Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 89



"Đẹp ~ quá! Đi chơi chung nhé? Anh đây rất nhiều tiền!"

Năm tên con trai xấu xí kinh khủng, nhìn phát nôn đang lên tiếng tán tỉnh chúng tôi.

"Không, tôi có bạn trai rồi."

"Í da ! em là đẹp nhất, từ chối thế này đâu có được!"

Đồ nhãi nhép, còn biết thế nào là đẹp à. Xùy, -_-;; Cái tên gớm ghiếc kia bắt đầu sờ đầu tôi. Đây là quyền lợi chỉ thuộc về Cẩm Thánh, mấy tên nhóc kia, sao còn chưa quay về? >.

"Khốn! Mẹ nó! Ai cho phép anh làm vậy?"

Bốp!!

Một cú đấm vang lên. Hu ra!! Tên ấy của tôi đến rồi. +_+ Ta biết ngay là ngươi sẽ bị đấm mà! Ha ha. ~

"Mẹ kiếp! Thằng nhóc mày là ai?"

"Tao là chồng cô ấy!"

Bốp!!

Một cú đấm nữa lại bay đến! +_+ Nhưng mà, bốn tên kia nãy giờ xem chiến đấu cũng bắt đầu động thủ với đám con trai chúng tôi 5 : 5. Thấy họ đánh nhau, chúng tôi cảm thấy rất lo sợ.

Bọn khốn kiếp. Nhìn kỹ thấy bọn chúng đều để đầu trọc, chắc không phải bọn nó cùng trong một tổ chức gì gì ấy chứ? TOT

"A ~ a~."

Các bạn đừng bao giờ hiểu lầm rằng Diệp Ngân gào lên như thế vì sợ hãi. Tuyệt đối không phải thế, mà đó là tiếng kêu hứng chí do sung sướng quá độ mà thốt ra thôi.

"Làm sao đây! Các anh của em, tuyệt quá đi mất! Anh Cẩm Thánh! Anh Tuấn Anh! Làm sao đây? Tuyệt quá! A ha. ~>_

"Diệp Ngân, chị đang ở đây đó nhé."

"A he he... nhưng mà đẹp trai thật mà! >_

"Trí Anh, lên núi với tớ đi, chôn sống Diệp Ngân luôn. -_-^ "

"Ừ, biết rồi. T^T"

Trận chiến kết thúc, chúng tôi toàn thắng. ^-^V

"Bọn nhãi nhép! Chẳng ra gì mà cũng đòi đánh nhau!"

"Cút mau đi, bọn khốn!"

"Lâu quá rồi không thoải mái như thế, hôm nay mới thư giãn gân cốt được. Đi thôi, đại ca?"

Nickname "đại ca" chẳng qua chỉ là biệt danh yêu thích mà chúng tôi gọi Cẩm Thánh nhưng bọn khốn kia nghe thấy thì có vẻ rất sợ hãi. Chúng tôi quay người chuẩn bị bỏ đi, thì một tên khốn gào lên:

"Ê!! Mẹ kiếp, bọn mày là bang nào thế hả? Bọn tao là bang Đầu Thép. Bọn mày ở bang nào?"

Ặc! Là bang phái thật à. Hình như chúng tôi chọc vào tổ kiến lửa rồi, mà không phải tổ kiếm lửa bình thường. TOT Bọn con trai cũng có vẻ hoảng, dừng bước lại. Thái Dân hỏi bọn khốn kia với vẻ rất bất an:

"Các người là phái Đầu Thép à?"

"Mẹ kiếp, đúng thế! Bọn mày là thủ hạ của ai thế hả?"

Quả thực là bang phái thật. Chúng tôi phải làm sao đây? Một câu của Vân Quân khiến chúng tôi suýt chết ngất. -_-;

"Cái gì mà là thủ hạ của ai? Đương nhiên là thủ hạ của đại ca rồi!"

Lý Vân Quân chết tiệt. -_-^

"Vậy bọn mày là thế lực mới à? Mẹ kiếp."

Lúc này phải làm sao đây? Chuyện lớn rồi, còn nói chúng tôi là thế lực mới nữa chứ. T_T Những lúc thế này bỏ đi là thượng sách, không đúng, chạy là thượng sách! Tuy chẳng ai bảo chúng tôi chạy nhanh nhưng quả thực chúng tôi đi nhanh hơn mức bình thường. -_-;;

"Mẹ kiếp!! Hỏi chúng mày là người phái nào cơ mà!!"

Lúc này đến lượt Cẩm Thánh gây sự.

"Muốn biết à?!"

Cẩm Thánh đứng xa xa, quay lại gào lớn. Anh muốn nói gì đây? -_- Đến thời gian chạy cũng không đủ nữa là, mà còn...

"Nói mau!!"

Cẩm Thánh khẽ thì thầm những lời chỉ chúng tôi nghe được.

"Tôi nói với bọn chúng xong, các bạn đừng quan tâm phía sau, chỉ cần chạy nhanh là được, con trai mỗi người kéo một cô bạn, gỡ giày cao gót ra mà chạy. Chúng ta đến Phủ Sơn mà còn gây chuyện. Hic!"

Sau đó, Cẩm Thánh gào lên với đám khốn kia. Tôi sợ có hậu họa quá. -_-^

"Chúng tôi là!! Phái Cao Trung!"

Ặc, câu trả lời của Cẩm Thánh hoàn toàn bất ngờ. Chúng tôi cứ muốn cười lăn lộn trước dáng vẻ mơ hồ của bọn đầu trọc, buồn cười chết mất. Để nhịn cười, suýt chút nữa là mất mạng. -_-;; Phái Cao Trung. Ha ha!!

"Phái Cao Trung là phái nào thế?"

"Đó là!! Chúng tôi là học sinh cấp ba! Chạy!"

"Mẹ kiếp! Tóm lấy chúng nó! Đồ nhãi nhép!! Bắt lấy bọn chúng!!"

"Các chú ơi!! Hê hê. Tức chết rồi hả? Chúng tôi là học sinh cấp ba, ha ha, ngốc quá!!! >_

"Bọn nhãi nhép!! Bắt được thì chúng mày chết chắc!!"

Các bạn có tưởng tượng được không? Tờ mờ sáng có bốn nữ sinh tay xách giày cao gót chạy như điên, phía sao là năm tên con trai bảo về; rồi phía sau nữa có năm tên côn đồ chạy đuổi theo, ^-^;; Bọn họ tức chết nhỉ? Bọn côn đồ đáng sợ bị học sinh cấp ba trêu đùa. -_-^ Nếu tôi là bọn họ thì ngay trong ngày hôm đó sẽ rút lui khỏi bang phái rồi.

"Bọn điên! Chúng ta là học sinh cấp ba ~ học sinh cấp ba. ~"

Vân Quân kéo Diệp Ngân đang hò hét chạy cực kỳ nhanh, phía trước vừa may có ba chiếc taxi.

Chính nó! Chúng tôi đã ngồi taxi trở về chỗ nghỉ. Tôi cảm thấy không thể nào quên được chuyến du lịch đến Phủ Sơn, ^-^ Nó đã ở trong ký ức tôi mãi về sau. Thật sự rất vui!

Lúc về đến Thủy Nguyên, Thái Dân sau khi đề cập đến chuyện kết hôn tập thể đã nói thêm một câu rất hoang đường:

"Này! Sau khi chúng ta lên đại học sẽ bắt đầu tiết kiệm tiền! Sau đó dùng số tiền đó để làm ăn, thế nào?"

Không thể nào khuyên được tên Thái Dân này, ^-^;;

"Tớ nói thật lòng đó! Thật mà! Tin tớ!! Làm chứ?? Thật đó!!"

Thật à? Kết hôn tập thể còn chưa chắc thực hiện được mà. Lại còn cùng làm ăn? Làm hay không? Hê hê! Chúng tôi phải đợi đến năm hai mươi bảy tuổi, tuy rằng nói là mười năm sau nhưng chúng tôi đã định năm hai mươi bảy tuổi sẽ cử hành hôn lễ tập thể. Mười năm sau chúng tôi sẽ có dáng vẻ thế nào đây? Tôi có một ước mơ nho nhỏ rằng mười năm sau mọi người sẽ vẫn ở bên nhau là được, đó là mơ ước quá lớn chăng? ^-^

Khương Cẩm Thánh, Lý Vân QUân, Phác Tuấn Anh, Hy Thái Dân, Mẫn Chí Hồi, Thẩm Trí Anh, Hàn Mẫn, Ngô Diệp Ngân, còn có tôi - Phác Tuấn Hỷ. Tuy không biết tương lai chúng tôi sẽ xảy ra những chuyện gì nhưng cho dù có phát sinh ra chuyện gì lớn, hay những chuyện đau khổ, chỉ cần mãi mãi ở bên nhau như bây giờ là được. Như trước kia, đừng để lạc mất ai, chúng tôi được ở bên nhau mỗi giờ mỗi phút là tốt rồi.

Tôi có thể chắc chắn!! Tương lai tôi nhất định sẽ gả cho tên này!! Nhất định!! Bởi vì... tôi là tất cả của tên ấy mà. ^-^
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...