanh tay chờ chết được.
Tôi gọi vài quỷ sai tới, tranh thủ lúc con hồ ly lẳng lơ này không chú ý, liền trói cô ta lại.
Kết quả hơi sơ ý một chút, đồ đê tiện này thế mà lại dùng cằm đâm thủng ngực, sau khi dây thừng lỏng ra thì chạy mất tiêu.
Tại chỗ đó chỉ lưu lại một đống silicon.
76.
Minh vương đại nhân bỗng nhiên gọi tôi đến, dọa tôi sợ hết hồn.
Tưởng đâu là hỏi tội chuyện tôi trói con hồ ly lẳng lơ kia, làm tôi sợ tới nỗi xém chút bỏ trốn.
“Cô run cái gì?”
Tôi vội vàng ổn định cơ thể: “Em……em không có run.”
Minh vương đại nhân cũng không hỏi nhiều: “Nên đi gặp cố nhân rồi.”
Sau đó lại mang tôi đến Sát Bích Quan.
77.
Sát Bích Quan trông rất khác thường, cổng lớn đóng chặt.
Sau khi đi vào, người tôi nhìn thấy càng khiến tôi bất ngờ hơn.
Trị Trượng đạo sĩ, hồ ly lẳng lơ, Tô Tư Duệ, còn cả Đậu Thanh.
Bốn người ngồi quanh một bàn.
Nhìn thấy chúng tôi đến, dường như họ không hề bất ngờ.
“Minh vương đại nhân rốt cuộc đã đến.”
Minh vương đại nhân cười khẽ: “Chư vị đã lâu không gặp nhỉ.”
Nói xong, hắn phất tay, cơ thể Trị Trượng đạo sĩ, Tô Tư Duệ và Đậu Thanh giống như bị hút rỗng mà nằm sấp lên bàn.
Mà trong thân thể bọn họ, chui ra ba con quỷ.
Lần lượt là Đại ca, Tứ ca và Tam ca.
Bọn họ chính là mấy nô bộc đã biến mất của Minh vương đại nhân.
Nhìn sang con hồ ly lẳng lơ kia, tôi cảm giác như mình ăn phải cứt ruồi: “Đây chắc sẽ không phải là Nhị tỷ chứ?”
Hồ ly lẳng lơ cười lạnh: “Là tôi.”
Cô ta khoe ra một tư thế lả lơi, cười yểu điệu: “Khoảng thời gian trước, tôi đi một chuyến sang Hàn Quốc.”
Tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Minh vương đại nhân lại không hề bất ngờ: “Xưa kia ta giữ lại một hồn của các ngươi, là niệm tình chủ tớ nhiều năm, các ngươi chẳng những không biết ơn, lại còn dám gây chuyện.”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay không phải ta chết thì là ngươi sống!”
“Ồ? Hình như không đúng lắm nhỉ?”
“Mặc kệ hắn, lên!”
Bọn chúng cùng nhau xông lên, nhào về phía Minh vương đại nhân.
Để tránh bị ngộ thương, tôi trốn ra đằng sau cột nhà, lại phát hiện Nhị tỷ cũng đang đứng một bên quan sát.
“Nhị tỷ, sao cô không lên hở?”
“Lên cái gì?”
“Lên đánh hội đồng chủ nhân kìa.”
Ánh mắt Nhị tỷ lạnh lẽo: “Tôi là đặc biệt đến đối phó với cô!”
Sau đó cô ta trong chớp mắt vọt đến trước mặt tôi, bóp chặt cổ tôi tỳ vào trên cột nhà.
“Nhị tỷ, cô nhầm rồi hả? Cô phải đi đánh chủ nhân chứ, đánh tôi làm cái gì?”
Trong mắt Nhị tỷ đầy thù hận: “Để giành được sự yêu thích của chủ nhân, cô không biết tôi đã phải chịu bao nhiêu nhát dao đâu! Nhưng trong lòng chủ nhân chỉ có cô, tôi phải bóp chết cô!”
Nhị tỷ thích chủ nhân?
Thế mà tôi vẫn một mực không biết?
Tin bên lề của Minh vương đại nhân lại tăng thêm một cái rồi.
“Nhưng mà, Nhị tỷ, cô bóp chết tôi cũng vô dụng thôi, chúng ta là quỷ, không cần hít thở đâu.”
“Oh.”
Nhị tỷ lấy ra một thanh dao găm, chĩa vào lồng ngực tôi:
“Vậy để tôi mổ ngực cô ra, xem xem chúng ta đến cùng khác nhau chỗ nào!”
“Đờ mờ tên biến thái chết tiệt!”
*gốc là nhân yêu人妖: ý chỉ người bất nam bất nữ, nam giả nữ.
Tứ ca đá một cú làm Nhị tỷ lăn ra đất.
Ờ thì……trước kia Nhị tỷ quả thực là Nhị ca đấy, sau này đi Hàn Quốc một chuyến, thì đã biến thành Nhị tỷ.
Tứ ca giật lấy dao găm của Nhị tỷ, nhét vào tay tôi:
“Phiêu Phiêu, chủ nhân chắc chắn không đề phòng cô, cô vòng đến phía sau lưng hắn, đâm hắn một dao.”
Tam ca lại đến đây ngăn cản hắn: “Mày điên rồi, nguy hiểm như vậy, sao có thể để Phiêu Phiêu đi được!”
“Trừ Phiêu Phiêu ra, còn ai có thể chạm đến thân thể chủ nhân hả! Không để cô ta đi, thì mày đi à?”
Đại ca cũng sáp lại gần: “Tao cũng thấy nhiệm vụ này chỉ có Phiêu Phiêu làm được.”
Tôi cầm dao găm, tay khẽ run cầm cập:
“Tại sao các người lại phải giết chủ nhân hả?”
“Đương nhiên là để vùng lên làm chủ!” Bọn chúng trăm miệng một lời.
“Vậy đến lúc đó vị trí Minh vương sẽ do ai làm?”
“Đương nhiên là tôi!” Bọn chúng lại đồng thanh trả lời.
Sau đó đưa mắt nhìn nhau.
“Tao làm!”
“Tao làm!”
“Tao làm!”
……
Sau đó nữa bọn chúng xông vào đánh nhau.
Đang lúc tôi không biết mình nên làm gì, một quả bong bóng lăn đến cuốn tôi vào bên trong.
Bong bóng mang tôi bay đến một bên.
“Đồ tiện nhân mày, đừng hòng chạy!”
Nhị tỷ bò dậy túm chặt chân tôi.
“Đừng làm hại Phiêu Phiêu!”
Tam ca ôm chặt eo Nhị tỷ.
“Đừng quan tâm đồ biến thái chết tiệt đó!”
Tứ ca tóm chặt cánh tay Tam ca.
“Đánh nhau kìa, bọn mày đừng để tao solo một mình với chủ nhân chứ!”
Đại ca ôm chặt đùi Tứ ca.
“Dám tổn thương Phiêu Phiêu thì ta bắt các ngươi hồn phi phách tán!”
Minh vương đại nhân hét lên từ phía sau.
Bong bóng càng bay càng cao, bọn Nhị tỷ như đám châu chấu treo phía dưới bong bóng.
Bong bóng này chỉ vào được mà không ra được, cánh tay Nhị tỷ bị kẹt lại trong bong bóng.
Tôi chợt nảy ra một ý hay.
Tôi nắm chặt cánh tay Nhị tỷ, dùng hết sức kéo tất cả bọn họ vào trong bong bóng.
Còn chưa đợi tôi đứng vững, đột nhiên dưới chân trống rỗng, tôi rớt ra khỏi bong bóng.
Tôi vốn nghĩ chắc mình sẽ ngã cái rầm, lại bất ngờ rơi vào trong lòng chủ nhân.
“Cô không sao chứ?”
Tôi lắc lắc đầu.
78.
Bong bóng co lại càng lúc càng nhỏ, dồn ép bọn họ đến nỗi la hét loạn lên.
“Biến thái chết tiệt, cách xa tao chút!”
“Chỗ chỉ nhỏ bằng đấy, tao làm sao cách mày xa chút được!”
……
Sau khi quay về Minh giới, bọn chúng lại bị ném vào sông Vong Xuyên lần nữa.
79.
Đầu đuôi câu chuyện đại khái là như vầy.
Sau khi bốn người Đại ca nảy sinh lòng mưu phản, chủ nhân tôi niệm tình xưa, giữ lại một hồn cho bọn họ, rồi ném vào sông Vong Xuyên.
Sau khi Trị Trượng đạo sĩ chạy thoát khỏi tôi, thì du đãng khắp Minh giới.
Tình cờ gặp được bọn Đại ca đang giãy giũa trốn khỏi trói buộc.
Bọn họ đã mượn hồn phách của Trị Trượng đạo sĩ để chuyển thế đến nhân gian.
Nhưng vì Nhị tỷ muốn gặp Minh vương đại nhân, thường sẽ mượn hồn phách của người khác để trở về Minh giới.
Đạo sĩ nhỏ lần trước là do bị Nhị tỷ đoạt hồn nên mới hôn Minh vương đại nhân.
Hừm……lại càng thêm ghê tởm.
80.
“Nhị tỷ nói, trong lòng chủ nhân chỉ có em?”
Tôi chợt nghĩ đến trước đó Nhị tỷ đã từng nói một câu như thế, bèn tìm Minh vương đại nhân xác nhận.
“Không……không có, cô ta nói linh tinh đấy!”
Trong đại điện rõ ràng vô cùng âm u lạnh lẽo, thế nhưng Minh vương đại nhân lại đỏ bừng mặt mày.
81.
Minh vương đại nhân chỉ biết tôi nhìn không thấu một hồn của tam ca trong thân thể Đậu Thanh, nhưng lại không biết rằng ngay từ đầu tôi đã nhận ra một hồn của Minh vương đại nhân trong thân thể anh ta.
Kết chính văn
Mạnh Bà còn nói với tôi, có lẽ tôi sắp thất nghiệp rồi.
“Tôi chính là nô bộc duy nhất của Minh vương đại nhân, nếu tôi mà thất nghiệp thì chủ nhân tôi phải làm sao?”
Mạnh Bà trề môi, ra dấu bảo tôi nhìn phía trước:
“Nữ quỷ đó gần đây vô cùng ân cần với Minh vương đại nhân.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái dáng người thon dài, trang điểm lòe loẹt, từ rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi lẳng lơ.
Nhìn thấy tôi, cô ta liền đi thẳng đến:
“Phiêu Phiêu?”
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt cô ta, tôi bị dọa giật cả mình.
Đây đích thực là phiên bản cao cấp của tôi.
Cô ta gần như là tôi sau khi đi sửa mặt nâng ngực.
Giống như dựa trên hình dáng của tôi mà kéo chân, cắt mí, chống mũi, gọt cằm, nâng ngực.
Ngoại trừ trang điểm lòe loẹt, phong cách ăn mặc của cô ta cũng khác tôi hoàn toàn.
Cô ta mặc một bộ sườn xám đỏ rực, cổ áo khoét sâu tới rốn, đường xẻ tà cao đến eo, cả người trông chả khác gì khoả thân.
Tôi bóp chặt mũi, mặt đầy chán ghét: “Hồ ly dâm đãng từ đâu tới, mà nồng nặc mùi lẳng lơ.”
Con hồ ly lẳng lơ kia không giận mà còn cười: “Có thời gian đứng đây nói chuyện, còn không bằng cô đi ngắm Minh vương đại nhân thêm mấy lần đi, sau này sợ là cô không còn cơ hội ngắm nữa đâu.”
Nói xong, cô ta uốn éo mông đi về phía chỗ ở của Minh vương đại nhân.
“Minh vương đại nhân sẽ không thích loại hình này đâu nhỉ?”
75.
Cho dù tôi cảm thấy phẩm vị của chủ nhân không sa đoạ đến mức độ này, nhưng tôi vẫn cho rằng không thể khoanh tay chờ chết được.
Tôi gọi vài quỷ sai tới, tranh thủ lúc con hồ ly lẳng lơ này không chú ý, liền trói cô ta lại.
Kết quả hơi sơ ý một chút, đồ đê tiện này thế mà lại dùng cằm đâm thủng ngực, sau khi dây thừng lỏng ra thì chạy mất tiêu.
Tại chỗ đó chỉ lưu lại một đống silicon.
76.
Minh vương đại nhân bỗng nhiên gọi tôi đến, dọa tôi sợ hết hồn.
Tưởng đâu là hỏi tội chuyện tôi trói con hồ ly lẳng lơ kia, làm tôi sợ tới nỗi xém chút bỏ trốn.
“Cô run cái gì?”
Tôi vội vàng ổn định cơ thể: “Em……em không có run.”
Minh vương đại nhân cũng không hỏi nhiều: “Nên đi gặp cố nhân rồi.”
Sau đó lại mang tôi đến Sát Bích Quan.
77.
Sát Bích Quan trông rất khác thường, cổng lớn đóng chặt.
Sau khi đi vào, người tôi nhìn thấy càng khiến tôi bất ngờ hơn.
Trị Trượng đạo sĩ, hồ ly lẳng lơ, Tô Tư Duệ, còn cả Đậu Thanh.
Bốn người ngồi quanh một bàn.
Nhìn thấy chúng tôi đến, dường như họ không hề bất ngờ.
“Minh vương đại nhân rốt cuộc đã đến.”
Minh vương đại nhân cười khẽ: “Chư vị đã lâu không gặp nhỉ.”
Nói xong, hắn phất tay, cơ thể Trị Trượng đạo sĩ, Tô Tư Duệ và Đậu Thanh giống như bị hút rỗng mà nằm sấp lên bàn.
Mà trong thân thể bọn họ, chui ra ba con quỷ.
Lần lượt là Đại ca, Tứ ca và Tam ca.
Bọn họ chính là mấy nô bộc đã biến mất của Minh vương đại nhân.
Nhìn sang con hồ ly lẳng lơ kia, tôi cảm giác như mình ăn phải cứt ruồi: “Đây chắc sẽ không phải là Nhị tỷ chứ?”
Hồ ly lẳng lơ cười lạnh: “Là tôi.”
Cô ta khoe ra một tư thế lả lơi, cười yểu điệu: “Khoảng thời gian trước, tôi đi một chuyến sang Hàn Quốc.”
Tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Minh vương đại nhân lại không hề bất ngờ: “Xưa kia ta giữ lại một hồn của các ngươi, là niệm tình chủ tớ nhiều năm, các ngươi chẳng những không biết ơn, lại còn dám gây chuyện.”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay không phải ta chết thì là ngươi sống!”
“Ồ? Hình như không đúng lắm nhỉ?”
“Mặc kệ hắn, lên!”
Bọn chúng cùng nhau xông lên, nhào về phía Minh vương đại nhân.
Để tránh bị ngộ thương, tôi trốn ra đằng sau cột nhà, lại phát hiện Nhị tỷ cũng đang đứng một bên quan sát.
“Nhị tỷ, sao cô không lên hở?”
“Lên cái gì?”
“Lên đánh hội đồng chủ nhân kìa.”
Ánh mắt Nhị tỷ lạnh lẽo: “Tôi là đặc biệt đến đối phó với cô!”
Sau đó cô ta trong chớp mắt vọt đến trước mặt tôi, bóp chặt cổ tôi tỳ vào trên cột nhà.
“Nhị tỷ, cô nhầm rồi hả? Cô phải đi đánh chủ nhân chứ, đánh tôi làm cái gì?”
Trong mắt Nhị tỷ đầy thù hận: “Để giành được sự yêu thích của chủ nhân, cô không biết tôi đã phải chịu bao nhiêu nhát dao đâu! Nhưng trong lòng chủ nhân chỉ có cô, tôi phải bóp chết cô!”
Nhị tỷ thích chủ nhân?
Thế mà tôi vẫn một mực không biết?
Tin bên lề của Minh vương đại nhân lại tăng thêm một cái rồi.
“Nhưng mà, Nhị tỷ, cô bóp chết tôi cũng vô dụng thôi, chúng ta là quỷ, không cần hít thở đâu.”
“Oh.”
Nhị tỷ lấy ra một thanh dao găm, chĩa vào lồng ngực tôi:
“Vậy để tôi mổ ngực cô ra, xem xem chúng ta đến cùng khác nhau chỗ nào!”
“Đờ mờ tên biến thái chết tiệt!”
*gốc là nhân yêu人妖: ý chỉ người bất nam bất nữ, nam giả nữ.
Tứ ca đá một cú làm Nhị tỷ lăn ra đất.
Ờ thì……trước kia Nhị tỷ quả thực là Nhị ca đấy, sau này đi Hàn Quốc một chuyến, thì đã biến thành Nhị tỷ.
Tứ ca giật lấy dao găm của Nhị tỷ, nhét vào tay tôi:
“Phiêu Phiêu, chủ nhân chắc chắn không đề phòng cô, cô vòng đến phía sau lưng hắn, đâm hắn một dao.”
Tam ca lại đến đây ngăn cản hắn: “Mày điên rồi, nguy hiểm như vậy, sao có thể để Phiêu Phiêu đi được!”
“Trừ Phiêu Phiêu ra, còn ai có thể chạm đến thân thể chủ nhân hả! Không để cô ta đi, thì mày đi à?”
Đại ca cũng sáp lại gần: “Tao cũng thấy nhiệm vụ này chỉ có Phiêu Phiêu làm được.”
Tôi cầm dao găm, tay khẽ run cầm cập:
“Tại sao các người lại phải giết chủ nhân hả?”
“Đương nhiên là để vùng lên làm chủ!” Bọn chúng trăm miệng một lời.
“Vậy đến lúc đó vị trí Minh vương sẽ do ai làm?”
“Đương nhiên là tôi!” Bọn chúng lại đồng thanh trả lời.
Sau đó đưa mắt nhìn nhau.
“Tao làm!”
“Tao làm!”
“Tao làm!”
……
Sau đó nữa bọn chúng xông vào đánh nhau.
Đang lúc tôi không biết mình nên làm gì, một quả bong bóng lăn đến cuốn tôi vào bên trong.
Bong bóng mang tôi bay đến một bên.
“Đồ tiện nhân mày, đừng hòng chạy!”
Nhị tỷ bò dậy túm chặt chân tôi.
“Đừng làm hại Phiêu Phiêu!”
Tam ca ôm chặt eo Nhị tỷ.
“Đừng quan tâm đồ biến thái chết tiệt đó!”
Tứ ca tóm chặt cánh tay Tam ca.
“Đánh nhau kìa, bọn mày đừng để tao solo một mình với chủ nhân chứ!”
Đại ca ôm chặt đùi Tứ ca.
“Dám tổn thương Phiêu Phiêu thì ta bắt các ngươi hồn phi phách tán!”
Minh vương đại nhân hét lên từ phía sau.
Bong bóng càng bay càng cao, bọn Nhị tỷ như đám châu chấu treo phía dưới bong bóng.
Bong bóng này chỉ vào được mà không ra được, cánh tay Nhị tỷ bị kẹt lại trong bong bóng.
Tôi chợt nảy ra một ý hay.
Tôi nắm chặt cánh tay Nhị tỷ, dùng hết sức kéo tất cả bọn họ vào trong bong bóng.
Còn chưa đợi tôi đứng vững, đột nhiên dưới chân trống rỗng, tôi rớt ra khỏi bong bóng.
Tôi vốn nghĩ chắc mình sẽ ngã cái rầm, lại bất ngờ rơi vào trong lòng chủ nhân.
“Cô không sao chứ?”
Tôi lắc lắc đầu.
78.
Bong bóng co lại càng lúc càng nhỏ, dồn ép bọn họ đến nỗi la hét loạn lên.
“Biến thái chết tiệt, cách xa tao chút!”
“Chỗ chỉ nhỏ bằng đấy, tao làm sao cách mày xa chút được!”
……
Sau khi quay về Minh giới, bọn chúng lại bị ném vào sông Vong Xuyên lần nữa.
79.
Đầu đuôi câu chuyện đại khái là như vầy.
Sau khi bốn người Đại ca nảy sinh lòng mưu phản, chủ nhân tôi niệm tình xưa, giữ lại một hồn cho bọn họ, rồi ném vào sông Vong Xuyên.
Sau khi Trị Trượng đạo sĩ chạy thoát khỏi tôi, thì du đãng khắp Minh giới.
Tình cờ gặp được bọn Đại ca đang giãy giũa trốn khỏi trói buộc.
Bọn họ đã mượn hồn phách của Trị Trượng đạo sĩ để chuyển thế đến nhân gian.
Nhưng vì Nhị tỷ muốn gặp Minh vương đại nhân, thường sẽ mượn hồn phách của người khác để trở về Minh giới.
Đạo sĩ nhỏ lần trước là do bị Nhị tỷ đoạt hồn nên mới hôn Minh vương đại nhân.
Hừm……lại càng thêm ghê tởm.
80.
“Nhị tỷ nói, trong lòng chủ nhân chỉ có em?”
Tôi chợt nghĩ đến trước đó Nhị tỷ đã từng nói một câu như thế, bèn tìm Minh vương đại nhân xác nhận.
“Không……không có, cô ta nói linh tinh đấy!”
Trong đại điện rõ ràng vô cùng âm u lạnh lẽo, thế nhưng Minh vương đại nhân lại đỏ bừng mặt mày.
81.
Minh vương đại nhân chỉ biết tôi nhìn không thấu một hồn của tam ca trong thân thể Đậu Thanh, nhưng lại không biết rằng ngay từ đầu tôi đã nhận ra một hồn của Minh vương đại nhân trong thân thể anh ta.
Kết chính văn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương