Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi
Chương 17: Bí quyết nuôi gà
Edit: Manh Manh
______________________________^.^
◤017: Bí quyết nuôi gà◢
Tang Phong vẫn trước sau như một, lúc ăn cơm an tĩnh đến lạ, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào.
Lúc Bạch Hiểu ăn được một nửa, Tang Phong đã ăn xong rồi. Dù xong hắn vẫn không nhúc nhích, mà ngồi ngay ngắn ở đó, mí mắt hơi rũ, dường như đã nhập định.
Mới đầu Bạch Hiểu còn chưa chú ý tới dị thường này, nhưng sau khi nhìn thấy, cậu lại không tiện mở miệng —— bọn họ cũng không thân đến mức có thể bỏ qua thân phận địa vị.
Cũng may loại không khí xấu hổ này, Bạch Hiểu đã rất quen thuộc.
Bạch Hiểu coi như người ngồi bên cạnh là một bức tượng, nên ăn thì ăn, nên đút gà con ăn thì đút gà.
Rất nhanh, Bạch Hiểu đã ăn cơm xong, mà ngay lúc này, bức tượng điêu khắc bên cạnh cuối cùng cũng sống lại.
Hầu như cùng một lúc với Bạch Hiểu buông đũa, Tang Phong xoay đầu qua, con ngươi kim sắc nhìn thẳng mắt Bạch Hiểu: “Có rảnh không?”
Bạch Hiểu đang muốn đứng dậy thu dọn mâm đồ ăn, nghe vậy lại thả mông vào chỗ ngồi: “A, có rảnh. Điện hạ có chuyện gì sao?”
Tang Phong ra vẻ nghiêm túc: “Có thể giành cho tôi chút thời gian được không?”
Bạch Hiểu: “……”
Những người khác: “??!!!”
Bọn họ nghe được cái gì?!
Căn tin im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, nhưng trong đầu mỗi người ở đây, đều như có một trận pháo hoa nổ tung, hơn nữa còn não bổ đủ loại tình tiết trăm hoa đua nở.
Bạch Hiểu hoàn toàn có thể thể hiểu được tâm tình của những người khác, bởi vì vừa rồi cậu cũng bị dính thính đấy.
Nhưng Bạch Hiểu cũng biết, Tang Phong không có ý kia.
Cho nên cậu chỉ sửng sốt một giây, sau đó liền lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên có thể.”
Có được đáp án khẳng định, nhưng Tang Phong lại cũng không vui vẻ bao nhiêu —— bởi do biểu cảm kia của Bạch Hiểu xuất hiện.
Mà ý nghĩa của biểu cảm ấy, đó là lời bản thân mới nói, lại có chỗ nào không đúng rồi.
Tang Phong có chút buồn rầu.
Làm vương tử duy nhất của kester, Tang Phong không cần phải lo lắng đến chuyện tạo dựng các mối quan hệ, hơn nữa ma hạch hắn còn có vấn đề, từ nhỏ đến lớn, phần lớn tinh lực của Tang Phong đều dành hết cho việc đối kháng với tác dụng phụ của ma hạch suy bại.
Loại chuyện kết giao bạn bè này, Tang Phong chưa từng làm qua, và cũng sẽ không làm.
Nhưng hắn đã nỗ lực nếm thử —— chỉ là hình như, hiệu quả không tốt lắm.
Tang Phong hơi nhấp môi, thu hồi tầm mắt, đứng lên: “Tôi ở ngoài chờ cậu.”
Tang Phong lần nữa sải bước rời đi.
Lúc bóng đáng hắn vừa biến mất khỏi căn tin, không khí yên tĩnh dường như đã được giải trừ, âm thanh nói chuyện ồn ào cuối cùng cũng thấy lại ánh mặt trời.
Cùng lúc thấy được ánh mặt trời, còn có những tầm mắt như kim chích trên lưng kia nữa.
Bạch Hiểu: “……”
Aizz, sầu ghê.
Cẩu Câu trước đó vẫn luôn ở trạng thái tạm dừng, lúc này cuối cùng cũng được khởi động lại.
Y nhìn chằm chằm Bạch Hiểu, hai mắt tỏa ánh sáng: “Bạch ——”
“Không được nhiều chuyện.” Bạch Hiểu cắt ngang, nhìn y bằng ánh mắt “Hỏi nữa thì tự sát đi”.
“Không có hỏi gì đâu.” Cẩu Câu cực kỳ ân cần lấy ra một tấm ảnh mặc quân phục của Tang Phong, dâng hai tay tới trước mặt Bạch Hiểu, trên mặt là biểu cảm thẹn thùng lẫn kích động, “Cái kia, cậu có thể hỏi điện hạ ký tên giúp tui được không?”
Bạch Hiểu: “……”
Không phải chứ, vương tử Kester các cậu còn có loại công việc ký tên này nữa à??
Bạch Hiểu lãnh khốc cự tuyệt thỉnh cầu của Cẩu Câu, tuy rằng nhìn Tang Phong có vẻ dễ nói chuyện, nhưng Bạch Hiểu cảm thấy đó không phải là lý do để bản thân vội vàng tìm đường chết.
Sinh mệnh đáng quý, vừa động một xíu đã biến thành mỏng manh.
Bạch Hiểu nhanh nhẹn thu dọn đồ ăn, sau đó ôm gà con ra khỏi căn tin.
Tang Phong ở trước cửa, tư thế như đứng giữa một đội quân, cảnh đẹp ý vui.
“Điện hạ.” Bạch Hiểu đi qua, tâm tình vui vẻ chào hỏi.
Tang Phong nhìn độ cong rất nhỏ trên khóe môi Bạch Hiểu, ánh mắt từ ngưng trọng trở nên mềm mại, chuyện “Những việc cần chú ý khi kết bạn” vừa rồi luôn làm hắn suy tư cũng bị vứt ra sau đầu.
“Đi thôi.” Tang Phong hơi nghiêng người, ý bảo Bạch Hiểu đuổi theo.
Tang Phong dẫn Bạch Hiểu đi cả một đoạn đường, qua khu vực công cộng, khỏi khu chỉ huy lưu học sinh.
Nơi này là khu cư trú của người Kester.
Mà ở khu vực này, đường đi còn phức tạp hơn lưu học sinh bên kia nhiều.
Bạch Hiểu theo Tang Phong đi lòng vòng, cuối cùng thế nhưng còn lên lầu hai.
Lầu hai kia chỉ là một căn phòng diện tích không lớn, trên nốc có một độ cong nhất định, giống như gác mái —— có điều với chiến hạm mà nói, hẳn là phần trên đỉnh đầu.
Trong phòng có sô pha và cây xanh, còn có đài chứa rượu, rõ ràng là dùng để nghỉ ngơi; kim loại trên đỉnh đầu kín kẽ, chỉ có chiếc đèn bàn nhỏ tạo bầu không khí trong phòng được bật sáng.
Cái này làm cho toàn bộ không gian nhìn như rất riêng tư cũng khá chật chội.
“Chờ một lát.”
Tang Phong nói với Bạch Hiểu một tiếng, sau đó lấy đầu cuối mở bản điều khiển, ấn xuống một nút gì đó.
Trong nháy mắt tiếp theo, Bạch Hiểu nghe được đỉnh đầu vang lên âm thanh kim loại, từ nơi tiếp giáp với sàn nhà, khung kim loại trên cao bắt đầu có trật tự mà xếp lại, lộ ra trời xanh mây trắng.
Lúc kim loại hoàn toàn được gấp lên, toàn bộ khung trên đỉnh đầu đều trong suốt, bởi vì phải phi hành, nên thường xuyên phải bay thấp dưới mây mù.
Bạch Hiểu bị hình ảnh mộng ảo này làm bất ngờ, cậu ngơ ngác nhìn không trung, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Tang Phong quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm kinh diễm của Bạch Hiểu.
Tang Phong: “Thích không?”
Bạch Hiểu hoàn hồn, dứt khoát gật đầu: “Ừm. Cái này cũng là kim loại trong suốt ư?”
Tang Phong: “Là một loại trong đó.”
Bạch Hiểu lại đưa mắt nhìn vào không trung, làm bản thân bình tĩnh lại một chút, rồi mới nhìn về phía Tang Phong, hỏi: “Điện hạ tìm tôi đến đây, là có chuyện gì sao?”
Tang Phong do dự một lát, nói: “Lục Vinh nói, cậu bị người ta ăn hiếp.”
Bạch Hiểu mờ mịt: “A?”
Tang Phong nhìn biểu cảm của Bạch Hiểu, lại hiểu lầm, hắn nghiêm túc nói: “Cậu không cần để ý, nếu có người thật sự xúc phạm tới, cậu có thể nói với tôi.”
Bạch Hiểu thật sự kinh ngạc luôn rồi.
Lời này của Tang Phong có nghĩa là, muốn che chở cậu?
Nhưng tại sao?
Là do thích gà con quá, nên yêu ai yêu cả đường đi à?
Bạch Hiểu cúi đầu nhìn gà con trong lòng: “……”
Hình như rất có khả năng là này.
Bạch Hiểu cười: “Cảm ơn điện hạ, nếu không giải quyết được phiền toái, tôi sẽ nhờ điện hạ trợ giúp.”
Tang Phong nghe được đáp án mong muốn, cũng vừa lòng.
Chuyện này đã giải quyết, vậy đến chuyện tiếp theo —— Hạch Giáp của Bạch Hiểu.
Tuy rằng Lục Vinh đã nói rồi, nhưng Tang Phong vẫn muốn tự mình xác nhận lại.
Hiện tại không khí giữa bọn họ rất không tồi, vẻ mặt Bạch Hiểu cũng đang sung sướng, lúc này mà đưa ra yêu cầu “Sờ đầu cậu chút được không”, hẳn là sẽ không bị cự tuyệt đâu.
Tang Phong nghĩ như vậy, đang muốn mở miệng, lòng ngực lại đột nhiên mềm nhũn, một cục gà con bị nhét vào trong.
Tang Phong theo bản năng duỗi tay tiếp được, ôm gà con, bốn mắt nhìn nhau với nó.
Tang Phong: “……”
Gà con: “……”
Giây tiếp theo, hai đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu đứng đó, nhìn Tang Phong quân trang nghiêm chỉnh ôm một cục gà con mềm mụp, hình ảnh kia đặc biệt tương phản, nhưng là lại làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp tốt đẹp.
Bạch Hiểu nở nụ cười, tràn đầy thiện ý cùng cổ vũ, nói với Tang Phong: “Điện hạ, động vật cũng giống như con người vậy, tình cảm gì cũng cần phải vun đắp, nếu anh muốn gần gủi với nó, thì phải ở cùng nhiều nhiều mới được.”
Tang Phong: “???”
Tại sao tôi lại muốn gần gủi với một con gà…… Khủng trảo thú chứ?
Đại khái là biểu tình mờ mịt của Tang Phong quá rõ ràng, Bạch Hiểu cũng sửng sốt, cậu chần chờ nói: “Điện hạ không phải rất thích lòng đỏ trứng sao? Bởi vì không đành lòng để nó bị cưỡng chế dạy dỗ bằng thuốc men, nên mới cố ý thuê tôi tiếp tục chăm sóc, không phải ư?”
Tang Phong: “……”
Tang Phong: “Đúng vậy.”
Cùng lúc đó, Lục Vinh chuẩn tướng ở nhà lại bị hắn nhớ thương, hung hăng viết thêm một dòng vào quyển sách nội tâm.
Bạch Hiểu thoải mái, nhịn không được nở nụ cười, cậu suy nghĩ, tận lực uyển chuyển nói: “Về phương diện ở cùng với người khác, điện hạ còn quá…… Trục trặc, nhưng động vật đối với thiện và ác ý của con người rất mẫn cảm, chỉ cần anh đối xử tốt với nó, nó sẽ có thiện ý với anh. Cho nên điện hạ không cần lo lắng, qua một thời gian nữa, lòng đỏ trứng cũng sẽ dính lấy anh thôi.”
Tang Phong: “……”
Cũng không quá muốn bị dính.
Gà con cũng hiểu rõ tình huống lúc này, sau khi biết được tên ngốc to con này là “Người theo đuổi” bản thân, liền kiêu ngạo “Pi” một tiếng.
Bạch Hiểu: “Kỳ thật lòng đỏ trứng rất dễ nuôi, lát nữa tôi sẽ viết những thứ nó yêu thích cho cấp dưới anh, có điều lúc đầu sẽ không thể bắt nó luôn đi theo bên cạnh anh được, nhưng tôi sẽ nỗ lực mỗi ngày —— a, nếu điện hạ rảnh, tôi sẽ mang lòng đỏ trứng đến đây.”
Tang Phong: “…… Cảm, cảm ơn.”
Bạch Hiểu: “Không cần khách khí.”
Tang Phong thật sự không muốn tiếp tục đề tài này, hắn mặt không biểu tình thay đổi tư thế gà con trong tay, hệt như kẹp một trái bóng rổ, vừa kẹp gà con, vừa ra sức dời lực chú ý của Bạch Hiểu.
Tang Phong chỉ vào một mảnh biển mây nơi xa, nói với Bạch Hiểu: “Lập tức có thể nhìn thấy tường cách ly rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Gà con:??? Con không cần mặt mũi à?
________________________________^.^
221223
______________________________^.^
◤017: Bí quyết nuôi gà◢
Tang Phong vẫn trước sau như một, lúc ăn cơm an tĩnh đến lạ, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào.
Lúc Bạch Hiểu ăn được một nửa, Tang Phong đã ăn xong rồi. Dù xong hắn vẫn không nhúc nhích, mà ngồi ngay ngắn ở đó, mí mắt hơi rũ, dường như đã nhập định.
Mới đầu Bạch Hiểu còn chưa chú ý tới dị thường này, nhưng sau khi nhìn thấy, cậu lại không tiện mở miệng —— bọn họ cũng không thân đến mức có thể bỏ qua thân phận địa vị.
Cũng may loại không khí xấu hổ này, Bạch Hiểu đã rất quen thuộc.
Bạch Hiểu coi như người ngồi bên cạnh là một bức tượng, nên ăn thì ăn, nên đút gà con ăn thì đút gà.
Rất nhanh, Bạch Hiểu đã ăn cơm xong, mà ngay lúc này, bức tượng điêu khắc bên cạnh cuối cùng cũng sống lại.
Hầu như cùng một lúc với Bạch Hiểu buông đũa, Tang Phong xoay đầu qua, con ngươi kim sắc nhìn thẳng mắt Bạch Hiểu: “Có rảnh không?”
Bạch Hiểu đang muốn đứng dậy thu dọn mâm đồ ăn, nghe vậy lại thả mông vào chỗ ngồi: “A, có rảnh. Điện hạ có chuyện gì sao?”
Tang Phong ra vẻ nghiêm túc: “Có thể giành cho tôi chút thời gian được không?”
Bạch Hiểu: “……”
Những người khác: “??!!!”
Bọn họ nghe được cái gì?!
Căn tin im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, nhưng trong đầu mỗi người ở đây, đều như có một trận pháo hoa nổ tung, hơn nữa còn não bổ đủ loại tình tiết trăm hoa đua nở.
Bạch Hiểu hoàn toàn có thể thể hiểu được tâm tình của những người khác, bởi vì vừa rồi cậu cũng bị dính thính đấy.
Nhưng Bạch Hiểu cũng biết, Tang Phong không có ý kia.
Cho nên cậu chỉ sửng sốt một giây, sau đó liền lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên có thể.”
Có được đáp án khẳng định, nhưng Tang Phong lại cũng không vui vẻ bao nhiêu —— bởi do biểu cảm kia của Bạch Hiểu xuất hiện.
Mà ý nghĩa của biểu cảm ấy, đó là lời bản thân mới nói, lại có chỗ nào không đúng rồi.
Tang Phong có chút buồn rầu.
Làm vương tử duy nhất của kester, Tang Phong không cần phải lo lắng đến chuyện tạo dựng các mối quan hệ, hơn nữa ma hạch hắn còn có vấn đề, từ nhỏ đến lớn, phần lớn tinh lực của Tang Phong đều dành hết cho việc đối kháng với tác dụng phụ của ma hạch suy bại.
Loại chuyện kết giao bạn bè này, Tang Phong chưa từng làm qua, và cũng sẽ không làm.
Nhưng hắn đã nỗ lực nếm thử —— chỉ là hình như, hiệu quả không tốt lắm.
Tang Phong hơi nhấp môi, thu hồi tầm mắt, đứng lên: “Tôi ở ngoài chờ cậu.”
Tang Phong lần nữa sải bước rời đi.
Lúc bóng đáng hắn vừa biến mất khỏi căn tin, không khí yên tĩnh dường như đã được giải trừ, âm thanh nói chuyện ồn ào cuối cùng cũng thấy lại ánh mặt trời.
Cùng lúc thấy được ánh mặt trời, còn có những tầm mắt như kim chích trên lưng kia nữa.
Bạch Hiểu: “……”
Aizz, sầu ghê.
Cẩu Câu trước đó vẫn luôn ở trạng thái tạm dừng, lúc này cuối cùng cũng được khởi động lại.
Y nhìn chằm chằm Bạch Hiểu, hai mắt tỏa ánh sáng: “Bạch ——”
“Không được nhiều chuyện.” Bạch Hiểu cắt ngang, nhìn y bằng ánh mắt “Hỏi nữa thì tự sát đi”.
“Không có hỏi gì đâu.” Cẩu Câu cực kỳ ân cần lấy ra một tấm ảnh mặc quân phục của Tang Phong, dâng hai tay tới trước mặt Bạch Hiểu, trên mặt là biểu cảm thẹn thùng lẫn kích động, “Cái kia, cậu có thể hỏi điện hạ ký tên giúp tui được không?”
Bạch Hiểu: “……”
Không phải chứ, vương tử Kester các cậu còn có loại công việc ký tên này nữa à??
Bạch Hiểu lãnh khốc cự tuyệt thỉnh cầu của Cẩu Câu, tuy rằng nhìn Tang Phong có vẻ dễ nói chuyện, nhưng Bạch Hiểu cảm thấy đó không phải là lý do để bản thân vội vàng tìm đường chết.
Sinh mệnh đáng quý, vừa động một xíu đã biến thành mỏng manh.
Bạch Hiểu nhanh nhẹn thu dọn đồ ăn, sau đó ôm gà con ra khỏi căn tin.
Tang Phong ở trước cửa, tư thế như đứng giữa một đội quân, cảnh đẹp ý vui.
“Điện hạ.” Bạch Hiểu đi qua, tâm tình vui vẻ chào hỏi.
Tang Phong nhìn độ cong rất nhỏ trên khóe môi Bạch Hiểu, ánh mắt từ ngưng trọng trở nên mềm mại, chuyện “Những việc cần chú ý khi kết bạn” vừa rồi luôn làm hắn suy tư cũng bị vứt ra sau đầu.
“Đi thôi.” Tang Phong hơi nghiêng người, ý bảo Bạch Hiểu đuổi theo.
Tang Phong dẫn Bạch Hiểu đi cả một đoạn đường, qua khu vực công cộng, khỏi khu chỉ huy lưu học sinh.
Nơi này là khu cư trú của người Kester.
Mà ở khu vực này, đường đi còn phức tạp hơn lưu học sinh bên kia nhiều.
Bạch Hiểu theo Tang Phong đi lòng vòng, cuối cùng thế nhưng còn lên lầu hai.
Lầu hai kia chỉ là một căn phòng diện tích không lớn, trên nốc có một độ cong nhất định, giống như gác mái —— có điều với chiến hạm mà nói, hẳn là phần trên đỉnh đầu.
Trong phòng có sô pha và cây xanh, còn có đài chứa rượu, rõ ràng là dùng để nghỉ ngơi; kim loại trên đỉnh đầu kín kẽ, chỉ có chiếc đèn bàn nhỏ tạo bầu không khí trong phòng được bật sáng.
Cái này làm cho toàn bộ không gian nhìn như rất riêng tư cũng khá chật chội.
“Chờ một lát.”
Tang Phong nói với Bạch Hiểu một tiếng, sau đó lấy đầu cuối mở bản điều khiển, ấn xuống một nút gì đó.
Trong nháy mắt tiếp theo, Bạch Hiểu nghe được đỉnh đầu vang lên âm thanh kim loại, từ nơi tiếp giáp với sàn nhà, khung kim loại trên cao bắt đầu có trật tự mà xếp lại, lộ ra trời xanh mây trắng.
Lúc kim loại hoàn toàn được gấp lên, toàn bộ khung trên đỉnh đầu đều trong suốt, bởi vì phải phi hành, nên thường xuyên phải bay thấp dưới mây mù.
Bạch Hiểu bị hình ảnh mộng ảo này làm bất ngờ, cậu ngơ ngác nhìn không trung, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Tang Phong quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm kinh diễm của Bạch Hiểu.
Tang Phong: “Thích không?”
Bạch Hiểu hoàn hồn, dứt khoát gật đầu: “Ừm. Cái này cũng là kim loại trong suốt ư?”
Tang Phong: “Là một loại trong đó.”
Bạch Hiểu lại đưa mắt nhìn vào không trung, làm bản thân bình tĩnh lại một chút, rồi mới nhìn về phía Tang Phong, hỏi: “Điện hạ tìm tôi đến đây, là có chuyện gì sao?”
Tang Phong do dự một lát, nói: “Lục Vinh nói, cậu bị người ta ăn hiếp.”
Bạch Hiểu mờ mịt: “A?”
Tang Phong nhìn biểu cảm của Bạch Hiểu, lại hiểu lầm, hắn nghiêm túc nói: “Cậu không cần để ý, nếu có người thật sự xúc phạm tới, cậu có thể nói với tôi.”
Bạch Hiểu thật sự kinh ngạc luôn rồi.
Lời này của Tang Phong có nghĩa là, muốn che chở cậu?
Nhưng tại sao?
Là do thích gà con quá, nên yêu ai yêu cả đường đi à?
Bạch Hiểu cúi đầu nhìn gà con trong lòng: “……”
Hình như rất có khả năng là này.
Bạch Hiểu cười: “Cảm ơn điện hạ, nếu không giải quyết được phiền toái, tôi sẽ nhờ điện hạ trợ giúp.”
Tang Phong nghe được đáp án mong muốn, cũng vừa lòng.
Chuyện này đã giải quyết, vậy đến chuyện tiếp theo —— Hạch Giáp của Bạch Hiểu.
Tuy rằng Lục Vinh đã nói rồi, nhưng Tang Phong vẫn muốn tự mình xác nhận lại.
Hiện tại không khí giữa bọn họ rất không tồi, vẻ mặt Bạch Hiểu cũng đang sung sướng, lúc này mà đưa ra yêu cầu “Sờ đầu cậu chút được không”, hẳn là sẽ không bị cự tuyệt đâu.
Tang Phong nghĩ như vậy, đang muốn mở miệng, lòng ngực lại đột nhiên mềm nhũn, một cục gà con bị nhét vào trong.
Tang Phong theo bản năng duỗi tay tiếp được, ôm gà con, bốn mắt nhìn nhau với nó.
Tang Phong: “……”
Gà con: “……”
Giây tiếp theo, hai đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu đứng đó, nhìn Tang Phong quân trang nghiêm chỉnh ôm một cục gà con mềm mụp, hình ảnh kia đặc biệt tương phản, nhưng là lại làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp tốt đẹp.
Bạch Hiểu nở nụ cười, tràn đầy thiện ý cùng cổ vũ, nói với Tang Phong: “Điện hạ, động vật cũng giống như con người vậy, tình cảm gì cũng cần phải vun đắp, nếu anh muốn gần gủi với nó, thì phải ở cùng nhiều nhiều mới được.”
Tang Phong: “???”
Tại sao tôi lại muốn gần gủi với một con gà…… Khủng trảo thú chứ?
Đại khái là biểu tình mờ mịt của Tang Phong quá rõ ràng, Bạch Hiểu cũng sửng sốt, cậu chần chờ nói: “Điện hạ không phải rất thích lòng đỏ trứng sao? Bởi vì không đành lòng để nó bị cưỡng chế dạy dỗ bằng thuốc men, nên mới cố ý thuê tôi tiếp tục chăm sóc, không phải ư?”
Tang Phong: “……”
Tang Phong: “Đúng vậy.”
Cùng lúc đó, Lục Vinh chuẩn tướng ở nhà lại bị hắn nhớ thương, hung hăng viết thêm một dòng vào quyển sách nội tâm.
Bạch Hiểu thoải mái, nhịn không được nở nụ cười, cậu suy nghĩ, tận lực uyển chuyển nói: “Về phương diện ở cùng với người khác, điện hạ còn quá…… Trục trặc, nhưng động vật đối với thiện và ác ý của con người rất mẫn cảm, chỉ cần anh đối xử tốt với nó, nó sẽ có thiện ý với anh. Cho nên điện hạ không cần lo lắng, qua một thời gian nữa, lòng đỏ trứng cũng sẽ dính lấy anh thôi.”
Tang Phong: “……”
Cũng không quá muốn bị dính.
Gà con cũng hiểu rõ tình huống lúc này, sau khi biết được tên ngốc to con này là “Người theo đuổi” bản thân, liền kiêu ngạo “Pi” một tiếng.
Bạch Hiểu: “Kỳ thật lòng đỏ trứng rất dễ nuôi, lát nữa tôi sẽ viết những thứ nó yêu thích cho cấp dưới anh, có điều lúc đầu sẽ không thể bắt nó luôn đi theo bên cạnh anh được, nhưng tôi sẽ nỗ lực mỗi ngày —— a, nếu điện hạ rảnh, tôi sẽ mang lòng đỏ trứng đến đây.”
Tang Phong: “…… Cảm, cảm ơn.”
Bạch Hiểu: “Không cần khách khí.”
Tang Phong thật sự không muốn tiếp tục đề tài này, hắn mặt không biểu tình thay đổi tư thế gà con trong tay, hệt như kẹp một trái bóng rổ, vừa kẹp gà con, vừa ra sức dời lực chú ý của Bạch Hiểu.
Tang Phong chỉ vào một mảnh biển mây nơi xa, nói với Bạch Hiểu: “Lập tức có thể nhìn thấy tường cách ly rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Gà con:??? Con không cần mặt mũi à?
________________________________^.^
221223
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương