Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!
Chương 17
Trái ngược với sự ồn ào, náo nhiệt xung quanh, bầu không khí giữa Thẩm Minh Triết và Dương Nguyệt An lại vô cùng yên lặng.Dương Nguyệt An vẫn không hiểu sao sự tình lại có thể đến mức này.Cô đã tự nhắc nhở với bản thân là ít tiếp xúc với các nhân vật chủ chốt trong truyện nhưng nhìn lại xem hôm nay cô đã trải qua những gì?Hết cướp đất diễn của nam chính Lục Tư Văn lại cùng đánh đàn với nhân vật phản diện Thẩm Minh Triết và bây giờ còn được cậu ấy đưa về nhà, mặc dù những việc này xảy ra một cách ngẫu nhiên và không phải chủ ý của Dương Nguyệt An nhưng cô vẫn thấy khá lo lắng khi mình can thiệp trực vào cốt truyện như vậy."Cậu chơi đàn Guitar được mấy năm rồi?". Thẩm Minh Triết đột ngột lên tiếng hỏi đã phá vỡ sự yên lặng giữa hai người cũng như cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Nguyệt An."Hả? À, mình chơi được tầm bốn năm.". Dương Nguyệt An nhanh chóng trả lời lại sau khi load được câu hỏi của Thẩm Minh Triết."Vậy còn cậu thì sao? Cậu tập trống bao lâu rồi?". Ngẫm lại thấy trong truyện không có nhắc tới việc này, Dương Nguyệt An cũng nhân cơ hội này hỏi lại cậu, cô đoán cũng phải gần mười năm."Từ bé, lúc năm tuổi.". Thẩm Minh Triết bình tĩnh đáp lại.Wao, mười hai năm lận, thì ra Thẩm Minh Triết còn đam mê trống tới mức độ này, thời gian chơi trông còn lâu hơn so với Dương Nguyệt An dự đoán.Trong truyện chỉ nói Thẩm Minh Triết học đánh trống đã lâu những không đào sâu về vấn đề này nên độc giả cũng chỉ biết cậu biết chơi trống và chơi rất giỏi chứ không biết cậu chơi bao lâu.Là độc giả đầu tiên và duy nhất biết việc này, Dương Nguyệt An không thể không cảm thấy nể cậu bạn này, nghĩ vậy cô cũng không ngại nói ra cho Thẩm Minh Triết biết."Cậu đỉnh thế, lúc năm tuổi đã tập thì chắc cậu phải thích nó lắm nhỉ!". Câu nói của Dương Nguyệt An là khẳng định chứ không phải nghi vấn vì có một chi tiết nhỏ trong truyện có nói Thẩm Minh Triết tập đàn vì đó sở thích của cậu.Nghe Dương Nguyệt An khen Thẩm Minh Triết mặt vẫn không đổi sắc đáp lại: "Ừm, cũng khá thích.""Còn nữa, có thể cậu nghe nhiều rồi những mình vẫn muốn nói là cậu đánh trống hay lắm đó, nghe đã tai cực kì!". Điều này không phải Dương Nguyệt An nói quá, mặc dù là sở thích thì không quan trọng có năng khiếu hay không nhưng Thẩm Minh Triết không những thích trống mà còn có năng khiếu nên thật sự cậu đánh trống rất hay, nhịp điệu tiết tấu thì khỏi phải bàn mà cũng có chất riêng của chính cậu."Cảm ơn, cậu đánh đàn cũng rất hay!". Đáp lại lời khen của Dương Nguyệt An, Thẩm Minh Triết cũng khen lại cô, không những thế, lần này cậu còn trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Dương Nguyệt An và nhờ sự đối diện trực tiếp như vậy, cậu có thể nhìn thấy đôi mắt to tròn được dấu sau mắt kính cận của Dương Nguyệt An đang kinh ngạc nhìn mình.Thì ra đôi mắt của cô đẹp như thế này, dù đeo kính cận nhưng đôi mắt ấy lại rất to và long lanh, hàng lông mi cong cong càng tô điểm thêm cho đôi mắt xinh đẹp ấy...Một giây, hai giây... không biết bao nhiêu giây trôi qua, nhận ra mình vậy mà cũng sững người nhìn Dương Nguyệt An và Dương Nguyệt An vẫn đang nhìn mình, Thẩm Minh Triết bỗng thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu, cậu chủ động quay mặt ra chỗ khác để tránh ánh mắt trực tiếp của cô, sờ sờ mũi cho đỡ ngại, câu hỏi cô: "Sao vậy? Có gì kinh ngạc lắm à?".Giật mình hoàn hồn lại sau những giây phút thất thố, Dương Nguyệt An xấu hổ cười gượng đáp lại: "À, đúng là có một chút, vì không nghĩ tới việc cậu sẽ khen mình."Nói thật thì Thẩm Minh Triết tin là Dương Nguyệt An có kinh ngạc nhưng cậu không tin cô chỉ kinh ngạc "một chút", phản ứng trước đó của cô đã chứng minh tất cả.Hơn nữa cậu không hiểu sao mình chỉ khen một câu thôi mà Dương Nguyệt An lại kinh ngạc tới mức độ như vậy? Vấn đề mà Thẩm Minh Triết thắc mắc lại chỉ có Dương Nguyệt An giải đáp được.Phản ứng của Dương Nguyệt An đã cho thấy được cô có bao nhiêu kinh ngạc trước lời khen của Thẩm Minh Triết, tới bây giờ trong lòng cô vẫn chưa thật sự bình tĩnh lại được.Là một nhân vật chủ chốt trong truyện, không thua kém gì nam chính nên Thẩm Minh Triết cũng được xây dựng là một người có đầy đủ các yếu tố từ ngoại hình đến tài năng và cả gia thế, vì thế cậu cũng có sự kiêu ngạo nhất định của mình.Với thiết lập nhân vật như vậy, hiển nhiên Thẩm Minh Triết trở nên nổi bật hơn so với những người bạn cùng trang lứa, ít có người có thể phân biệt cao thấp với cậu như nam nữ chính, chính vì thế cậu có thể nghe được nhiều lời khen ngợi có cánh dù là thật lòng hay nịnh bợ, những lúc đó cậu chỉ lịch sự đáp lại câu cảm ơn đối với người khen mình thật lòng, còn để cậu mở lời khen người khác là một chuyện rất hiếm hoi.Không phải Dương Nguyệt An không tự nhận thức được trình độ đánh đàn của mình nhưng việc nhận được lời khen từ Thẩm Minh Triết là một điều cô không thể lường trước được.Dương Nguyệt An nhận được lời khen hiếm hoi lại đơn giản ấy một cách rất đột ngột khiến cô có phản ứng vô cùng thất thố trước chủ nhân của lời khen.Chưa tới một tuần mà những chuyện chưa từng xảy ra trong cuộc đời của Dương Nguyệt An đều lần lượt diễn ra trước mắt bạn cùng bàn của cô, nghĩ lại thấy quẫn bách vô cùng.Một nốt nhạc nhỏ xảy ra, sau đó chỉ còn lại một sự xấu hổ không hề nhẹ từ Dương Nguyệt An và một sự ngượng ngùng khó hiểu từ Thẩm Minh Triết.Hai người lại tiếp tục duy trì sự im lặng nhưng lại có gì đó thay đổi khiến sự im lặng lúc này không giống sự im lặng lúc đầu. Tới nơi, Dương Nguyệt An dừng bước chân.Nhận ra hành động của Dương Nguyệt An, Thẩm Minh Triết quay đầu sang nhìn cô."Tới nhà mình rồi, cảm ơn cậu đã đưa mình về! Mình vào trước nhé, hẹn mai gặp lại!". Không đợi Thẩm Minh Triết lên tiếng Dương Nguyệt An đã đi vào tiểu khu của mình.Nhìn những bước chân như chạy trối chết của Dương Nguyệt An, Thẩm Minh Triết bỗng nhếch miệng cười.Nói thầm "Tạm biệt" với bóng lưng của Dương Nguyệt An, chờ đến khi không còn nhìn thấy cô nữa thì cậu mới đi về nhà, khóe miệng vẫn còn chưa hạ xuống được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương