Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 7: Chiêu Âm Dẫn Hồn
Dưới bậc thềm, xác một con mèo chết đầu bị đập đến nát bét vứt ở đó. Bên cạnh con mèo còn xếp ngay ngắn một đôi hài mũi nhọn thuần một màu đen, mũi hài hướng thẳng về phía cửa. Tôi nhìn mọi thứ trước mặt, hai tay chống nạnh, đè chặt âm long thích gây chuyện lại, nhổ mấy ngụm nước bọt, sau đó chỉ vào cửa lớn tiếng mắng chửi. Đó không phải vì tôi muốn làm kẻ thô bỉ nơi đầu đường xó chợ, mà thật ra thì những thứ này là điều cấm kỵ trong nghề của chúng tôi, há miệng nhổ vài ngụm rồi mắng chửi gọi là mạ sát. Bát cơm cắm nhang là để cúng quỷ, mà mèo chết chiêu âm, mũi giày hút tà, đều tà môn hệt như nhau, không biết ai vô nhân đạo lại đi dùng phương pháp này, dẫn hết âm tà vào cả nhà tôi. “Bé Dương, vào nhà đi!” Sư phụ ở bên trong nghe thấy tôi đang mắng chửi, liền kêu tôi vào nhà, hỏi rõ sự việc rồi cũng chỉ bưng bát lên húp cháo. Tôi giận đến mức lửa giận bốc ngùn ngụt, thế mà lại có người dám tìm đến tận cửa làm trò cơ đấy. Chẳng qua sư phụ bảo tôi cứ kệ đi, nên tôi đành thôi không quan tâm nữa. Chiều hôm đó, thỉnh thoảng tôi vẫn ra cửa ngó thử, ba thứ kia vẫn đặt nơi đó, người qua đường đều chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai dám nhặt đi cả. Thân thể sư thúc chưa ổn hẳn, lại ngủ thiếp đi, tôi đứng một bên, nhìn bộ dạng ngủ say của sư thúc. “Rầm! Rầm!” Trời vừa mới tối, bên ngoải lại truyền đến tiếng đập cửa thô bạo, còn có tiếng người khóc la gì đó. Tâm trạng tôi rất cáu kỉnh, chuyện này vẫn chưa chịu hết hả. Tôi mở toang cửa, chỉ thấy bên ngoài, lão Vương đang giơ tay lên định đập cửa. Thấy tôi mở cửa, lão Vương kéo tay tôi không buông, đồng thời cũng hét lớn kêu thầy Hắc cứu mạng. Sau lưng ông ta khiêng một tấm ván cửa, đứa cháu dâu vừa mới có thai của lão Vương lúc này bụng to y như trái dưa hấu, giữa hai ch@n đã bắt đầu nhiễm đỏ, đang nằm trên ván cửa đau đến chết đi sống lại. Âm long quấn trên eo tôi lại bắt đầu rục rịch không an phận, tôi hết sức ấn chặt lấy nó, quái lạ nhìn thím Vương mới hai ngày trước chỉ vừa lộ bụng ra, sao bây giờ bụng lại to đến mức này rồi chứ. Mà tôi dùng mắt nhìn kỹ, lại không thấy có gì lạ cả, ngoại trừ việc bụng quá to. Bình thường những chuyện sư phụ có thể giúp cũng đều ra sức giúp đỡ hàng xóm, chỉ là lúc này nghe nói lão Vương nâng một phụ nữ mang thai đang rong huyết muốn vào cửa, ông liền lên tiếng quát lớn chặn họ lại. Đừng nói là lão Vương, ngay cả tôi cũng sợ đến mức đầu gối nhũn ra. Lão Vương vội móc từ trong ngực ra một bao lì xì dày, nói chỉ cần sư phụ cứu lấy huyết mạch của nhà họ Vương, thì muốn bao nhiêu tiền cũng được. “Muộn rồi!” Sư phụ lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay kéo tôi lùi lại hai bước. Lúc này, chỉ nghe thím Vương kịch liệt hét to một tiếng, cái bụng vừa mới căng phồng như trái dưa hấu, giờ phút này bỗng nhiên cấp tốc xẹp hẳn xuống như quả bóng xì hơi. Máu chảy thành dòng từ tấm ván cửa, nhỏ từng giọt một xuống thềm đá xanh, dưới ánh đèn u ám, đen bóng không giống máu người. Lão Vương lúc này cũng bị dọa khiếp sợ, vội vàng xem xét cháu dâu trên ván cửa, nhưng người đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều. “Mau mang đi đi!” Sắc mặt sư phụ đen y như vũng máu kia, nói. Tôi ngơ ngác nhìn vũng máu đen tích tụ trên mặt đất, từ trong đó chầm chậm bay lên từng sợi khí đen, quấn quít lấy nhau hội tụ cùng một chỗ. Lão Vương vái sư phụ một cái, kéo người rời đi. Phụ nữ sảy thai không được phép vào cửa nhà người khác, cho dù ông ta vốn muốn cứu người, nhưng bây giờ người chết ở nhà chúng tôi, đây là chỗ không phải nhất của ông ta. Tôi và sư phụ cũng không để ý lão Vương rời đi kiểu gì, mặc dù sư phụ không nhìn thấy, nhưng đôi tay vẫn nhanh chóng kết pháp ấn đánh thẳng về phía vũng máu. Thấy sư phụ ra tay, tôi cũng vội vàng chạy vào phòng tìm chiếc ba lô thường ngày hay đeo của mình, lấy ra chút máu chó đen còn sót lại từ đêm qua. Trong đại sảnh, mỗi tay sư phụ cầm một lá bùa, xung quanh ông tụ tập rất nhiều cụm khí đen còn chưa nên hình, chúng phát ra những tiếng thét chói tai, đâm xuyên qua màng nhĩ người khác đến phát đau. Cô gái váy kẻ caro cũng đứng nơi đó, cười nhạt nhìn tôi đi ra, dịu dàng nói: “Cậu tên là Trương Dương à? Mình không thích người khác, nhưng cậu lại khiến mình có cảm giác chúng ta giống nhau, cậu theo mình đi chơi đi, được không?” Nhìn cô ta đã lớn lên rất nhiều, trong lòng tôi không khỏi mắng một câu, bà đây mới không thèm giống cô đâu. Tôi theo thói quen chọc vào eo, cảm thấy âm long quấn bên eo đã chậm rãi trườn lên đến cổ, lúc này tôi mới giận dữ hét lớn một tiếng: “Tôi chính là Trương Dương đấy.” Nói xong tôi liền hắt máu chó đen trong tay vào mặt cô ta, đó không phải axit sunfuric, sẽ không khiến cô ta hủy dung, nhưng đối với ma quỷ, nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả axit sunfuric. Nhưng cô gái kia chỉ khẽ lắc mình một cái, giống hệt như hơi nước biến mất tại chỗ, máu chó đen vừa chạm đất, cô ta lại xuất hiện. “Sư phụ!” Thấy máu chó đen cũng vô dụng, tôi quăng luôn cái bát trong tay, hô lên cầu cứu. Con ma chỉ cười khúc khích, nói với tôi: “Đã nói chúng ta giống nhau rồi mà, sau này cậu chơi cùng tớ, tới sẽ mua kem cho cậu ăn.” Bà đây chửi cả hàng xóm nhà mày, bà không thiếu kem ăn! Trong lòng tôi phẫn nộ chửi bới, trong đầu lại cấp tốc lướt nhanh qua những thứ sư phụ từng dạy. Nước tiểu đồng tử đuổi tà, máu chó đen tị sát, khốn tiên thằng trói linh… Đúng rồi! Dùng Khổn Tiên Thằng! Tôi thò tay vào ba lô, nhanh chóng lấy ra Khổn Tiên Thằng, đôi tay tức tốc quấn thành Phược Linh Kết*, tay run bần bật kết ấn, miệng niệm Phược Linh Chú từng bị lão mù Hắc cưỡng ép niệm vô số lần. (*Phược linh kết: Một nút thắt dùng để trói ma. Phược Linh: Trói ma/ trói hồn) “Nhóc Dương, chú ý bộ pháp!” Sư phụ bị mười mấy cụm khí đen vây quanh, lại không thể dùng chiêu thức mạnh khiến hàng xóm xung quanh chú ý, chỉ đành dựa vào thần thức phán đoán phương hướng và vị trí, nhưng ông vẫn nghe thấy tôi chỉ mỗi niệm chú kết ấn, chứ chưa giậm chân. Lòng tôi nóng lên, chân đạp vũ bộ, ném mạnh Phược Linh Kết về phía con ma*. Con ma cười nhẹ một tiếng, khua tay, sợi Khổn Tiên Thằng kia lập tức rơi thẳng xuống đất. Đúng lúc này, một luồng sáng trắng từ cổ tôi bay vù ra, ngay khi tôi ném Khổn Tiên Thằng, nó liền đáp xuống thân con ma kia. Đó chính là tên âm long ngốc nghếch vẫn luôn lừa ăn lừa uống ở nhà tôi, quấn trên người tôi sống chết không chịu đi. Lúc tôi chọc vào eo chính là để đuổi âm long lên, sư thúc nói âm long rất thích ăn loại ma quỷ âm khí nặng này, tôi vẫn chưa xác minh được, bây giờ cũng không quan tâm được nhiều thế, tên kia bay vù ra khí thế vậy, hy vọng có thể dùng được. Mặc dù Khổn Tiên Thằng rất hữu dụng khi trói ma trói quỷ, nhưng nếu con ma lại biến mất trước mặt tôi, tôi cũng sẽ chụp hụt, chỉ là âm long trời sinh mẫn cảm với âm khí, ma quỷ muốn chạy cũng không chạy nổi. Âm long vừa mới đáp xuống thân, con ma kia lập tức hét lên một tiếng, duỗi tay muốn túm nó xuống. Nhân cơ hội này, tôi chộp lấy sợi Khốn Tiên Thằng rơi trên mặt đất, hai tay lại kết ấn pháp, niệm chú, con ma kia liền bị buộc lại thật chặt. Thời khắc sinh tử này, tôi cũng không dám có chút chần chừ nào, lỡ như âm long không nuốt nổi cái thứ lớn như vậy thì phải làm sao. Tôi tức tốc móc ra lá bùa luôn mang bên người ra, miệng cực nhanh niệm Dẫn Lôi Chú, lại cắn đầu ngón tay giữa, nhỏ hai giọt bản mạng tinh huyết vào đó. “Tật!” Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi dùng tinh huyết tế bùa, nhưng thấy bùa đã gặp máu tự cháy, tôi hét lên một tiếng vang dội. Lá bùa lập tức bắn thẳng về phía con ma đang bị Khốn Tiên Thằng và âm long quấn lấy, kèm theo mơ hồ tiếng sấm. Đừng đùa! Sư phụ mấy năm nay không ra ngoài, ngoại trừ dạy dỗ tôi thì chính là chế bùa. Loại Dẫn Lôi Phù dùng để hộ thân của tôi, cho dù không lợi hại như loại bùa Dẫn Lôi Thiên Canh Phù mà sư phụ dùng lần trước, nhưng uy lực cũng không nhỏ. Thấy lá bùa của tôi công đến, con ma há to miệng hét lên chói tai. Khuôn mặt ban đầu còn trông có vẻ thanh tú, giờ đã hoàn toàn chẳng còn ra hình người, mặt xanh nanh vàng, mắt như chuông đồng, cái lưỡi đỏ tươi run run trong miệng. Tôi từng nghe sư phụ nói về bộ dạng của ma quỷ bị ác khí gột rửa, nhưng còn chưa bao giờ thực sự nhìn thấy, lúc này bị con quỷ thét lên một tiếng như vỡ nát tâm can, tôi cũng bị dọa cho hết cả hồn. Sau tiếng quỷ rống kia, đại sảnh đột nhiên nổi lên từng trận âm hàn, xung quanh sư phụ càng lúc càng nhiều cụm khí đen, dù sư phụ giỏi tránh né cũng dần dần căng thẳng lên. Âm long quấn thật chặt con quỷ, nhưng nại vì nó chỉ có một cái thân mà người ta có đến hai cái tay liền nên vẫn chưa hoàn toàn khống chế được nó. Lúc này hai mắt tôi đã đỏ hồng vì lo lắng, cũng không quan tâm cái gì mà hại đến thân thể, lại cắn mạnh một cái vào đầu ngón tay, ra sức vẩy tinh huyết vào con quỷ. Đồng thời móc ra Chuông Nhiếp Hồn, sau đó như không cần mạng mà dùng tinh huyết nhiễm vào tất cả bùa chú mình có thể dùng, ném về phía nó. Con ma rít lên từng tràng dài, âm long cũng không thể chịu đựng được hành vi hoang đường của tôi nữa, nó buông người ra, lại bay về quấn lên eo tôi. Tôi không còn quan tâm đ ến bất cứ thứ gì nữa, xối xả ném bùa về phía đối diện, liều mạng nhỏ máu lên trên. “Đủ rồi!” Sư phụ thô bạo nắm chặt lấy tay tôi, quát ngăn tôi lại. Lúc này tôi mới phát hiện ra trên thân của con quỷ đối diện đã xuất hiện rất nhiều vết rạn, miệng vẫn không ngừng gào thét, trong mắt đã lộ ra vẻ bất mãn. “Siêu độ cho cô ta đi!” Sự phụ lại nhẹ giọng nói với tôi. Hai chân tôi đã tê rần, tôi hận chết con quỷ này, nhưng vẫn phải nghe lời sư phụ, thành thật niệm mấy lần Vãng Sinh Chú. Sau khi con quỷ biến mất, tôi mới nhận ra đại sảnh đã bị mình nổ ra một cái hố lớn, thậm chí cả Khổn Tiên Thằng cũng bị đốt cháy hơn phân nửa. “Sư phụ!” Tôi xoay người nhào vào lòng sư phụ, hôm nay tôi thực sự đã chịu đủ sợ hãi. Mặc dù con quỷ đó muốn tôi chơi cùng cô ta, lần đầu gặp tôi cũng có cảm tình với cô ta, nhưng cô ta lại là một con quỷ dựa vào việc ăn huyết khí của thai nhi mà lớn… Sư phụ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng vỗ về, khiến tôi an tâm hơn rất nhiều. “Hai người dùng bùa đào móng nhà à?” Một lúc sau, sư thúc vô lương của tôi mắt ngái ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy sàn liền không thể tin được hô lên một tiếng. “Ngươi dùng chu sa hòa với nước bùa, quét sạch bốn bức tường chung quanh một lần, nhân tiện thu dọn đám đồ trước cửa, sau đó bố trí lại lại trận pháp phòng ngự đi.” Sư phụ nhẹ nhàng bế tôi lên, nói với sư thúc. “Hả?” Sư thúc vô lương nhất thời không phản ứng kịp. Kể từ khi tôi hiểu chuyện đến giờ, đã rất lâu rồi chưa được sư phụ ôm, bây giờ đang ở trong lòng sư phụ trộm vui vẻ. “Đệ là thương binh mà?” Sư thúc đứng phía sau lớn giọng hét lên. Đêm đó, sư phụ sờ vào đôi tay đã được băng bó tử tế của tôi, dặn dỏ tôi sau này chưa tới lúc thật cần thiết thì đừng dùng bản mạng tinh huyết của mình. Tôi khẽ gật đầu, nghĩ đến khi ấy sư phụ gần như bị khí đen quấn nhiễu, con quỷ kia mặc dù không quá mạnh nhưng lại có thể sai khiến oán khí của các linh hồn trẻ con đã bị nó cắn nuốt. Chỉ là tên âm long lúc trước không phải rất lợi hại sao? Sao hôm nay lại vô dụng như vậy? Nghĩ một hồi, tôi cảm thấy có lẽ do nó bị Dẫn Lôi Thiên Canh Phù của sư phụ làm bị thương vẫn còn chưa bình phục hẳn. Vừa tỉnh dậy, tôi nằm bẹp trên giường, bộ não bé nhỏ toàn là những chuyện xảy ra đêm qua. Sau đó tôi đột nhiên bật dậy khỏi giường, căn nhà cổ này vốn đã được sư phụ bố trí không ít bùa chú, đêm qua lại đặc biệt giết một con chó đen lớn để lấy máu vẩy lại lần nữa, đây là sư phụ tự mình ra tay, con quỷ kia cho dù thế nào cũng không thể tiến vào được. Nhưng giữa trưa hôm qua, ngoài cửa lại xuất hiện ba thứ đồ kia, cộng thêm việc lão Vương khiêng đến một phụ nữ sảy thai, đều là phương thức chiêu âm dẫn quỷ, như vậy nghĩa là có người cố ý đưa con quỷ kia vào đây! Tôi chạy chân trần đến phòng sư phụ, nói với ông suy nghĩ của mình. Nhưng sư phụ vẫn mặt không biểu cảm gật đầu, nói ma quỷ đã bị diệt trừ rồi, bảo tôi sau này cẩn thận chút là được. Dựa vào kinh nghiệm mấy năm sống cùng sư phụ, tôi biết sư phụ nhất định đều hiểu cả, chẳng qua là không nói cho tôi biết mà thôi. “Thầy Hắc, xin thầy tha mạng! Thầy Hắc…” Lúc này, ngoài phòng lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương