Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 33: Thi Hóa Thành Nước
"Vụt." Tôi nhanh chóng dán một lá Định Hồn phù lên trán Tiểu Hoàng, hy vọng có thể tạm thời ổn định được anh ta. Dán Định Hồn phù xong, tôi mới ngưng thần tìm ba ngọn lửa sinh mệnh của anh ta, nhưng mà bất kể tôi có tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy được, đồng tử của anh ta lại vẫn chưa bị giãn ra. Lại là một quái thai hồn không rời khỏi xác, tôi gật đầu với Viên Sĩ Bình, lúc này Tiểu Hoàng đã chết rồi, hoặc là siêu độ cho anh ta hoặc là trực tiếp xua tan (ở đây nghĩa là đuổi ma) anh ta. Cái trước anh ta thạo hơn, cái sau thì tôi chỉ cần một tấm Dẫn Lôi phù là xong. "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa." Viên Sĩ Bình vừa nói xong sáu chữ này, hai tay kết thành pháp ấn, ấn vào đỉnh trán của Tiểu Hoàng. "Ngon quá!" Tiểu Hoàng bỗng chộp tới trước mặt Viên Sĩ Bình. Lá Định Hồn phù đó vẫn nằm yên trên trán Tiểu Hoàng, không hề bị di chuyển tí nào, nhưng Tiểu Hoàng lại vẫn không hề có chuyện gì hết. Viên Sĩ Bình vội vàng thu tay lại, hai tay nắm lại trực tiếp đấm lên đầu Tiểu Hoàng. Âm thanh nặng nề vang vọng khắp hang động, nhưng tôi chỉ thấy Tiểu Hoàng vẫn cười ha ha một cách ngốc nghếch, trong mắt vẫn là biểu cảm hưởng thụ, không hề thay đổi. "Ngon lắm!" Bị Viên Sĩ Bình đấm một phát nặng nề vào đỉnh đầu nhưng Tiểu Hoàng vẫn cười nói loạn trí như cũ. "Vụt." Tôi giơ hai tay lên, phóng một lá Dẫn Lôi phù về phía anh ta. Người đã chết rồi thì không cần thiết phải để ý nhiều, nhìn Tiểu Hoàng hồn không rời khỏi xác như thế thì anh ta đã thành âm linh mất rồi. Theo cách siêu độ tự làm mình bị thương của Viên Sĩ Bình, không bằng dùng sấm sét nổ tung của tôi cho nhanh hơn. Tiếng sấm sét nổ tung vang lên, vang vọng khắp hang động một lúc lâu, quần áo ướt đẫm của Tiêu Hoàng bị sấm sét thiêu đốt thành một đống bụi than rơi xuống. Khi đám bụi than kia rơi xuống, tôi với Viên Sĩ Bình vội vàng lùi về phía sau mấy bước. Chỉ thấy cơ thể Tiểu Hoàng đã hoàn toàn hóa thành nước rồi, thịt trên cánh tay rất ít, chỉ nhìn thấy xương. Trên người bây giờ chỉ còn lại một lớp da mỏng manh, thứ nước màu vàng chảy trên da anh ta nhanh chóng rỉ ra, ngưng kết lại, rồi chảy đi… Hệt như cây kem để dưới ánh mặt trời, nhưng kem thì tan từ bên ngoài vào trong mà Tiểu Hoàng thì lại bị tan từ trong ra ngoài. "Ngon quá!" Tiểu Hoàng vẫn giơ tay ra bắt vào không trung như cũ, miệng há ra nhai nhai nuốt nuốt, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, cả người anh ta giờ chỉ còn lại mỗi một bộ xương. Dáng vẻ như thế này của anh ta khiến lông tóc khắp người tôi dựng ngược hết cả lên, thấy rét buốt vô tận. Tới cả Âm Long lúc này cũng không còn sức thè lưỡi nữa, dán chặt lên cổ tôi không hề động đậy. "Làm thế nào đây?" Tôi nhìn về phía Viên Sĩ Bình, loại tình huống như này tôi chưa từng gặp phải. Thần Hỏa phù không chiếu sáng được, Dẫn Lôi phù không đánh được, Định Hồn phù không trấn định được... Hơn nữa phương pháp siêu độ của Đạo gia cũng không thể sử dụng được, thứ như Tiểu Hoàng bây giờ đã hoàn toàn vượt qua sự nhận biết và kiến thức của chúng tôi rồi. "Trói!" Viên Sĩ Bình suy nghĩ một lúc lâu rồi mới cắn chặt răng nói: "Trước hết dùng Khổn Tiên thằng trói chặt anh ta lại, tôi sẽ kết Phọc Linh chú (chú trói buộc linh hồn) để âm linh không rời thể xác, cô thử theo phương pháp Khu Linh* lần nữa xem thế nào." *đuổi linh "Được!" Tôi lấy một sợi Khổn Tiên thằng khác ở trong ba lô ra, từ sau khi ở bãi tha ma thì trên người tôi lúc nào cũng chuẩn bị nhiều thêm một sợi Khổn Tiên thằng. Vung tay buộc chặt Tiểu Hoàng, cái đầu còn nguyên không tổn thất gì trên bộ xương trắng hếu Tiểu Hoàng vẫn đang lẩm nhẩm "ngon quá" như cũ, anh ta đã không còn chút cảm giác và nhận thức gì về cơ thể đã hoàn toàn trống rống của mình. "Sau đó thì sao?" Tôi nhìn Viên Sĩ Bình, cứ như thế này tôi cũng không quyết định được gì cả. "Soạt..." Bỗng nghe thấy một tiếng nước vang lên, tôi sửng sốt nhìn sang, cái đầu vừa rồi vẫn còn đang lẩm nhẩm ngon quá đó bây giờ chỉ còn sót lại mình xương đầu, hàm trên với hàm dưới vẫn đang thực hiện động tác nhai không ngừng nghỉ. Vì không có thịt nên hai khớp xương ma sát vào nhau vang lên tiếng kẽo kẹt, cho dù chỉ là bộ xương mà cũng không chịu từ bỏ việc nhai. Tiếng xương cốt ma sát vào nhau vang vọng khắp hang động, phối hợp với tiếng nước chảy tí tách thật sự khiến người ta nghe mà thấy khiếp sợ. Viên Sĩ Bình phất cây phất trần, anh ta vẫn còn muốn niệm chú, tôi nhìn bộ xương Tiểu Hoàng, đột nhiên cảm thấy cực kì phiền não. Giơ tay cắn rách đầu ngón tay, lấy một tờ giấy bùa vàng ra rồi nhanh chóng vẽ một lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù, hai tay chắp lại ném về phía phía Tiểu Hoàng. Sấm sét nổ tung đầy đắt làm phân tách bộ xương Tiểu Hoàng thành nhiều khúc xương, nhưng xương đầu của Tiểu Hoang vẫn đang há ra đóng lại như cũ. "Aaaaaaa!" Tôi chợt bước tới mấy bước, giẫm lên cái xương đầu của Tiểu Hoàng một trận, không cách nào giải tỏa được sự phiền loạn trong lòng, tôi vừa giẫm vừa hét lên. "Trương Dương!" Viên Sĩ Bình điểm một cái lên trán tôi. Sự mát lạnh từ đầu ngón tay Viên Sĩ Bình truyền trới khiến đầu óc tôi đau đớn dữ dợi, hai mắt cũng phát đau. Nghĩ tới chuyện mình vừa mới làm, trong đầu bỗng dâng lên một cơn sợ hãi, vội vàng niệm mấy lần Thanh Tâm chú trong lòng. Từ chuyện lực hấp dẫn kì quái của nguồn suối đến cái hang động khiến người ta phát điên, cái nơi quỷ quái này chỉ khiến người ta thấy bực dọc thôi. "Xì?" Âm Long cũng thè cái lưỡi ra nhìn tôi. Mặt tôi đỏ lên, nhất thời không biết nói như nào, trong hang động yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Đợi đã, nước chảy à? Vẫy tay về phía Viên Sĩ Bình, tôi đốt thêm hai lá Thần Hỏa phù nữa, rồi nhanh chóng chạy về phía có tiếng nước. Nhưng vừa mới nhấc chân chạy được hai cái thì bỗng bị trượt chân ngã nhào xuống đất, hai tay sờ phải thứ gì đó trơn trượt. "Cẩn thận!" Viên Sĩ Bình hoảng sợ hô to một tiếng, không ngừng xua tay về phía tôi để tôi không được động đậy. Tôi sửng sốt, đang định hỏi anh ta sao thế thì đột nhiên có một thứ gì đó quấn lên trên eo tôi. "Khè!" Lúc này Âm Long cũng không để ý đến việc sợ với không sợ nữa, nó cong mình lại, khè hai tiếng rồi lao về phía eo tôi. Tôi cúi đầu xuống, nhìn thấy trên eo đang có một cái lưỡi dài nhỏ màu đỏ như thịt tươi còn pha chút màu trắng của một vật thể không rõ là gì, nó đang vội vàng ra sức bò lên trên. Nơi tôi đạp chân vào là một vùng trắng toát, đạp không cảm nhận được gì hết. Tôi cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là một mảng da thịt dinh dính nhớp nhớp màu xám trắng, trong lòng giật thót lên, hai tay lập tức tạo Chưởng Tâm Lôi đánh vào nó. *Là phép thuật điều khiển sấm sét Âm Long cũng thè lưỡi ra, há to miệng cắn về phía cái lưỡi kì quái đang quấn trên eo tôi. Hai bên ra sức thế mà cái lưỡi kia vẫn không hề nới lỏng ra, ngược lại càng thít chặt hơn. "Dẫn!" Viên Sĩ Bình ở phía xa hét lên một tiếng, thanh kiếm gỗ đào cưỡi gió phóng tới, trực tiếp chặt đứt cái lưỡi quấn trên eo tôi. Tôi đặt chân xuống đất, cơ thể xoay một vòng rồi trực tiếp lăn về phía Viên Sĩ Bình, sau khi anh ta đỡ được tôi, tôi lập tức cho tay vào túi lấy ra ba lá Dẫn Lôi phù cho nổ cái thứ kì quái. Sau tiếng sấm sét nổ vang dội là vô số miếng thịt vụn rơi lên người và bên chân tôi. Sau khi cơn sợ hãi qua đi hoàn hồn trở lại, tôi mới đánh giá thứ kia, là một con cá trê không mắt. Loại cá này miệng to ưa âm, nghe nói thích nhất là ăn xác chết trong nước, có thể phát triển rất lớn, từ bộ xương của con cá trên mặt đất thì có thế thấy con này ít nhất cũng phải nặng hơn hai trăm đến hai trăm năm mươi ki-lô-gam. Khi những miếng thịt vụn kia rơi xuống đất, lúc đang nhìn bộ xương cá, bên tai tôi truyền tới những tiếng loạt soạt nho nhỏ kỳ lạ, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn. Lại thấy tất cả thịt vụn trên đất dần dần phồng lên giống như bong bóng được thổi cho to lên, từng cục thịt vụn được thổi tròn vành vạnh. Viên Sĩ Bình kéo tôi ra phía sau người mình, đưa thanh kiếm gỗ đào trên tay lên trước người. "Bụp, bụp!" Không lâu sau đó là tiếng những bong bóng thịt kia bị vỡ ra. Tiếng vỡ vang lên hết đợt này đến đợt khác, toàn bộ hóa thành những vũng nước trong. Tôi kéo chặt tay của Viên Sĩ Bình, nhìn những vũng nước trong đang dần dần hợp lại thành một vũng nước trên đất, tim đập thình thịch. Kì lạ là nước xác do thịt cá tạo thành đó giống như vẫn có ý thức, nó tập hợp từng chút một rồi chảy về cùng một phương hướng. "Đi theo xem xem." Tôi chọc chọc vào eo Viên Sĩ Bình. Viên Sĩ Bình Không phản đối, kéo Khổn Tiên thằng quấn trên eo rồi mới chậm rãi đi về phía trước. Con cá trê này không nhỏ, thế nên vũng nước đó tập hợp được thành một dòng sông nhỏ chảy về phía sông ngầm, chảy qua không ít chỗ gồ lên nhưng dòng nước đó vẫn lao thẳng qua được như thể có lực hút. Sự việc phản khoa học như thế này khiến tôi thấy tê dại hết cả người. Càng đi về phía trước thì dòng nước kia chảy càng nhanh, tới cuối cùng chúng tôi còn phải chạy bước nhỏ mới đuổi theo được nó. Chạy như điên đuổi theo, cuối cùng bên tai cũng đã nghe tiếng nước chảy rào rào của sông ngầm. "Xì xụp!" Tôi với Viên Sĩ Bình chỉ chăm chăm tới vũng nước to đó nên nhất thời không chú ý đến cái khác, chỉ nghe thấy có tiếng như tiếng húp nước vang lên, vũng nước đó cứ thế mà biến mất trước mặt chúng tôi. "Nhanh, đi mau." Viên Sĩ Bình đứng đằng trước tầm hai bước, anh ta hô to một tiếng rồi quay người kéo tôi chạy đi. "Xì xụp!" Nhưng anh ta còn chưa kịp quay người thì đã bị một lực hút rất lớn ở phía sau hút vào, tôi bị buộc Khổn Tiên thằng với anh ta nên khi anh ta bị hút vào tôi cũng bị kéo theo. "Định." Dưới tình huống khẩn cấp, trong lúc hai chân ghìm xuống, tôi đột nhiên nhớ lại được thuật Định Thân mới học được trong nửa tháng này, tôi dồn khí vào đan điền để ổn định hai chân lại. Sau đó nhanh chóng hét một tiếng lớn về phía Viên Sĩ Bình đang ở phía trước, hai tay kết ấn Định Thân bắn về phía anh ta. Hai chúng tôi vừa mới đứng vững được bèn nghe thấy tiếng nước lớn loạt xoạt. Dẫn Thần Hỏa phù về phía sông ngầm, chúng tôi thấy dòng nước đó bắn lên rất cao, có vô số đuôi cá với râu cá màu trắng xám đang vùng vẫy dưới nước. "Được chưa?" Tôi hét một tiếng lớn với Viên Sĩ Bình. Chỉ cần anh ta đứng vững được người, tôi vừa thả thuật Định Thân ra hai chúng tôi nhất định phải quay người bỏ chạy, nếu không nhiều cá trê như thế này, hai người chúng tôi chỉ đủ nhét kẽ răng cho chúng mà thôi. Viên Sĩ Bình vung cây phất trần, gật đầu một cách nặng nề, không cần tôi giải thuật Định Thân đã quay người trên không trung rồi kéo lấy eo tôi chạy về phía ban nãy chúng tôi đi tới. "Bùng!" Nhưng vừa mới quay người thì một con cá trê cực lớn rơi mạnh từ trên đỉnh hang động xuống trước mặt chúng tôi, nó đang xoay cái thân hình to béo của nó và há miệng về phía chúng tôi. "Bên này." Tôi bị Viên Sĩ Bình cắp ở dưới nách, ngoài sự bất lực ra thì tôi còn thấy khá an toàn, tôi vội vàng chỉ về một phía khác. Viên Sĩ Bình nhìn sang, nhưng lại thả tôi xuống rồi lắc lắc đầu. Sau khi đáp xuống đất, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên mặt đất hướng tôi vừa mới chỉ đã là một vùng màu xám trắng, có khoảng năm sáu con cá trên khoảng năm mươi ki-lô-gam đang nằm trên mặt đất không chút động đậy, chúng há cái miệng to ra thổi khí đợi chúng tôi dâng mình lên tới tận miệng. "Thái thượng lão quân, lập tức tuân lệnh." Tôi còn chưa nghe rõ được Viên Sĩ Bình niệm chú gì thì chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một ngọn lửa cao ngút trời từ trong cây kiếm gỗ đào của Viên Sĩ Bình phóng tới đám cá to. Tên này xưa giờ cứ thích giấu giấu giếm giếm, bât giờ trong lúc sống chết cũng không để ý nhiều nữa rồi. Thứ mượn dùng là Tam Muội Chân Hỏa, đám cá trê lập tức bị thiêu sạch. Trong không khí truyền tới mùi cá nướng với mùi khét. Ngọn lửa kia vừa sáng lên thì hang động không ngừng truyền tới từng tiếng lộp bộp rơi gì đó xuống đất, dưới chân cũng không ngừng truyền tới những chấn động lớn. Tôi vội vàng hiến ba lá Thần Hỏa phù, lúc này tôi với Viên Sĩ Bình đã hoàn toàn đứng trong vòng vây của đàn cá rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương