Nguyễn Ngưng ho một tiếng, nói với giọng điệu hung ác nhất: “Mấy người cút khỏi thuyền của tôi ngay!”
Hai gia đình kia đi cũng không được mà không đi cũng không được, một bác gái trong đó vừa bị bắt làm con tin lắp bắp nói: “Sao, sao lại là thuyền của cô, đây là của bọn cướp kia.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Hồi nãy không phải, nhưng bây giờ nó là chiến lợi phẩm của tôi.”
“Tất cả thức ăn ở trên thuyền này cũng là của tôi.”
Tuy ai cũng tức giận nhưng đối mặt với người đang cầm súng, bọn họ không dám to tiếng mắng chửi, một người vất vả lắm mới bơi tới được yếu ớt nói: “Người đẹp, đây là những thứ mà bọn cướp lấy được từ chỗ chúng tôi, nếu cô mang nó đi, chúng tôi sẽ chết đói.”
Nguyễn Ngưng nói: “Anh ở tòa nhà số Một đúng không?”
Người nọ trả lời: “Đúng, là tòa nhà số Một.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Hôm nay, bọn chúng cướp ở tòa nhà số Bốn, những thứ này có liên quan gì đến anh chứ? Nếu muốn lấy lại đồ của mình thì có thể đến hang ổ của bọn chúng.”
Người nọ làm gì có lá gan này, chỉ biết im lặng.
Lúc này, có một người giơ tay lên, nói: “Người đẹp, tôi ở tòa nhà số Bốn, tôi có thể lấy không?”
Nguyễn Ngưng nhìn sang: “Anh có đánh dấu lại không? Nếu không có đánh dấu thì không thể chứng minh nó là của anh.”
Nói tóm lại, cô sẽ không giao đồ ra.
Mọi người đều hy vọng kiếm được chút vật tư, nhưng không ngờ Nguyễn Ngưng lại cứng rắn đến vậy, bọn họ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, thậm chí còn có người định bơi trở về.
Đùa gì thế, ngay cả mấy người cầm dao mà bọn họ còn không dám chống trả, huống chi người đối diện còn đang cầm súng?
Lúc này, người mẹ đang ôm đứa bé nói: “Người đẹp, à không, nữ hiệp, chúng tôi có thể dùng thuyền để quay lại tòa nhà số Năm không? Con tôi còn nhỏ, không thể chạm vào nước bẩn. Sau khi đưa nó lên lầu, tôi sẽ bảo cha của nó trả thuyền lại ngay.”
Nguyễn Ngưng thấy cô ta đang ngồi trên một chiếc thuyền tự chế, chiếc thuyền này được làm bằng những tấm gỗ, nhìn qua trông có vẻ chắc chắn hơn chiếc thuyền làm bằng mấy chai nước khoáng kia.
Cô suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Đừng gọi tôi là nữ hiệp, gọi tôi là người đẹp là được rồi. Còn nữa, tôi lấy chiếc thuyền nát này để làm gì, cô có vàng không? Nếu có vàng tôi sẽ bán nó cho cô.”
Lúc này, ánh mắt của Trình Quý Khoan nhìn về phía cô.
Hai mắt của bà mẹ kia như phát sáng.
Hiện tại, việc có được một chiếc thuyền có nghĩa thế nào, ờ, cô ta nghĩ thật nhanh: “Chúng tôi có thể mua loại thuyền cao su như của cô không? Trong nhà tôi còn một khối vàng, nặng một trăm gram.”
Nguyễn Ngưng giả vờ suy nghĩ một lúc: “Có nhiều vàng đến vậy sao?”
“Thế này đi, tôi sẽ bán cho cô một chiếc thuyền cao su và toàn bộ vật tư ở trên thuyền của cô, mau chóng lấy vàng đến đây cho tôi.”
Gia đình này mừng quá nên vội chèo thuyền rời đi.
Nguyễn Ngưng nói: “Khoan đã, lỡ như mấy người đều bỏ chạy thì sao? Chỉ có chồng của cô được đi lấy thôi.”
Cô chỉ vào một chiếc thuyền khác, nói: “Cô với con của cô phải chờ ở trên một chiếc thuyền khác, đợi khi nào chồng của cô quay lại thì mấy người mới có thể đi.”
Một gia đình khác cũng vội vàng lên tiếng: “Người đẹp, chúng tôi cũng muốn mua, chúng tôi cũng muốn mua thuyền.”
Đám người bơi tới đây cũng không chịu yếu thế: “Chúng tôi cũng mua! Chúng tôi cũng mua thuyền!”
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, chỉ cần có thuyền là có thể ra ngoài tìm vật tư, tốt hơn nhiều so với việc phải đi cướp đồ của người khác.
Hơn nữa chỉ cần có vàng là có thể mua được, còn nếu cầm vàng trong tay mãi thì có tác dụng gì?
Cô gái này lại dùng thuyền để đổi vàng, không biết là ngu thật hay tham tiền, dù thế nào đi nữa, chỉ cần bọn họ chiếm được thuyền là có thể sống sót.
Trình Quý Khoan phụ trách thu tiền, còn Nguyễn Ngưng ngồi ở đuôi thuyền, nhìn mọi người liên tục ra vào tòa nhà, có người thì trao đổi thuyền với nhau, có người lại bơi thẳng ra chỗ cô, chỉ trong mười phút cô đã bán hết tám chiếc thuyền.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 105
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương