Tuy cuối cùng vẫn không biết khu nhà kia là cái gì nhưng hiện tại đã ba tiếng trôi qua, tính thêm thời gian trở về chắc sẽ mất gần bốn tiếng.
Nếu còn chậm chạp nữa thì lửa bên phía trang trại chăn nuôi sẽ tắt mất.
Hơn nữa, cô đã đi lâu như vậy, không chừng Trình Quý Khoan sẽ lo lắng mà ra ngoài tìm cô.
Nguyễn Ngưng khởi động xe điện, nào ngờ nó lại không có động tĩnh gì.
Sau khi chịu ảnh hưởng của Siêu bão Mặt Trời và bị mưa xối ướt, cuối cùng nó đã hy sinh oanh liệt.
Nguyễn Ngưng im lặng hai giây rồi vui vẻ nói: “Không tệ, lại trống thêm một mét khối nữa.”
Cô cất chiếc xe vào chỗ cũ, sau đó lấy chiếc xe điện thứ hai ra, chạy xuống chân núi.
Nguyễn Ngưng vẫn sử dụng thuyền xung kích như lúc đến và dùng tốc độ nhanh nhất để quay lại trang trại chăn nuôi.
Ngọn núi này tương đối thấp, đường đi và nhà cửa dưới chân núi đều đã bị ngập, trên sườn đồi cũng có rất nhiều nhà máy bỏ hoang.
Có lẽ những nhà máy này đã được xây dựng từ thời kinh tế tập thể kiểu cũ, sau này vì giao thông không thuận tiện, hoặc là do quản lý không tốt nên mới phải đóng cửa, chỉ còn lại mấy căn hộ đổ nát.
Nguyễn Ngưng tìm đại một ngôi nhà, rồi ném rất nhiều ván gỗ cũ vào bên trong.
Không gian của cô lại trống được thêm ba mươi mét khối.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát rồi vứt hết mấy cái món đồ vô dụng trong nhà máy vào bên trong.
Trở lại trang trại, Nguyễn Ngưng nói với Trình Quý Khoan bản thân tìm được một kho hàng thu mua phế liệu, bên trong có rất nhiều ván gỗ cũ bị vứt đi.
Trình Quý Khoan vui vẻ: “Tôi lập tức đi lấy nó về.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi đi với anh, hai người càng có nhiều sức hơn.”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Ra ngoài lâu như vậy chắc cô cũng mệt mỏi rồi, để tôi với Châu Ngũ đi thôi, dù sao cũng đã giết hết bò với dê rồi.”
Châu Ngũ không nói gì, nhưng anh ta không hiểu tại sao việc chuyển gỗ lại rớt xuống đầu mình.
Nguyễn Ngưng vui vẻ thoải mái, ở lại nấu thịt bò và thịt dê rồi treo lên giá cho khô.
Bọn họ mất khoảng ba ngày mới có thể xử lý xong toàn bộ thịt bò và thịt dê ở đây.
Thịt sấy khô chế biến sẵn có thể ăn trực tiếp giống như thịt bán bên ngoài, chỉ là có hơi dai một chút.
Nhưng ở thời tận thế đây là món ngon hiếm có.
Trước khi đi, Châu Ngũ giết hai con dê cuối cùng.
Đây là yêu cầu của Nguyễn Ngưng, lúc cô dự trữ đồ ăn trong tủ lạnh cũng không để dành thịt dê, nghĩ đến món thịt dê hầm củ cải, súp thịt dê và thịt dê xiên trong tương lai, Nguyễn Ngưng thật sự không nỡ làm hết tất cả thành thịt dê khô.
Cô lấy lý do muốn mang về nhà tự chế biến để giữ hai con dê này lại.
Trình Quý Khoan cũng không hỏi nhiều.
May mắn thay, thịt sau khi được sấy khô chiếm thể tích rất ít nên chưa cần dùng đến một con thuyền bọn họ đã chất được hết thịt lên.
Trong khi đó, số vật tư mà đám người kia cướp được lại chiếm hơn hai thuyền.
Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan bàn bạc một chút, quyết định buộc một chiếc thuyền cao su phía sau thuyền của họ để họ có thể chở nó về nhà trong một chuyến.
Lúc gần đi, Nguyễn Ngưng để lại thịt bò, thịt dê và một số đồ dùng cho Châu Ngũ như những gì đã hứa trước đó, coi như trả thù lao cho ba ngày làm việc vất vả của anh ta.
Chuyện này làm Châu Ngũ vui đến mức đưa cho hai người rất nhiều loại rau rừng hái được từ trên núi.
Châu Ngũ đã ăn những loại rau dại này trong hai ngày qua, không có vấn đề gì cả.
Sau đó, Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan trở lại khu dân cư.
Khi bọn họ về là ban ngày, tuy đã dùng áo mưa để che thuyền lại nhưng vẫn có thể thấy rõ bọn họ thắng lợi trở về.
Nhiều người lặng lẽ đứng ở ban công nhìn xuống, cố gắng đoán xem hai người đã lấy được bao nhiêu thứ tốt.
Nguyễn Ngưng không muốn bị người khác nhớ thương nên đã cầm súng lên chĩa vào không trung như một lời cảnh cáo.
Tất cả mọi người trên lầu lập tức biến mất.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 112
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương