Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 60
Quả nhiên giống như nhfing gì người chính trị viên kia nói, trước khi xe tiến vào trung đội đã tìm sẵn một nhà khách của một quân đồn trú, sắp xếp cho toàn bộ chúng tôi thay quần áo ngụy trang, rồi mới bố trí xe lái vào trung đội. Tôi theo thói quen đẩy gọng kính đen nặng, cố gắng híp mắt tập trung nhìn xung quanh, nhưng trước mắt vẫn mơ hồ. Từ sau khi tỉnh lại khi bị gieo Thụ Cổ, mắt tôi không thể nhìn nhfing thứ đó nfia, hơn nfia còn thỉnh thoảng đau đầu như muốn nứt ra. Hạng mục chính của trại hè của kỳ nghỉ hè là sáng sớm chạy thể dục, quan sát binh sĩ tập luyện, buổi tối cùng nhau hát hành khúc. Phiền toái là Âm Long béo ú luôn quấn ở eo tôi, sau khi tôi khuyên nhủ một hồi tên này mới trườn đi xung quanh. Ăn cũng là ăn thức ăn của bộ đội, khoan chê, ăn cũng được ấy. Mãi đến khi trại hè sắp kết thúc vẫn không xảy ra chuyện gì, mọi người cũng không xem trọng quy định nhất định phải mặc quân phục nfia. Đinh Thiệu Liên cũng kêu quần áo ngụy trang quá xấu, luôn muốn thay ra. Nếu như không phải lúc thầy Viên kiểm tra phòng vào tối muộn, đồng thời còn liên tục xác nhận một lượt xem chúng tôi có mặc quần áo ngụy trang để ngủ hay không, chắc cô bé này đã đổi sang quần áo ngủ có thun eo tự mang tới rồi. Tối nay lúc thầy Viên kiểm tra phòng xong rời đi, sau khi Đinh Thiệu Liên và mấy bạn học thích chưng diện cười đùa một lúc thì lại bắt đầu phàn nàn bộ đồ ngụy trang xấu. Nói một hồi, mấy cô gái xinh đẹp trong tương lai này bắt đầu thay bộ đồ ngụy trang ra rồi mặc quần áo ngủ của mình. Khỏi phải nói, cơ thể đang giai đoạn phát triển, thay vào bộ quần áo ngủ xinh đẹp, cả căn phòng bắt đầu có sức sống ngay. "Này! Trương Dương, đây là bộ đồ tớ mua giúp cậu nè!" Đinh Thiệu Liên đưa bộ bộ đồ ngủ có thun eo sang, mặc dù in hình phim hoạt hình nhưng vẫn rất đẹp. Hầu như sư phụ không đưa tôi đi mua quần áo, mặc dù sư thúc nói sẽ đưa tôi đi, nhưng không biết mấy năm gần đây ông ấy chạy đi đâu rồi, cho nên phần lớn quần áo của tôi đều là tôi tự mua. Tôi vốn đang nằm trên giường lẩm nhẩm kinh văn, bị Đinh Thiệu Liên cứng rắn kéo lên, tôi không còn cách nào khác, liếc mắt nhìn, sáu người trong phòng ngoài tôi ra thì đã thay hết sang các bộ quần áo ngủ màu sắc khác nhau, trông rất tươi mát dưới ánh đèn đêm. Nghĩ chắc là không có chuyện gì, tôi cũng thay quần áo ngủ, rồi bảo mọi người ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải chạy thể dục nfia. Nhưng trong lòng lại láng máng thấy bất an, sau khi thay đồ ngủ cứcảm thấy cócảm giác lạnh lẽo, không biết có phải là do đồ ngủ quá mỏng hay không. Mấy cô nhóc đỏm dáng một hồi cũng ngượng ngùng lên giường đi ngủ. Tôi vừa nằm xuống thì phát hiện không đúng, bây giờ vẫn là tháng tám dương lịch, trước đây mỗi tối đều nóng đến không ngủ được. Nhưng tối nay lại láng máng có chút lạnh lẽo, giống như có một chiếc điều hòa không nhìn thấy được thổi khí lạnh vào trong phòng. Kéo chăn mỏng đắp lên người, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng khóc rất nhỏ, như được truyền đến từ xa xăm bên ngoài, được cơn gió thổi qua khe cửa, lại kèm theo âm điệu nức nở cao thấp khác nhau, khiến người ta lập tức có thể phân biệt ra đây là có người đang khóc, hơn nfia là một cô gái có chất giọng chói tai. Trong trung đội này ngoài chúng tôi là nhfing bông hoa của tổ quốc ra, thì còn lại đều là đàn ông, phụ nfi ở đâu ra. Tiếng khóc vừa vang lên, trong phòng càng lạnh hơn, tôi thở dài muốn ngồi dậy lấy bùa ra. Hơi mà tôi thở ra vậy mà lại là khí trắng, vậy tức là nhiệt độ trong phòng quả thực đã thấp xuống. Nhìn đồ ngủ trên người, tôi vội vàng muốn gọi mọi người dậy thay quần áo. Đột nhiên chiếc đèn ngủ trong phòng nhấp nháy mấy lần, vang lên mấy tiếng xẹt xẹt rồi hoàn toàn tắt ngúm, trong phòng lập tức tối om chỉ còn lại ánh đèn đường từ cửa sổ chiếu vào. "Trương Dương?" Lúc này Đinh Thiệu Liên nhẹ nhàng gọi tôi, nhanh chóng trèo từ giường cô bé tiến vào ổ chăn của tôi, gần như sắp khóc nói với tôi: "Cậu có nghe thấy không! Có ma thật đó!" "Mặc vào!" Tôi trùm đồ ngủ trong tay lên đầu cô bé, đang muốn gọi nhfing người khác dậy, gọi to mấy tiếng thì phát hiện mọi người đều đang ngủ ôm chăn run cầm cập ở trên giường. Tôi vội rời giường nhìn xem, thấy mấy người khác đều cắn chặt răng, gương mặt co rút dfi dội. "Mau dậy đi! Mặc bộ đồ ngụy trang vào!" Tôi vội vàng ném từng bộ quần áo treo trên khung giffờng lên giffờng, hét lớn với họ. Trong phòng ngày càng lạnh, tôi mặc đồ ngủ vào mà cảm thấy sắp lạnh thành chó cóng rồi, vội vàng kéo chăn bọc ngffời lại, lục tất cả vật có thể dùng để xua linh ra. "Kẽo kẹt!" Ngoài cửa truyền đến tiếng kẽo kẹt ma sát của cửa sắt gỉ sét lâu năm, nghe mà da đầu tê dại. Tôi tập trung nhìn ra ngoài cửa, lại chỉ cảm thấy rất mơ hồ. Móc ra một lá Trấn Trạch phù mà sff phụ vẽ để dán lên cửa, nhffng cánh cửa mà thầy Viên đã đóng lại sau khi kiểm tra phòng xong, lại từ từ bị đẩy ra từ bên ngoài. "Hu... hu..." Một tiếng khóc nức nở buồn bã của phụ nfia đột nhiên vang lên trong phòng. Tiếng khóc đó giống nhff ở ngay bên tai, lại nhff ở rất xa không phải ở trong phòng, hơn nfia âm điệu lúc cao lúc thấp, còn kèm theo tiếng cffời trầm thấp khiến ngffời nghe bối rối. Tay chân tôi sắp lạnh đến tê cóng, đột nhiên hét lớn một tiếng, nhân lúc này, tôi nhanh chóng bffớc hai bffớc lớn sử dụng ba lá Trấn Trạch phù, sau đó lại nhanh chóng rút từ trong ba lô một lá Thông Linh phù dán lên ngffời mình. Tôi thầm cffời khổ, vẫn luôn cho rằng có đôi mắt này thì cả đời này tôi sẽ không phải dùng Thông Linh phù, không ngờ lại có ngày phải dùng đến nó. Nhffng tay tôi lại không ngừng chút nào, vừa dán Thông Linh phù lên, đôi mắt của tôi nhìn càng mơ hồ hơn, cả phòng ký túc trắng xóa, giống nhff sffơng mù vào buổi sáng mùa đông vậy. "Trffơng Dffơng! Trffơng Dffơng!" Đinh Thiệu Liên run cầm cập gọi tôi, kèm theo tiếng khóc nói: "Bây giờ cậu ở đâu? Tớ sợ lắm..." Tôi ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện cả phòng ký túc cũng trắng xóa mịt mờ, nói không nhìn thấy năm ngón tay cũng không quá chút nào. Rõ ràng nghe thấy giọng nói của Đinh Thiệu Liên ở rất gần nhffng lại không nhìn thấy cô bé đâu. Lúc này nhfing cô bé khác trong ký túc cũng bị dọa bắt đầu nhỏ giọng nức nở, cộng theo tiếng the thé của ngffời phụ nfi kia, cả căn phòng ký túc hệt nhff linh đffờng. "Đừng khóc nfia!" Tôi chợt hét lớn, nhanh chóng phóng ra mấy lá Thần Hỏa phù ở trong phòng. Mấy năm gần đây công lực của tôi đã có chút tiến bộ, vfia xuất ra Thần Hỏa phù, sffơng trắng kia tản ra khắp nơi, nhffng lại không tfi bỏ ý định, vây lại xung quanh lá phù. Tôi niệm kinh quyết, ánh lửa trên Thần Hỏa phù bfing lên, sffơng trắng kia giống nhff sợ bị lửa đốt, thoáng cái co lại hết. Sffơng trắng đó nhanh chóng co lại với nhau, vậy mà chậm rãi ngffng kết thành hình dáng của một con ngffời. "Vụt!" Thấy vậy, tôi nhanh chóng phóng một lá Dẫn Lôi phù về phía ngffời đó. Tiếng sấm vang lên trong phòng, nhfing cô bé kia bị dọa đến thét lên. "A… hfi..." Sau khi ánh chớp lóe lên, đám sffơng trắng kia chỉ tfi tfi tản ra rồi lại vẫn chậm rãi tụ lại, giọng nói chói tai đó bây giờ đã truyền rõ ràng vào tai tôi. Mà lúc này các cô nhóc cũng tràn đầy năng lffợng, cả đám la hét to đến mức trần nhà nhff sắp sập xuống, nhffng điều kỳ lạ là tiếng la lớn nhff vậy lại không gọi đffợc thầy Viên ở sát vách. "A! Thật lạnh..." Bóng ngffời sffơng trắng đó giơ tay về phía tôi, nhìn Thần Hỏa phù đang lơ lửng gifia không trung, sau đó cẩn thận thử dùng ngón tay chạm vào. "Chạm!" Tôi nhìn xung quanh, nhanh chóng kết Chffởng Lôi Tâm đánh về cửa sổ thủy tinh. Sau tiếng nứt vỡ của thủy tinh, ánh sáng đèn pin mãnh liệt chiếu vào, một giọng nói đầy khí khái quát to: "Xảy ra chuyện gì?" Theo tiếng bffớc chân chạy truyền đến tfi hành lang, đột nhiên cửa bị người ta tfi bên ngoài đẩy vào, một người mặc quân phục chiếu đèn pin vào trong. Mắt tôi bị ánh sáng mãnh liệt đó k1ch thích, theo thói quen giơ tay lên che lại, lúc mở mắt ra lần nfia thì không thấy bóng ngffời sffơng trắng trong phòng đâu nfia. Chỉ còn lại ba lá Thần Hỏa phù cô đơn treo lơ lửng trong ký túc, bị gió đêm bên ngoài cửa sổ thổi lắc lff. "Oa hu hu!" Lúc này mấy cô bé thấy có ngffời lớn tối, hít một hơi rồi cùng khóc lớn. Ngffời tiến vào chính là chính trị viên của bọn tôi tên là Lã Lỗi, thấy mấy lá Thần Hỏa phù treo lơ lửng gifia không trung, lại nhìn mấy cô bé ôm chăn khóc, chỉ thở dài, khoát tay với tôi nói: "Thu dọn trffớc đã." Tôi vội kéo Thần Hỏa phù xuống, lập tức nghe thấy trên hành lang lại truyền đến mấy tiếng bffớc chân gấp gáp. Bởi vì không mặc quân phục ngủ theo quy định, sau khi sáu ngffời phòng ký túc chúng tôi đffợc trấn an qua cơn hoảng sợ, sáng sớm hôm sau vẫn bị thầy chính trị viên kéo ra ngoài chạy vòng quanh sân huấn luyện ba vòng. Tôi cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ có điều tôi chạy khá là ung dung. Nhffng trong đầu tôi toàn là bóng ngffời dffới vùng sffơng trắng tối qua, ngoài tiếng khóc và màn sffơng trắng không nhìn rõ năm ngón tay ra, lại không có dấu hiệu muốn làm ngffời ta bị thffơng. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ? Mấy năm nay đã quen sống nhàn hạ, vậy mà tôi lại không thể nhìn rõ thứ đó rốt cuộc là cái gì, tại ả Tiêu Mỹ Lan xấu xa đó làm hỏng mắt tôi! Chạy xong ba vòng, năm cô nhóc kia đều mệt đến ngã trên mặt đất th ở dốc, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi. Tôi uống ngụm nffớc nhìn về phía chính trị viên Lã, thấy sắc mặt anh ta hơi thả lỏng, có lẽ bọn họ không ít lần dùng cách vắt kiệt thể chất này để làm phân tán bớt sự chú ý lên mấy chuyện trong trung đội. Nghĩ nhff vậy, tôi giả vờ điềm nhiên nhff không đi qua, nhìn Lã Lỗi khẽcffơìnói: "Chào chính trị viên a!̣" Lã Lỗi làm nhff không biết mấy lá bùa tôi khống chế tối qua, gật đầu với tôi tỏ ý đáp lại tôi. Tôi lén nắm Mê Hồn phù đã chuẩn bị sẵn trong lòng bàn tay, tôi khẽ cffời kéo Lã Lỗi ngồi xuống nói: "Thầy có thể ngồi xuống không ạ? Tối qua em sợ lắm!" Gffơng mặt Lã Lỗi giật giật mấy cái, rõ ràng là không tin, nhffng không làm gìđffơc̣ viêc̣ tôi kéo anh ta. Mông anh ta vfia ngồi xuống chiếc ghế lạnh, tôi đã nhanh chóng đọc Mê Hồn chú đồng thời đốt Mê Hồn phù trffớc mặt anh ta. "Đám sffơng trắng đó là gì?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Lã Lỗi, nhẹ giọng hỏi. Đôi mắt Lã Lỗi có chút mê man, nhffng miệng và gffơng mặt vẫn đang cố gắng vặn vẹo muốn thoát khỏi khống chế của Mê Hồn chú. Nghe nói quân nhân đều sẽ đffợc huấn luyện nhfing chuyện này, tôi nhanh chóng đọc Mê Hồn chú mấy lần, chỉ thấy đôi mắt anh ta dần dần tối lại. Hỏi lại một lần, thực ra Lã Lỗi cũng không biết đffợc nhiều, chỉ nói đám sffơng trắng đó có thể là một giáo viên nfi bị chết oan rất nhiều năm trong trung đội, cụ thể là gì cũng không rõ. Tôi nghe vậy thì cảm thấy kỳ lạ, trong trung đội chỉ nhận binh lính nam, sao một giáo viên nfi có thể đến đây đffợc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương