Hệ thống: ?
Nguyễn Ngưng không giải thích ngay mà khởi động xe rời đi.
Sau khi mua thêm bốn cây súng bắn đinh cô mới cố gắng kiềm chế được sức mạnh hồng hoang tiêu tiền như nước của mình.
Bây giờ trong người cô chỉ còn năm mươi nghìn nhân dân tệ, trừ đi hai mươi nghìn tệ đã dùng thì phải tiêu hết ba mươi nghìn tệ còn lại trong hôm nay và sáng ngày mai, nếu không chắc chắn hơn phân nửa là sẽ trở thành đống giấy vụn.
Còn gì cô chưa dự trữ nữa nhỉ?
Lúc cô đang suy nghĩ, thông báo WeChat trên điện thoại bỗng vang lên.
Nguyễn Ngưng biết là ai, cô chậm chạp mở Wechat ra, quả nhiên, cô nhìn thấy Sở Định Phong gửi ảnh cho cô.
Trong ảnh, ở trung tâm của bức ảnh là bàn tay phải của anh ta và ly rượu vang đỏ trong tay, nhìn từ góc độ bàn tay, phần dưới là một hóa đơn rất dài, trên đó là các món ăn của nhà hàng Michelin, có thể thấy đó là các món ăn phương Tây như bít tết.
Bên dưới còn kèm theo dòng chữ: "Mùi vị của nhà hàng được gắn sao Michelin này cũng chỉ ở mức trung bình."
Cái này có thể là do Sở Định Phong không quen với việc lựa chọn nhà hàng Michelin, cứ nghĩ ba từ này tượng trưng cho sản phẩm nước ngoài.
Trên thực tế, hai nhà hàng Michelin ba sao ở thành phố này đều phục vụ ẩm thực địa phương, hai nhà hàng hai sao còn lại cũng phục vụ ẩm thực địa phương, và nhà hàng Michelin một sao cũng tập trung vào ẩm thực địa phương là chính, cho nên hương vị ở mức trung bình cũng là điều bình thường.
Nhưng Nguyễn Ngưng sẽ không đi nhắc nhở một vị nam chính đang muốn tận hưởng cuộc sống trước khi tận thế diễn ra, cô trực tiếp đăng xuất khỏi Wechat.
Cô đang nghĩ nên dự trữ cái gì, vừa rồi trên bàn Sở Định Phong có món tráng miệng, khiến Nguyễn Ngưng chợt nhớ ra mình nên tích trữ một ít bánh ngọt nhỏ để giải tỏa căng thẳng.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng bán bánh ngọt, Nguyễn Ngưng tìm một cửa hàng từ tầm trung đến cao cấp và mua tất cả các món tráng miệng làm sẵn của họ.
Rồi tiếp tục đến cửa hàng thứ hai.
Và sau khi càn quét liên tục mười cửa hàng, cuối cùng Nguyễn Ngưng đã lấp đầy khu vực đặt bánh ngọt mới mở ở trong không gian và tiêu gần hết số tiền còn lại.
Về nhà.
Đã mười giờ tối.
Sau ngày mai, siêu bão Mặt Trời sẽ bùng nổ.
Tắm rửa xong, Nguyễn Ngưng bước ra khỏi phòng tắm, cầm lấy di động, cuối cùng cô vẫn quyết định đăng một tin cảnh báo lên Wechat.
Cô cũng không nhắc đến tận thế hay những thứ liên quan, dù sao có nói thì cũng không có ai tin, cho nên cô chỉ đơn giản viết một dòng chữ.
[Ngày mai đừng ai đi máy bay, ngày mai đừng ai đi máy bay, ngày mai đừng ai đi máy bay.]
Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần, Nguyễn Ngưng kiểm tra một hồi thấy không có chữ nào sai, mới đăng tin lên Wechat.
Một lúc sau, cô cập nhật tài khoản weibo của mình, tài khoản này có 52 lượt xem và không có bình luận nào.
Được rồi, ít nhất thì cũng có năm mươi hai người nhìn thấy.
Cuối cùng, khi cô đang so sánh danh sách vật tư, thông báo WeChat trên điện thoại của cô lại vang lên, Nguyễn Ngưng biết là Sở Định Phong gửi ảnh kho hàng dự trữ cho mình, cô cười tủm tỉm mở điện thoại ra.
Cô đợi đã lâu, cuối cùng cũng đến.
Trong ảnh, chủ yếu chụp chiếc đèn sàn ở nhà nhưng lại "vô tình" để lộ ra năm túi thực phẩm lớn được đặt bên cạnh, cùng với một lượng lớn trái cây, bánh quy nén, thịt hộp,... vật liệu chất đống khắp sàn nhà.